Yêu Giả Vi Vương

Chương 643: Cấm địa Cổ Thần




- Còn có hi vọng, vậy thì tốt, vậy thì tốt!

Tinh thần Tiêu Lãng nhất thời chấn động. Tâm tình hắn vốn đã rơi vào đáy cốc, giờ phút này lại tung bay lên trên đám mây. Cảm giác hết sức kích động giống như ngồi xe qua núi, khiến hắn mừng rỡ như điên. Cung chủ Mê Thần Cung có thân phận thế nào? Tất nhiên không cần nghi ngờ lời hắn nói. Chỉ cần có hi vọng, vậy sẽ có biện pháp.

- Thân thể và tàn hồn nghĩa phụ của ngươi ở đâu?

Cung chủ Mê Thần Cung mở miệng hỏi.

Tiêu Lãng lập tức lấy quan tài băng và hồ lô chứa tàn hồn từ trong Tu Di Giới ra. Thân thể cung chủ Mê Thần Cung lóe lên, còn chưa xuất hiện tàn ảnh đã thấy hắn đứng ở phía trước Tiêu Lãng, cẩn thận quan sát quan tài băng. Mắt hắn bắn ra hai đạo hào quang sáng đến dọa người, cũng làm cho Tiêu Lãng càng khẩn trương hơn.

Hắn cẩn thận quan sát thân thể Độc Cô Hành, lại dò xét tàn hồn của Độc Cô Hành một chút. Sau khi hắn nhìn nửa canh giờ, tim Tiêu Lãng cũng treo lên, lúc này hắn mới mở miệng nói:

- Người phong ấn thi thể nghĩa phụ của ngươi nắm giữ bí thuật xem ra không tệ. Chỉ có điều may là ngươi đến sớm, nếu như đến chậm một, hai năm, chắc hẳn tàn hồn nghĩa phụ của ngươi cũng tiêu tan. Tới lúc đó nghĩa phụ của ngươi đã hoàn toàn chết rồi!

- Ừ!

Tiêu Lãng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó tha thiết mong chờ nhìn cung chủ Mê Thần Cung, chờ đợi hắn đưa ra đáp án.

Cung chủ Mê Thần Cung dừng lại một lúc mới nói:

- Việc này ta có thể giúp ngươi một phần, phần còn lại nhất định phải do bản thân ngươi tự suy nghĩ biện pháp!

- Một phần? Đây là ý gì? Cung chủ!

Tiêu Lãng sửng sốt, tự mình nghĩ biện pháp? Mê Thần Cung còn không có cách nào, mình làm sao có thể có biện pháp gì chứ?

Cung chủ Mê Thần Cung bất đắc dĩ nói:

- Nếu muốn hoàn toàn cứu chữa người này, nhất định phải khiến linh hồn và thân thể hắn khôi phục nguyên lực sinh mệnh, lại thi triển đại pháp luân hồi, nghịch thiên chuyển âm hồi hồn. Linh hồn khôi phục nguyên lực sinh mệnh, cái này ta có biện pháp. Thân thể khôi phục nguyên lực điều này cần một loại linh bảo thiên địa. Loại linh bảo thiên địa này theo như ta biết, Thiên Châu không có, nhưng có một chỗ có. Mà chỗ đó, người có thực lực Thiên Đế Chí Tôn trở lên không có cách nào vào được. Đương nhiên... Lấy thực lực của ngươi bây giờ đi vào chính là chịu chết. Ít nhất cần thực lực Thiên Đế. Chỗ đó hết sức nguy hiểm. Cho dù Thiên Đế đi vào khả năng bị chết vẫn lớn vô cùng. Cho nên nếu muốn phục sinh người này, ngươi phải đi lấy được thiên tài địa bảo kia. Hoặc là chính ngươi đi vào, hoặc là... ngươi mời người hỗ trợ!

- A...

Tiêu Lãng mở trừng trừng hai mắt, vô cùng kinh ngạc!

Lại còn có chỗ thần kỳ như thế sao? Thiên Đế Chí Tôn không vào được? Có thể khiến bọn họ không vào được, điều này chứng tỏ bên trong có cấm chế quấy nhiễu? Là cấm chế thế nào mới có thể quấy nhiễu Thiên Đế Chí Tôn, thậm chí cường giả Đại Đế, Bán Thần tiến vào?

Cung chủ Mê Thần Cung giải thích:

- Võ giả Mê Thần Cung thực lực chí ít đều là cấp bậc Thiên Đế Chí Tôn. Cho nên Tiêu Lãng nếu ngươi muốn cứu nghĩa phụ ngươi, chủ yếu vẫn phải dựa vào ngươi! Chỗ đó gọi là cấm địa Cổ Thần. Cấm chế bên trong rất cường đại, Thiên Đế Chí Tôn đi vào chắc chắn phải chết. Ngươi nhất định phải ở trong cấm địa Cổ Thần tìm kiếm một loại thiên địa linh bảo gọi là sinh mệnh nguyên châu! Còn cấm địa Cổ Thần ở đâu, ngươi có thể mời cường giả Thiên Đế tới giúp ngươi, hoặc là chờ chính ngươi đạt được thực lực Thiên Đế thì đi vào. Sau đó ngươi có thể trở lại hỏi ta! Thân thể và tàn hồn nghĩa phụ của ngươi, trước tiên có thể để lại ở trong này. Ta sẽ cố gắng bảo vệ trong vòng mười năm hắn sẽ không có chuyện gì.

Cung chủ Mê Thần Cung nói đã nói rất thấu triệt, cũng biểu thị thành ý của hắn. Tiêu Lãng không còn hoang mang nữa. Trong lòng hắn chỉ còn lại sự cảm kích.

Cung chủ Mê Thần Cung đã nói rõ, người của Mê Thần Cung chí ít đều là cấp bậc Thiên Đế Chí Tôn. Ngươi không thể nào bảo hắn vì giúp ngươi, ra lệnh cho Thiên Đế Bắc Minh đi chịu chết chứ?

Cho nên Tiêu Lãng rất cảm kích cúi mình hành lễ nói:

- Đa tạ cung chủ, không quan tâm có thể phục sinh nghĩa phụ của ta hay không, đại ân của Mê Thần Cung ta đều ghi tạc ở trong lòng. Ngày sau nếu có gì cần tới tiểu tử, tiểu tử nhất định sẽ liều mạng! Tuy rằng... Lời này nói ra có chút không tự lượng sức!

Lời này nói ra thực sự có chút không tự lượng sức. Người của Mê Thần Cung ít nhất đều là cấp bậc Thiên Đế Chí Tôn. Tiêu Lãng hắn chỉ có chút thực lực như vậy, ở trong mắt Mê Thần Cung chả là cái cóc khô gì. Chỉ có điều cung chủ Mê Thần Cung sau khi nghe xong câu nói này, tâm tình rất tốt, khẽ gật đầu nói:

-Thanh Mộc Ngọc, đưa thân thể và tàn hồn của người này tới luyện đan các đi. Sử dụng linh dược tẩm bổ cho tàn hồn của hắn, bảo đảm trong vòng mười năm sẽ không tiêu tan, thân thể đông cứng thêm một mức nữa!

Không gian trong cung điện lóe lên. Nam tử đầu trọc mặc giáp trắng thoáng hiện, mang quan tài băng và hồ lô chứa tàn hồn rời đi.

Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Cung chủ Mê Thần Cung nói trong vòng mười năm thân thể và tàn hồn của Độc Cô Hành và sẽ không xảy ra chuyện gì. Hắn còn có thời gian. Chỉ có điều nghĩ đến sinh mệnh nguyên châu gì đó, Tiêu Lãng có chút đau đầu...

Cấm địa Cổ Thần?

Chỗ này nghe tới đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Cổ thần? Lẽ nào thật sự có thần? Chỗ đó có cấm chế rất cường đại? Thiên Đế Chí Tôn đi vào chắc chắn phải chết.

Tuy rằng Thiên Đế có thể đi, nhưng sợ là sẽ cửu tử nhất sinh! Tình huống như thế hắn tất nhiên không thể đi nhờ người hỗ trợ. Dù sao đây cũng là lấy sinh mạng đi phấn đấu cho người khác, cho dù quan hệ có tốt mấy đi nữa, sợ là cũng không ai hỗ trợ?

Lùi một vạn bước nói, cho dù Mộc Tinh Hà hoặc là Âu Dương Lãnh Yên nguyện ý giúp đỡ, hắn cũng không dám để bọn họ đi mạo hiểm...

Bởi vậy hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!

Vấn đề là hắn còn chưa cảm ngộ của thiên đạo, chiến kỹ Thiên Ma cũng chỉ mới tu luyện tới tứ trọng. Đừng nói tu luyện tới thất trọng đạt được thực lực Thiên Đế, cho dù đột phá tới ngũ trọng hay không hắn cũng không nắm chắc. Mười năm nói dài thì rất dài, nói ngắn vậy chính là chớp mắt đã trôi qua.

Nỗ lực!

Tiêu Lãng âm thầm hạ quyết tâm, bất kể là vì Độc Cô Hành hay vì mình, hoặc là vì Tiêu Thanh Y, Hồng Đậu, hắn đều phải cố gắng nghĩ mọi biện pháp tăng cao thực lực. Ở trong thế giới tàn khốc này, nếu muốn những người mình kết giao được sống thoải mái, như vậy nhất định phải trở nên cường đại!

Chuyện xong xuôi, tâm của hắn cũng rơi xuống. Hắn dừng một chút, sau đó chắp tay hành lễ, chuẩn bị trở về cố gắng tu luyện cảm ngộ thiên đạo.

Cung chủ Mê Thần Cung lại mỉm cười mở miệng nói:

- Ngươi không có gì nghi vấn muốn hỏi ta sao? Nói đi, ngày hôm nay nếu có thể nói cho ngươi biết, ta đều sẽ nói!

- A...

Tiêu Lãng ngẩn người ra. Trong đầu hắn chợt nhớ tới chuyện mình gặp phải ở Bắc Minh. Ban đầu hắn không muốn nói, nhưng giờ phút này cung chủ đã đặt câu hỏi, hắn chỉ có thể kiên trì nói:

- Cung chủ, giờ phút này ta đang bị Thiên Đế Bắc Minh truy sát...

Hắn nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng câu trả lời của cung chủ Mê Thần Cung lại càng uyển chuyển:

- Những chuyện này ta đã biết, còn gì nữa không?

Toàn thân Tiêu Lãng liền buông lỏng. Xem ra lúc đó người của Mê Thần Cung cũng có mặt, chỉ có điều thấy hắn không nguy hiểm tới tính mạng, cho nên cuối cùng không xuất hiện. Xem ra Mê Thần Cung đối với người Bắc Minh thực sự có tình cảm, không tới thời khắc cuối cùng cũng không muốn đưa ra mệnh lệnh này. Hắn do dự một hồi nói:

- Còn nữa... năm trăm năm kia là có ý gì? Không thể tiết lộ một chút sao?

- Ha ha, không thể!

Cung chủ Mê Thần Cung cười lớn.

- Vậy không còn gì nữa. Tiểu tử không dám quấy rầy, cáo từ!

Tiêu Lãng bất đắc dĩ cười khổ. Hắn lại chắp tay chuẩn bị rời đi. Chỉ có điều lúc này huyễn ma thú Tiểu Bạch ở trong cánh tay của hắn lại đột nhiên tỉnh lại, ló đầu ra, đôi mắt đen nhánh quan sát xung quanh.

Gần đây, con vật nhỏ này luôn ngủ say. Cho dù Tiêu Lãng và kẻ địch đại chiến cũng không tỉnh lại. Điều này thật quái lạ. Trước đây không lâu Tiêu Lãng và Thiên đế Nô Lý đại chiến, xương cốt toàn thân Tiêu Lãng bị chấn nát, nó cũng không tỉnh lại?

Nếu không phải Tiêu Lãng phản ứng nhanh bảo vệ nó, sợ là nó đã trực tiếp bị đánh chết...

Không ngờ cung chủ Mê Thần Cung vừa nhìn, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang, tò mò hỏi:

- Ồ, Tiêu Lãng ngươi có được con thú nhỏ này ở đâu vậy?

Tiêu Lãng kinh ngạc, kỳ quái hỏi:

- Chuyện này... Đây là huyễn ma thú rất bình thường ở vực diện của tiểu tử. Cung chủ, Tiểu Bạch có vấn đề sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.