Yêu Họa Giang Hồ

Chương 26: Manh mối




Ngồi dưới đất ngẩn ngơ thêm một lúc, cuối cùng Phong Linh Hiểu cũng từ từ bình thường lại, hỗn loạn cứng ngắc mà bò lên mạng.
Vì nguyên nhân mới “rớt mạng”, Phong Linh Hiểu vừa đăng nhập vào trò chơi, liền phát hiện hộp thư trong trò chơi của mình đã bị những tin nhắn mà Thứ Khử Kinh Niên gửi tới làm cho sắp nổ tung. Còn chưa chờ cô xem, Thử Khứ Kinh Niên đã xuất hiện trên kênh Trò chuyện riêng.
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị à, sao lúc nãy đột nhiên chị out vậy?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị không có việc gì chứ?
Nhìn những tin nhắn mà Thử Khứ Kinh Niên liên tục oanh tạc trên kênh Trò chuyện riêng, đột nhiên Phong Linh Hiểu cảm thấy thực đau đầu. Cô day day huyệt thái dương, tùy tiện trả lời một câu: Không có việc gì, vừa rớt mạng thôi.
Nhìn thấy những lời này, Thử Khứ Kinh Niên giống như là thở phào nhẹ nhõm một hơi mà gửi qua một biểu tượng “mỉm cười”.
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Vậy là tốt rồi, em còn tưởng chị đang tức giận.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Sao chị phải tức giận?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Ha, không có việc gì, không có việc gì.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chị hỏi mày một chuyện.
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị hỏi đi.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Mày…… Có phải biết được cái gì haykhông?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Hửm? Cái gì?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thất Thương là account phụ của Tố Dạ Mặc Ảnh, còn nữa, về Tố Dạ Mặc Ảnh……
Câu hỏi này đã được kết thúc bằng những dấu chấm lửng, tượng trưng cho những lời nói còn chưa nói hết ra –
【Hệ thống thông báo】 Bạn thân Thử Khứ Kinh Niên của bạn đã logout.
Cực kỳ tốc độ.
Trên màn hình chậm rãi hiện ra một hàng chữ như vậy.
Mặt Phong Linh Hiểu vốn đang không chút cảm xúc, khóe miệng lại chợt hiện lên một chút cười lạnh, không biết là chua xót hay trào phúng.
…… biểu hiện đó có bao nhiêu chột dạ a, không phải so với giải thích vớ vẩn càng có thể chứng minh sự thật hơn sao?
Hóa ra tất cả đều đã được lập kế hoạch từ trước!
Thảo nào lúc đó Thử Khứ Kinh Niên lại có thể thuận lợi đăng nhập được account của Tố Dạ Mặc Ảnh như vậy.
Thảo nào nó lại thuận lợi lấy đăng nhập tài khoản phụ Thất Thương này như thế.
Thảo nào khi nó nhìn thấy mình thì luôn luôn có vẻ chột dạ……
Thì ra cuối cùng chỉ có cô là bị người ta bán đứng mà thôi! Mà người bán đứng cô lại chính là em trai mình!
Chỉ cần nhớ lại mình từng tự cho là đúng, lấy tài khoản phụ của người nào đó để đi “thảo phạt” người ta, Phong Linh Hiểu liền xấu hổ không chịu nổi, hận không thế xuyên qua màn hình mà đánh chết tên khốn Phong Lăng Vân kia!
Nghĩ đến đây, Phong Linh Hiểu lại càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô nhất thời kích động, trong lòng thầm kiên quyết hạ quyết tâm!
Thật sự rất đáng giận! Chờ thằng nhóc thối Phong Lăng Vân kia trở về, cô nhất định phải trừng trị nó đích đáng!
Mà Phong Lăng Vân ở bên kia máy tính, vừa tắt trò chơi đi, đột nhiên liên tục hắt xì hơn mười cái.
Cậu hoảng loạn rút khăn tay lau mũi, bắt đầu bàng hoàng bất an.
Nhất định là chị đang nguyền rủa mình…… Xong rồi xong rồi! Nhất định chị ấy đã biết cái gì rồi, cho nên mới có biểu hiện khác thường như vậy.
Bỏ đi bỏ đi, xem ra sắp tới không nên về nhà, cậu vẫn cứ trốn ở nhà bạn học thì tốt hơn. Nếu còn không được nữa……Cậu có thể chạy đến chỗ “phu quân” nhà mình xin giúp đỡ vậy……
Đúng thế! Cứ vậy đi! Phong Lăng Vân như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn cầu cứu “phu quân” nhà mình……
******
Tư Không Tố phát hiện ra hình như gần đây Phong Linh Hiểu có chút không bình thường.
Không đúng, không phải có chút.
Mà quả thực là rất không bình thường!
Gần đây, cô luôn vô ý cố tình trốn tránh anh, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng mang theo vài phần quái dị.
Mỗi khi thấy anh từ xa, cô ấy lập tức sẽ vòng về trở lại, trốn đến không thấy bóng dáng đâu. Cho dù nhất thiết phải đối mặt với anh, cũng chỉ tùy tiện nói vài câu cho có lệ rồi lại trốn mất.
Càng kỳ quái hơn là, mỗi khi tới giờ cơm thì cô hoặc là dùng lý do “ra ngoài cùng bạn” không về ăn cơm, hoặc là tùy tiện ăn hai miếng cơm rồi trở về phòng mình.
Ví dụ ngay như sáng sớm hôm nay –
Lúc Tư Không Tố đi vào phòng ăn tràn ngập một mảnh im lặng, Phong Linh Hiểu cùng Thẩm Chính Thái đang yên lặng không nói gì ngồi ở bàn ăn bữa sáng.
Thẩm Chính Thái yên lặng không nói gì là vì không thích bữa sáng, còn Phong Linh Hiểu…… lại là cực kỳ không bình thường. Mỗi lần cô cắn một miếng bánh bao, đều có vẻ không tập trung, cho nên cắn trúng ngón tay đến mẩy lần mới chậm chạp nhíu mày.
Giống như cảm nhận được Tư Không Tố đến, cả người Phong Linh Hiểu đột nhiên run lên, bánh bao trong tay giật rung rớt xuống đất, lăn lông lốc trên mặt đất một vòng, cuối cùng chạm vào vách tường, lừng lẫy “Hi sinh”.
Phong Linh Hiểu ngẩn ra, mờ mịt nhìn hai tay trống rỗng của mình, lại nhìn cái bánh bao bị cắn phân nửa đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, định đứng dậy đi lượm.
Đột nhiên một bàn tay giữ chặt cánh tay cô vừa vươn ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi đen sâu thẳm.
“Dơ rồi, đừng lượm nữa.” Tư Không Tố nhàn nhạt mà nói, xoay người cầm một cái bánh bao mới đưa cho cô.
Phong Linh Hiểu lại giống như bị điện giật mà rút mạnh tay lại, phản ứng dữ dội nảy lên khỏi ghế, từ từ lùi về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn anh.
Tư Không Tố híp mắt lại, có một tia sáng nào đó mơ hồ lướt qua, anh thử thăm dò mở miệng: “… Tiểu Linh Hiểu?”
“Tôi…… Tôi ăn no rồi, ừm…… cứ vậy đi, anh…… các người từ từ ăn……” Phong Linh Hiểu miễn cưỡng nhoẻn ra một nụ cười cứng ngắc, dùng mấy câu nói lộn xộn lấy lệ cho qua. Âm cuối còn chưa xong, cô đã vội vã bước chạy về phía phòng mình.
Đáy mắt Tư Không Tố xẹt qua một tia ảm đạm.
Cô thực sự đang cố sức trốn tránh anh ……
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho cô tránh anh như rắn rết vậy?
Đầu óc Tư Không Tố nhanh chóng xoay chuyển, những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây như một cuộn phim mà tái hiện một lượt trong đầu anh.
Dường như nhớ tới cái gì đó, anh bất ngờ cả kinh!
Chẳng lẽ –
“Thẩm Chính Thái!” Con ngươi đen của Tư Không Tố bỗng hướng thẳng về phía tầm mắt Thẩm Chính Thái, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, thành công làm cho Thẩm Chính Thái kinh sợ ngây người!
Toàn thân Thẩm Chính Thái run lên, cơ thể bật thẳng lại, cười gượng hai tiếng ha ha: “Hả? Anh họ, có……có chuyện gì à?”
Con ngươi đen sắc bén của Tư Không Tố áp sát gần nó, giống như muốn nhìn thấu nó vậy: “Em đã nói gì với Tiểu Linh Hiểu?”
“Ơ? Không…… Không có nha……” Trong lòng Thẩm Chính Thái “lộp bộp” một tiếng, không rõ vì sao mà luống cuống, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ chuyện lần trước nói với Phong Linh Hiểu đã bị anh họ biết sao? Nó bối rối lắc đầu xua tay: “Cái gì…… Cái gì em cũng chưa nói với chị ấy. Sao vậy? Chẳng…… Chẳng lẽ…… chị ấy nói gì với anh sao?”
Thấy Thẩm Chính Thái chết cũng không thừa nhận, Tư Không Tố cũng không còn cách nào với nó.
Anh thu tầm mắt về, cúi đầu trầm ngâm.
Còn tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, anh phải chủ động ra trận mới được……
Có thể ngồi lên chức vị chủ tịch hội sinh viên của đại học A, cách làm việc của Tư Không Tố quả nhiên đủ quyết đoán, vừa quyết định xong phương pháp, anh đột ngột đứng dậy, không chút chần chờ mà đuổi theo bóng dáng Phong Linh Hiểu.
Anh đã kịp ngay lúc Phong Linh Hiểu sắp đóng cửa mà nhảy vào phòng cô, sau đó đóng cửa lại, tiện thể ấn luôn khóa an toàn.
Phong Linh Hiểu vội vàng chạy vào phòng nên không chú ý tới động tĩnh phía sau.
Cô thật không ngờ, ngay lúc mình vừa vào phòng, đang định đóng cửa thì lại bị Tư Không Tố nhanh chân đến trước!
Người kia chẳng những vô sỉ khóa cửa phòng cô lại mà còn kéo cô qua, áp cô lên vách tường!
“Tư Không Tố, anh làm gì vây!” Phong Linh Hiểu tức giận quát to, nhưng mà khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, đối diện lại là con ngươi đen sáng quắc bức người của Tư Không Tố.
Trong nháy mắt, Phong Linh Hiểu giống như bị rơi vào hầm băng vậy, toàn thân cứng ngắc, trong lòng dâng lên một trận rùng mình lạnh thấu xương.
Cô muốn thử giãy dụa nhưng lại bị giam cầm trên vách tường không thể động đậy. Chỉ có thế bàng hoàng, không biết xoay sở thế nào mà nhìn anh, ánh mắt vô tội tựa như một con cừu non sắp bị ăn thịt.
“Anh…… Anh muốn làm gì?”
Hơi thở nguy hiểm bỗng nhiên tới gần.
Con ngươi đen sâu thẳm của Tư Không Tố xẹt qua rất nhiều cảm xúc phức tạp khó phân biệt, càng tăng thêm vài phần sắc bén, giọng nói của anh trầm thấp mà lạnh lẽo: “Rốt cuộc em đã biết được gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.