Yêu Giả Vi Vương

Chương 486: Thuấn Sát Cường Giả Nhân Hoàng




Nhìn Tiêu Lãng nghênh ngang rời đi, nhìn mười mấy thi thể phía dưới, còn có hơn mười võ giả bị thương, liên tục kêu rên, Đen Kỳ Nhi và tên công tử kia cảm giác toàn thân ớn lạnh.

Đặc biệt là Đen Kỳ Nhi, nàng càng khiếp sợ hơn. Lúc này mới bao lâu? Thời gian chưa tới một năm chứ? Lúc đó ở đại lục Thần Hồn, Tiêu Lãng chỉ có thực lực Chúng Sinh bát trọng. Hiện tại hắn đã trở thành vô địch trong Chư Vương cảnh? Phía dưới có mấy thi thể võ giả là Chư Vương cảnh đỉnh phong!

Thời gian một năm, từ Chúng Sinh bát trọng tu luyện tới Chư Vương đỉnh phong? Tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy, sợ là con cháu đại gia tộc siêu cấp Thiên Châu cũng không có cách nào đạt được?

Nếu như chỉ là nâng cao cảnh giới thật ra cũng dễ làm. Nhưng cảnh giới không có nghĩa là lực chiến đấu. Tiêu Lãng đây là lực chiến đấu thật sự. Nếu như nơi này không có cường giả Nhân Hoàng, sợ là tất cả đám Chư Vương cảnh cũng bị giết chết.

Nếu như lại cho Tiêu Lãng thời gian mấy năm, nếu như hắn tiếp tục trưởng thành với tốc độ khủng khiếp như vậy, Đen Kỳ Nhi cũng không dám tưởng tượng tiếp, thực lực của Tiêu Lãng sẽ trưởng thành đến mức độ nào? Sau mấy năm nữa, hắn có thể dễ dàng quét ngang Hắc Lân phủ hay không?

- Không thể lưu lại Tiêu Lãng được. Nhất định phải giết chết, bằng không lưu lại sẽ là tai họa vô cùng lớn!

Đen Kỳ Nhi âm thầm nghĩ. Sát ý trong mắt hắn càng thêm nồng đậm. Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra được phải làm thế nào, phía dưới bên phải đã truyền đến một tiếng xé gió, khiến nàng thức tỉnh.

Vèo!

Một bóng người màu đen từ dưới đất nhanh như tia chớp chui lên. Kèm theo thân ảnh ấy còn có một cái bóng màu xanh lao ra. Mọi người vẫn đang còn ngây người trong chấn động vừa nãy, không nghĩ tới Tiêu Lãng vừa rời đi đã lập tức quay lại, còn lén lút từ dưới mặt đất lao ra đánh lén.

- Tránh ra!

Nô lão nổi giận. Tiêu Lãng muốn tiếp tục giết người trong gia tộc bọn họ sao? Cứ để cho Tiêu Lãng tiếp tục giết như thế, sợ là trừ hai lão già bọn họ ra, cả đại quân sẽ bị tiêu diệt sạch.

Sau khi hắn quát lớn một tiếng, đám người bên phải lập tức từ bốn phương tám hướng bay ra. Cùng lúc đó, thân ảnh Tiêu Lãng đã đâm xuyên qua thân thể của ba võ giả trong. Mắt ba võ giả Chư Vương kia vẫn còn trợn trừng, thân thể lại vô lực rơi xuống dưới. Bởi vì lồng ngực của bọn họ đã bị đâm xuyên qua.

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!

Nô lão không dám phóng ra công kích quy mô lớn. Bởi vì gần đó còn có võ giả của gia tộc bọn họ. Hắn chỉ có thể nhanh chóng phóng về phía Tiêu Lãng.

Lần này Tiêu Lãng lại không lập tức trốn đi, mà tiếp tục đuổi theo bảy, tám võ giả Chư Vương chạy trốn phía trước. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng may mắn mấy ngàn Thảo Đằng như ruồi bâu lấy mật quấn lấy bảy tám võ giả phía trước, khiến tốc độ của bọn họ càng chậm hơn.

- Nô lão, giết chết Tiêu Lãng!

Đôi mắt đẹp của Đen Kỳ Nhi sáng ngời, lập tức khẽ kêu lên. Nô lão vốn đang đằng đằng sát khí, giờ phút này nghe thấy Đen Kỳ Nhi hét một tiếng, trái lại giật mình tỉnh lại, có phần không dám quyết. Nếu như Tiêu Lãng thật sự có quan hệ với gia tộc Âu Dương, giết hắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Mắt hắn xoay chuyển một cái, quyết định bắt Tiêu Lãng. Cho dù hắn là người của Âu Dương gia, cứ để gia tộc Hắc Lân giết, không liên quan đến bọn họ. Nghĩ tới đây Nô lão lập tức tăng tốc độ, tay trái hóa trảo chộp về phía sau lưng Tiêu Lãng.

Tốc độ của Nô lão nhanh tới mức nào? Tốc độ của Tiêu Lãng căn bản không đáng chú ý. Tuy rằng hắn đã đuổi theo bảy, tám võ giả kia, nhưng nếu như hắn dám động thủ, Nô lão ở sau lưng hắn tuyệt đối có thể dễ dàng đánh trọng thương hắn.

Tiêu Lãng lựa chọn động thủ!

Thân thể của Tiêu Lãng đột nhiên nhanh như tia chớp dao động, giống như phát điên. Cùng một thời gian, phân thân Thảo Đằng ở bốn phương tám hướng dao động, điên cuồng bay ngược về hướng Nô lão. Tay hắn biến thành trảo ánh lên hào quang màu ánh kim, không phải chộp về phía trước, mà mạnh mẽ ở trên không trung xoay người chộp về phía ngực Nô lão ở phía sau.

- Mê Hồn Thuật, nhờ vào ngươi!

Trong mắt Tiêu Lãng đầy ý lạnh. Lần này, mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Chính là cường giả Nhân Hoàng Cảnh này! Nếu muốn bắt Hắc Kỳ Nhi, nhất định phải giết chết một cường giả Nhân Hoàng, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội.

Cho nên lần đầu tiên động thủ hắn lập tức trốn thật xa, chính là để mọi người kinh ngạc ngây người. Hơn nữa lần đầu tiên hắn không dám giao thủ với cường giả Nhân Hoàng Cảnh, mục đích chính là để cường giả Nhân Hoàng buông lòng cảnh giác, cho là hắn không dám động thủ.

Giờ phút này thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ phải xem Mê Hồn Thuật có ảnh hưởng đối với võ giả Nhân Hoàng cảnh này hay không. Nếu như không thể ảnh hưởng tới hắn, Tiêu Lãng nhẹ thì trọng thương trốn thoát, nặng thì bị bắt bị giết.

Một giây sau, đáp án được công bố!

Mê Hồn Thuật... Không tạo chút ảnh hưởng nào đối với Nô lão. Bởi vì trong mắt Nô lão đầy hàn ý, hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc.

- Gay go!

Tiêu Lãng thầm than một tiếng. Tuy rằng Mê Hồn Thuật tầng thứ nhất đã đại thành, nhưng xem tình huống chỉ có thể ảnh hưởng tới võ giả Chư Vương cảnh. Giờ phút này lấy chiến xa Thiên Cơ ra sợ là đã muộn. Không chỉ có trốn không thoát ngược lại còn chết nhanh hơn. Hắn chỉ có thể liều mạng.

Không để ý tới chuyện Nô lão chụp vào ngực mình, Tiêu Lãng toàn lực vận dụng Liệt Thần Thủ chộp tới ngực hắn, chuẩn bị lấy mạng đổi mạng. Trong mắt hắn đều là tàn ý, nhìn chằm chằm vào nô lão. Ý tứ của hắn rất rõ ràng. Muốn nghĩ lấy mạng ta, vậy đồng quy vu tận đi.

Nô lão cũng không bị đấu pháp điên cuồng của Tiêu Lãng doạ. Thậm chí đấu pháp mạng đổi mạnh của Tiêu Lãng dưới ánh mắt của hắn lại chẳng là gì. Phòng ngự của hắn rất mạnh. Hắn cũng không tin Tiêu Lãng có thể gây tổn thương cho hắn. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn Tiêu Lãng không biết bao nhiêu lần. Hắn có thể dễ dàng tránh né, còn thuận lợi giết chết Tiêu Lãng.

Chỉ có điều chính dáng vẻ dũng mãnh không sợ chết của Tiêu Lãng, trái lại khiến Nô lão e ngại. Hai người ở khoảng cách gần như vậy, Tiêu Lãng công kích cũng rất sắc bén, vạn nhất thế cuộc không khống chế được, giết chết Tiêu Lãng thì phải làm sao?

Cuối cùng hắn không quyết định chộp vào ngực Tiêu Lãng nữa, tránh sang bên trái. Tốc độ của hắn rất nhanh. Tiêu Lãng căn bản công kích không tới hắn. Một trảo của Tiêu Lãng chụp vào hư không.

Tiêu Lãng có chút kinh ngạc. Nô lão này vốn có thể đánh hắn trọng thương hoặc là giết chết hắn, vì sao lại thu tay? Nhưng giờ phút này hắn cũng không để ý nhiều được như vậy. Thân thể hắn lóe tiếp tục đuổi theo Nô lão. Liệt Thần Thủ phá không rời đi, mạnh mẽ vồ xuống đầu Nô lão.

- Hừ!

Nô lão có chút khó chịu. Tả quyền chớp hiện hồn lực, ầm ầm ném về phía Liệt Thần Thủ. Hắn quyết định cho Tiêu Lãng nếm chút mùi vị đau khổ, khiến hắn hiểu rõ ràng bây giờ là thế cuộc thế nào!

Nhưng, một giây sau thế cuộc đã nghịch chuyển, khiến Tiêu Lãng và Nô lão đều cảm giác như đang ở trong mộng!

Thân thể Tiêu Lãng không bị đánh bay ra ngoài. Quyền trảo của hai người va chạm vào nhau cũng không phát sinh ra vụ nổ, trái lại Liệt Thần Thủ khiến tay của Nô lão biến thành thịt nát...

Liệt Thần Thủ giết chết võ giả Chư Vương đỉnh phong ngược là điều đã được thông qua. Mặc dù cường giả Chư Vương đỉnh phong và Nhân Hoàng chỉ cách một đường, nhưng thực lực tuyệt đối cách biệt mấy lần. Liệt Thần Thủ cũng không phải thật sự không gì không xuyên thủng.

Theo Tiêu Lãng suy đoán, tuyệt đối không thể nào tạo thành tổn thương đối với cường giả Nhân Hoàng. Giờ phút này lại tuyệt đối không ngờ được nó dễ dàng bóp vỡ cánh tay của Nô lão như vậy.

Chỉ trong nháy mắt này, hai người đều tưởng như mình nằm mộng, nhưng bản năng chiến đấu nghịch thiên của Tiêu Lãng đã phát huy tác dụng.

Cho dù đầu hắn ngỡ ngàng, nhưng thân thể lại tiếp tục nhanh chóng phóng về phía trước. Liệt Thần Thủ liên tục biến cánh tay của Nô lão thành bột mịn, lại thuận lợi một trảo đâm vào trái tim của Nô lão!

Một khắc khi trái tim của Nô lão bị bóp nát, thời gian dường như đang đông cứng lại! Mọi ánh mắt đều tập trung trên cánh tay của Tiêu Lãng.

Một tay của Hắc Kỳ Nhi che miệng, thân thể kiều diễm cũng run rẩy, không phải bởi vì chấn động mà vì khiếp sợ.

Võ giả Chư Vương xung quanh, còn có cường giả Nhân Hoàng đang bảo vệ công tử kia cũng bắt đầu sợ hãi.

Thuấn sát cường giả Nhân Hoàng!

Mọi người ở đây, ai có thể đánh hắn một trận?

Giờ phút này Tiêu Lãng mới hoàn toàn giật mình tỉnh lại. Bản thân hắn cũng bị doạ. Mắt hắn lóe lên nhìn Liệt Thần Thủ chậm rãi từ trong ngực Nô lão rút ra, không rõ xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào Liệt Thần Thủ này cũng có thể tiến hóa? Bằng không tuyệt đối không thể nào giết chết võ giả Nhân Hoàng nhất trọng. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ một lát sau, hắn nghĩ tới một loại khả năng!

Chiến kỹ Thiên Ma!

Thân thể hắn bởi vì tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đang không ngừng trở nên cường đại. Sau khi luyện hóa gần ba ngàn huyền thạch kia, thân thể cường đại hơn gấp mấy lần. Chẳng lẽ bởi vì thân thể trở nên cường đại, nên uy lực của Liệt Thần Thủ cũng được tăng cường?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.