Phương Tử Vũ là ai?
Nếu có người hỏi cái vấn đề này này, nhất định sẽ bị người ta cười đến rụng răng, thiên hạ này còn có người nào là không biết Phương Tử Vũ?
Ở tu chân giới, một thiếu niên mới tu chân mấy năm đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa bức một cao thủ Độ Kiếp kỳ toàn lực ứng chiến, truyện này đã trở thành một giai thoại lớn. Hơn nữa thiếu niên thiên tài này chỉ trong một đêm đồ sát cả Ngọc Hàn Cung, không lâu sau lại truyền ra tin tức hắn có thể có liên quan với sơn trang bị liệt vào cấm thoại(không được nhắc đến), nhất thời thanh danh vang xa, tu chân giới không ai không biết.
Ở thế tục giới, hai người Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên tay trắng dựng nghiệp, hẻm núi chống địch quân, rộng rãi thu nạp dân chúng, đánh chiếm Đông Hải. Trong lần đối mặt với đại quân bên địch đông gấp bội lại lấy trăm kỵ binh xông vào vòng vây của quân địch, Phương Tử Vũ lại càng đại phát thần uy, lấy sức một người độc đấu mấy vạn đại quân, thực là chém giết khiến bọn họ kêu cha gọi mẹ cướp đường trốn chạy. Sau đó Đông Hải thành được quản lý gọn gàng ngăn nắp, mỗi một quy định đều suy nghĩ cho dân chúng. Sau khi lượng lớn người tu chân tới thế tục giới, Phương Tử Vũ bị ép phải rời đi. Tần Vương Lý Thế Dân, người được cho là có hy vọng nhất thu được thiên hạ, vào lúc này cũng lên tiếng, thế lực của Lý Đường sẽ tận hết sức trợ giúp Phương Tử Vũ. Ngoại trừ phạm vi thế lực của Lý Đường, trong các thành khắp thiên hạ đều dán đầy chân dung của hắn, một nhân vật truyền kỳ như vậy, người trong thiên hạ có ai là không biết.
Một nhân vật giàu sắc thái truyền kỳ như thế, nhân vật lãnh huyết vô tình nhất trong truyền thuyết, lúc này lại đang đứng trước mặt bọn họ, điều này làm sao có thể không khiến cho lão đại thất thố trước mặt các huynh đệ khi nhận ra hắn.
Đột nhiên nghe thấy tên của Phương Tử Vũ, sáu tên còn lại đang bị lửa dục thiêu đốt đều giống như bị hắt bát nước lạnh ngây ngốc đứng yên tại chỗ, mà ba người Lý Hoa Mỹ, Tiễn Trạm và Lục Thiên Kỳ lại kinh ngạc nói không ra lời.
Ánh mắt của Phương Tử Vũ dừng lại trên mặt Lục Tử Huyên, nhìn thấy nước mắt ràn rụa và quần áo bị xé rách kia khiến sắc mặt vốn băng lãnh của hắn càng thêm lạnh lẽo.
Tràng diện xuất hiện bầu không khí khác thường.
Được một lát, lão đại mới vội ho khan một tiếng nói:
- Ma Tôn…
Phương Tử Vũ không nói gì, chỉ chậm rãi đi đến bên người Lục Tử Huyên, cũng may quần áo trên người nàng mặc dù bị xé rách và lộn xộn nhưng không có để lộ ra cái gì, nếu không Phương Tử Vũ đã sớm ra tay rồi.
Lục Tử Huyên một mực nhìn hắn đi lại gần, nước mắt trào ra không thể kìm nén, trong ánh mắt chứa đầy thần sắc phức tạp.
Phương Tử Vũ cởi áo khoác, ngồi xổm xuống chậm rãi khoác lên trên người nàng.
Lục Tử Huyên đôi môi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó, nhưng thủy chung không phát ra thanh âm.
Phương Tử Vũ khẽ vung tay, Lục Tử Huyên lập tức ngồi dậy nhào vào lòng hắn khóc to lên. Lý Hoa Mỹ ở bên cạnh cũng chậm rãi ngồi dậy, giữ chặt quần áo bị xé rách lặng lẽ chảy nước mắt.
Bảy tên đại hán hoảng hốt, lão nhị là cao thủ điểm huyệt trong bọn họ, hắn chính là bằng vào thủ pháp điểm huyệt độc môn khó khăn lắm mới có thể ngồi lên vị trí lão nhị, tin tưởng thế gian này người tu chân bình thường tuyệt đối không có năng lực giải trừ thủ pháp điểm huyệt của lão nhị. Nhưng vừa rồi Phương Tử Vũ chỉ nhẹ nhàng vung tay lên trong nháy mắt đồng thời giải khai huyệt đạo cho Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ, chỉ bằng chiêu tảo phong (cách không) giải huyệt ấy đã đủ để chấn nhiếp toàn trường. Khó trách có thể bằng sức một người tiêu diệt hoàn toàn Ngọc Hàn Cung, cũng khó trách trong sự đuổi giết của người tu chân khắp thiên hạ đến nay vẫn còn bình yên vô sự, thịnh danh chi hạ tuyệt vô nhược thủ*.
Hơn nữa nhìn hành động lúc này của Lục Tử Huyên rõ ràng là có quen biết từ trước với Ma Tôn Phương Tử Vũ này, vả lại quan hệ rất không bình thường. Lão đại thầm kêu một tiếng không tốt, ngầm ra hiệu cho mấy huynh đệ, bảy người thừa dịp tất cả tâm thần của Phương Tử Vũ đều tập trung trên người Lục Tử Huyên chậm rãi lui về phía sau.
Đột nhiên, một thanh âm băng lãnh truyền đến:
- Đi đâu?
Thanh âm băng lãnh khiến bảy người đều không tự chủ được rùng mình một cái, lão đại lập tức cười nịnh nói:
- Ma Tôn, huynh đệ chúng tôi có mắt không tròng, không biết hai vị cô nương này… Ách, hai vị nữ hiệp quen biết với người. Đây là hiểu lầm, chúng tôi vốn cũng là thấy hai tên xấu xa này có ý đồ với các nàng nên mới ra tay giúp đỡ, bên trong khẳng định có điều hiểu lầm…
Dứt lời còn cố ý chỉ chỉ Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì vô lực nằm trên mặt đất.
Phương Tử vũ nhẹ nhàng đẩy Lục Tử Huyên ra, nàng lúc này cũng biết bản thân thất thố, trên khuôn mặt hồng vẫn còn vương nước mắt khiến người ta nhìn thấy mà thương xót. Hắn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Lưu lại tính mạng.
Lão đại biết chuyện hôm nay khó có kết quả tốt, ngầm ra hiệu cho các huynh đệ chuẩn bị ra tay.
Lão nhị tiến lên tức giận hét lớn:
- Họ Phương kia, người khác sợ danh hiệu Ma Tôn của ngươi, nhưng Sơn Lâm Thất Hổ ta…
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy trước mắt hoa lên, lão nhị cảm thấy từ trên ngực truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu, mới thấy Phương Tử Vũ không biết đã lắc mình tới trước mặt hắn lúc nào, một bàn tay lại cắm ở chỗ trái tim.
Lão nhị mang theo thần sắc không thể tin từ từ ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Sáu người còn lại đều lộ vẻ khó có thể tin, phải biết rằng lão nhị chính là cao thủ Linh Tịch kỳ. So với Nguyên Anh kỳ tuy rằng kém mấy cấp bậc, nhưng một người Nguyên Anh kỳ muốn giết một cao thủ Linh Tịch kỳ cũng không phải dễ dàng như vậy, càng không nói một chiêu có thể đắc thủ, hơn nữa mọi người còn không nhìn thấy hắn ra tay như thế nào.
Đây chính là Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết sao?
Lão đại cắn răng, hét lớn:
- Các huynh đệ! Liều mạng!
Từ lão tam tới lão thất đều biết hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào ưu thế số lượng để xem có cứu lại một cái mạng nhỏ hay không.
Bọn họ đều muốn giành giật tính mạng mà bất chấp, hét lớn xông lên, mà lão đại của bọn họ người vừa hét liều mạng vào lúc này lại lén lút lùi về phía sau mấy bước, sau đó xoay người liều mạng chạy trốn.
Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh nhảy vào trong vòng vây, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đoạt được một thanh trường kiếm trong tay một người, lập tức xoay tròn một vòng tại chỗ, sau đó vung tay ném. Thanh trường kiếm kia giống như có mắt đâm thẳng vào lưng của lão đại, xuyên qua thân thể mạnh mẽ cắm sâu trên một cây đại thụ ở phía trước không thấy chuôi kiếm.
Toàn trường trở nên vô cùng yên tĩnh, bốn người Lục Tử Huyên, Lý Hoa Mỹ, Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì giật mình nhìn chiến trường.
Mà trên chiến trường, năm tên đại hán hình thành hình cái quạt vây quanh phía trước Phương Tử Vũ, đối mặt với Phương Tử Vũ, cả đám mắt mở lớn nhưng không ai có hành động gì.
Đột nhiên, cổ của năm người này đồng thời vỡ ra một lổ thủng, máu tươi từ gáy phun ra như suối. Năm người này lại lấy các tư thế khác nhau cùng lúc ngã xuống đất, không động đậy nửa phân.
Một trận gió đêm thổi qua.
Xa xa, lão đại vẫn duy trì tư thế chạy trốn sau một tiếng"bịch" cũng ngã gục xuống.
Ngoại trừ Lục Tử Huyên còn lại ba người đều hít một hơi lãnh khí, đây còn là người sao? Bất luận là Tiễn Trạm, Lục Thiên Kì hay là Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ đối mặt với những người này chẳng qua chỉ qua được mấy chiêu đã bị bắt. Nhưng Phương Tử Vũ vừa mới làm cái gì? Tùy tùy tiện tiện một chiêu Luân Hồi Trảm vô cùng bình thường đã khiến năm người đồng thời chết đi, lại thêm lão đại đang chạy trối chết.
Rốt cuộc phải là người có tu vi ra sao mới có thể làm được điều này?
Trên thực tế ngay cả Phương Tử Vũ cũng không biết bản thân hiện tại đang ở giai đoạn nào, bởi vì ma đạo song tu lại thêm nội đan của Hỏa Vân Huyết Mãng khiến hắn đi lên một con đường tu luyện xưa nay chưa từng có. Lần trước chống lại sáu cao thủ Xuất Khiếu kỳ, hắn đều có thể chém giết từng người rồi ung dung rời đi, chỉ bị thương không phải rất nghiêm trọng, chiến quả như thế thì ngay cả lão đạo sĩ cũng phải cảm thán hắn là một quái vật.
Tuy rằng lão đạo sĩ cũng có thể làm được điểm này, nhưng dù sao lão cũng là người đã tu luyện mấy trăm năm, lại là cao thủ Độ Kiếp kỳ. Thử nghĩ, Phương Tử Vũ mới tiếp xúc với tu chân đến nay chưa được mười năm, cho dù xuất hiện kỳ ngộ như thế nào đi nữa cũng không có khả năng nhảy vọt tới Độ Kiếp kỳ, đây không phải là quái vật thì là cái gì.
Đối với việc tu vi bản thân hiện tại đang nằm ở giai đoạn nào, Phương Tử Vũ cũng không quá để ý, trong mắt hắn lúc này chỉ có Lục Tử Huyên.
Chậm rãi đi đến bên cạnh Lục Tử Huyên, hắn mấp máy môi rồi lại không biết nên nói gì cho tốt, cuối cùng chỉ hỏi:
- Có cần ta giúp ngươi giết bọn họ hay không?
Nói xong lại nhìn về phía hai người Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì.
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng. Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì lại càng sợ hãi, chẳng qua huyệt đạo bị điểm có miệng mà không nói được, chỉ là vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Lục Tử Huyên cúi đầu khe khẽ lắc lắc đầu, hai người Tiễn Trạm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lời nói của Phương Tử Vũ sau đó lại khiến bọn họ kinh hãi toát mồ hôi:
- Không sao, ngươi sau khi trở về nói là ta giết.
Lục Tử Huyên lại lắc lắc đầu.
- Ngươi không muốn giải trừ hôn ước?
Lục Tử Huyên miệng hơi giật giật, chưa nói ra nhưng mắt đã đỏ lên.
Phương Tử vũ thầm thờ dài một hơi, đưa tay về phía sau phất một cái, huyệt đạo trên người Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì lập tức được giải khai. Tiễn Trạm giống như chó bò đến trước chân Phương Tử Vũ, vừa quỳ vừa lạy cầu xin tha mạng. Lục Thiên Kì coi như có vài phần ngạo khí, tuy rằng bị dọa khiến sắc mặt trắng bệch từ lâu nhưng không chịu tiến lên cầu xin.
Phương Tử Vũ lạnh giọng nói: nguồn TrumTruyen.vn
- Tiễn Trạm, chớ có ý đồ gì nữa với Tử Huyên. Nếu không cho dù ngươi trốn trong môn phái của ngươi, chỉ cần ta không chết, nhất định diệt cả nhà ngươi.
Lời nói của Phương Tử Vũ tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng rất có trọng lượng. Bốn người ở đây đều biết anh hùng sử của hắn, đường đường một cái Ngọc Hàn Cung chính là bị hắn diệt môn như thế, cũng bởi vậy mà kinh động toàn bộ tu chân giới. Thực lực Ngọc Kiếm Môn của Tiễn Trạm so sánh với Ngọc Hàn Cung cũng không hơn kém bao nhiêu, tin tưởng Phương Tử Vũ đã có thể tiêu diệt một cái Ngọc Hàn Cung, thì đương nhiên cũng sẽ không để ý nhiều một cái Ngọc Kiếm Môn.
Tiễn Trạm tại chỗ bị dọa không nhẹ, liên tục xin thề nói không dám. Phương Tử Vũ lại nhìn Lục Tử Huyên một cái thật sâu, sau đó mới xoay người rời đi.
- Ngươi đi đâu?
Phía sau truyền đến thanh âm thiết tha lại có phần nghẹn ngào của Lục Tử Huyên.
Thân hình của Phương Tử Vũ dừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
- Lần sau gặp mặt, đừng lưu thủ (nương tay).
Nói xong liền lắc mình biến mất.
Lục Tử Huyên lần nữa vô lực chống đỡ, thân hình mềm nhũn phủ phục trên mặt đất khóc nấc lên. Lý Hoa Mỹ vội đi tới nhẹ vuốt mái tóc của nàng an ủi, lại không phát hiện ngay cả bản thân cũng lặng lẽ rơi lệ.
Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì vẫn còn ở trong uy hiếp của Phương Tử Vũ lưu lại, lại sợ hắn chưa đi xa nên không dám lộn xộn.
Được một lát, Lục Tử Huyên mới ngẩng đầu nhìn về hướng Phương Tử Vũ rời đi thì thầm:
- Phương Tử Vũ…
Gió đêm phe phẩy, Phương Tử Vũ thì giống như gió lớn cuồng bạo quét qua, chỉ lưu lại bảy thi thể và một chiếc áo khoác trên người Lục Tử Huyên.
*= những kẻ tiếng tăm lừng lẫy tuyệt đối không có kẻ nào là yếu.