Không có bất luận cái gì cản trở, Phương Tử Vũ trực tiếp đi tới trước mặt những người của Hoa Nghiêm Tông, lạnh giọng hỏi:
- Hoa Nghiêm Tông?
Dục Vong đại sư lớn tiếng niệm phật hiệu nói:
- Đúng vậy, bần tăng Hoa Nghiêm Tông, Dục Vong.
- Còn nhớ mười chín năm trước, một địa phương ở đông bắc, có hai yêu hồ chết thảm bởi môn hạ của ngươi?
Dục Vong cười khổ nói:
- Nhớ rõ. Việc truy nã dư nghiệt của yêu hồ, môn hạ của Hoa Nghiêm Tông ta quả thực có tham dự.
Ánh mắt của Phương Tử Vũ không hề cảm tình nhìn hắn:
- Minh chủ của các ngươi là ai?
Dục Vong thở dài một tiếng lắc lắc đầu.
- Tốt.
Không có bất luận dấu hiệu gì, trong tay Phương Tử Vũ đột nhiên hắn mang bạo thiểm, đợi khi mọi người lấy lại tình thần thì tổng cộng mười ba người của Hoa Nghiêm Tông kể cả Dục Vong mặt mũi hiền lành, tất cả đều đã đầu một nơi thân một nẻo.
Đối với tình huống bất thình lình này, người của Tiên Cư Phái cũng không cách nào ngăn cản, cho dù bọn họ có thời gian cũng không có năng lực đi ngăn cản cái gì. Một cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan tràn trong lòng mọi người...
- Kiếm Tâm Môn?
Tên trưởng lão dẫn đội ngũ của Kiếm Tâm Môn không khỏi giật mình một cái, sắc mặt tái nhợt không nói gì.
- Minh chủ là ai?
Đái đội trưởng lão lại một lần nữa run run, nhưng trước sau không có mở miệng.
Hắc mang lại hiện lên lần nữa, Kiếm Tâm Môn mười một người bước lên theo gót đám người của Hoa Nghiêm Tông. Lúc này đây mặc dù mọi người đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn như trước không có cách gì nhìn ra Phương Tử Vũ xuất thủ như thế nào. Trong lòng mọi người đều có chung một ý nghĩ: thời gian bốn năm qua, hắn rốt cuộc là tu luyện thế nào? Hay là hắn đã có kỳ ngộ gì? Vì sao lại có thực lực khủng bố như vậy?
Trưởng lão dẫn đầu đội ngũ của Linh Bảo Quan bởi vì nói chuyện do dự, ngôn từ úp mở, cũng lập tức đi lên con đường hủy diệt. Phương Tử Vũ lại tiếp tục đi về phía Thanh Phong Giáo ở bên cạnh Linh Bảo Quan.
Còn chưa chờ Phương Tử Vũ đến gần, giáo chủ Thanh Phong Giáo lập tức kêu lên:
- Chúng ta lúc trước cũng không có tham dự việc truy sát ngươi, cũng không nhận biết minh chủ gì đó...
Một tiếng nổ vang, mọi người của Thanh Phong Giáo cả người lẫn y phục tất cả đều hóa thành bột phấn.
Bước tiến của Phương Tử Vũ không có dừng lại, tiếp tục hướng mục tiêu kế tiếp Chiến Thiên Môn đi đến.
Đái đội trưởng lão của Chiến Thiên Môn còn chưa nói chuyện, một tên đệ tử đã hét lớn:
- Mẹ kiếp, rõ ràng muốn đuổi tận giết tuyệt, các huynh đệ, dù sao cũng đều là chết, chúng ta liều mạng với hắn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn
Có lẽ là thủ đoạn tàn nhẫn của Phương Tử Vũ đã khơi dậy sự phản kháng của mọi người, có lẽ là tác dụng kích động của tên đệ tử Chiến Thiên Môn này, tóm lại sau khi hắn xông lên mấy bước, gần như tất cả mọi người đều xông lên. Lớn tiếng la hét xông về phía Phương Tử Vũ, ngoại trừ Ngọc Hư Cung, Thiết Huyết vệ và Tiên Cư Phái không có động, các môn phái còn lại tất cả đều gia nhập hàng ngũ liều mạng, ngay cả trong thập cường vốn đứng ở trên đài bị hù dọa mộng mị cũng có bảy người vọt tới.
Trong Thiết Huyết vệ ngoại trừ thập nhị vệ đầu lĩnh, những người khác gần như đều chưa thấy qua Phương Tử Vũ, tuy rằng bọn họ đối với hắn vẫn là vô cùng tôn kính, nhưng trong tiềm thức vẫn như trước lấy Từ Ngạo Thiên làm chủ. Cho nên, Từ Ngạo Thiên không có ra lệnh thì bọn họ tuyệt đối sẽ không động, cũng sẽ không tiến lên hỗ trợ. Bởi vì nếu như Phương Tử Vũ thực sự không ngăn cản được những cao thủ này, Từ Ngạo Thiên đã sớm liều lĩnh xông lên hỗ trợ, tuyệt đối sẽ không đứng trên đài nhàn nhã nhìn như vậy.
Người của Ngọc Hư Cung thì không cần phải nói nhiều rồi, ba người Vương Thương Hà lại càng vui mừng bản thân là người của Ngọc Hư Cung. Mặt khác Cửu U sơn trang, Lục Tử Huyên cấp bách lôi kéo tay của phụ thân mình, mà phụ thân của nàng Lục Kiếm Nam cũng không có ý nghĩ dự định ra tay, nói đùa, đó không khác gì muốn chết, dựa vào quan hệ của nữ nhi mình với hắn, Cửu U sơn trang hẳn là được bảo trụ rồi? Môn chủ của Ngọc Kiếm Môn Tiễn Bất Bại cũng không có xuất thủ, trái lại mang theo nhi tử của mình và môn nhân nhanh chóng tới gần Cửu U sơn trang... Người của Tiên cư Phái cũng ở thế khó xử, lúc này tán tiên Thiên Tuệ chỉ nói một câu:
- Ta không phải là đối thủ của hắn, ta còn không muốn chết.
Thiên Tuệ đã nói rõ lập trường của mình, có câu nói này của bà, mọi người liền đứng ở một bên không ai tiến lên nữa.
Nhìn biển người giống như đàn kiến ùn ùn kéo tới, Phương Tử Vũ cười lạnh, nói:
- Để cho các ngươi nhìn xem, cái gì mới là tuyệt đối thực lực.
Một tiếng rít thẳng thấu vân tiêu,"Ầm!!" Một cỗ khí lãng (sóng khí) kinh thiên từ trên người Phương Tử Vũ bạo phát ra, mái tóc của hắn trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết, hai tai trở nên vừa nhọn vừa dài, cao cao đứng ở hai bên, đầu nhọn của tai thậm chí còn cao hơn so với đỉnh đầu. Hai mắt của hắn biến thành màu xanh biếc, con ngươi hình thành một đường thẳng, móng tay của hắn biến thành màu hồng, hơn nữa đầy đủ cả mười móng vuốt đỏ như máu vừa dài vừa nhọn. Một cỗ yêu khí kinh thiên từ trên người hắn phát ra.
Mọi người, bao gồm cả Ngọc Hư, Tiên Cư và mọi người đang công kích đều kinh hãi nhìn một màn này.
Không biết là ai hô to một câu:
- Yêu!
Lại có một người khác nói tiếp:
- Hắn chính là nhi tử của Phương Hạo Nhiên và con yêu hồ kia!
Biển người nhất thời sôi trào, náo loạn, đã nhiều năm như vậy bọn họ lại có thể chiến đấu với một con yêu.
Khóe miệng của Phương Tử Vũ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tu chân giới sau này gọi một nụ cười này của hắn là"Nụ cười của thần chết".
Không có động tác dư thừa, mười lợi trảo rất nhẹ nhàng đâm vào bên trong cơ thể của một người, lại dễ dàng đem cả người xé thành hai nửa. Tên đệ tử này trước khi chết kêu lên thảm thiết khiến cho mọi người phục hồi lại tinh thần, ngay sau đó, tê (xé) sát tiếp tục…
Địa ngục, ma quỷ, đây là ý nghĩ trong lòng mọi người.
Ở đây không ít nữ đệ tử đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho nôn mửa tại chỗ. Phương Tử Vũ chỉ dựa vào lợi trảo của mình, lại thêm kiện áo giáp đao thương bất nhập kia trên người, trực tiếp xông vào trong biển người. Hễ là nơi hắn đi qua, không có thi thể nguyên vẹn, chỉ có thi khối đầy đất cùng các bộ phận và nội tạng vương vãi khắp nơi.
Mọi người điên cuồng rồi, bất chấp tất cả dùng ra pháp bảo của mình liều mạng công kích, nhưng những pháp bảo này đánh lên kiện áo giáp ở trên người Phương Tử Vũ kia, ngoại trừ tối đa làm bắn ra hoa lửa căn bản ngay cả một vết tích đều không lưu lại. Phương Tử Vũ giống như một con quái vật đánh không chết, ở trong đám người xông ngang đánh thẳng, mọi người rốt cuộc đã biết cái gì gọi là sợ hãi...
Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều đem toàn bộ Bồng Lai đảo chiếu rọi thành một mảnh đỏ tươi.
Không biết là nắng chiều đem toàn bộ luận võ hội trường chiếu thành đỏ rực, hay là máu tươi của luận võ hội trường nhuộm đỏ nắng chiều, trời và đất đã phân không ra màu sắc, ở trong mắt mọi người còn sống, toàn bộ thế giới đều là một mảnh đỏ như máu.
Chiều tà như máu.
Chậm rãi giơ lợi trảo còn đang nhỏ máu lên, Phương Tử Vũ thè đầu lưỡi khe khẽ liếm liếm máu tươi trên móng vuốt, hừ nhẹ một tiếng, yêu hồ chân thân và Thiên Quân chiến khải sớm bị máu tươi nhiễm đỏ trên người chậm rãi biến mất.
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên mặt những người còn có thể đứng, mọi người bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn đều không lạnh mà run. Ánh mắt của Phương Tử Vũ cuối cùng dừng lại ở phương hướng mọi người của Cửu U sơn trang và Ngọc Kiếm Môn, sau đó cất bước đi về phía bọn họ.