Huyền thú được xếp vàp Huyền thú tam giai cao giai, có lực lượng gần trăm hổ, Tiêu Lãng chống được chưa đến lực lượng mười, hai mươi hổ. Cộng với Liệt Địa Hổ có vuốt sắc bén có thể đập nát đá xẻ đất, kết cuộc của Tiêu Lãng sẽ không tốt lành gì.
Tiêu Lãng không ngừng lại, tựa như bươm bướm lao vào lửa, dù cảm nhận cái mồm máu của Liệt Địa Hổ phun ra mùi tanh hôi vẫn không biến sắc mặt. Nhiều người thấy vuốt sắc bén của Liệt Địa Hổ giơ cao thì bất nhẫn nhắm mắt lại.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân khẽ thở dài:
- Thiếu niên, xem ra ngươi không có cơ hội bò lên giường của bổn phu nhân rồi.
Ánh mắt của Lãng quả phụ Nhã phu nhân rất cao, biết rõ lúc này Tiêu Lãng có né sang bên hay lùi lại cũng không kịp, dù tránh khỏi điểm yếu vẫn sẽ bị vuốt của Liệt Địa Hổ cào bị thương.
Đấu với Huyền thú mạnh mẽ nếu bị thương thì chết chắc.
Tiêu Lãng vẫn không tránh, cũng không lùi lại. Tiêu Lãng như một kiếm khách đã rút kiếm là bất chấp tất cả lao tới trước, hai nắm tay biến thành chưởng đao, chân tăng tốc độ.
Trong mắt Liệt Địa Hổ bắn ra tia sáng khát máu. Liệt Địa Hổ không thể phản kháng những cường giả bắt nó, nhưng tàn sát võ giả nhỏ bé trước mắt khiến lòng nó bức bối được thoải mái đôi chút.
Liệt Địa Hổ giơ cao hai chân trước sắc bén lóe tia sáng âm u, hung tợn giáng xuống đầu và thân thể võ giả gần trong gang tấc. Liệt Địa Hổ muốn dùng vuốt nhọn đâm xuyên thân thể Tiêu Lãng, dùng thân thể cao lớn đè nặng hắn sau đó xé nát.
Nhưng mà...
Vuốt của Liệt Địa Hổ cào hụt, thân hình trước mắt nó bỗng nhiên biến mất. Vào hút chỉ mành trao chuông, đôi chân Tiêu Lãng bỗng gấp khúc, ngửa người ra sau thành hình cây cầu. Bởi vì vừa rồi tốc độ rất nhanh, xung lực lớn, thân thể của Tiêu Lãng vẫn trượt tới trước, vừa lúc nguy hiểm né qua chân trước của Liệt Địa Hổ, trượt tới dưới chân nó.
- Cái này...
Nhiều người giật mình muốn rớt trong mắt, vô số cường giả ánh mắt khen ngợi. Đừng nói là bịt mắt, dù có mở to mắt thì nhiều võ giả không thể nắm chắc chiến cơ xảo diệu, tính toán chính xác như vậy. Nên biết nếu Tiêu Lãng ướm nửa giây hoặc chậm nửa giây là chết chắc.
Đây là trùng hợp hay bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng? Nếu là mặt sau thì thiếu niên quá khủng bố.
Nhiều Tiêu gia thầm cảm thán, tình hình đã xảy ra nghịch chuyển kinh người. Tiêu Lãng biến thành chưởng đao lóe ánh sáng xanh nhạt, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cắm vào bụng Liệt Địa Hổ mới đáp xuống đất. Liệt Địa Hổ gào thét, máu phun tung tóe nhuộm nửa người Tiêu Lãng đỏ máu.
Tiêu Lãng rống to:
- Grao!
Cánh tay, ngực Tiêu Lãng phồng lên cơ bắp. Hai tay Tiêu Lãng nhanh chóng lật lại bấu cơ bụng của Liệt Địa Hổ xé sang hai bên, hắn đứng thẳng dậy.
- Ui!
Toàn trường mấy trăm người cùng hút ngụm khí lạnh, tròng mắt suýt rớt ra.
Bọn họ nhìn thấy hình ảnh rung động nhất cuộc đời.
Liệt Địa Hổ nặng mấy trăm cân trong mưa máu bị Tiêu Lãng xé ra thành hai nửa, máu nhuộm mặt đất, hai nửa xác hổ và nội tạng nhìn thấy ghê người.
Xé sống mãnh hổ!
Có lẽ một vài tu võ giả trong sân cũng làm được nhưng không ai thực hiện tùy ý, cuồng ngạo như Tiêu Lãng. Vô số người trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên như ma thần giáng thế, không biết làm sao biểu đạt lòng rung động.
Tiêu Lãng thở hổn hển, cơ cánh tay, ngực rụt lại. Tiêu Lãng vươn một bàn tay dính máu cởi dây lưng bịt mắt xuống, nhìn Liệt Địa Hổ nằm trên mặt đất đã tắt thở, khóe môi cong lên quái dị.
Chỉ một độ cung khiến khuôn mặt bình thường của Tiêu Lãng xảy ra biến đổi trời long đất lở.
Yêu.
Yêu khí lẫm lẫm.
- Ta phải có được hắn, quả nhiên là nàng khiến nữ nhân say mê!
Trong Đấu Thú Tràng vang dội tiếng vỗ tay, tiếng rống điên cuồng. Lãng quả phụ Nhã phu nhân dã không nghe thấy gì, trong đầu toàn là khuôn mặt tràn đầy yêu khí. Lãng quả phụ Nhã phu nhân đã hiểu tại sao dâm phụ Cầm phu nhân qua tay vô số lại say mê Tiêu Lãng như vậy. Nam nhân này thật sự là khắc tinh của dâm phụ, bạn giường tốt nhất cho thục nữ.
Lãng quả phụ Nhã phu nhân lập tức ra lệnh với thị nữ bên ngoài:
- Người đâu, kêu Ba gia tới đây, mời đấu sĩ đó đến cho bổn phu nhân!
Đối với Lãng quả phụ Nhã phu nhân thì những công tử đầy phấn son, ngựa ở chỗ Bào Mã Địa so với Tiêu Lãng thật là cách biệt một trời một vực. Trái tim trống rỗng của Lãng quả phụ Nhã phu nhân cần một ngứa hoang tràn ngập dã tính, cuồng ngạo lấp đầy. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Tiêu Lãng không để ý vô số người trong sân hét chói tay, túm lấy áo treo trên lồng sắt lau máu dưới người, đi ra khỏi lồng, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Tiêu Lãng vừa đi đến hậu viện Đấu Thú Tràng thì một hộ vệ đến truyền lời:
- Độc Lang, Ba gia tìm ngươi, tắm rửa xong đi lầu hai.
Tiêu Lãng hơi kinh ngạc nhưng không để tâm, tắm rửa trong hậu viện xong, thay bộ đồ rồi từ cửa sau đi lên lầu hai Đấu Thú Tràng.
- Ba gia!
Trong một nhã phòng, Tiêu Lãng thấy Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng. Tiêu Lãng luôn kính trọng Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng thì gã rất tốt với hắn, tốt đến quá mức. Tiêu Lãng không biết thật ra là Bát gia, trang chủ của Yên Vũ sơn trang xem trọng hắn. Nếu có người tốt với hắn thì tất nhiên Tiêu Lãng càng tôn kính Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng hơn.
- Theo ta đi gặp một người, cẩn thận hầu hạ, đây là một vị khách quý.
Trên mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng có một vết sẹo dài khiến gã trông rất dữ tợn, cái tên cũng từ đó mà ra, còn tên thật của gã thì không ai biết.
Tiêu Lãng dứt khoát đáp:
- Được.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nở nụ cười, vết sẹo từ khóe môi đến lỗ tai vặn vẹo như con rết.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng mang Tiêu Lãng đi ra nhã các, hướng tới một gian nhã các khác. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng đứng trước cửa, vỗ vai Tiêu Lãng.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nhỏ giọng nói:
- Nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng, mọi chuyện có ta lo.
Tiêu Lãng kinh ngạc nhướng mày, vén rèm đi vào, đập vào mắt là một khuôn mặt yêu mị vô song. Ít nhất ở trong trí nhớ của Tiêu Lãng thì khuôn mặt này đủ sánh bằng Cô Cô của hắn.