Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 29: Ma Đao bạo phát




Ý thức đã càng lúc càng mơ hồ, Phương Tử Vũ cảm thấy trên dưới toàn thân đau đớn khó chịu, điểm chết người nhất chính là nơi đan điền không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn như cắt khiến cho phần thần trí còn sót lại của nó cũng dần biến mất. Bây giờ điều nó muốn làm nhất đó là buông xuôi chống cự, nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, những chuyện này chờ nó tỉnh dậy rồi tính tiếp.Nhưng phần lý trí còn sót lại nói cho nó biết tuyệt đối không thể buông xuôi, một khi bị đám người tự xưng là danh môn chính phái này biết được việc nó tu luyện ma công, mối thù của Long thần sơn trang, của Phúc thúc, vú nương cả đời này không thể báo.

Nhớ đến sự yêu thương của Phúc thúc và vú nương, từng việc từng việc trong quá khứ hiện lên trong đầu Phương Tử Vũ.

"Tiểu thiếu gia, ngã đau lắm không? Để vú nuôi xoa cho người, tiểu thiếu gia là nam tử hán, không thể khóc nha…."

"Đám con nít mất nết kia, đứa nào dám ăn hiếp tiểu thiếu gia nhà ta một lần nữa, lão tử lột da nó…."

……

"Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh nhật của ngài…."

"Tiểu thiếu gia, đói bụng rồi sao? Vú nuôi đi nấu cơm cho người ăn….."

"Tiểu thiếu gia, người xem, quần áo mới…. Đừng nhìn vú nuôi, vú nuôi già rồi, mặc rách một chút cũng chẳng ai nói gì đâu, không như tiểu thiếu gia cần phải mặc thật đẹp, sau này còn cưới vợ nữa chứ….."

"Tiểu thiếu gia….."

…….

Những việc của ngày xưa nhất nhất hiện lên, Phương Tử Vũ bất giác nước mắt rơi đầy mặt. Từ Ngạo Thiên ở một bên nhìn thấy Phương Tử Vũ, từ trước đến giờ chưa từng biết khóc là gì, lúc này lệ rơi đầy mặt, cho rằng nó chịu không nổi đau đớn mới như vậy, nóng nảy mở miệng chửi bới lão đạo sĩ. Đám chưởng lão cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không dám tùy ý đi lên ngăn cản.

Sự ân cần của Phúc thúc, sự yêu thương của vú nuôi. Hai khuôn mặt thân yêu nhất trong cuộc đời Phương Tử Vũ từ từ nhạt dần, thay vào đó là ba khuôn mặt mà nó suốt đời không thể quên được.

Một tên đạo sĩ, một tên hòa thượng và một tên võ sĩ.

Nó nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của hòa thượng, vú nuôi máu tươi nhuộm đỏ toàn thân nằm dưới chân tên hòa thượng, sống chết ôm chặt lấy chân hắn, miệng không ngừng kêu:"Tiểu thiếu gia, đi mau…..đừng quên…..đã đáp ứng với vú nuôi…...đi mau…."

"Đi…đi…..đi…" Cả thế giới như quanh quẩn theo từng chữ cuối cùng của vú nuôi.

Cả thế giới đều là một mảng đỏ như máu.

Phương Tử Vũ đưa tay ra như muốn giữ lại thân ảnh cuối cùng của vú nuôi, nhưng xót xa phát hiện ra bản thân mình lúc này yếu đuối vô lực, trên dưới toàn thân ngay cả một tia khí lực cũng không thể vận xuất ra được.

Trái tim, đang đau.

Trái tim, rất đau.

Phương Tử Vũ cảm thấy một loại đau đớn như xé rách tim gan, một loại cảm giác ức chế không thể phát tiết lan tràn khắp toàn thân nó.

Đột nhiên, Phương Tử Vũ ngẩng cao đầu, dùng hết toàn bộ sức lực hướng lên trời thét lớn:"Không---!!!"

Chưởng môn và đám chưởng lão giật nảy người, so đấu chân khí kiêng kị nhất chính là mở miệng nói chuyện, một khi chân khí thoát ra chân khí của đối phương sẽ thừa dịp mà vào, đối với bản thân sẽ tạo thành thương tổn không thể nào bù đắp. Bách Kiếp và Bách Độ cơ hồ đồng thời đánh về phía lão đạo sĩ và Phương Tử Vũ, ý đồ ngăn trở loại thảm kịch đó phát sinh.

Ngay vào lúc Bách Kiếp và Bách Độ vừa nhấc chân lên thì đồng thời dị tượng phát sinh.

Đan điền chỗ bụng dưới của Phương Tử Vũ đột nhiên phóng ra một cỗ hắc mang

Là đao.

Phương Tử Vũ cảm thấy thanh hắc sắc trường đao, vốn vẫn đứng thẳng im lặng trong đan điền, lúc này tự động xoay tròn, cứ xoay được một vòng thì xung quanh trường đao lại xuất hiện thêm một tia hắc mang, trường đao càng xoay càng nhanh, hắc mang cũng càng lúc càng nhiều, cuối cùng trong đan điền của nó hình thành nên một cơn gió lốc màu đen.

Cơn lốc màu đen đó tàn phá kinh mạch khắp toàn thân nó, khiến cho nó có một loại cảm giác như muốn nổ tung lên.

Mà lúc này, trong lòng lão đạo sĩ cũng kinh ngạc không thôi, nghe được tiếng thét lớn của Phương Tử Vũ lão đã cảm thấy có điều không ổn, lập tức thu hồi lại vài phần lực đạo, nào ngờ vào lúc này trong cơ thể của Phương Tử Vũ lại xuất hiện một cỗ lực lượng cường đại khiến cho lão cảm thấy sợ hãi. Cỗ lực lượng này trong nháy mắt đánh tan chân khí của lão đạo sĩ trực tiếp tấn công thẳng vào trong cơ thể lão, làm cho lão đạo sĩ khí huyết đảo ngược, nhất thời cảm thấy ngọt ngọt nơi cổ họng. Chuẩn bị đem khí huyết dâng lên đè nén đi xuống thì đồng thời cơn lốc màu đen trong cơ thể của Phương Tử Vũ cũng bạo phát.

"Ầm------" Mọi người đang có mặt trong phòng đều bị một cỗ lực lượng vô cùng mãnh liệt đánh bay ra khỏi phòng, lão đạo sĩ đứng mũi chịu sào bị cỗ lực lượng này nổ bay về phía sau, xuyên thẳng qua vài bức tường cuối cùng dừng lại ở căn phòng ngoài cùng, ngã lăn ra trên mặt đất miệng không ngừng hộc ra từng ngụm máu lớn. Cả Ngọc Võ đường chấn động kịch liệt, giống như cả tòa Côn Lôn sơn muốn sập xuống vậy.

Lấy căn phòng của Phương Tử Vũ làm trung tâm, một vòng năng lượng màu đen cường đại mở rộng ra bốn phía.

Những căn phòng đá dùng để ở của Ngọc Võ đường không thể chống đỡ nổi sự tập kích của cỗ năng lượng đen kia,"Ầm, ầm, ầm…" từng căn từng căn một không ngừng đổ xuống. Trong chốc lát cả Ngọc Võ đường bị bao phủ bởi một trận đất bụi mờ mịt.

Từ Ngạo Thiên từ trong đống đổ nát bò dậy, dùng sức đẩy ra những mảnh vụn trên người, đang định mở miệng chửi bới, ngẩng đầu lên thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Chỉ thấy mấy chục căn phòng lúc này đã đổ xuống gần một nửa, đám cây cỏ ở xung quanh bị nhổ bất đến tận rễ nằm rải rác khắp nơi. Đảo mắt nhìn đống đổ nát, giống như nơi này đã rất lâu không có người đến vậy. Lại nhìn chưởng môn và các vị trưởng lão, từng người từng người một trợn mắt há hốc miệng, một bộ dạng vô cùng hoảng sợ.

Kỳ thật điều này cũng không thể trách bọn họ được, Từ Ngạo Thiên đã biết từ sớm trong cơ thể của Phương Tử Vũ có tiên khí, một kiện tiên khí tạo thành tình cảnh như thế này mặc dù khiến nó kinh ngạc nhưng so với đám người chưởng môn thì hồi phục trở lại nhanh hơn. Mà chưởng môn Bách Huyền và đám trưởng lão căn bản là không nghĩ đến Phương Tử Vũ lại có thể có lực lượng như vậy, mấy trăm năm tu vi của bọn họ ở trước cổ lực lượng này cũng giống như một đứa con nít phải chống lại một người khổng lồ, căn bản là không thể nào so được. Đó là loại lực lượng gì? Phương Tử Vũ làm sao có được nó? Trong đầu đám người chưởng môn không ngừng xuất hiện câu hỏi:"Vì sao…. Vì sao……"

Trung tâm của cơn lốc cũng là một mảnh hoang tàn, cái giường gỗ lúc trước Phương Tử Vũ ngồi đã sớm hóa thành vụn gỗ bay đầy trời, lúc này Phương Tử Vũ đã hôn mê nằm trên mặt đất, trên người từ đầu đến chân vết máu loang lổ.

Từ Ngạo Thiên hô lên một tiếng rồi lao nhanh về phía Phương Tử Vũ. Cùng lúc đó đám người chưởng môn mới từ trong kinh hoảng tỉnh táo trở lại.

Quét mắt nhìn bốn phía một lượt, phát hiện ra đám môn hạ đệ tử Ngọc Hư cung bị tiếng nổ lớn này hấp dẫn lại đây, bên ngoài túm tụm lại thành từng vòng không ngừng chỉ trỏ bàn tán. Cũng may lão đạo sĩ bị cỗ lực lượng đó ném bay ra căn phòng nằm xa nhất, bằng không để cho đám đồ tử đồ tôn nhìn thấy hình tượng nôn ra máu lúc này của sư thúc tổ bọn họ, khi đó thật không biết phải đem mặt mũi dấu vào chỗ nào nữa.

"A, đó không phải là Từ Ngạo Thiên sao? Người huynh ấy đang đỡ dậy là ai vậy nhỉ? Tại sao toàn thân lại toàn máu như thế kia?" Một giọng nữ non nớt không chút cố kỵ hỏi.

Một giọng nữ khác giật mình đáp:"Đó là Phương Tử Vũ mà, tại sao lại như vậy? Huynh ấy bị thương sao?"

Vừa nghe nói người mà Từ Ngạo Thiên đang đỡ là Phương Tử Vũ, càng lúc có càng nhiều nữ đệ thử tham gia vào vòng bàn luận, ngay lập tức trên đống đổ nát của Ngọc Võ đường xôn xao hẳn lên thật là náo nhiệt.

Thấy người đến xem càng lúc càng nhiều, còn có rất nhiều thân ảnh đang không ngừng chạy về phía này, chưởng môn tức giận quát:"Làm gì đây! Tất cả trở về tu luyện hết cho ta, ai dám tiếp tục đứng ở đây nữa, tất cả đều bị trọng phạt!"

Thấy chưởng môn, bình thường vô cùng hòa ái dễ gần, lúc này vẻ mặt giận dữ, đám môn đồ ở bốn phía xung quanh không lạnh mà run, không cam lòng lần lượt rời đi, một ít nữ đệ tử trước khi xoay người rời đi còn liếc nhìn Phương Tử Vũ đang nằm trong lòng Từ Ngạo Thiên một cái, trong chớp mắt Ngọc Võ đường ngoại trừ chưởng môn, một đám trưởng lão và Từ Ngạo Thiên cùng Phương Tử Vũ, được nó bế trên tay đã sớm hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại lão đạo sĩ đang tránh ở trong căn phòng nọ len lén chùi đi vết máu.

Chưởng môn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Phương Tử Vũ đã hôn mê, tức giận quát:"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Nhìn thấy chưởng môn lồng ngực phập phồng, Từ Ngạo Thiên biết rằng lần này lão quả thật đã rất tức giận rồi, khẽ nói:"Sư phụ, Tử Vũ nó không cố ý……"

"Câm miệng!" Chưởng môn hét lớn:"Ta chỉ muốn biết chuyện này là như thế nào!?"

"Khục!" Không biết từ khi nào lão đạo sĩ từ trong đống đổ nát đi ra, mặc dù vết máu nơi khóe miệng đã được chùi sạch nhưng vết máu còn lưu lại trên ngực áo biểu hiện rõ sự chật vật lúc đó của lão. Lão đạo sĩ liêu xiêu đi về phía đám người, đi đến bên cạnh mọi người lại ho khan một tiếng nữa, lắc đầu cười khổ nói:"Già rồi, già rồi. Thiên hạ đúng là của những người trẻ tuổi."

"Lão nhân đáng chết, còn không phải do lão gây họa sao, nếu không phải lão không…."

"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Chưởng môn một lần nữa tức giận quát.

Từ Ngạo Thiên im lặng không dám nói tiếp, nhưng từ đôi môi mấp máy không ngừng có thể thấy được nó không cam lòng.

"Khục!" Lão đạo sĩ cười khổ nói:"Thằng nhóc, ta cũng không muốn làm thành như vậy. Ta làm sao biết được tên oắt đó tính tình lại quật cường đến như vậy, vừa gặp đã cùng ta liều mạng."Xoa xoa cổ họng, lão đạo sĩ tiếp tục nói:"Chỉ có điều bốn cỗ chân khí trong cơ thể nó quả thật là rất kỳ quái…."

"Cái gì?" Chưởng môn giật mình thốt lên:"Trong cơ thể nó có bốn cỗ chân khí?!"

Bách Kiếp ở bên cạnh hoảng sợ nói:"Không thể nào, Tử Vũ sẽ không làm ra cái loại việc phản bội sư môn đó, sư thúc……"

Lão đạo sĩ xua tay ý bảo Bách Kiếp không cần nói tiếp, ngắt lời nói:"Trong cơ thể nó vì sao có bốn loại chân khí ta không biết, nhưng điều này là sự thật."

Bách Kiếp không ngừng lắc đầu nói:"Không thể nào, Tử Vũ đứa trẻ này sẽ không làm ra loại sự việc đó."

Bách Lệ cười lạnh nói:"Trước có Thanh Dục, sau có Phương Tử Vũ, Ngọc Hư cung quả thật là một thế hệ không bằng một thế hệ."

Bách Kiếp tức giận nhìn Bách Lệ hét lên:"Bách Lệ, ngươi dám nói bậy lần nữa thử xem!"

Bách Lệ trợn trừng hai mắt, nói:"Ta nói thì sao? Đó là sự thật…." Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn

"Đủ rồi!" Chưởng môn trầm giọng nói:"Các ngươi không cần cãi nhau nữa, có phải là sự thật hay không ta kiểm tra một cái là biết." Vừa dứt lời, cất bước đi về phía Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ.

Bách Độ bước nhanh về phía trước chắn ở trước mặt chưởng môn. Chưởng môn sửng sốt nói:"Sư muội, muội…."

Bách Độ xoay người lại nhìn Phương Tử Vũ đang nằm trong lòng Từ Ngạo Thiên, nét không đành lòng lóe qua khuôn mặt, nhẹ giọng nói:"Chưởng môn sư huynh, Tử Vũ sớm đã rơi vào hôn mê, nếu như huynh lúc này tiếp tục gia tăng áp lực lên nó, đối với nó mà nói có hại mà không có lợi, hay là chờ nó tỉnh lại rồi tính sau đi."

Đối với Bách Độ, chưởng môn vẫn một mực chiều chuộng, nghe xong thở dài nói:"Nếu sư muội đã nói như vậy, ài, được rồi, nhưng Phương Tử Vũ không biết khi nào mới có thể tỉnh lại đây, sự việc này vẫn một mực đặt ở trong lòng khiến ta cảm thấy không thoải mái."

Bách Độ khẽ cười nói:"Ngạo Thiên, con và Tử Vũ thân như huynh đệ, con chắc hẳn là phải biết về bốn cỗ chân khí trong cơ thể nó chứ?"

Chưởng môn kinh ngạc, lập tức nhớ ra quan hệ giữa Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, thoải mái gật đầu nói:"Không sai, Ngạo Thiên, nếu con biết chân tướng về việc này phải nói cho vi sư biết."

Từ Ngạo Thiên nhìn Phương Tử Vũ vết máu đầy mặt nằm trong lòng mình, sau khi trầm mặc một lát, cắn răng gật đầu nói:"Con biết."

"Ồ!?" Mọi người kinh ngạc mừng rỡ, lão đạo sĩ nói:"Nói ra nghe mau lên."

Từ Ngạo Thiên thở dài, đem chuyện cũ mà Phương Tử Vũ đã nói cho nó nghe nhất nhất nói cho mọi người biết, nói đến chỗ nguy hiểm mọi người cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, đợi Từ Ngạo Thiên đem chuyện cũ nói xong, lão đạo sĩ mới thở dài nhẹ nhõm, nói:"Hóa ra là như vậy. Không nghĩ đến thằng bé này phúc lớn mạng lớn, gặp nạn liên tiếp mà không chết, chẳng nhưng ăn xong Hoán thiên đan tu vi đại tiến mà còn đạt được hai kiện tiên khí pháp bảo. Hắc hắc." Nghĩ đến chính mình vừa rồi thua cho tiên khí, lão đạo sĩ trong lòng bất giác cảm thấy thoải mái, dù sao tu vi của một người bất kể như thế nào cũng không thể nào địch lại tiên khí, trừ khi là cao thủ Đại Thừa kỳ trở lên, nếu không ở trước mặt tiên khí chỉ có thể quỳ xuống xưng thần mà thôi.

Đám người chưởng môn còn lại thì vui buồn lẫn lộn, vui vì lần kỳ ngộ này không chỉ tạo ra một thế hệ cao thủ trẻ tuổi cho Ngọc Hư cung mà còn chiếm được tiên khí trong truyền thuyết, giấc mộng của người tu chân, hơn nữa lại có đến những hai kiện. Buồn là bởi vì một khi việc Ngọc Hư cung có tiên khí bị tiết lộ ra ngoài, toàn bộ tu chân giới sẽ tụ tập về Côn Lôn sơn, đến lúc đó Ngọc Hư cung rất có khả năng sẽ chiến sự liên miên.

Thở dài một hơi, chưởng môn hỏi:"Vậy trong cơ thể nó vì sao có đến bốn cỗ chân khí, việc này con có biết không?"

Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:"Tử Vũ nói ngay cả nó cũng không biết, đám chân khí đó đều là tự nhiên mà xuất hiện." Từ Ngạo Thiên nói"tự nhiên xuất hiện" mọi người cũng nghe theo"tự nhiên mà xuất hiện", nhưng cuối cùng cũng hiểu được những cỗ chân khí này của Phương Tử Vũ cũng là tự nhiên mà xuất hiện.

Hiểu rõ chân tướng sự việc, Bách Kiếp cuối cùng cũng buông ra được tảng đá lớn trong lòng, liếc xéo Bách Lệ một cái cười nói:"Ta đã biết đồ đệ bảo bối của ta sẽ không làm ra cái loại chuyện ngỗ nghịch đó mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.