Thiền lão nói một câu, toàn trường chấn động.
Chiến Tướng cảnh cao giai mười bảy tuổi, lại là một thiên tài tuyệt thế!
Gần hai mươi công tử đại gia tộc trong đại điện mắt sáng rỡ. Vân Tử Sam là nữ nhân tuyệt sắc nổi tiếng trong Chiến Vương triều, hai năm trước lần đầu tiện xuất hiện đã danh chấn đế đô. Đáng tiếc hai năm nay luôn ẩn trong thâm cung, không ngờ nàng sắp xuất hiện lần nữa, dùng tư chất nghịch thiên kinh động thế nhân.
Nữ nhi hoàng đế thương yêu nhất, thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp trong Chiến Vương triều, hai năm trước tài sắc diễm động đế đô, thiếu nữ tuyệt sắc!
Dù là loại thân phận nào đủ khiến công tử có mặt động tâm, ba cái cộng lại làm đám thiếu niên các gia tộc đầu óc nóng lên, toàn thân sôi sục.
Tộc trưởng các đại gia tộc thì im lặng, cùng suy nghĩ Vân Phi Dương tùy tiện nói mây câu sau lưng ẩn giấu thâm ý. Công chúa hoàng cung là không có cơ hội lên ngôi, thường sẽ gả cho người. Ví dụ như thế hệ gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đã cưới hai vị công chúa. Vấn đề ở chỗ tư chất của công chúa này nghịch thiên như vậy, mới mười bảy tuổi. Quan trọng nhất là, nếu tối nay có thiên tài thiếu niên nào lọt vào mắt xanh của công chúa thì tứ hôn ngay?
Chuyện này thật quái dị.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lạnh nhạt liếc Vân Phi Dương. Hai mươi năm trước khi tiên đế còn tại vị, Vân Phi Dương là thái tử. Mấy ngày nay lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trở về Tiêu gia có xem tài liệu bí mật nói về vị vua này. Ở trong mắt mọi người, Vân Phi Dương là hôn quân, nhưng lúc này lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử hơi nghi ngờ. Vị hôn quân nghe nói danh tiếng kém cỏi này hôm nay làm hành động như vậy, nếu chỉ là thuận miệng nói thì đúng là hôn quân, nếu cố ý thì... Vân Phi Dương che giấu quá sâu.
Đôi mặt ánh mắt hơi nghi hoặc của ba tộc trưởng siêu cấp thế gia, tộc trưởng các đại gia tộc, Vân Phi Dương làm bộ như không phát hiện. Cũng rất có thể thực lực của Vân Phi Dương không mạnh, không có trực giác nhạy bén.
Vân Phi Dương cầm lên ly rượu cung nữ dâng lên, đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn cười to bảo:
- Nào nào, các vị hãy uống cạn cốc này, chúc mừng Tiêu quốc sư trở về!
Các cung nữ đã đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh rót rượu cho mọi người. Đám người bưng ly rượu đứng lên hết, hành lễ xong nâng ly.
Tiêu Lãng bĩu môi thầm nghĩ:
- Rượu trong hoàng cung uống ngon thật.
Tiêu Lãng cảm thán sinh hoạt xa xỉ trong hoàng cung, một ly rượu có thể cho người thường sống thoải mái cả năm.
Vân Phi Dương ra lệnh một tiếng:
- Người đâu, mời Tử Sam đi ra hiến vũ, chúc mừng Tiêu quốc sư vinh quy! truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Các công tử ca trong cung điện trái tim treo cao, ngồi xếp bằng sau lưng trưởng bối gia tộc của mình, vẻ mặt trang nhã bình thản, thỉnh thoảng liếc đường bên trái bán đứng lòng họ.
Người duy nhất thật sự bình tĩnh chỉ có Tiêu Lãng, hắn mới trở về Tiêu gia vài ngày, chưa hoàn toàn chấp nhận thân phận công tử của Tiêu gia chứ nói gì mơ xa được công chúa có thân phận tôn quý ưu ái. Quan trọng nhất là tối nay Tiêu Lãng đã bị thiếu gia, tiểu thư của Tả gia ghi hận, nếu quá rêu rao khiến đám công tử nhà giàu ở đế đô ghét thì không phải chuyện tốt.
Tiêu Lãng liếc trộm hai huynh đệ Tiêu Cuồng, Tiêu Dã ngồi cạnh mình, thấy người họ căng cứng, vẻ mặt căng thẳng thì cười thầm. Tiêu Lãng hơi khom lưng núp sau lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Long.
Lão thái giám kêu lên:
- Tử Sam công chúa giá đáo!
Ánh mắt mọi người cùng tập trung nhìn.
Bỗng nhiên...
Một bóng áo tím lao ra từ con đường, tốc độ cực nhanh. Tiêu Lãng hơi ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng dáng quyến rũ. Bóng áo tím nhẹ nhàng như lông chim ở trên không trung quẹo độ cung hoàn mỹ từ từ đáo xuống.
Toàn trường kinh diễm!
Trong đám người chỉ có tiểu thư của Tả gia là sắc đẹp ngang với thiếu nữ áo tím, còn lại các tiểu thư, cung nữ trong cung điện không ai có khí chất, vẻ đẹp bằng thiếu nữ áo tím.
Tử Sam công chúa mặc váy tím, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, eo nhỏ một tay ôm hết, bộ ngực căng phồng đối lập mãnh liệt. Trên mặt Tử Sam công chúa là vẻ tự tin, kiêu ngạo, thong dong, trán điểm nốt ruồi mỹ nhân tựa như vẽ rồng điểm mắt phụ trợ khí chất ung dung, cao quý vô cùng hoàn mỹ.
Đây là một nữ nhân làm người ta tự biết xấu hổ, ít nhất Tiêu Lãng không có chút suy nghĩ khinh nhờn. Cảm giác như một người phàm thấy tiên nữ cao cao tại thượng, chỉ có thể từ xa tôn kính, không dám nổi lòng khinh nhờn.
- Tử Sam nguyện múa một khúc nghê thường Phao Chuyên Dẫn Ngọc chúc mừng Tiêu quốc sư vinh quy.
Môi anh đào hé mở, thanh âm như chim hót vang lên, đám công tử nghe người run rẩy. Tiêu Lãng không dám ngẩng đầu, cúi gằm mặt nhìn mỹ tửu trong tay.
Hồng nhan họa thủy, còn là đẳng cấp khuynh quốc khuynh thành.
Tiêu Lãng ở Dược Vương thành đã cảm nhận được sức sát thương của mỹ nữ họa thủy. Bởi vì được Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã ưu ái nên Tư Đồ Chiến Thiên, Hỏa Phượng công tử nhiều lần muốn giết Tiêu Lãng, mấy lần suýt chết.
Giờ phút này Tiêu Lãng còn chưa đứng vững gót chân trong Tiêu gia, nếu chọc vào công tử nhà giàu ở đế đô, hắn có thể tưởng tượng sau này khó sống. Nếu đã không có ý tưởng thì Tiêu Lãng không thèm nhìn Tử Sam công chúa cái nào, coi như tới đây để ăn uống miễn phí.
Cầm tiêu cùng trỗi lên, cổ nhạc ngân nga, Tử Sam công chúa như tinh linh đi ra từ rừng rậm nhảy múa. Hoàng thất dạy điệu múa tuyệt đẹp cộng với thân hình mỹ miều, Tử Sam công chúa nhảy múa làm ánh mắt mọi người nóng cháy như lửa. Có nhiều người làm gia chủ nhiều năm cũng lộ ra si mê.
Tiêu Cuồng, Tiêu Dã cầm ly rượu nhưng nửa ngày không uống hớp nào, vẻ mặt không còn thản nhiên ưu nhã, thay thế là mê mẩn muốn nhễu nước miếng. Tiêu gia đại môn đại hộ, muốn mỹ nữ dễ như trở bàn tay, từ đó có thể thấy sức sát thương của Tử Sam công chúa lớn cỡ nào.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử hờh ững liếc qua, thấy mắt Tiêu Lãng tỉnh táo, thản nhiên uống mỹ tửu thì lộ vẻ khen ngợi. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử nháy mắt ra hiệu Tiêu Lãng, hy vọn hắn ra tay bắt lấy thiếu nữ có tài sắc, khí chất tuyệt đỉnh này.
Tiêu Lãng cười khổ lắc đầu, chuyển tròng mắt, thấy Vân Phi Dương liếc lén mình. Tiêu Lãng thầm cảnh giác, vị vua này không ngu ngốc như tin đồn, vì hắn thấy trong mắt Vân Phi Dương ẩn chứa ý cười khó hiểu.
Một khúc kết thúc, ầm ĩ tiếng hoan hô.
Tử Sam công chúa cúi người hành lễ hướng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, đạp gót sen như đóa mây tím bay đến bên cạnh Vân Phi Dương, ngồi xuống. Tử Sam công chúa tự nhiên phóng khoáng, không ngại ngùng xấu hổ như thiếu nữ mười bảy tuổi nên có. Tử Sam công chúa tựa chim phượng hoàng, dè dặt mà kiêu ngạo.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vân Phi Dương cười dài, ánh mắt lướt qua các thiếu gia của mọi gia tộc, vẻ mặt thân thiết nói:
- Các vị thanh niên tuấn ngạn có gan hiến nghệ ngay tại đây không? Để quả nhiên là tiểu nữ nhìn xem phong thái tuyệt đỉnh của công tử Chiến Vương triều chúng ta?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng trắng nhảy ra, ở giữa không trung lộn nhanh bốn vòng, cuối cùng đáp xuống đất hơi nghiêng cười, quỳ một gối giữa đại điện, trầm giọng nói:
- Tả Minh bất tài, nguyện bêu xấu để đổi lấy nụ cười của Tử Sam công chúa!
Tả Minh, đệ nhất công tử của Tả gia!
Mắt Tiêu Cuồng lóe tia tức giận sau đó trở về bình tĩnh, gã vốn định là người thứ nhất ra sân ai ngờ chậm một nhịp, bị Tả Minh đạp trên đầu.
Vân Phi Dương cười to bảo:
- Chuẩn!
Ánh mắt mọi người tập trung vào Tả Minh, muốn nhìn xem gã sẽ cho ra biểu diễn xuất sắc gì.
Ai ngờ Tả Minh đứng dậy đưa mắt nhìn Tiêu gia, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, trực tiếp khiêu khích nói:
- Biểu diễn chỉ là khoa chân múa tay, Tả Minh khinh thường làm. Tả Minh nguyện cùng công tử của Tiêu gia trình diễn cuộc đối chiến đặc sắc. Nhưng không biết thiên tài của Tiêu gia có gan đi ra múa may không?
Tả gia phản kích thật nhanh.