Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 34: Thiếu nữ tâm phi




Phương Tử Vũ trở lại căn phòng ở tạm trên Ngọc Tiên đường, đem cửa sổ một lần nữa đóng lại đi về phía cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng.

Một cái thân ảnh yểu điệu đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa, ngủ gà gủ gật.

Phương Tử Vũ mỉm cười, đi đến trước mặt Kim Mê, nương theo ánh sáng yếu ớt ngắm nhìn dung nha của Kim Mê.

Hàng mi dài tinh tế, đôi mắt khép chặt, cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi khéo léo và làn da trắng nõn phối hợp với khuôn mặt trái xoan có thể làm cho vô số nam nhanh xiêu lòng.

Gió đem hiu hiu thổi, mái tóc y phục của nàng theo gió lay động, mềm mại tựa như một bức tranh tiên nữ hạ phàm.

Mái tóc dài bị cơn gió nhẹ thổi vấn vương trên khuôn mặt nàng, Kim Mê xoa xoa cái mũi bị mái tóc làm ngứa, khẽ mở mắt, đột nhiên nhìn tháy một cái thân ảnh tối đen đang đứng ở trước mặt nàng.

Hoảng sợ định mở miệng hét lớn, nhưng phát hiện ra người đó là Phương Tử Vũ, vội vàng đưa tay bịt miệng, tiếp đó vỗ vỗ ngực thở ra một hơi nói:"Phương sư huynh, huynh dọa chết muội rồi."

Phương Tử Vũ mỉm cười, khẽ hỏi:"Ngươi tại sao còn không đi ngủ?"

Kim Mê đè lên trái tim vẫn đang đập điên cuồng trong lồng ngực, nói:"Muội sợ có người đến quấy rầy huynh cho nên…."

Phương Tử Vũ nhẹ nhàng nói:"Ta không sao, đi ngủ đi."

Kim Mê lắc đầu nói:"Muội không sao, sư phụ từng nói lúc tu luyện cấm kỵ nhất là bị quấy nhiễu, nếu không sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Đúng rồi, Từ sư huynh trước đó có đến tìm huynh."

Phương Tử Vũ"Uhm" một tiếng nói:"Vào đây ngồi đi."

Kim Mê trên mặt lộ ra một tia tươi cười vui vẻ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại lắc đầu nói:"Không được, quá muộn rồi, cô nam quả nữ nửa đêm khuya khoắt ở chung một chỗ sẽ bị người ta chỉ trích."

"Vậy ngươi về ngủ đi."

Kim Mê khẽ cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Phương Tử Vũ cả giận:"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Kim Mê cắn môi cúi đầu, mân mê góc áo, bộ dạng trông thật đáng yêu, ngay cả Phương Tử Vũ cũng không đành lòng trách móc nàng.

Sau một lúc lâu, Kim Mê lí nhí nói:"Vậy, muội đi đây." Ngẩng đầu lên nói thêm:"Sư huynh, muội ở phòng cách vách, có chuyện gì cứ gọi muội." Nói xong, lập tức xoay người rời đi.

"Kim Mê."

"Dạ?" Kim Mê xoay nhanh người lại, đôi mắt trong veo như nước nhìn Phương Tử Vũ. Text được lấy tại Truyện FULL

Phương Tử Vũ ngơ ngẩn cả người, vì sao bản thân lại gọi nàng chính nó cũng không biết, cái miệng không chịu không chế bật thốt ra cái tên Kim Mê. Thấy Kim Mê quay đầu lại nhìn mình, Phương Tử Vũ lúng túng đứng im tại chỗ nói không thành lời. Mãi một lúc sau mới khẽ nói:"Cám ơn."

Trên mặt Kim Mê hiện lên nụ cười sáng lạn, vui vẻ cười nói:"Không cần cám ơn."

Nhìn Kim Mê nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, Phương Tử Vũ cũng cười khổ đi vào trong phòng.

Mà Kim Mê sau khi đóng cửa tựa lưng vào cửa, xoa xoa khuôn mặt nóng bừng đè xuống trái tim đang đập loạn trong lồng ngực. Lắng nghe tiếng đóng cửa của Phương Tử Vũ ở gian phòng bên cạnh, Kim Mê biết tối nay sẽ làm một đêm không ngủ.

Phương Tử Vũ nằm ở trên giường, chuyển mình liên tục không thể ngủ được, cuối cùng chỉ có thể ngồi dậy đả toạn tĩnh tu.

Mở rộng nội thị, hắc sắc trường đao vẫn yên lặng lơ lửng trong hư không, thỉnh thoảng có một tia hắc mang phóng ra từ thân đao, rất nhanh bị bốn cái khối khí đói khát ở xung quanh tham lam hút lấy. Quan sát bốn khối chân khí, đã không còn là bốn khối hình nội đan xơ xác nữa, xung quanh chúng nó đã hình thành đám mây khí nhỏ, chỉ là kích thước so với thời kỳ đỉnh còn kém rất xa.

Điều động bốn cỗ chân khí theo bốn hướng vận hành, mà Phương Tử Vũ cũng chầm chậm tiến vào nhập định.

Ánh trăng xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ rơi xuống trên người Phương Tử Vũ, một tia hắc khí từ trên người nó chui vào trong cơ thể, nhập vào ngưng lại mà không tán đi. Rất nhanh, toàn thân Phương Tử Vũ bị một khối hắc vụ bao quanh, nếu như lúc này có người ở đây nhất định sẽ giật mình chấn động, thân ảnh Phương Tử Vũ đã sớm biến mất, mà lúc này trên giường chỉ có một khối khí đen không ngừng bay lên ngưng tụ mà không tán đi.

******

Không biết đã trải qua bao lâu, Phương Tử Vũ rốt cuộc đã tỉnh lại. Toàn thân thoải mái nói không nên lời. Bỗng nhiên cảm thấy có điều khác thường, Phương Tử Vũ vội vàng kiểm tra cơ thể, phát hiện ra kinh mạch bế tắc đã hoàn toàn được đả thông, những nơi bị thương tổn cũng có dấu hiệu khôi phục lại như cũ.

Mang theo vẻ mặt nghi hoặc, Phương Tử Vũ rời giường đi ra mở cửa phòng.

Ngoài trời vừa mới sáng, mặt trời bắt đầu nhô lên sau đỉnh núi.

"Phương sư huynh." Đang hít thở bầu không khí trong lành, Phương Tử Vũ nghe thấy ở bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc, quay đầu nhìn thấy. Chỉ thấy Kim Mê một thân quần áo sờn bạc đứng ở trước cửa như trước, mái tóc, lông mi còn ướt đẫm sương mai.

Phương Tử Vũ nhíu mày nói:"Ta không phải là để cho ngươi đi ngủ rồi sao?"

Kim Mê sửng sốt, rồi lập tức đáp:"Muội đi ngủ rồi."

"Tại sao còn ở đây?"

Kim Mê lắc đầu nói:"Đó là sáu ngày trước, Phương sư huynh đã nhập định được sáu ngày rồi."

"Sáu ngày?" Phương Tử Vũ giật mình nói:"Ta đả tọa lần này liên tục sáu ngày?"

Kim Mê gật đầu nói:"Đúng vậy, Bách Kiếp sư bá từng phái Vu Đại Dũng và Tống Đào sư huynh đến đây đón huynh, Vu sư huynh thấy huynh còn đang nhập định liền không quấy nhiễu huynh, chỉ nhắn lại rằng Ngọc Võ đường đã sửa xong, để muội thông báo cho huynh biết, khi nào huynh tỉnh lại liền có thể trở về." Kim Mê thanh âm càng lúc càng nhỏ, nói đến câu cuối cùng cơ hồ đã không thể nghe được.

Phương Tử Vũ gật đầu hỏi:"Nói như vậy thì ngươi đã đứng thủ ở cửa suốt sáu ngày?"

Kim Mê cúi đầu, không dám trả lời, giống như tiểu cô nương làm sai chuyện gì đó đang đợi trách phạt vậy.

Phương Tử Vũ nhìn nàng, hai mắt thâm quầng, trong lòng dâng lên một trận xúc động. Cũng không nói nhiều, đột nhiên nắm lấy tay Kim Mê,, đưa chân đạp tung cửa phòng, đem Kim Mê khuôn mặt hoảng loạn kéo vào trong phòng.

"Phương sư huynh, huynh….. Không muốn….a…." Phương Tử Vũ đem Kim Mê trong cơn hoảng loạn đẩy nằm lên trên giường, Kim Mê giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng lại bị Phương Tử Vũ bước nhanh tới đưa tay đè cái trán nàng xuống, trầm giọng nói:"Không được lộn xộn."

Kim Mê không dám hét lớn, giãy dụa nói:"Phương sư huynh, không muốn."

"Câm miệng." Phương Tử Vũ khẽ quát:"Ngươi bây giờ lập tức ngủ đi cho ta."

Kim Mê sửng sốt, lúc này mới biết mình đã hiểu lầm. Khuôn mặt bất giác đỏ hồng, lí nhí nói:"Vậy, để muội trở về phòng đi ngủ."

"Nơi này không phải là phòng của ngươi sao!?"

Kim Mê giật mình nói:"Hóa ra huynh cũng biết rồi?"

Phương Tử Vũ rút tay từ trên đầu Kim Mê về, thản nhiên nói:"Từ ngày đầu tiên đã biết rồi."

Phương Tử Vũ vừa buông tay, Kim Mê liền muốn ngồi dậy, Phương Tử Vũ lại quát:"Nằm xuống cho ta."

Kim Mê thân mình rung lên, ngơ ngác một lúc rồi ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ là sắc mặt so với vừa rồi càng thêm đỏ.

"Nhắm mắt lại."

Kim Mê quả thực ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhưng lông mi vẫn không ngừng nhảy nhót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.