Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 46: Cầu sinh đối sách




Phương Tử Vũ kéo theo Từ Ngạo Thiên cực nhanh lùi lại, truy binh tức khắc tràn vào trong khe núi, tiếng hô giết đinh tai nhức óc.

Đúng vào lúc này, trên đầu khe núi đột nhiên rơi xuống rất nhiều đá tảng, truy binh khóc cha gọi mẹ liều mạng chen chúc chạy ra ngoài. Trong khe núi lập tức náo loạn cả lên, huyết nhục bay tán loạn, đầy trời mưa máu, tràng cảnh vô cùng thảm liệt.

Đỗ Viên hoảng sợ cực độ, lúc này mới nhớ đến còn đàm người Lý Phong vẫn chưa xuất hiện, sắc mặt lập tức trắng bạch. xem tại TrumTruyen.vn

Phương Tử Vũ mang theo Từ Ngạo Thiên rốt cuộc cũng trở lại bên cạnh đám người Lý Phong, Từ Ngạo Thiên không nói hai lời lập tức ngồi xuống đả tọa khôi phục công lực. Phương Tử Vũ quay đầu đi lén phun ra một ngụm máu, may mắn nó lúc này toàn thân đẫm máu, có phun thêm một ngụm máu người khác cũng không biết.

Lý Phong đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ, thần sắc phức tạp liếc nhìn Từ Ngạo Thiên vẫn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, nhỏ giọng nói:"Phương huynh đệ, thành thật cám ơn các ngươi. Nếu không có hai huynh đệ các ngươi, chúng ta cũng không biết phải làm thế nào cho tốt."

Phương Tử Vũ liếc nhìn Lý Phong một cái, lạnh nhạt nói:"Muốn cám ơn vậy cám ơn huynh ấy đi." Nói xong cũng không thèm để ý đến phản ứng của Lý Phong, lập tức ngồi xuống điều tức chân khí.

Phương Tử Vũ mặc dù tu vi cao hơn Từ Ngạo Thiên rất nhiều, nhưng từ sau lần ám đấu chân khí với lão đạo sĩ thụ thương đến nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hôm nay trong tràng huyết chiến lại vì Từ Ngạo Thiên gánh chịu đại bộ phận áp lực, cho nên nói Phương Tử Vũ lúc này không hề dễ chịu hơn so với Từ Ngạo Thiên được bao nhiêu, thậm chí nó bị nội thương so với Từ Ngạo Thiên càng thêm nghiêm trọng. Chỉ là nó tính cách quật cường, loại sự việc này không muốn nói ra khiến cho Từ Ngạo Thiên lo lắng, cứ im lặng tự mình chịu đựng.

Lý Phong thở dài một hơi, trở lại bên cạnh khe núi. Tình hình chiến đấu đã đi đến cuối cùng, truy binh đại bộ phận đã bỏ chạy ra khỏi khe núi, lúc này trong khe núi chỉ còn lại một bộ phận rất nhỏ.

Đá tảng không ngừng ném xuống, sau khi đè chết tên truy binh cuối cùng trong khe núi, mọi người không khỏi bật lên tiếng hoan hô lớn, còn có một số thôn dân ôm lấy nhau khóc lớn, bày tỏ niềm vui sướng trong lòng sau cơn chạy nạn chối chết.

Mọi người ở đây ngoại trừ Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên đã đả tọa nhập định, hai tai không nghe thấy sự việc bên ngoài, chỉ còn lại Lý Phong không có vẻ vui mừng, ngược lại, lúc này Lý Phong hai hàng lông mày nhíu chặt.

Lý Phong cúi đầu nhìn y phục đang bay phần phật theo gió, rồi lại xoay người nhìn xuống khe núi. Gọi một tên quan binh lại nói:"Ngươi mang theo hai người nữa xuống thăm dò một chút, nhìn xem có đồ vật ăn được và đường ra hay không."

Quan binh gật đầu, gọi thêm hai đồng bạn cùng đi vào sâu trong hẻm núi. Còn Lý Phong ở lại kêu gọi dân chúng tiếp tục vận chuyển đá tảng, vào lúc này có thể tăng thêm một tảng đá, lại tăng thêm một phần tiền vốn bảo mệnh cho bọn họ.

Bên ngoài khe núi, Đỗ Viễn lúc này bụng đầy hỏa khí mà không phát ra được. Trận chiến này, Tùy quân kéo đến bảy trăm chín ba người, chiến tử ba trăm sáu tám người, thương hai trăm hai bảy người, trong đó có hai trăm người đã mất đi chiếu đấu năng lực. Cũng có thể nói bên phía Tùy quân còn có năng lực chiến đấu chỉ còn lại khoảng hai trăm người, trong đó một trăm người là kỵ binh không có tham chiến lần này. Mà trong trận chiếu này đối phương không thương vong lấy một người, loại sự việc này nếu truyền ra ngoài, đủ khiến cho Đỗ Viễn mất hết mặt mũi. Đỗ Viễn nghiến răng căm hận, nhưng biết rằng lúc này hắn không thể tiếp tục bị tổn thất, nếu không đến phút cuối cùng là ai truy sát ai còn không biết chừng.

Đỗ Viễn lập tức hạ lệnh cho kỵ binh xếp thành hình quạt bao vây đường ra khỏi khe núi, những người còn lại dựng trại nghỉ ngơi tại chỗ, đợi viện binh đến.

Trời đã sáng, lúc này ba tên quan binh vào sâu trong khe núi thăm dò đã trở lại, đang hồi báo tình hình trong khe núi với Lý Phong.

"Lý đội trưởng, sâu bên trong còn có một khu rừng, diện tích rất lớn. Chúng tôi đi vòng qua khu rừng mới phát hiện ra phía sau chúng ta là vực sâu, căn bản không có đường lui."

Thôn dân nghe xong sinh ra một trận náo loạn nhỏ, Lý Phong quát:"Không được ồn ào!"

Đám thôn dân từ từ bình tĩnh trở lại, Lý Phong lại hỏi:"Có vật có thể ăn được và nguồn nước hay không?"

Quan binh gật đầu nói:"Có, trong rừng quả dại và động vật rất nhiều, chúng tôi còn phát hiện ra một con suối, nguồn nước đầy đủ."

Lý Phong gật đầu, quay người lại nói:"Có người nào biết săn bắn không?"

Trong số thôn dân đi ra hơn mười người, một người trong số đó nói:"Chúng tôi là thợ săn trong thôn."

Lý Phong hài lòng nói:"Vậy thì tốt rồi, các vị tới khu rừng đó săn một ít động vật trở về làm đồ ăn cho mọi người. Thêm một số phụ nữ nữa, đồng thời đến đó kiếm một ít quả dại và nước uống. Những người còn lại chia làm ba nhóm, thay nhau cảnh giới."

Nhân mã hai bên rơi vào thế giằng co.

Đảo mắt trời lại tối, Từ Ngạo Thiên rốt cuộc từ trong đả tọa tỉnh lại, hít sâu một ngụm không khí sau đó mở mắt.

"Từ huynh đệ, ngươi tỉnh rồi." Lý Phong đi đến, đưa cho Từ Ngạo Thiên một con gà nướng.

Từ Ngạo Thiên nhận lấy con gà nướng cười nói:"Đúng vậy, không nghĩ đến đánh giặc lại mệt mỏi như vậy."

Lý Phong mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Từ Ngạo Thiên nói:"Kế tiếp sẽ càng mệt."

Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói:"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Lý Phong nhíu mày thở dài:"Trước có truy binh, sau không đừng lui."

Từ Ngạo Thiên giật mình hỏi:"Nơi này là khe núi chết?"

Lý Phong gật đầu nói:"Phía sau chúng ta là vực sâu, may mắn là còn có một khu rừng, ở đó có đủ thực vật và nguồn nước có thể duy trì một đoạn thời gian."

Từ Ngạo Thiên nhìn con gà nướng trong tay, nói:"Đánh lâu dài không phải là biện pháp."

Lý Phong đưa tay ôm đầu, nằm xuống thảm cỏ, nói:"Ta cũng biết nếu cứ tiếp tục như thế này sĩ khí sẽ tổn hao nhiều, nhưng chúng ta nghĩ không ra biện pháp có thể đánh lùi truy binh. Nếu không thể đem bọn chúng đánh lui, cho dù chúng ta đột phá vòng vây chạy ra sớm hay muôn gì cũng sẽ bị đuổi theo."

Trầm mặc một lát, Lý Phong lại nói:"May là bây giờ gió thổi theo hướng đông nam, nếu như là gió tây bắc vậy thì chúng ta thảm rồi."

Từ Ngạo Thiên nặng nề hỏi:"Huynh nói là, bọn chúng sẽ đốt lửa xua khói vào?"

Lý Phong gật đầu nói:"Nếu quả thật là gió tây bắc, loại sự việc này khả năng là cực lớn. Đỗ Viễn lần này ăn đòn đau, bọn chúng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, viện quân tùy lúc sẽ đến, đến lúc đó có thể sẽ diễn ra một hồi khổ chiến."

Từ Ngạo Thiên lắc đầu không nói.

Đúng lúc này, một tên thôn dân tuần tra chạy đến trước mặt hai người, nói:"Hai vị tráng sĩ, phía trước có một lượng lớn nhân mã đang chạy về phía chúng ta."

Lý Phong và Từ Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, lập tức lắc đầu cười khổ, thật sự là quá linh nghiệm mà.

Lý Phong và Từ Ngạo Thiên đi đến vách núi, nương theo ánh mặt trời còn sót lại buổi chiều tà nhìn về phía xa cát bụi bay mù trời.

Lý Phong trầm giọng nói:"Có thể có hơn hai ngàn người."

Từ Ngạo Thiên vuốt sống mũi cười khổ, nói:"Chỉ vì vài người chúng ta, đáng giá sao."

"Đô Viễn người này tâm cơ thâm trầm, phàm là nhân tài không vì hắn sử dụng, hắn nhất định sẽ tận hết sức lực giết chết. Hai người các ngươi ngày hôm qua chiến một trận trong khe núi khiến cho Đỗ Viễn tâm sinh sợ hãi, cho nên mới có thể hào phóng điều động một lượng quân lớn như vậy đến đây tiễu trừ chúng ta."

Từ Ngạo Thiên buồn bực nói:"Mấy ngàn người, đánh sao đây?"

Lý Phong lắc đầu im lặng.

"Tại sao không đánh lén chủ tướng của bọn chúng?"

Từ Ngạo Thiên và Lý Phong nghe xong mới giật mình phát hiện, hóa ra Phương Tử Vũ không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh hai người bọn họ. Lý Phong không khỏi tự nhủ: công lực của tiểu tử này xem ra so với Từ Ngạo Thiên càng thêm cao thâm.

Từ Ngạo Thiên không suy nghĩ nhiều như Lý Phong, quan tâm hỏi:"Tử Vũ, đệ không việc gì chứ?"

Phương Tử Vũ lắc đầu, nói:"Công lực đã khôi phục."

Từ Ngạo Thiên chỉ xuống phía dưới cười khổ nói:"Một lát nữa rất có thể chúng ta lại có tràng đại chiến nữa."

Phương Tử Vũ nhíu mày nói:"Tại sao không suy nghĩ đề nghị của đệ?"

"Đi giết chủ tướng của bọn chúng sao?" Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Giết chủ tướng trong vài nghìn người nói dễ lắm sao."

Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:"Ẩn vào bóng đêm lặng lẽ đi tới ám sát."

"Không được." Lý Phong lắc đầu nói:"Việc đó quá nguy hiểm, vạn nhất bị lọt vào vòng vây, chỉ có thể là một con đường chết."

Từ Ngạo Thiên im lặng không nói, cúi đầu trầm tư một lát sau nói:"Tử Vũ nói không sai, đó cũng là biện pháp duy nhất cứu mạng chúng ta."

Lý Phong vội vàng nói:"Nhưng mà……"

Từ Ngạo Thiên ngắt lời nói:"Lý đại ca yên tâm đi, bằng vào năng lực của đệ và Tử Vũ tự bảo vệ là không thành vấn đề."

Lý Phong đã sớm nhìn thấy bản lĩnh của hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, nghe xong ánh mắt léo lên không ngừng, qua một lúc lâu mới thở dài nói:"Được rồi, các đệ phải cẩn thận, sau khi ám sát thành công ta lập tức dẫn người đến trợ giúp các đệ."

Nói là ba người bàn luận kế sách ám sát, kỳ thật cũng chỉ có Lý Phong và Từ Ngạo Thiên thảo luận, Phương Tử Vũ chỉ nghe bọn họ tranh luận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tùy quân bên dưới, trong mắt sôi trào sát ý vô tận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.