Yêu Giả Vi Vương

Chương 614: Tuyệt đối không thể




Phong Thu Thành ở phía nam Thần Hồn Phủ, xem như là một thành trì tương đối nổi tiếng của Hắc Lân Phủ. Bởi vì nơi này một năm bốn mùa đều là sắc thu, cảnh sắc rất đẹp. Xung quanh thành, khắp nơi đều có một loại cổ thụ gọi là Thu Phong. Lá cây vàng rực, khiến người ta có thể cảm giác được một vẻ đẹp hiu quạnh.

Tiêu Lãng một mình lén lút đến Phong Thu Thành. Tuy rằng tới gặp Âu Dương Lãnh Yên việc này có thể quang minh chính đại nói ra, nhưng hắn vẫn có chút chột dạ. Dù sao hắn đã từng có một lần thượng thiếu phụ quyến rũ này!

Trước đây, Tiêu Lãng đã từng tới Phong Thu Thành. Chỉ có điều, lần đó hắn chỉ dẫn theo Trà Mộc đi một vòng, cũng không tâm tình quan sát cảnh sắc. Giờ phút này trong lòng càng lo lắng bất an, nào có tâm tình thưởng thức cảnh sắc?

- Tham kiến phủ chủ!

Từng đám người quỳ xuống lạy. Dáng vẻ của Tiêu Lãng đã sớm được truyền khắp hộ vệ tất cả thành trì. Đầu hắn với mái tóc trắng như tuyết càng bắt mắt. Có lẽ có một người trẻ tuổi tóc trắng có rất nhiều, nhưng người trẻ tuổi tóc trắng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, trong Thiên Châu hiện nay chỉ có một mình Tiêu Lãng.

- Lãnh Yên Thiên Đế ở đâu?

Tiêu Lãng nhìn lướt qua xung quanh, cũng không phát hiện ra thân ảnh của Âu Dương Lãnh Yên. Ánh mắt hắn vội vàng tìm tới trên người thành chủ.

- Lãnh Yên Thiên Đế? Lãnh Yên Thiên Đế nào? Phủ chủ đại nhân, thuộc hạ cũng không phát hiện ra có cường giả Thiên Đế nào trong thành.

Thành chủ với vẻ mặt mờ mịt trả lời.

- Lui ra đi!

Tiêu Lãng tùy ý khoát tay áo. Trong lòng hắn lại có chút tức giận. Âu Dương Lãnh Yên này chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn chơi trốn tìm sao? Thời gian của hắn có thể eo hẹp. Tiêu Thanh Y vẫn đang ở Tiêu Đế Phủ chờ hắn.

Tiêu Lãng đưa mắt nhìn kỹ xung quanh. Hắn lại không biết đi đâu tìm người. Sau khi ở trong thành quay một vòng, khiến vô số ánh mắt tò mò chú ý nhìn hắn. Tuy rằng da mặt Tiêu Lãng đủ dày, nhưng đi loạn trong thành giống như một kẻ ngốc như vậy cũng cảm thấy có chút không dễ chịu.

Ngay thời điểm Tiêu Lãng đi loạn ở trong thành một hồi, cảm thấy thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị rời đi, bên tai rốt cuộc vang lên tiếng Âu Dương Lãnh Yên truyền âm:

- Bên ngoài tây thành, Hoa Lạc Sơn!

Thân thể Tiêu Lãng lập tức bắn nhanh về phía ngoài tây ngoài, sắc mặt lạnh lẽo, khiến đám hộ vệ canh ở cửa thành sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Bọn họ còn tưởng rằng mình đã làm gì đắc tội với vị phủ chủ trẻ tuổi theo tin đồn, tính khí cũng không phải tốt lắm này.

Trên Hoa Lạc Sơn cũng không hoa, chỉ có cây Thu Phong với lá màu vàng óng. Sau khi Tiêu Lãng hỏi đường rõ ràng, lập tức lao nhanh đến. Rất nhanh hắn đã tới trong núi. Ở dưới một cây cổ thụ trong ngọn núi, hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Một chiếc váy màu xanh lam rủ xuống đất, khiến thân thể thon thả, đầy đặn của nữ tử trước mắt hiện ra dưới ánh nắng loang lổ chiếu qua tán cây, càng lộ rõ đường cong hoàn mỹ.

Giờ phút này Tiêu Lãng vừa hay nhìn thấy khuôn mặt nàng. Nàng dường như không phát hiện ra Tiêu Lãng đã đến. Nàng chậm rãi kéo váy giẫm lên lá phong vàng bước chậm, phát ra âm thanh loạt xoạt. Trên mặt nàng không có vẻ quyến rũ như lúc trước, trái lại có một chút cô đơn, khiến người ta nhìn vào cảm giác được khí chất lạnh lùng cao quý.

- Ba chuyện!

Nàng đột ngột mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh, còn có chút lạnh lùng. Dường như hai người là người xa lạ, khiến Tiêu Lãng cảm thấy không thích ứng được:

- Chuyện thứ nhất, ngươi tuyệt không có thể có ý đồ xấu đối với Ấu Trĩ.

Tiêu Lãng ngẩn ra, nở nụ cười khổ:

- Ở trong mắt phu nhân, ta lại xấu xa như vậy sao? Yên tâm, ta vẫn coi nàng là muội muội!

Ánh mắt Yên phu nhân thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng. Khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, nàng gật đầu lại nói:

- Chuyện thứ hai, sau này không có chuyện gì đặc biệt quan trọng đừng đi Hồng Đế Thành. Cho dù tới cũng không cho phép bước vào Liễu Yên Các nửa bước!

Tiêu Lãng trầm mặc, nhìn khuôn mặt của Yên phu nhân. Tuy rằng hắn không rõ nàng đang nghĩ thế nào, chỉ có điều hắn vẫn đột nhiên cảm giác được chút tâm tình trong lòng nàng.

Nàng không muốn gặp hắn, sợ nhớ lại chuyện tồi tệ trong núi kia. Xem ra nàng thật sự rất để ý tới trinh tiết của mình. Chuyện kia có ảnh hưởng quá lớn đối với nàng. Tiêu Lãng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn tôn trọng sự lựa chọn của nàng, thở ra một hơi nói:

- Thật xin lỗi!

- Không gì để nói xin lỗi cả. Sai cũng không là do ngươi. Đây là do ông trời. Ngươi cũng không cần quá để ý. Ta chỉ không muốn để ngươi phá đạo tâm của ta, ảnh hưởng tới việc tu luyện của ta. Chỉ có thế mà thôi!

Giọng nói của Âu Dương Lãnh Yên thản nhiên vang lên. Tu Di Giới trong tay nàng lóe lên. Vô Tình Kiếm bay vụt đến. Tiêu Lãng vừa tiếp được, giọng nói của nàng lại vang lên:

- Cái thần binh chí tôn này rất mạnh! Nhưng... Ta đề nghị ngươi không nên dùng. Nếu không thể, chỉ nên dùng một chút thôi. Bởi vì thiên đạo vô tình trong thanh kiếm này sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của ngươi. Sử dụng quá nhiều ngươi rất có thể sẽ biến thành một người vô tình, đi tới vô tình chi đạo!

- Lợi hại như vậy sao?

Tiêu Lãng nhíu nhíu mày, nhưng không phản đối. Trong thanh kiếm này thực sự ẩn chứa thiên đạo vô tình. Nhưng nếu như người sử dụng cũng bị kiếm cảm hoá, cảm ngộ vô tình thiên đạo, vậy vô tình thiên đạo này cảm ngộ thật sự quá mức dễ dàng?

Tu chính là đạo, cảm ngộ chính là tâm. Tâm không ngộ, ngoại vật sao có thể ảnh hưởng được mình?

Trong lòng Tiêu Lãng luôn rất kiên định. Ví dụ như hắn nhận định một chuyện, xưa nay sẽ không lưu ý tới suy nghĩ của thế nhân, khăng khăng cố chấp. Cho nên hắn cũng không cho là đúng. Một vũ khí chết có thể ảnh hưởng tới đạo tâm của chính mình sao? Huống gì mình còn chưa cảm ngộ thiên đạo, lấy đâu ra đạo tâm?

Âu Dương Lãnh Yên không tiếp tục nói nữa, lại liếc Tiêu Lãng một chút, liền chuẩn bị rời đi. Tiêu Lãng lại đột nhiên mở miệng gọi nàng lại:

- Chờ một chút, có chuyện vừa vặn thỉnh giáo phu nhân một chút!

Âu Dương Lãnh Yên cho rằng Tiêu Lãng lại muốn quấy nhiễu, sắc mặt lạnh xuống, thân thể không động chỉ lạnh lùng nói:

- Chuyện gì?

Tiêu Lãng nghiêm mặt nói:

- Một người, ừm... người bình thường chưa từng tu luyện, hắn bị người ám sát mà chết. Trước khi chết bị người dùng mật pháp lưu lại một tia tàn hồn, còn dùng mật pháp đóng băng thân thể. Hiện nay tàn hồn và thân thể đều bình yên vô sự. Thiên Châu có võ giả nào có thần thông cường đại có thể phục sinh hắn được không?

Âu Dương Lãnh Yên là cường giả Thiên Đế, lại là lão bản của Liễu Yên Các, hiển nhiên hiểu được rất nhiều chuyện.

Chỉ có điều Tiêu Lãng nói vừa xong, lại khiến Âu Dương Lãnh Yên ngạc nhiên. Nàng quan sát Tiêu Lãng một chút, hồ nghi hỏi:

- Ngươi xác định không phải đang đùa ta chứ?

Tiêu Lãng càng trịnh trọng hơn nói:

- Người này là nghĩa phụ ta, đối với ta tương đối quan trọng. Chuyện lớn như vậy làm sao có khả năng nói đùa được?

- Tuyệt đối không thể!

Âu Dương Lãnh Yên nói ra bốn chữ như chặt đinh chém sắt, khiến thân thể Tiêu Lãng chấn động. Không chờ hắn cấp bách hỏi dò, Âu Dương Lãnh Yên đã hờ hững nghiêm mặt nói:

- Sinh lão bệnh tử, Thiên Đạo Luân Hồi, sức lực con người làm sao có khả năng nghịch chuyển? Nếu đã chết, tất nhiên không thể phục sinh. Đừng nói là cường giả Thiên Châu, cho dù ngươi đi tìm người của Mê Thần Cung cũng không phục sinh được!

- Cái gì?

Sắc mặt Tiêu Lãng nhất thời trở nên tái nhợt. Cho tới nay hắn đã gặp vô số cường giả Thiên Châu, thấy các loại thần thông cường đại quỷ dị thần bí. Dưới cái nhìn của hắn, lúc đó Độc Cô Hành cũng chưa hoàn toàn chết đi, đã bị phong ẩn tàn hồn. Ẩn đế là nhân vật nhỏ như vậy còn nghe nói có thể phục sinh, tại sao Âu Dương Lãnh Yên lại chắc chắn như thế?

- Ngươi không tin, có thể tìm Thiên Đế Chí Tôn hỏi một chút. Bản phu nhân đi đây! Hi vọng sau này... Không cần gặp lại!

Âu Dương Lãnh Yên lưu lại mấy câu nói, không hề lưu luyến trực tiếp xé rách không gian rời đi. Tiêu Lãng lại không có thời gian suy nghĩ vì sao Yên phu nhân vô tình như vậy, trong đầu chỉ vang vọng lời nàng nói vừa nãy.

Sinh lão bệnh tử, Thiên Đạo Luân Hồi!

Lẽ nào thật sự không thể phục sinh?

Nếu như Tiêu Thanh Y nghe thấy tin tức kia, sẽ có phản ứng như thế nào?

- Không, sẽ không, nhất định có biện pháp!

Trong lòng Tiêu Lãng nóng như lửa đốt. Tính tình Tiêu Thanh Y thế nào, hắn hiểu quá rõ. Nếu như xác định Độc Cô Hành không sống lại được, cho dù nàng không lập tức tìm cái chết, cũng sẽ... chậm rãi chết đi. Tâm như chết đi, người làm sao sống một mình được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.