Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 83: Vô tận sát ý




Giết chóc, giết chóc vô tận. Nơi này đãng lẽ phải gọi là A Tỳ địa ngục. Nơi này đại đa số là quỷ hồn của người, nhưng cũng có quỷ hồn hình dáng kỳ quái giống như là của động vật, chắc hẳn bọn chúng chính là quỷ hồn của yêu quái. Bọn chúng đều đang tùy ý giết chóc, phàm là bất kỳ kẻ nào xuất hiện bên cạnh đều sẽ trở thành mục tiêu đồ sát của bọn chúng.

Hỗn loạn, cả thế giới chìm ngập trong chiến đấu hỗn loạn.

Ngay khi Phương Tử Vũ xông vào biển người một khắc, lập tức bị giết chóc vây chặt. Vô số đao kiếm hướng về phía người nó chém tới, mà Phương Tử Vũ chỉ còn duy nhất cánh tay phải là có thể dùng, đưa ra ngăn đón. May mắn, nó công lực cao thâm, ở lần giao phong đầu tiên dùng duy nhất cánh tay phải có thể động đem toàn bộ đao kiếm tiếp được, thuân tay cắt lấy vài cái đầu. Nhưng vài khỏa đầu lâu này rơi xuống khỏi thân thể ngay lập tức hóa thành một làn khói đen bay trở lại trên cái cổ không đầu, còn không đợi nó thở ra thì vài cỗ thân thể không đầu nọ lại một lần nữa mọc lên một cái đầu mới, sau đó tiếp tục gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu.

Nơi này so với chiến trường ở nhân gian thì hoàn toàn bất đồng, bởi vì quy củ của tu chân giới cho nên Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên lúc trước không hề sử dụng pháp thuật của bản thân vào trong chiến đấu, bọn họ hoàn toàn là dựa vào thân thể và bản thân công phu đi đánh nhau, nếu không Từ Ngạo Thiên cũng sẽ không bị thương nặng mà chết. Nếu trước khi nó bị thương nặng mà sử dụng đạo thuật thì ít nhất còn có thể bảo trụ một mạng. Chỉ là Từ Ngạo Thiên quá mức trung hậu, đến chết vẫn không quên những lời nói của sư phụ dặn dò trước khi xuống núi, mãi cho đến khi đao kiếm của địch nhân đâm vào thân thể nó cũng không dám sử dụng pháp lực.

Nhưng ở nơi này thì khác, Ngọc Hư cung chỉ nói ở thế tục giới không được sử dụng pháp thuật để tránh kinh thế hãi tục, nhưng nơi này là quỷ giới mà không phải là thế tục giới. Có pháp thuật chống đỡ, Phương Tử Vũ lập tức có thể đại triển quyền cước.

Nếu như nói ở trên chiến trường Phương Tử Vũ là một đầu ác lang vô cùng hung ác thì ở nơi này, nó lại là một đầu hồ, một đầu hồ ly cực kỳ giảo hoạt. Từ lúc phát hiện ra đám người này giết không chết, nó lập tức thay đổi sách lược hoàn toàn, không tiếp tục lấy tranh dũng đấu ngoan làm chủ nữa, mà tận lực bảo mệnh, bởi vì nó chỉ có một cái mạng mà thôi.

Trong hoàn cảnh chật hẹp như thế này, Tàn Ảnh bộ pháp không cách nào thi triển, nó duy nhất thể dựa vào chỉ có cây đao của mình cùng với một thân pháp lực thâm hậu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Đao, không dùng giết địch mà là bảo mệnh, chỉ cần có thể ngăn cản trong nháy mắt, nó liền ung dung từ trong đao kiếm né tránh đi ra. Nếu có người quen biết nó lúc này nhìn thấy tình huống trước mắt nhất định sẽ giật mình kinh ngạc, một Phương Tử Vũ luôn để lại ấn tượng mạnh mẽ độc ác cho mọi người, lấy liều lĩnh đổi mạng, không đem đối phương giết chết tuyệt không lùi lại, lúc này lại chỉ biết né tránh, không còn cái loại khí thế xông pha chiến trường như trước nữa.

Đao là đao tốt, người cũng là cao thủ. Nhưng đáng tiếc, nơi này là Đao Sơn địa ngục. Người có công lực thâm hậu hơn nữa thì cũng phải mệt mỏi, huống chi Phương Tử Vũ toàn thân thương tích.

Thiên đao vạn quả, đến lúc này nó mới chân chính biết được cái gì gọi là thiên đao vạn quả. Tựa như có ngàn vạn thanh đao kiếm từ bốn phương tám hướng đánh tới, Phương Tử Vũ mặc dù pháp lực thâm hậu, nhưng có thể ngăn đón phía trước cũng chắn không được mặt sau, sau khi công lực tiêu hao một lượng lớn sớm đã toàn thân thương tích.

Nơi này cùng chiến trường không giống, ở trên chiến trường nó còn có chiến hữu, còn có người có thể bảo vệ mặt sau cho nó, để cho nó không phải lo lắng phía sau. Nhưng ở đây, mỗi một người đều là địch nhân.

Phương Tử Vũ không hề sợ chết, nhưng chết ở nơi này đối với nó mà nói là điều vô nghĩa. Nhưng nó lại có thể làm gì được đây? Quỷ hồn ở đây giết không chết, mỗi một tên sau khi hưởng thụ đau đớn thiên đao vạn quả lại lập tức có thể xuất hiện y nguyên như cũ, sau đó tiếp tục chém giết. Nhưng nó thì khác, nó hiện tại lấy nhục thân tiến vào, một khi nhục thân bị hủy cũng chỉ có kết cục tiêu vong.

Liều mạng ngăn cản, liều lĩnh chịu thêm vài đao, Phương Tử Vũ dùng lực xông ra ngoài, muốn lui trở lại vị trí an toàn lúc trước. Nhưng sau khi lùi lại được một đoạn nó mới phát hiện ra, bản thân căn bản đã không có đường lui, cả cái thế giới đều là người, tất cả đều không ngừng chém giết sống chết, nó đã không còn đường thối lui.

Đao kiếm tiếp tục đánh úp tới, nó cảm thấy trường đao trong tay dường như càng lúc càng nặng, động tác của bản thân cũng càng lúc càng chậm chạp. Mỗi lần ngăn đón được vài kiếm, trên người khẳng định lại xuất hiện thêm vô số vết thương.

Mới chỉ một lát công phu, Phương Tử Vũ trên dưới toàn thân đã không chỗ nào còn nguyên vẹn, vô số đao kiếm tiếp tục chém vào thân thể nó vấy lên một chùm máu tươi, hai mắt nó đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

Một thanh trường kiếm vô thanh vô tức từ sau lưng nó nhằm vị trí trái tim đâm tới,"Phập" một tiếng, máu văng khắp nơi. Phương Tử Vũ đột nhiên rùng mình, bất ngờ nơi ngực nó một chùm ánh sáng trắng chợt lóe lên, thanh trường kiếm nọ bị bạch mang ngăn trở trượt qua một bên, khó khăn lắm mới lệch khỏi vị trí trái tim đâm sát sạt bên cạnh, mũi kiếm xuyên qua thân thể sang bên kia.

Thân thể đau đớn làm cho nó nhất thời tỉnh táo không ít, đồng thời cũng sợ hãi đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu như không phải là Thiên Địa càn khôn giới và thần thạch ở trước ngực cộng đồng bảo hộ ở vị trí trái tim, chắc hẳn nó đã chết ở dưới kiếm kia rồi.

Nổi giận gầm lên một tiếng, Phương Tử Vũ vung ngược tay đem đầu kẻ đánh lén kia chém xuống, sau đó chịu đựng đau đớn thân người luồn xuống, mau chóng thoát ra từ làn sóng đao kiếm khác đang đánh úp tới.

Một kiếm kia mặc dù không thương đến trái tim nhưng xuyên qua ngực đâm ra sau lưng, máu tươi ồ ạt từ ngực lưng hai bên không ngừng rơi xuống, thêm vào đó vô số vết thương khắp người, nhìn qua có vẻ rất khủng bố.

"Phập!" Lại một thanh trường kiếm nữa, nhân lúc nó đầu óc choáng váng, một kiếm đâm xuyên qua bắp chân, Phương Tử Vũ hét lớn một tiếng, nhất thời ngã xuống đất, còn chưa kịp xoay người thì cảm thấy ít nhất hơn mười thanh đao kiếm đồng thời hướng trên người nó hung hăng bổ xuống.

Kết thúc rồi…. Đây là cái ý niệm cuối cùng trong đầu Phương Tử Vũ, hết thảy đều đã kết thúc, nó chắc chắn phải chết ở nơi này, Từ Ngạo Thiên cứu không được, mối thù trên dưới Long Thần sơn trang và Phúc thúc vú nuôi đều báo không được rồi, tất cả đều đã kết thúc.

Thời gian dường như ngừng lại, những đoạn chuyện cũ từng màn từng màn như tuyết trắng bay tán loạn trong đầu nó. Không biết vì sao, hình ảnh cuối cùng dừng lại không phải là khuôn mặt từ ái của người thân yêu nhất, cũng không phải là khuôn mặt Từ Ngạo Thiên hoặc là nhớ lại khuôn mặt của Kim Mê, mà là ba khuôn mặt năm đó của hòa thượng, đạo sĩ, võ sĩ khiến người ta ghê tởm, ba khuôn mặt khiến cho nó vĩnh viễn không thể nào quên.

Hận ý, khôn cùng hận ý thoáng chốc tràn ngập trong tim. Cừu chưa báo mà người đã chết trước, nó không cam lòng, không cam tâm để cho cừu nhân tiêu diêu khoái hoạt. Trường đao trong tay không biết từ lúc nào bao phủ một tầng hắc mang mờ mịt, hắc mang càng lúc càng mở rộng, trong nháy mắt công phu đã đem thân thể Phương Tử Vũ bao phủ cả vào bên trong.

Đao kiếm rốt cuộc đánh lên trên người, đột nhiên một tiếng thét dài vô tận, mười mấy hồn phách ám sát nó thoáng chốc bị một đạo sát ý vô hình cắn nát bấy.

Phương Tử Vũ chậm rãi đứng lên, hai mắt nó đã biến thành màu xanh biếc, đồng tử kéo dài thành một đường. Ánh mắt băng lãnh không có bất cứ tình cảm nào, có chăng chỉ là sát ý vô tận.

Cũng vào lúc này, trong Diêm La điện.

Chuyển Luân vương lúc này không còn ngồi ở trên ghế nữa, mà đang cung kính đứng sau lưng một người.

Người đứng trước ông ta toàn thân nhìn như mông lung, làm cho người ta có một loại cảm giác hư ảo, nhưng cũng mơ hồ tản ra một loại hương vị khiến cho người ta thoải mái.

-Bồ Tát-

Cũng giống như thân hình, thanh âm hư ảo truyền ra:

-Hình biến mà thân bất biến, kết hợp thể giữa người và yêu quả thật là đáng sợ.

Chuyển Luân vương cung kính nói:

-Bồ Tát có phát hiện ra thanh trường đao trong tay nó không?

-Ồ, nếu ta đoán không sai thì chắn hẳn là thượng cổ thần vật, Ma Thần Xử.

Chuyển Luân vương trong mắt chợt lóe sáng:

-Quả nhiên là kiện đồ vật đó. Lúc đầu ta cảm thấy rất giống, chỉ là hình dạng khác nhau quá xa cho nên không dám khẳng định, lúc này mới mời Bồ Tát đích thân đến xác nhận.

-Kẻ này nếu không chết, tương lai thành tựu nhất định phi phàm. Nhưng đáng tiếc nó sát cơ quá nặng… Diêm Vương, nếu nó có thể xông ra khỏi mười tám tầng địa ngục, đem nó mang đến chỗ ta.

-Vâng.- Chuyển Luân vương gật đầu cung kính, khi ông ta ngẩng đầu lên thì bóng người trước mặt đã sớm không thấy nữa. Ông ta cũng không để ý, đưa mắt nhìn vách tường trước mặt.

Bề mặt vách tường kia ở trong mắt những người khác có lẽ chỉ là một mặt tường, nhưng lấy vô thượng quỷ lực của Chuyển Luân vương lại có thể xuyên qua không gian trực tiếp nhìn thấy một màn ông ta muốn nhìn.

Đao Sơn địa ngục.

Một bóng người tựa như điên cuồng chạy loạn khắp nơi trong biển người, trong tay nó huy vũ một đoàn hắc mang nồng đậm, phàm là những nơi hắc mang đi qua có vô số hồn phách hóa thành một cỗ khói đen.

Phương Tử Vũ đã không còn nhớ ra bản thân là ai, thậm chí quên luôn cả mục đích bản thân đến nơi này, hiện tại sát ý vô tận tràn ngập toàn thân nó, ở trong đầu nó chỉ có một chữ: Giết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.