Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 128: Mộ của ai




Thế giới màu trắng, bầu trời màu trắng, mặt đất màu trắng, ngay cả không khí để hô hấp cũng là khí màu trắng.

Ở đây ngoại trừ màu trắng thì không có màu sắc nào khác, hơn nữa là một không gian nhìn không thấy điểm cuối.

- Tử Vũ!

Phương Tử Vũ bỗng dừng chân, xoay người thấy Từ Ngạo Thiên và mọi người đi tới, nhẹ giọng nói:

- Ca.

- Thái thượng lão nhân gia đâu?

- Không biết.

Từ Ngạo Thiên nhìn bốn phía, nói:

- Nếu như không phải tự mình đi vào, đánh chết huynh cũng không tin trên đời lại có thể còn có phụ trợ tu luyện pháp bảo như thế này.

Phương Tử Vũ gật đầu nói:

- Đệ cũng rất ngạc nhiên.

Lúc này Từ Ngạo Thiên mới phát hiện Phương Tử Vũ vẫn che ngực, không khỏi hỏi:

- Làm sao vậy? Bị thương?

Phương Tử Vũ chậm rãi buông tay ra, chỉ thấy y phục chỗ ngực có một khối cỡ ngón tay cái tự động nhảy lên không ngừng. Nơi này đều là người mình tin tưởng, không cần phải giấu diếm cái gì nữa.

Mọi người thấy cảnh tượng này đều thất kinh, Từ Ngạo Thiên hỏi:

- Đây là cái gì?

- Ngọc.

- Đệ nói là, khối ngọc mà cha mẹ của đệ để lại cho đệ?

Từ Ngạo Thiên tỉ mỉ quan sát một chút, đích xác là địa phương mà Phương Tử Vũ thường đeo ngọc.

- Uhm.

- Tại sao lại như vậy?

- Không biết, từ khi có đến nay mới nhảy. Trước đây khi tìm được Thiên Địa Càn Khôn Giới nó cũng đã từng nhảy một lần, đệ nghĩ khả năng Thiên Thượng Nhân Gian này cùng nó và Thiên Địa Càn Khôn Giới là do một khối ngọc làm thành.

Từ Ngạo Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

- A, đúng rồi, huynh còn nhớ đệ từng nói qua với huynh chuyện này. Thì ra là nó nhìn thấy thân huynh đệ của mình.

Lăng Nguyệt phía sau"Khúc khích" cười ra tiếng, tam nữ khác cũng không nhịn được cười. Chỉ là Phương Tử Vũ và Thiết Huyết vệ không cười, Thiết Huyết vệ là không dám cười, mà Phương Tử Vũ lại cảm giác không có gì đáng cười. Có lẽ trên đời này đã không có bao nhiêu chuyện có thể khiến hắn cười thoải mái.

Từ Ngạo Thiên vỗ lên vai Phương Tử Vũ, nói:

- Hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc tu luyện của đệ chứ? Nếu không đem nó tạm thời để bên trong Thiên Địa Càn Khôn Giới?

- Thiên Địa Càn Khôn Giới cũng nhảy.

- Ừ... Nếu không đặt vào Nạp Giới Bảo Giới của huynh...

Nhắc tới Nạp Giới Bảo Giới Từ Ngạo Thiên tự nhiên nghĩ tới sự phụ đã quy tiên của hắn, thần sắc không khỏi buồn bã.

- Xin lỗi.

Phương Tử Vũ nói xin lỗi cực nhỏ, nhưng mấy ngày nay hắn đã nói rất nhiều lần xin lỗi. Đã từng đáp ứng Từ Ngạo Thiên, vô luận như thế nào cũng không làm khó Ngọc Hư Cung, nhưng ngày đó hắn không có tuân thủ lời hứa, sau khi huyết tẩy Côn Lôn thì Ngọc Hư Cung gần như phải xóa tên tại tu chân giới, ngay cả Bách Huyền cũng là ôm hận tự sát.

- Đừng tự trách.

Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:

- Việc này không thể trách đệ, nếu như lúc đó đệ không ra tay, Lăng Nguyệt và Kim Mê sẽ... Hơn nữa đệ cũng là bị bức bách không còn cách nào khác.

Mặc dù Từ Ngạo Thiên nói như vậy, nhưng trong lòng của Phương Tử Vũ vẫn không dễ chịu. Hắn là người cực kỳ tuân thủ lời hứa, chuyện đã từng đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, nhất là chuyện đã đáp ứng Từ Ngạo Thiên. Lời hứa đó hắn không thể hoàn thành, đối với việc này vẫn là canh cánh trong lòng.

- Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều.

Từ Ngạo Thiên nói sang chuyện khác:

- Chúng ta phải mau chóng tìm được Thái thượng, sau đó cố gắng tu luyện. Năm mươi năm, ài, cũng không biết sau khi đi ra có thể biến thành ông già hay không.

Những lời này của Từ Ngạo Thiên chỉ là gây cười mới nói, thế nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Lục Tử Huyên tứ nữ đều đang ở tuổi đẹp nhất, vừa nghĩ đến bốn mươi chín ngày sau bản thân lại đột nhiên biến thành lão thái bà, đều bắt đầu lo lắng. May mà lời nói sau đó của Phương Tử Vũ đã cho các nàng một viên Định Tâm Hoàn, bằng không tin tưởng các nàng trong năm mươi năm này cũng tuyệt đối không thể tĩnh tâm để tu luyện, mỗi ngày trước tiên đều phải nhìn xem bản thân có già đi hay không.

- Sẽ không, Tôn chủ đã từng nói, mặc dù bên trong là năm mươi năm, chẳng qua biến hóa của thân thể vẫn như trước chiếu theo thời gian ở bên ngoài. Nói cách khác một người bình thường không ăn không uống ở trong này một năm mới có thể cảm giác thấy đói.

Tiên Ngữ ánh mắt sáng lên:

- Nói cách khác, chúng ta ở trong này năm mươi năm, thân thể vẫn giống như là qua bốn mươi chín ngày, mà tu vi lại tăng thêm năm mươi năm công lực?

Phương Tử Vũ gật gật đầu:

- Cho nên người của Khoái Hoạt Lâm đều còn rất trẻ, tu vi lại cao kinh khủng.

Từ Ngạo Thiên cũng là người thông minh, từ biểu tình của Tiên Ngữ lập tức đoán được lo lắng của tứ nữ, cười nói:

- Các muội yên tâm đi, cho dù thực sự qua năm mươi năm thì thế nào, chỉ cần tu đạo thành công, vĩnh trú thanh xuân cũng là bình thường.

Kim Mê gật đầu nói:

- Điều này là thật. Sư phụ của muội người đã hơn trăm tuổi, nhưng bề ngoài nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi. Sư bá nói đây là sư phụ tự mình muốn bảo trì ở hình dáng trung niên, nếu không với tu vi của sư phụ có thể khiến bản thân càng thêm trẻ.

Nghe được Phương Tử Vũ và Kim Mê đều nói như vậy, tam nữ khác mới chính thức yên lòng.

Nhưng vào lúc này, Xuất Thế không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh mọi người. Tán tiên chính là tán tiên, ngoại trừ Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên dường như có cảm giác những người khác căn bản không biết lão xuất hiện thế nào, thật giống như từ trong hư không nhảy ra.

- Này, ta nói các ngươi đứng ở chỗ này để làm gì đây?

- Thái thượng!

Ngoại trừ Phương Tử Vũ không hề động, lấy Từ Ngạo Thiên dẫn đầu tất cả mọi người đều hướng Xuất Thế cúi đầu cung kính nói.

- Được rồi, được rồi.

Xuất Thế xua xua tay nói:

- Ta vừa rồi đã xem qua xung quanh, nơi này đặc biệt lớn, căn bản là không có giới hạn, hơn nữa cũng không có bất luận phòng ở gì, xem ra chúng ta cũng chỉ có thể tu luyện ngay tại chỗ.

Từ Ngạo Thiên khẽ gật đầu nói:

- Không sao, coi như là một lần khổ tu đi.

- Uhm, ngươi và Tử Vũ hai tên tiểu tử còn có Thiết Huyết vệ ta cũng không lo lắng các ngươi không chịu được khổ, ta chỉ sợ...

Ánh mắt của Xuất Thế len lén nhìn về phía tứ nữ.

- Chúng con mới không sợ khổ chứ.

Lục Tử Huyên sớm nói trước một bước.

Xuất Thế cười hắc hắc nói:

- Không sợ thì tốt, vì tình lang đúng là cần phải chịu chút cực khổ. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Tứ nữ sắc mặt ửng đỏ, bốn ánh mắt phân biệt nhìn về phía Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ.

- Được rồi, đừng ngại ngùng nữa, thời gian không đợi người. Mọi người ngồi xuống ngay chỗ này đi, nhân thời gian này tiêu hóa tốt bí tịch nhớ kỹ mấy ngày nay.

Đến lúc này mọi người không thể không bội phục sự già đời của Xuất Thế, lão đã sớm biết một người nhớ không nhiều bằng một đám người, cho nên sau khi Phương Tử Vũ mang bí tịch đến đã yêu cầu mỗi người đều phải ghi nhớ một bộ phận, không cần hiểu ý tứ của nó, chỉ cần nhớ kỹ là tốt rồi. Thừa dịp còn có thời gian năm mươi năm, mỗi người đều đem phần bí tịch mình ghi nhớ nói ra, mọi người cùng nhau từ từ tu luyện. Mọi người không khỏi thầm khen trong lòng: quả nhiên gừng càng già càng cay.

******

Trong Thiên Thượng Nhân Gian không có mặt trời trăng sao, đương nhiên cũng không có quan niệm thời gian.

Phương Tử Vũ không biết bản thân ở trong Thiên Thượng Nhân Gian đã bao lâu, có thể là mười ngày nửa tháng, cũng có thể là một năm rưỡi. Hắn chỉ biết là, tu vi của bản thân trong khoảng thời gian này tiến bộ thần tốc. Không chỉ là hắn, ở đây mỗi người đều là tiến bộ thần tốc, bao gồm cả Lăng Nguyệt có tu vi kém cỏi nhất dưới sự trợ giúp của rất nhiều cao thủ và Khoái Hoạt Lâm tu chân bí tịch, cũng đã luyện ra Nguyên Anh.

Hôm nay, Phương Tử Vũ giống như mọi khi đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, thế nhưng thần thạch trên ngực và Thiên Địa Càn Khôn Giới trên tay không biết vì sao mấy ngày nay nhảy lên rất kịch liệt, khiến hắn tâm phiền ý loạn không thể tĩnh tâm.

Chậm rãi mở mắt ra, thấy mọi người vẫn như trước đều đang tĩnh dưỡng, hắn nhẹ nhàng đứng lên, một thân một mình rời khỏi đám người, hướng xa xa đi đến.

Phương Tử Vũ chỉ là muốn đến địa phương xa một chút một mình luyện một hồi vũ kỹ, mấy ngày nay hắn chỉ lo nâng cao tu vi, đối với vũ kỹ đã rất lâu rồi không luyện qua.

Chạy đến địa phương rất xa, cảm thấy hẳn là sẽ không ầm ĩ ảnh hưởng đến việc tu luyện của mọi người, lúc này mới từ trong cơ thể gọi ra hắc đao.

Hắc đao vừa ra, bốn phía đột nhiên nổi lên một cỗ gió xoáy, gió lạnh thấu xương.

Phương Tử Vũ có một loại xung động không phát tiết ra thì không thoải mái, không để ý hết thảy vũ động trường đao, diễn luyện đao pháp do bản thân lấy ý cảnh từ Thần Long Kiếm Quyết sáng tạo thành.

Trường đao càng múa càng nhanh, giống như một con rồng màu đen đang tức giận quay xung quanh người hắn vút lên cao bay lượn.

Đột nhiên, Phương Tử Vũ hét lớn một tiếng, một đao mạnh mẽ bổ về chỗ hư không trước mặt.

Một đạo lôi điện màu đen từ mũi đao hiện ra, cùng màu trắng của thế giới này hình thành đối lập rõ ràng.

Trường đao dường như đã cắt qua vật gì đó, phát ra thanh âm"Xuy xuy".

Điều này không phải là ảo giác, trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Tử Vũ, mũi đao lại đem không khí hư vô phía trước bổ ra. Không gian vỡ ra một đạo lỗ hổng, lộ ra một mảnh tối đen bên trong.

Không phải là tối đen, là bởi vì con mắt cho tới nay đều tiếp xúc màu trắng cho nên đột nhiên nhìn màu sắc khác nhất thời khó có thể phân biệt. Phương Tử Vũ dụi dụi mắt, được một lát mới nhìn rõ, không gian màu đen kia có rất nhiều tia sáng nhỏ đang không ngừng lóe ra, giống như ngôi sao trên bầu trời.

Mà ngay cách đó không xa, chính giữa những thứ giống như sao dày đặc này, dường như có một vật rất lớn hơi phát ra bạch quang.

Phương Tử Vũ nhắm mắt lại, đem công lực tập trung vào hai mắt, sau đó đột nhiên mở hai mắt, hai đạo hàn quang ở trong trời đêm chợt lóe mà qua.

Hắn rốt cuộc đã thấy rõ, vật rất lớn kia rõ ràng là một khối ngọc bích, giống như Thiên Thượng Nhân Gian là một mặt ngọc bích rất lớn. Chẳng qua trên mặt nó không giống Thiên Thượng Nhân Gian kia khắc đầy phù chú, trên mặt khối ngọc bích này chỉ khắc có hai chữ.

Hẳn là hai chữ, nhưng Phương Tử Vũ cũng chưa thấy qua loại chữ này, xiêu vẹo méo mó rất giống quỷ họa phù (bùa chấn quỷ), chắc là cùng một loại chữ với Thiên Thượng Nhân Gian.

Một chữ phía trên căn bản nhận thức không được, mà một chữ phía dưới mơ hồ rất giống một chữ"Mộ".

Đây rốt cuộc là cái gì vậy?

Đúng lúc này, thần thạch trên ngực đột nhiên nhảy lên kịch liệt, gần như muốn ly thể mà đi. Phương Tử Vũ lại càng hoảng sợ, vội vàng dùng sức đè thần thạch xuống.

Cùng lúc đó, đạo lỗ hổng kia chậm rãi khép lại, mãi đến khi nhìn không thấy một chút vết tích rạn nứt thần thạch mới lần nữa an tĩnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.