“Lão đại, nhanh lên.” Trong tay cô nắm chặt hoa cô dâu, nhìn mình mặc áo cưới đứng trước gương, trong lòng bắt đầu có một tia sợ hãi.
“Có gì phải khẩn trương, em hẳn là cao hứng mới được, dù sao hôn lễ cũng là việc một đại sự.” Trịnh Phi Diễm đứng ở phía sau cô, nhẹ nhàng giúp cô làm tóc.
“Gì chứ, gả cho một người con trai tốt như vậy, ta xem em hiện tại là kích động, mà không phải khẩn trương,” Lâm Gia Lệ đi đến bên người cô, sau đó cầm trong tay quả táo đỏ thẫm nhét vào trong tay cô, cười nói: “Đến đây, sờ sờ quả táo đỏ này, về sau đều đã đỏ hồng như quả táo này, mọi sự như ý.”
“A, thật không nghĩ tới chị Gia Lệ của chúng ta cũng sẽ nói câu may mắn a.” Trương Mẫn ỷ lại một bàn tay Lâm Gia Lệ trên vai, vẻ mặt cười gian nhìn cô.
“Thiết, này có là cái gì?” Lâm Gia Lệ hừ nhẹ một tiếng, hèn mọn nhìn Trương Mẫn liếc mắt một cái.
“Nếu như vậy…” Trương Mẫn theo ánh mắt Lâm Gia Lệ nơi đó chuyển qua cô, giơ lên khuôn mặt tươi cười nói với cô: “Tôi đây cũng chúc cô sớm ngày sinh một đội bóng đá a.”
Phốc… Này đàn cầm thú, lòng cô âm thầm bất đắc dĩ.
“Ôi chao, hôm nay em là cô dâu mới a, không cần mang bộ mặt thiểu não như vậy?” Trịnh Phi Diễm nói đến đây, hai tay đè lên miệng cô rồi banh miệng cô ra, sau đó nhìn trước gương tiếp tục nói: “Muốn em là cười như vậy.”
“Lão đại, tôi xem cô là được hơn rồi đấy.” Chu Thiền đi đến bên cạnh Trịnh Phi Diễm, vẻ mặt trịnh trọng đối Trịnh Phi Diễm nói.
“Trách không được đâu, tôi còn tưởng rằng luôn luôn tùy tiện như Ly Vũ Vũ không có cái loại bệnh trạng phát sinh này đâu, không nghĩ tới vẫn là sẽ có.” Trịnh Phi Diễm cười ha ha, sau đó cúi đầu nói với cô: “Hôm nay toàn bộ cầm thú đều đến đây, em sợ cái gì, nếu Lục Cẩm thật sự đối với em không tốt, chúng tôi toàn bộ cầm thú xuất động đi đem hắn đánh bay.”
“Xì.” Cô nhịn không được nở nụ cười, trong lòng cảm động đến cực điểm, bởi vì cô biết nhóm cầm thú này nói đều là thực lòng muốn tốt cho cô.
“Nhìn nha đầu kia một cái, chúng tôi đều nói muốn đem nam nhân nhà cô đánh bay, thế mà cô vẫn còn tâm trạng để cười sao.” Trịnh Phi Diễm động thủ chỉ vào người cô, đối mặt nhóm cầm thú phía sau nói. Sau đó nhóm cầm thú đồng loạt phát ra thanh âm chậc chậc tới khiển trách cô.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
“A, khẳng định là người của nam nhân kia đến, tôi đi mở cửa.” Trương Mẫn vừa nghe đến tiếng chuông, liền xoay người đi ra khỏi phòng.
“Trương Mẫn, cô đừng cứ thế vượt cấp, đợi tôi với.” Lâm Gia Lệ lập tức đuổi kịp.
“Di, các cô như thế nào tích cực như vậy?” Chu Thiền nhìn bóng dáng các cô, khó hiểu nói.
“Đi lấy hồng bao a.” Trịnh Phi Diễm hồi đáp.
“Ha?” Chu Thiền kinh ngạc liếc mắt nhìn Trịnh Phi Diễm một cái, sau đó nhìn phía trước hai vị cầm thú kia hô lớn: “Đợi tôi với.” Lập tức, nhóm cầm thú còn lại cũng cùng nhau đuổi kịp.
“Vũ Vũ, còn lo lắng sao?” Trịnh Phi Diễm ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn lão đại thân thiết trong mắt, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “Không, có nhiều cầm thú làm bạn với em như vậy, em làm sao cảm thấy lo lắng được?”
“Em biết như vậy là tốt rồi.” Trịnh Phi Diễm vươn tay chỉ nhẹ nhàng búng vào trán của cô một cái.
“Hì hì, lão đại, chúng ta đi ra ngoài đi.” Cô đứng lên, hướng lão đại vươn tay.
“Hảo!” Trịnh Phi Diễm bắt lấy tay cô, sau đó giam cầm cô, đối mặt ra ngoài hô lớn: “Nhóm cầm thú, các ngươi thu phục được không?”
“Thu phục.” Nhóm cầm thú đồng loạt đáp.
“Cô dâu đến.” Trịnh Phi Diễm nói xong, liền nắm tay cô từng bước một hướng ra phía ngoài đi đến. Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền nhìn đến yêu nghiệt mặc một thân tây trang màu đen, đến khi thấy chúng tôi đi đi ra, liền gắt gao nhìn cô.
Vừa đi đến trước mặt yêu nghiệt, hắn trước tiên xuất ra một cái đại hồng bao đưa cho lão đại nhưng là lão đại không có đến tiếp nhận.
“Ôi chao, nếu muốn nơi này mang đi cô dâu mới, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, ahn trả lời tôi mấy vấn đề mới được.” Trịnh Phi Diễm đi đến đứng trước mặt cô, ngăn trở tầm mắt của cô cùng với yêu nghiệt.
“Được thôi, cô hỏi đi.” Lục Cẩm nói.
“Thứ nhất, nếu anh biết trước kia Ly Vũ Vũ là bộ dáng gì đi nữa, nhưng là anh lại không biết nói về sau Ly Vũ Vũ sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Cho nên, tôi muốn anh hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, về sau mỗi ngày đều phải thương yêu cô ấy.” Trịnh Phi Diễm nhìn Lục Cẩm, nhẹ giọng hỏi.
Lục Cẩm khẽ cười cười đáp: “Tôi cũng không biết về sau Vũ Vũ hội biến thành bộ dáng gì nữa, nhưng là tôi vẫn sẽ che chở cô ấy, cho dù cô không cẩn thận phạm sai lầm, tôi cũng sẽ đem cô quay trở lại. Nói ngắn lại bốn chữ, yêu mãi không rời.”
Nhóm cầm thú nhất thời phát ra một tiếng hoan hô nói: “Tốt!”
Mà cô đứng ở phía sau lão đại, nghe được yêu nghiệt nói như vậy, trong lòng cảm động đồng thời đã yên lặng suy nghĩ, cô còn có thể hội phạm sai lầm sao? Nhưng Trịnh Phi Diễm vẫn chưa lộ ra ý cười, mà là tiếp tục hỏi: “Về vấn đề tự do sau hôn nhân, anh nói như thế nào?”
Lục Cẩm nhún vai, nhìn Trịnh Phi Diễm nói: “Này đơn giản, sau này Vũ Vũ muốn đi đâu có thể đi, nhưng là có một điều kiện, chính là khi đi du lịch, phải là tôi cùng cô đi hoặc là có người đi cùng cô ấy, bằng không cô ấy đầu heo như vậy, tôi thập phần lo lắng cô ấy sẽ bị bọn xấu lừa gạt.”
“Oa…” Nghe được Lục Cẩm nói như vậy, chúng bạn nhóm cầm thú đồng loạt phát ra một tiếng sợ hãi than.
Làm ơn, cô không có ngốc như vậy được không? Lòng cô yên lặng quát.
Một lát sau, Trịnh Phi Diễm trên mặt mới lộ ra ý cười, sau đó đứng ở một bên đối Lục Cẩm nói: “Mời.”
Cô đứng ở nơi đó, nhìn dáng người cao gầy, vẻ mặt yêu nghiệt suất khí hướng cô từng bước một đi tới. Hắn đi đến trước mặt cô, một bàn tay đặt ở trước ngực, lưng hơi cúi xuống, sau đó hướng cô vươn tay.
Cô nhìn yêu nghiệt đôi mắt thâm tình, trong lòng thỏa mãn vô cùng, cô vẫn luôn biết yêu nghiệt người này, là thật tâm đối tốt với cô. Nghĩ vậy, cô liền đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn. Lục Cẩm lập tức cầm, sau đó bên miệng nở nụ cười khẽ hôn lên trán cô. Hắn nói: “Chúng ta đi giáo đường đi, người yêu dấu.”
“Oa…” Nhóm cầm thú nhất thời phát ra một trận ái muội la lên. Cô mặt hơi hơi đỏ hồng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, phía sau đi theo yêu nghiệt từng bước một đi tới.
Bên trong giáo đường.
Nhà thờ lớn đầy người, phía bên trái đầu hàng là người nhà yêu nghiệt ngồi, bên phải đầu hàng là người nhóm cầm thú, bọn họ đều quay đầu đồng loạt nhìn chúng tôi. Theo hôn lễ giáo đường khúc quân hành vang lên, yêu nghiệt kéo cánh tay của cô, mang theo cô từng bước một hướng cha sứ đi đến. Phía trước chúng tôi là hai vị hoa nhỏ đồng, vung tay rải cánh hoa hoa hồng.
Đi đến trước mặt vị cha sứ, cha sứ lấy tay vẽ cái chữ thập, nhìn chúng tôi cùng với chúc mừng tuyên thệ nói: “Thưa Chúa, chúng con đứng trước mặt Người, thay lời chúc phúc này tiến hành cuộc hôn nhân thần thánh cho đôi nam nữ này. Nói vào ý chính, hai người kết hợp nhất thể, đi tới hôn nhân lâu dài. Từ nay về sau cùng nhau chia sẽ niềm vui, nỗi buồn, tin tưởng lẫn nhau…”
“Hiện tại…” Vị cha sứ kia nhìn chúng tôi, chậm rãi nói: “Nào bây giờ hai con hãy tuyên thệ.”
Sau đó cô xoay người, nhìn yêu nghiệt đối diện, hắn nắm tay của cô, thật sự thâm tình nói: “Tôi, Lục Cẩm trịnh trọng thề: nhận em, Ly Vũ Vũ làm vợ của tôi, và hứa sẽ chung thủy với em kể từ hôm nay về sau, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và giữ gìn em trọn cuộc đời này, theo luật thiêng liêng của Chúa và xin trao em lòng thành của tôi.”
Nghe được trong lời nói yêu nghiệt đầy mê hoặc, cô nhất thời há hốc mồm. Trời, nhắc tới Chúa sao? Cô có khả năng không nhớ nổi. Thôi, dù sao đều đến nơi đây, dựa theo lời nói của yêu nghiệt là được rồi.
“Tôi, Ly Vũ Vũ trịnh trọng thề: nhận anh, Lục Cẩm làm chồng của tôi, và hứa sẽ chung thủy với anh kể từ hôm nay về sau, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và giữ gìn anh trọn cuộc đời này, theo luật thiêng liêng của Chúa và xin trao anh lòng thành của tôi.” Nói xong, lòng cô cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà cô nhớ rõ.
Sau đó chúng tôi buông tay, xoay người nhìn cha sứ.
“Tuyên thệ xong, hiện tại mời các con trao đổi nhẫn cưới.” Cha sứ chậm rãi nói.
Lục Cẩm nâng tay cô lên, lấy nhẫn ra, đeo vào ngón áp út, sau đó hôn một cái nhìn cô nói: “ Với chiếc nhẫn này, anh xin cưới em. Với tấm thân này, anh xin tôn trọng em và với tất cả của cải trần đời, anh xin chia sẻ cùng em. Nhân danh Cha, Con và Thánh thần. Vũ Vũ, từ giờ phút này trở đi, anh sẽ mang lại cho em tất cả mọi thứ.”
Lòng cô cảm động vô cùng, nhẹ nhàng gật đầu đồng thời cũng lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay áp út của yêu nghiệt, sau đó cũng cầm lấy bàn tay thon dài của yêu nghiệt đặt ở bên miệng vừa nhẹ nhàng hôn. Ngẩng đầu, cô nhìn thấy yêu nghiệt trong mắt kinh ngạc cùng hạnh phúc nói: “Lục Cẩm, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ cho anh tất cả mọi thứ.”
Sau đó, Cha sứ cầm tay cô cùng yêu nghiệt, vẻ mặt trang nghiêm nói: “Chú rể cô dâu đã cho nhau lời thề cùng tiếp nhận trao đổi nhẫn. Tôi lấy thánh phụ Thánh tử thánh linh danh nghĩa tuyên bố các ngươi kết làm vợ chồng. Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly.”
Cha sứ nói xong, mọi người đồng loạt đứng lên, “Amen.”
Cầu nguyện chấm dứt, Cha sứ nhìn chúng tôi nói: “Cha đã chứng kiến các con cho nhau thề yêu đối phương, cha cảm thấy vạn phần vui sướng cũng hướng các vị đang ngồi phía dưới tuyên bố các con thành vợ thành chồng, hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu.”
Cha sứ vừa nói xong, thân thể của cô nháy mắt liền bị trói buộc vào một vòng ôm ấm áp, vẻ mặt cô nhìn có chút kinh ngạc, Lục Cẩm cười cười, cũng nhỏ giọng ra mệnh lệnh nói: “Nhắm mắt lại.”
Vì thế, cô liền nhắm hai mắt lại, trên người yêu nghiệt tỏa ra mùi thơm ngát, cánh môi chậm rãi kết hợp cùng một chỗ, tiện đà ôn nhu vòng ở đầu lưỡi của cô, dùng sức thăm dò qua khắp mỗi ngõ ngách, tham lam cướp lấy hơi thở của cô.
Rất lâu, yêu nghiệt mới buông ra. Yêu nghiệt vừa buông, mọi người chung quanh liền nhanh chóng xông tới.
“A Cẩm, Vũ Vũ, các ngươi muốn sinh tôn tử cho ta thì phải cố lên, làm cho hai vị lão già chúng tôi không còn cô đơn như vậy a.” Ông nội nói xong, sang sảng cười to vài tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta thật muốn nhanh chóng có cháu a.” Bà nội cũng lập tức nói, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì nhìn cô, “Đúng rồi, Vũ Vũ, cháu phải thay đổi cách xưng hô đi, kêu nhanh lên.”
“Ha?” Cô đang ở nơi nào, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào?
“Kêu ông nội, bà nội, ba mẹ a.” Trịnh Phi Diễm dùng sức gõ đầu cô một chút nói: “Thật sự là càng ngày càng giống trư.”
“Nha nha.” Cô có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó nhìn mọi người trong nhà Lục Cẩm theo thứ tự hô: “Ông nội, bà nội, ba ba, mẹ.”
“Ừ, ngoan.” Bọn họ vừa lòng gật gật đầu.
“Uy , Lục Cẩm, nhớ rõ trăm ngàn không cho phép khi dễ Vũ Vũ.” Trịnh Phi Diễm dùng tay chỉ chỉ vào ngực Lục Cẩm, híp mắt uy hiếp nói: “Bằng không chúng tôi sẽ cho anh biết tay.”
“Tuân mệnh, lão đại.” Lục Cẩm hơi hơi cúi hạ thắt lưng, cười đáp.
“Tính ngươi thức thời, cũng biết bảo tôi lão đại.” Trịnh Phi Diễm vừa lòng nói.
“Lão đại, lão đại.” Cô kéo kéo tay áo lão đại.
“Làm sao?” Trịnh Phi Diễm có chút khó hiểu nhìn cô.
“Chúng ta đi ăn bánh ngọt, em nhìn thấy bánh ngọt ở kia rất ngon.” Cô hai mắt sáng lên nhìn lão đại nói.
“Choáng váng, giờ này mà vẫn còn ăn.” Trịnh Phi Diễm không nói gì nhìn cô.
Sau đó, mọi người đồng loạt phát ra một trận tiếng cười
Tác giả có việc muốn nói: đổi mới dâng, nói tiếp theo chương là đêm tân hôn, các ngươi hiểu được =. = miết ha ha, tôi rất tà ác.