Yêu Giả Vi Vương

Chương 489: Thông Hiểu




Công tử Phá Hài quả nhiên đến tặng lễ. Hắn đặt một bàn tiệc rượu sa hoa tại Thạch Đế Thành chiêu đãi Tiêu Lãng. Một chiếc bàn lớn với đường kính mười mét, trên bày mấy trăm món sơn hào hải vị Tiêu Lãng chưa từng nhìn thấy. Một bàn tiệc này chắc hẳn phải đến mười viên huyền thạch.

Mấy nữ tử xinh đẹp nhất trong Thạch Đế Thành đều được công tử Phá Hài mời tới góp vui cùng Tiêu Lãng và Thanh Minh. Mấy nữ tử này không phải là hoa khôi trong thanh lâu. Tất cả đều là quý phụ trong thành, có xuất thân danh môn. Có người là quả phụ, có người là gái hồng lâu, còn có người chưa lập gia đình. Chỉ có điều các nàng đều có một điểm chúng, nhan sắc mê người, hiểu rõ nam tử nhất, hiểu nghe lời đoán ý, lấy lòng nam tử nhất.

Cho nên giờ phút này, công tử Phá Hài ám chỉ muốn các nàng cố gắng hầu hạ Tiêu Lãng, cho dù các nàng thấy Tiêu Lãng không giống với người xuất thân danh môn, cũng không có thực lực cường đại, nhưng các nàng vẫn mỉm cười, dùng mọi thủ đoạn của mình lấy lòng Tiêu Lãng và Thanh Minh.

Tiêu Lãng tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma. Người bình thường tùy tiện nhìn một chút đều có thể nhìn ra được. Mà người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma được toàn đại lục công nhận là phế nhân. Bởi vì không người nào luyện chiến kỹ Thiên Ma có thể đột phá tâm ma tầng thứ bảy, cũng sống không lâu, nhất định sẽ không có tiền đồ. Cho nên Tiêu Lãng ở trong mắt mấy quý phụ chẳng khác nào phế nhân. Thậm chí Thạch Ngọc cũng có phần không để Tiêu Lãng vào trong mắt.

- Tiêu công tử, xem ra bắp thịt của công tử thật rất rắn chắc. Nào! Hàm Hương mời công tử một chén. Hàm Hương thích nhất là nam nhân thân thể cường tráng!

- Hi hi, Tiêu công tử tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, có thể không cường tráng sao? Tiêu công tử bằng chừng ấy tuổi đã tu luyện đến tầng thứ ba. Bản phu nhân cho rằng, kỳ tại đầu tiên đột phá tầng thứ bảy tại Thiên Châu hẳn là Tiêu công tử!

- Không cần nói xa. Có thể tu luyện tới chiến kỹ Thiên Ma tầng thứ bảy, thực lực có thể so sáng với Thiên Đế a. Nếu như tu luyện tới tầng thứ tám, không biết có thể quét ngang Thiên Đế Cảnh hay không? Oa, ta thấy Tiêu công tử có hy vọng đột phá đến tầng thứ tám. Nào! Vì Thiên Đế Chí Tôn tương lai của chúng ta nâng chén!

-...

Mấy quý phụ không ngừng phát ra tiếng cười như chuông bạc. Cử chỉ của các nàng rất đoan trang, khí chất đều rất xuất chúng. Chỉ có điều trong mắt các nàng không ngừng chớp hiện phát ra hào quang liêu nhân, dường như đang lặng lẽ trêu chọc nam tử này. Loại nữ tử ngoài mặt đoan trang quý khí, nhưng trong lòng phóng đãng đến tận xương tủy, là mê người nhất. Xem ánh mắt mơ màng của công tử Thạch Ngọc, có thể thấy được chút ít.

Khóe miệng công tử Phá Hài mím lại cố nén cười. Thỉnh thoảng hắn lại nâng cốc với Tiêu Lãng. Thanh Minh trầm mặc uống rượu. Hắn vẫn không cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân. Trên mặt Tiêu Lãng đầy ý cười, trong lòng lại cực kỳ phiền chán.

Đời này hắn hận nhất là loại nữ tử dối trá, cũng hận nhất loại tiệc rượu chó má như vậy, cho nên hắn rất trầm mặc. Mắt hắn cũng không dừng lại trên mặt mấy quý phụ kia quá ba giây. Chỉ có điều người khác chúc rượu, hắn sẽ khẽ mỉm cười, nâng chén lên uống.

Tiêu Lãng giống như mặc cho sóng gió lên, Lã Vọng buông cần, trái lại càng làm cho công tử Phá Hài thưởng thức. Hắn có thể cảm giác được Tiêu Lãng cũng không phải là không thích mỹ nữ, mà mấy quý phụ này đều xinh đẹp như cấp họa thủy. Hắn có thể không động tâm, điều này chứng tỏ định lực của hắn phi phàm.

Không phải người bình thường nào cũng làm được. Bất luận là tu luyện chiến kỹ Thiên Ma hoặc là tu luyện võ đạo, tâm tính là quan trọng nhất. Không có tâm tính tốt, đời này cho dù cho ngươi nhiều thiên tài địa bảo hơn nữa, cuối cùng vân chỉ là một phế vật.

Công tử Phá Hài lặng lẽ dùng mắt ra hiệu một chút. Mấy quý phụ kia đều tự tìm cớ rời khỏi. Lúc này công tử Phá Hài mới mở miệng nói đến chính sự:

- Tiêu huynh, không biết nên xử lý bốn người Hắc Kỳ Nhi kia như thế nào? Nếu không ta giết bọn họ thay cho huynh?

Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, cười nói:

- Cũng không cần giết bọn họ. Hắc Kỳ Nhi là tiểu thư Hắc Lân phủ, giết nàng đối với Phá Hài huynh mà nói cũng là chuyện phiền toái. Có thể giúp ta thẩm vấn bọn họ xem bọn họ đã tìm được ta như thế nào không? Ta và Hắc Lân phủ có chút ân oán. Nếu như bọn họ có thủ đoạn có thể truy tìm được ta, vậy khó tránh khỏi có chút phiền phức!

- Việc nhỏ!

Công tử Phá Hài gật đầu, thầm cảm thấy thoải mái hơn. Giết Hắc Kỳ Nhi, nếu như Hắc Hà làm loạn lên, đối với Phá Thiên phủ cũng là chuyện phiền toái. Hắn nhìn về phía Thạch Ngọc, nói:

- Thạch Ngọc huynh, phiền huynh đi hỏi giúp!

Loại chuyện nhỏ như vậy, căn bản không cần Thạch Ngọc ra tay. Thạch Ngọc biết tiếp theo hắn không nên có mặt. Xem ra Phá Hài có chuyện chính sự muốn nói, nên dứt khoát rời đi.

- Tiêu huynh, Phá Hài có một chuyện rất nghi hoặc. Ta không phải là người thích nói vòng vo, nên ta hỏi trực tiếp!

Chờ sau khi Thạch Ngọc rời đi, công tử Phá Hài thẳng thắn mở miệng nói:

- Tài liệu của huynh nói huynh từ vực diện Thần Hồn đến. Nhưng vì sao huynh lại có mối quan hệ với Âu Dương gia? Huynh... có phải là người của Âu Dương gia hay không?

Tiêu Lãng lắc đầu nói:

- Không phải. Ta chỉ ngẫu nhiên quen biết tiểu thư Âu Dương mà thôi. Cho nên chuyện của Phá Hài huynh, ta sợ không thể giúp được. Bởi vì cho dù ta đi tới gia tộc Âu Dương, nàng cũng chưa chắc sẽ gặp ta!

Phá Hài nghe được câu này, không chỉ không ủ rũ, trái lại trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành. Hắn nâng chén rượu của mình lên uống một mình, sau đó cười to nói:

- Tiêu huynh có thể nói thẳng cho ta biết, như vậy đã thật sự xem Phá Hài ta là bằng hữu. Không nói những phủ vực khác ở khu vực xung quanh Phá Thiên phủ, Tiêu huynh có bất cứ chuyện gì, đều là chuyện của Phá Hài ta!

Tiêu Lãng âm thầm gật đầu. Công tử Phá Hài thật sự là một bằng hữu có thể kết giao. Hắn cũng không nhiều lời khách sáo. Những câu nói ra đều lộ rõ thành ý. Tiêu Lãng cũng có thể cảm giác được hắn thật sự muốn xem mình là một bằng hữu. Hắn nhìn người luôn rất chuẩn. Phá Hài trừ phi là nhân vật diễn cấp Đế ra, bằng không căn bản không lừa được hắn.

Nhưng chính vì như thế, Tiêu Lãng lại càng cảm thấy nghi ngờ. Vì sao công tử Phá Hài lại coi trọng đối với mình như thế? Hắn tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma. Có thể nói đời này cũng sẽ không có thành tựu lớn. Công tử Phá Hài xuất thân phú hào, làm sao có khả năng xử trí theo cảm tính như vậy được? Chỉ bởi vì mình cứu hắn một mạng sao? Chỉ bởi vì mình quen biết Âu Dương Ấu Trĩ sao? Điều này hiển nhiên không đủ!

Hắn trầm ngâm một lát, cũng rất trực tiếp mở miệng nói:

- Phá Hài huynh, ta có chút không hiểu, vì sao huynh lại coi trọng ta như thế?

- Trực giác! Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiêu huynh, đã xác định được huynh không phải là người bình thường. Tuy rằng huynh tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, có khả năng nhiều nhất chỉ sống được không quá mấy chục năm!

Công tử Phá Hài nói càng trực tiếp hơn. Hắn thản nhiên nở nụ cười giải thích:

- Con người của ta không có bản lĩnh quá lớn, chỉ có điều nhìn người hết sức chuẩn. Ta có cảm giác, tương lai Tiêu huynh sẽ thành tựu lớn không thể đoán trước. Hơn nữa người như huynh đáng để kết giao. Bởi vậy lúc này ta mới mặt dày mày dạn tiến lại gần, ha ha, Tiêu huynh sẽ không trách móc chứ?

- Ách...

Tiêu Lãng thấy buồn cười. Công tử Phá Hài quả nhiên là một người kỳ lạ, rất đúng với tính tình của hắn. Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:

- Là ta trèo cao rồi!

- Ha ha!

Hai người bèn nhìn nhau cười, đồng thời uống liên tục ba chén, có cảm giác thông hiểu lẫn nhau. Loại cảm giác này rất kỳ diệu. Theo lý mà nói, hai người có địa vị quyền thế chênh lệnh như trên trời và dưới đất, tuyệt đối không thể nâng cốc nói lời chúc mừng.

Sau khi hai người cười to, công tử Phá Hài trở nên tùy ý hơn. Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Lãng lười nhác mở miệng nói:

- Nếu là bằng hữu, ta cũng không khách sáo với huynh làm gì. Tiêu Lãng! Không cần quan tâm huynh có thể gặp được tiểu thư Âu Dương hay không, huynh giúp ta đi tới Hồng Đế Thành một chuyến. Phá gia chúng ta không thể chọc nổi gia tộc Âu Dương. Nếu như tiểu thư Âu Dương vẫn ghi hận việc này, ngày tháng sau này Phá gia chúng ta sẽ rất khổ sở!

- Âu Dương gia trâu bò như thế sao?

Tiêu Lãng sờ sờ mũi, nở nụ cười khổ:

- Đi thì đi. Thật ra ta cũng muốn đi cùng ngươi một chuyến. Nhưng nếu không gặp được cũng đừng trách ta. Mặt khác ngươi đã không khách khí, ta cũng không khách khí với ngươi. Việc này có được hay không, ngươi cũng phải cùng ta đi đến... gia tộc Thần Khải một chuyến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.