Yêu Giả Vi Vương

Chương 490: Đi Thần Khải Phủ?




Tiêu Lãng cũng không bảo Phá Hài đi giúp hắn cứu Đông Phương Hồng Đậu ra. Không phải hắn chưa hề nghĩ tới, mà hắn biết công tử Phá Hài không có năng lực như thế. Một khi mở miệng ngược lại sẽ khiến công tử Phá Hài khó xử.

Tuy rằng hắn không biết Đông Phương Hồng Đậu làm sao lại biến thành Huyền Âm Ngọc Thể, nhưng hắn biết rõ ràng giờ phút này thân phận Đông Phương Hồng Đậu hết sức tôn quý. Nói thế nào, nàng cũng đứng thứ thứ tám trong bảng thập đại mỹ nữ, không cần phải nói tới đệ nhất tiểu thư tại gia tộc Hắc Lân. Gia tộc Hắc Lân khẳng định sẽ coi nàng là trân bảo, là lợi thế để thông gia với các đại gia tộc siêu cấp. Thân phận địa vị của nàng, loại tiểu thư như Hắc Kỳ Nhi tuyệt đối không thể sánh bằng.

Xem ra vị trí của công tử Phá Hài ở Phá Thiên phủ dường như không tồi? Nhưng nói thế nào gia tộc Hắc Lân cũng là gia tộc nhất lưu, thực lực không thể thấp hơn so với Phá gia. Nếu muốn cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, trừ phi tất cả cường giả gia tộc Phá gia xuất động, còn phải chuẩn bị tốt trước khi khai chiến toàn điện với gia tộc Hắc Lân.

Công tử Phá Hài không phải là đương gia của Phá Thiên phủ. Cho dù là đương gia, cũng sẽ không vì hắn làm chuyện hồ đồ như vậy.

Cho nên hi vọng của Tiêu Lãng chủ yếu vẫn đặt ở trên người Tiểu Đao. Nếu công tử Phá Hài không khách khí như vậy, vì sao hắn phải khách khí nữa? Đi Thần Khải phủ, đối với hắn là chuyện hết sức khó khăn, đối với công tử Phá Hài hẳn không phải là việc khó chứ?

Tiêu Lãng đoán không sai. Đối với công tử Phá Hài mà nói, chuyện này thực sự không tính là việc khó. Chỉ có điều Phá Hài cảm thấy rất nghi hoặc. Tiêu Lãng là võ giả đến từ một vực diện. Hắn tới Thiên Châu sợ là chưa được mấy tháng? Hắn làm sao lại muốn đến Thần Khải phủ ở cuối Thiên Châu này vậy? Cho nên công tử Phá Hài nghi hoặc hỏi:

- Tiêu Lãng, ngươi đi Thần Khải phủ làm gì?

Tiêu Lãng cũng không lừa hắn, ăn ngay nói thật:

- Tìm người!

Công tử Phá Hài càng nghi ngờ hơn, mở trừng hai mắt nói:

- Người kia đối với ngươi rất quan trọng sao? Thần Khải phủ có thể lớn hơn so với Phá Thiên phủ gấp trăm lần. Ngươi xác định có thể tìm được hắn?

Tiêu Lãng bĩu môi, nắm một miếng thịt của hung thú nào đó lên, vừa ăn vừa nói:

- Chỉ cần đi tới Thần Khải phủ, ta tất nhiên có thể tìm được hắn. Ta hỏi ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không? Không đáp ứng ta cũng không đi với ngươi tìm Âu Dương Ấu Trĩ!

- Đi Thần Khải phủ thật ra chỉ là việc nhỏ. Cho dù ngươi không theo ta đi Hồng Đế Thành, ta cũng đi cùng ngươi một chuyến!

Công tử Phá Hài khinh thường nhìn Tiêu Lãng một chút, vẫn còn có chút ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:

- Ngươi xác định có thể tìm được? Người kia chẳng lẽ là con cháu của gia tộc Thần Khải sao?

Tiêu Lãng biết lấy trí tuệ của công tử Phá Hài, khẳng định đoán được một vài chuyện. Tiêu Lãng cũng không muốn lừa hắn, thẳng thắn nói:

- Hắn tên là Mộc Tiểu Đao. Thời điểm hắn ở đại lục Thần Hồn là đệ đệ của ta!

- Mộc… Mộc Tiểu Đao? Ta ngất!

Công tử Phá Hài nhảy lên, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên nói:

- Thật hay giả vậy?

Lúc này đến phiên Tiêu Lãng khinh bỉ nhìn công tử Phá Hài một chút, nói:

- Điều này còn có thể lừa ngươi được sao? Ngươi hỏi Thanh Minh, hắn cũng từ đại lục Thần Hồn đến!

Công tử Phá Hài thấy Tiêu Lãng không giống nói dối, nhất thời trở nên kích động. Mắt hắn chuyển động vài vòng, cười dài nói:

- Ha ha ha! Lão tử quá bội phục mình. Ánh mắt của ta quả nhiên chuẩn. Tiểu tử ngươi thật sự không phải là người bình thường!

Mộc Tiểu Đao!

Người này trước đây không có tiếng tăm gì. Nhưng sau chuyện ở mộ Long Đế, tên tuổi của hắn đã truyền khắp đại lục Thiên Châu. Thần Khải màu tím, chiến sĩ Thần Khải duy nhất của gia tộc Thần Khải trong vạn năm qua! Hiện tại hắn chắc chắn là đệ nhất công tử của gia tộc Thần Khải, tương lai là phủ chủ Thần Khải phủ.

Ngày ấy nhìn thấy Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, thật ra hắn đã cố gắng hết sức kéo lôi quan hệ. Nhưng đáng tiếc người khác không thèm để ý tới hắn! Thật không ngờ, hiện tại hắn lại kết giao với đại ca của Mộc Tiểu Đao. Đây thực sự là cơ hội tốt do ông trời đưa tới.

Không đúng!

Công tử Phá Hài đột nhiên nhớ tới một chuyện. Dường như... gia tộc Thần Khải nổi danh về lãnh huyết vô tình?

Nếu như Tiêu Lãng không được gia tộc của bọn họ đón tới Thiên Châu, trái lại một mình đi tìm Mộc Tiểu Đao. Điều này nói rõ một vấn đề, hoặc là Mộc Tiểu Đao không thích Tiêu Lãng, hoặc là trí nhớ của hắn bị phong ấn. Loại chuyện này, đại gia tộc Thiên Châu thường xuyên làm. Hắn đã từng nghe nói thập đại gia tộc có bảy, tám gia tộc ném con cháu trong gia tộc mình vào trong vực diện, chờ trưởng thành mới đón trở về...

Nét cười của hắn chợt cứng lại.

Tiêu Lãng đại khái đoán được công tử Phá Hài đang suy nghĩ gì. Trên mặt hắn đầy vẻ cay đắng. Công tử Phá Hài hỏi:

- Ký ức của Mộc Tiểu Đao bị phong ấn?

- Đúng!

Tiêu Lãng gật đầu. Chỉ có điều hắn vẫn vô cùng tự tin nói:

- Chỉ cần ta có thể nhìn thấy hắn, ta có niềm tin chắc chắn hắn sẽ nhận ra ta. Cũng không biết có cơ hội gặp hắn một lần hay không!

- Như vậy... Vậy thì dễ làm. Việc này không vội, không vội! Chúng ta bàn bạc kỹ càng đã.

Công tử Phá Hài cân nhắc một hồi, lại nhếch miệng nở nụ cười, đứng lên vỗ vai Tiêu Lãng nói:

- Nghỉ ngơi một đêm trước đã. Chờ tới sáng sớm ngày mai chúng ta đi Hồng Đế Thành. Trước hết phải xem có thể gặp mặt Âu Dương Ấu Trĩ hay không, rồi lại nói sau. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ cùng ngươi đi tới Thần Khải phủ một chuyến!

Tiêu Lãng gật đầu, chân thành nói một câu:

- Cảm ơn!

- Sau đó đừng nói lời này nữa. Bằng hữu của Phá Hài ta chưa bao giờ nói hai chữ này!

Công tử Phá Hài nghiêm nghị nói, sau đó lại chớp chớp mắt:

- Thật sự không cần chơi đùa với quý phụ một chút sao? Quý phụ trong Thạch Đế Thành này phóng đãng vô cùng, thổi kèn đàn hát mọi thứ đều tinh thông, bảo đảm ngươi sẽ tiêu hồn thực cốt!

Tiêu Lãng cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Không cần, không có tâm tình!

Công tử Phá Hài nghe vậy thì ra ngoài. Hiển nhiên hắn đi sắp xếp chuyện đi tới Hồng Đế Thành. Tiêu Lãng và Thanh Minh được thị nữ dẫn tới một gian phòng sa hoa khác thường để nghỉ ngơi.

- Tiêu Lãng, công tử Phá Hài này thật sự có thể dẫn chúng ta tới Thần Khải phủ sao? Làm vậy sẽ phải tốn trăm vạn huyền thạch. Ba người bọn ta đi, sẽ tốn ba trăm vạn huyền thạch!

Vừa nãy Thanh Minh vẫn lặng lẽ ăn uống không dám nói chen vào. Bản thân hắn cũng không phải là một người nói nhiều. Giờ phút này hắn mới dám nói ra những nghi ngờ trong lòng mình.

Tiêu Lãng lắc đầu nói:

- Không cần lo lắng. Hắn tự có biện pháp. Hơn nữa ta chắc hẳn loại công tử như bọn họ có khả năng có một loại quyền lực nào đó, truyền tống không cần huyền thạch. Đám người Tiểu Đao nhiều người như vậy, truyền tống đến Phá Thiên phủ cần bao nhiêu huyền thạch? Cho dù gia tộc Thần Khải có giàu mấy cũng sẽ không ăn chơi như vậy chứ?

Thanh Minh cảm thấy thoải mái hơn. Tiêu Lãng cũng không tiếp tục nói nữa. Hắn lấy Tiểu Bạch từ trong tay áo ra, trên mặt đầy vẻ lo lắng nhìn nó. Tiểu Bạch vẫn đang say giấc nồng, làm thế nào cũng không đánh thức nó dậy được. Tiêu Lãng đang suy nghĩ có nên nhờ công tử Phá Hài tìm người tới xem một chút hay không.

- Tiêu Lãng, Tiêu Lãng!

Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Công tử Phá Hài từ bên ngoài nhanh chóng đi vào. Sau khi gõ cửa vài cái, hắn đẩy cửa vào, cười nói:

- Đã có kết quả thẩm tra rồi! Hắc Kỳ Nhi có thể tìm được ngươi chẳng qua nhờ may mắn mà thôi!

Công tử Phá Hài nói ra chuyện người của Hắc Kỳ Nhi bắt gặp bộ xương hung thú do Thảo Đằng của Tiêu Lãng cắn nuốt để lại, còn cả chuyện có người mật báo. Tiêu Lãng liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chỉ cần gia tộc Hắc Lân không có biện pháp đặc biệt nào có thể xác định được vị trí của hắn, vậy thì dễ làm.

Công tử Phá Hài cau mày, đột nhiên hỏi:

- Vậy nữ tử kia thì phải làm sao? Thật ra nếu giết tên Hàn thiếu kia cũng không có chuyện gì. Nhưng phụ thân của Hắc Kỳ Nhi là trưởng lão có thực quyền nhất trong Hắc Lân phủ. Nếu giết nàng có chút vướng tay chân!

Tiêu Lãng cũng cảm thấy đau đầu. Nếu như một mình hắn bắt, trực tiếp giết là được rồi. Vấn đề là hiện tại Phá Hài cũng dính dáng vào việc này. Nếu giết sẽ thành Phá Hài hắn giết.

Hắn suy nghĩ một lát, khoát tay áo nói:

- Ngươi xử lý đi. Một ngày nào đó ta sẽ đi tới Hắc Lân phủ. Đến lúc đó sẽ không thiếu cơ hội báo thù. Hiện tại cũng không cần vội vàng!

Công tử Phá Hài thở phào nhẹ nhõm, cũng âm thầm vui mừng. Bằng hữu Tiêu Lãng này quả là người đáng tin. Nếu như hắn nhất định muốn giết, công tử Phá Hài chỉ có thể sai người ta động thủ.

Tiêu Lãng nói với công tử Phá Hài về tình hình của Tiểu Bạch. Phá Hài lập tức đi ra ngoài. Sáng mai sẽ phải khởi hành đi Hồng Đế Thành. Hắn có quá nhiều chuyện phải an bài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.