Yêu Ngay Lần Đầu

Chương 4:




Các em tôi có mặt tại phòng tôi ngay, khi tôi bảo chuẩn bị quần áo để đi ăn ở Candella. Kết quả là cả 1 giường nghênh ngang những đồ trang điểm, y hệt 1 cửa hang bách hóa, chúng nó mời tôi trang điểm miễn phí. Tôi thật sự sai lầm khi nói rằng tôi ko biết làm gì với nửa số chai lọ và chổi cọ đó. Hai đứa sinh đôi lập tức bắt tay vào làm việc trên mặt tôi, miệng liên tục liến thoắng.
“Chị tìm hiểu xem bạn trai của cô Jen, ông Sam Harrington, có họ hàng gì với Ben ko nhé,” Sandra bảo tôi, nheo mắt ngắm đường kẻ mắt nó mới vừa vẽ trên mi mắt tôi.
“Có thật là cô ấy đang hẹn hò với ông Harrington ko?” Tôi hỏi. Cô Jen đã ko nhắc đến ông ta với tôi. Mỗi chị em tôi có một người cô đặc biệt thân, và cô Jen là của tôi, cô thường nói cho tôi nghe những chuyện quan trọng trước khi kể với 2 đứa em tôi.
“Nhiều hơn hẹn hò với bất cứ ai khác,” Julia trả lời.
“Ông ấy già,” Sandra bảo tôi. “Quá già.”
“Tóc ông ấy hoa râm rồi,” Julia thêm vào.
“Xong rồi đấy!” Sandra nói, vẻ thỏa mãn. Rồi nó lấy tay nâng nhẹ cằm tôi lên. “Đừng nhìn vội. Thêm tí son, hả?” nó hỏi Julia.
Julia gật đầu. “Em rất mừng là chị đã để cho bọn em sửa soạn cho chị, Allie. Điều gì khiến chị thay đổi vậy?”
Tôi nhún vai. Tôi không thể chắc tại sao tôi lại để chúng nó trang điểm cho tôi đêm nay hay tại sao lại mượn chiếc váy mà Julia lôi từ tủ quần áo nó ra, ngại rằng màu đó không hợp với nó. Đó là một chiếc váy vải nhung ngắn nhất, khêu gợi nhất mà tôi từng xỏ vào. Có thể tôi đang thử nỗ lực tìm cái gì đó gần gũi với các em mình, hoặc có thể tôi muốn đừng giống cái cô thộn học trường nội trú đã không biết ngượng đi tán tỉnh chàng Don Juan của Thornhill. Nửa giờ sau tôi nhìn vào cô gái tóc sẫm trong gương và nghĩ có thể cô Henny đã đúng - đúng là tôi có “vẻ đẹp riêng” của mình.
“Trời ơi trời!” ba la lên khi tôi đi ngang qua ông ở sảnh.
“Con trông xinh quá, Allie, thật xinh quá,” mẹ tôi nói.
“Mẹ nghĩ con có nên mang giấy phép lái xe theo để cô Jen biết đây là con ko?”
“Cao cắm lên. Bước thằng người vào,” mẹ tôi đáp, “và đừng có ăn nói kiểu đó.”
Khi tôi lái xe đến Candella, trong tôi tràn ngập một niềm phấn khích mới mẻ. Tôi cảm thấy mình quyến rũ, và phiêu lưu. Tôi trao áo khoác cho anh chàng ở phòng giữ áo và không co người lại như một nữ sinh khi anh chàng nhìn tôi từ đầu đến chân trước khi nhìn cái áo khoác. Cô Jen đến ngay sau tôi. Chúng tôi ôm nhau.
“Con đẹp tuyệt!” cô kêu lên.
Tôi chưa bao giờ thấy má cô hồng đến thế. “Cô cũng vậy.”
Cô gửi áo khóac lông rái cá rồi chộp lấy tay tôi. “Chuyện này đã không như cô định trước cho chúng ta đêm nay, nhưng thôi,” cô nói, “bàn ăn của chúng ta đang chờ.”
Tôi vênh váo đi sau cô tôi và người quản lý nhà hàng với sự tự tin bùng phát bất ngờ. Có thể là do sự chăm sóc của gia đình đối với tôi chiều này quá thừa thãi hoặc bởi anh chàng đáng yêu ngồi ở bàn trong góc ngoái nhìn theo tôi và mỉm cười. Trong giây phút này tôi thấy mình thật người lớn và tự tin vào bản thân mình, tôi đang sẵn sàng cho bất cứ điều gì.
Nhưng tôi chưa bao giờ được chuẩn bị cho điều xảy ra tiếp theo. Bởi vì một giây sau, tôi nhận ra Ben và Tim Harrington đang ngồi phía bên kia gian phòng – ngay hướng mà chúng tôi đi tới. Đúng lúc tôi sắp bảo cô Jen rằng chúng tôi nên đi chỗ nào khác để tôi có thể chuồng khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt thì Tim ngẩng lên và nhìn thấy tôi.
“Này,” nó gọi, “Mèo Allie kìa!”
Ben nhìn lên vẻ kinh ngạc. Mắt hắn nhìn nhanh qua cô Jen rồi hắn quay qua người đàn ông tóc hoa râm ngồi bên cạnh. Ben, Tim và người đàn ông, chắc hẳn đó là cha của họ, đứng lên cùng lúc Jen và tôi bước tới chỗ họ.
Chúng tôi sắp ngồi ăn với họ sao? Chnâ tôi đột nhiên rung lẩy bẩy. “Chào, Tim,” tôi dịu dàng nói.
Cô tôi quay lại nhìn tôi. “Các con quen nhau sao?”
Tim quay qua Ben, người đang nhìn sững tôi cứ như thể hắn vừa bị ném đá vào đầu vậy. Tim giật tay hắn. “Là Allie mà.”
Người đàn ông chìa tay ra với tôi. “Chú là Sam Harrington,” ông tự giới thiệu bằng giọng trầm và thân thiện. “Cháu không tình cờ lái một chiếc Audi màu bạc và cứu hộ trên đường cao tốc đấy chứ?”
“Ừm… thỉnh thoảng thôi ạ.”
“Có ai giải thích chuyện này cho tôi không?” Cô Jen nói. “Tôi đáng ra là người mang đến bất ngờ.” Cô khôi hài thò ra khoe một vật sáng lấp lánh trên bàn tay trái.
“Cái gì thế cô?” tôi hỏi.
Cô Jen cười mỉm. “Cô sắp lấy chồng, Allie.”
Tôi đoán tôi nhìn cô cái kiểu y hệt như Ben vừa nhìn tôi.
“Allie!” cô tôi hỏi, nghiêng sang phía tôi.
“Tuyệt quá,” tôi lắp bắp nói. “Xin chúc mừng. Thật tuyệt quá. Thật đấy.”
Chẳng thật gì cả. Bà cô ưa phiêu lưu của tôi đã ổn định rồi. Cái người mà tôi mong muốn giống nhất trong gia đình tôi hóa ra lại là “người đàn bà khác” trong một vụ ly dị - là người đàn bà mà Ben đã bảo tôi rằng Ben chẳng muốn dây dưa gì cả. Và gã trai tôi đã phỉnh phờ vì tôi nghĩ cả đời cũng chẳng gặp lại, hóa ra sắp có liên hệ với tôi bởi cuộc hôn nhân này.
“Sao chúng ta không ngồi xuống nhỉ?” Ông Harrington đề nghị.
Có một tý lộn xộn khi Tin chui xuống gầm bàn bò qua để ngồi kế bên tôi. Chúng tôi thu xếp chỗ ngồi quanh cái bàn tròn, Tim và Ben ngồi hai bên tôi. Ít ra thì tôi cũng không phải nhìn trực diện Ben. Thay vào đó tôi quan sát bàn tay trái mạnh mẽ của hắn, cứ hít mãi mùi kem cạo râu của hắn.
“Allie trông xinh quá,”
Tôi quay sang kẻ ngưỡng mộ nồng cháy của tôi, Tim. “Cám ơn em. Cái áo len của em đẹp quá.”
“Bà ấy cho em đấy,” nó nói, liếc nhanh về phía cô tôi.
“Tên cô ấy là Jen,” cha nó nói một cách nghiêm nghị.
“Ba đã bảo con rồi,” Tim đối đáp. “Hai lần rồi.”
Bữa nay, tôi nghĩ, sẽ không phải là một bữa ăn tối vui vẻ rồi.
“Tim, con có biết cô Jen là cô ruột của Allie không?” Ông Harring ton hỏi.
Tim nhìn tôi như thể tôi vừa phản bội nó.
“Thế đấy, Allie,” ông Harrington vừa nói vừa kéo chiếc cà vạt chẳng ăn nhập gì với cái áo sơ-mi mà cũng chẳng ăn nhặp gì với cái áo vest của ông, “Jen kể với chú rắng cháu học trường Fileds, cháu vừa là học sinh xuất sắc vừa chơi thể thao rất cừ.”
Tôi nhìn chòng chọc vào ông mất một lát, cố gắng hiểu cái sự thật là người đàn ông này – cha của Ben chứ không phải ai khác – sắp sửa cưới cô Jen của tôi. Tôi đã không biết rằng cô ấy đang hẹn hò với ai cả! Thế rồi tôi nhớ ra có một câu nói đang đợi tôi đáp lại.
“Vâng, ý cháu là, cháu thích trường ấy, và cháu chơi thể thao.”
“Hai đứa thật có nhiều cái giống nhau nhỉ,” cô Jen thêm vào.
Đúng là điều Ben muốn nghe, tôi nghĩ. Tôi hình dung bàn tay hắn đang toát mồ hôi lạnh vì sợ bị nhờ dẫn tôi đi chơi trong kỳ nghỉ này. Chà, cứ để hắn mướt mồ hôi. Cứ để cho hắn lo rằng mình sắp gia nhập đội ngũ những cô gái ước mơ được có những điểm chung với hắn.
“Ben từng là tuyển thủ bóng rổ đấy,” Tim tự động nói. “Và cả bóng mềm, cả bóng đá. Anh ấy là vận động viên xuất sắc nhất, được đăng ảnh trên báo suốt. Hồi anh ấy học lớp Mười, anh ấy thắng giải các câu lạc bộ cấp liên bang, khi anh ấy học lớp Mười một, anh ấy giành…”
“Tim,” Ben nói, “nghỉ tí đi. Allie không thích những chuyện như thế đâu.”
“Sao Ben biết?” tôi hỏi.
“Chán bỏ xừ,” Ben đáp. “Và cũng chẳng còn liên quan gì nữa.”
“Có thể Ben thấy chán vì Ben đã biết hết rồi,” tôi nói.
“Được thôi,” hắn nói vẻ cứng rắn, “tôi có khoảng mười quyển lưu niệm ở nhà, Allie có thể xem qua.”
“Một quyển là đủ rồi.”
Hắn quay sang và thản nhiên đón cái nhìn chằm chằm của tôi.
“Rồi Allie sẽ cho Ben xem quyển của Allie,” tôi nói.
Tôi nghe thấy ông Harrington cố nhịn cười. Ông chạm vào tay cô tôi. “Em nói đúng, Jen. Nó giống hệt em.”
Một lần nữa tôi lại nhìn chòng chọc vào ông Harrington, không đừng được. Chuyện này phải có thời gian mới quen nổi.
“Cho em xem quyển của chị với được không?” Tim hỏi tôi.
“Ồ, Tim, chị đùa đấy mà. Chị không giữ lại những thứ như thế.”
“Thời chú học cấp ba,” ông Harrington nói, “bọn con gái giữ lại giấy mời dự khiêu vũ, dây trang trí ở các buổi tiệc, những thứ đại loại như thế. Một chàng trai biết mình đã gây ấn tượng tốt trong buổi hẹn hò với cô ấy khi cô ấy đề nghị giữ cuống vé làm kỷ niệm.”
“Chị có quyển lưu niệm với những thứ như thế không?” Tim hỏi tôi.
Thấy tôi không trả lời, Ben đáp “Cả mười quyển. Có thể Allie sẽ cho em xem một quyển.”
Tôi quay sang rất nhanh. “Theo lời những cô gái sống ở đây - mấy cô bạn của em gái tôi - mười quyển lưu niệm cũng còn lâu mới đủ cho Ben giữ những thứ như thế.”
Có một giây im lặng, tôi đã tự nhủ là tôi không nói điều đó oang oang. Nhưng một bên lông mày Ben nhướng lên bảo tôi rằng tôi đã làm thế.
“Thật à,” hắn nói bằng một giọng mà tôi không thể lý giải được.
“Các vị đã sẵn sáng đặt món chưa?” người phục vụ bàn chúng tôi hỏi, anh ta tới thật đúng lúc. Có lẽ tôi phải họi riêng một rổ bánh mì để có thể tọng đầy mồm mình trước khi tôi sẽ nói thêm điều gì để rồi phải hối tiếp. Bây giờ Ben sẽ nghĩ rằng tôi đang tìm hiểu về hắn.
“Các em gái cháu là cặp sinh đôi,” ông Harrington nói sau khi tất cả chúng tôi đã đặt xong món ăn, “hai cái cô đã gây xúc động mạnh trong vở bi kịch mà trường dựng mùa thu vừa rồi, đúng không?"
“Vâng, thưa ông.”
“Làm ơn,” ông nói, “hãy gọi là chú Sam.”
“Chú Sam,” tôi nhắc lại.
“Bọn ba có đăng một bài về cặp sinh đôi nhà Paker trên báo của ba,” chú Sam bảo Ben. “Craig chụp hình cho báo ba.”
“Vâng, Craig chụp lúc nào cũng đẹp,” Ben đáp. Giọng hắn chẳng có vẻ nhiệt tình gì với câu chuyện, và tôi để ý hắn nhất định không nhìn cô Jen tôi. Tôi thấy thật thương cô kể cả bây giờ, vì cô là “cái người đàn bà khác”.
“Cháu nhớ ra rồi,” tôi nói. “Mẹ cháu có gửi cho cháu bài báo đó.”
“Chú Sam là chủ tòa báo,” cô Jen bảo tôi. Tôi nghe thấy niềm tự hào trong giọng cô.
“Thật ạ? Tuyệt nhỉ.”
Chú Sam nhoẻn miệng cười.” Đó là lý do chúng tôi gặp nhau, cháu ạ. Tôi đã phỏng vấn Jen.”
Sai lầm rồi. Tôi thấy tay Ben căng lên.
“Tôi nghĩ cô ấy là người phụ nữ thông minh nhất và xinh đẹp nhất mà tôi được cùng uống cà phê cùng.”
Tôi thấy cô Jen lắc đầu với chú Sam. Im đi mà, tôi âm thầm nài nỉ chú. “Và cứng rắn nữa,” chú nói thêm. “Khi tôi đề nghị cô ấy cho một cuộc phỏng vấn tiếp theo, cô ấy từ chối. Cô ấy bắt tôi phải đề nghị đến ba lần.”
Tôi biết ai phải thay đổi đề tài rồi. “Cháu rất nóng lòng được thấy chú gặp hai đứa em cháu,” tôi nói. “Chú sẽ thích chúng nó lắm cho mà xem.”
“Trông họ có giống như chị không?” Tim hỏi. “Nếu giống thì các chị là sinh ba rồi.” Nó tự cười với câu pha tró của mình.
Tôi cùng cười với nó. “Không, em không bao giờ đoán được bọn chị là chị em đâu. Các chị ấy đẹp lộng lẫy luôn.”
Qua khóe mắt, tôi thấy Ben cau máy khó chịu.
“Em cần gọi một cú điện thoại,” cô Jen nói. “Anh đi với em nhé, Sam?”
Tôi biết là chú Sam sắp bị nghe giảng một bài về điều gì nên nói trước mặt con trẻ. Điều cuối cùng mà các con trai chú muốn nghe là làm thế nào mà chú phải lòng người nào khác ngoài mẹ chúng.
Khi cô Jen biến mất cùng với ba của Tim, cậu bé hỏi, “Sao các em chị sống ở đây mà chị thì lại không? Bố mẹ chị bỏ nhau à?”
“Không, chỉ vì các em chị thích tiệc tùng và hẹn hò và muốn đi học một trường cấp ba bình thường, như trường ở đây ấy.”
Tôi bắt gặp Ben đang quan sát tôi, cứ như là hắn đang đánh giá tôi và gia đình tôi vậy. “Em chị luôn là những cô gái được mến mộ nhất ở trường, đầu tiên là ở trường Fields, và bây giờ là ở trường Thornhill.” Tôi huênh hoang, rồi đột nhiên cảm thấy mình ngu ngốc. Chuyện đó thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Nhưng khi thấy Ben chẳng có vẻ gì bị ấn tượng sâu sắc, tôi trở nên ngang ngạnh. “Bọn con trai không thể cưỡng lại em chị được. Rồi em xem.”
“Đó là những cô em mà bạn của họ nạp cho Allie thông tin về quá khứ của tôi hả?” hắn hỏi.
Một bên mép Ben nhếch lên cười chế giễu. Hắn chắc chắn là không có vẻ vui sướng gì. Tim cũng thế, nó bắt đầu gấp đi gấp lại cái khăn ăn của nó theo nếp cũ, cằm nó trễ xuống thiểu não.
Cơn giận dữ trôi tuột khỏi tôi. Chuyện ly dị và tái hôn đã đủ làm họ đau đớn lắm rồi; tôi không cần phải bồi thêm vào bằng cách nói cạnh nói khóe Ben nữa. Một trong chúng tôi phải làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu - nếu không chúng tôi khó mà qua nổi cái bữa tối này hay cả kỳ nghỉ này.
“Tim, em có thấy mấy cái bánh ngọt vừa đi ngang qua đây không?” Tôi hỏi, chỉ vào một cái xe đẩy.
Thằng bé con gật đầu.
“Em ra xem ờ đó có gì, xem chúng mình có thể ăn gì tráng miệng, được không?”
“Chị đang tống khứ em đấy à?” Tim hỏi.
“Ừ.”
Mắt thằng bé tít lên vì cười. Nó đứng dậy và đi theo người phục vụ ngang qua gian phòng.
“Này,” tôi nói, quay sang Ben. “chúng ta cần thẳng thắng với nhau về vài chuyện.”
“Như chuyện gì?”
“Ừm, hãy quay về lúc ban đầu. Trở lại trạm dừng chân, tôi đại loại như đã tán tỉnh.”
“Không phải đại loại như,” hắn nhận xét.
“Đó là… một loại thử nghiệm. Ở một trường toàn nữ chúng tôi không có mấy cơ hội để thực hành, cho nên…”
“Tôi biết. Tôi là con chuột thí nghiệm của Allie.”
“Rất may là Ben không phải lo tôi sẽ bám theo Ben đâu.”
“Tôi biết – Allie đã bảo tôi điều đó ở đường Garden State rồi.”
“Nói tiếp,” tôi tiếp tục, “tôi không nên nhắc đến các em gái tôi hay…”
“Tại sao không?” hắn đáp tức thì. “Tôi thích biết người ta đang buôn chuyện gì về tôi.”
“Làm ơn giùm tôi đi,” tôi cảnh cáo hắn giữa đôi môi mím chặt. “Ben đang khiên tôi phát điên lên đây.”
“Xin lỗi… xin lỗi,” hắn lặp lại, lần thứ hai nghe có vẻ thành thật.
Tôi hít sâu một hơi. “Tôi biết là Ben không thích thú gì về việc gặp gia đình tôi và Ben cũng không thích bất cứ ai liên quan tới cô Jen. Tôi cũng sẽ cảm thấy như thế nếu tôi là Ben.
Hắn nghịch với cái nĩa, quay đi quay lại nó trong bàn tay.
“Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên cố biến bữa ăn này thành một bữa ăn thân thiện,” tôi bảo hắn, “vì những người khác.”
“Ý Allie là vì ba tôi và vị hôn thê của ông ấy chứ gì? Tôi chẳng quan tâm họ cảm thấy thế nào.”
“Thế Tim thì sao?” tôi hỏi.
Ben đánh rơi cái nĩa, rồi ngồi ngay ngắn lại trên ghế. “Allie động lòng vì nó, đúng không?”
“Cho là như thế đi.”
“Tôi nghĩ Allie sẽ được ghi vào sổ lưu niệm của Tim như mối tính đầu của nó đấy.”
Tôi đỏ mặt vì thẹn. Ben liếc ngang tôi, môi hắn có vẻ muốn cười.
“Được thôi,” hắn nói, gương mặt hắn có vẻ nghiêm túc trở lại. “Tôi biết Allie nói đúng. Nhưng tôi báo cho Allie biết, tâm trạng của tôi lúc này rất khủng khiếp. Ngay lúc này tôi muốn giết ba tôi, và tôi không muốn nghĩ gì đến cô Jen của Allie cả. Cho nên Allie chuẩn bị sẵn sàng mà thay đổi đề tài nói chuyện của ba tôi và liệu mà đạp chân tôi nếu tôi nổi sùng lên.”
“Không thành vấn đề,” tôi đáp. “Tôi đi giày gót nhọn của em gái tôi mà.”
Miệng hắn dịu trở lại, và mắt hắn có cái nhìn trêu trọc mà tôi đã gặp trên đường. “Không, Allie không đi,” hắn nói, cọ cọ mũi giày vào gan bàn chân đi tất của tôi. “Allie cởi giày ra từ lúc Allie ngồi xuống rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.