Yêu Người Không Thông Minh

Chương 2:




Vương Tiêu Lăng mặt lạnh suốt cả đường về nhà. Sắc mặt khó chịu không phải vì hôm nay thi nàng bị một cái trứng vịt mà ngồi sau nàng có cái thiên tài thi được 100 điểm kia. Đương nhiên cũng không phải vì hôm nay có tiếc thế dục, nàng ngã xuống đất ngay trong tiết thể dục, mà lại còn ngã xuống ngay trước mặt tên thiên tài.
Ac. Nàng không phải vì việc nhỏ này mà khó chịu. Mà thứ làm cho nàng khó chịu là…
“Sao cậu lại đi theo mình chứ?”- Cả ngày hôm nay, nàng ở trước mặt hắn mất mặt nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn xem còn không đủ, ngay cả về nhà cũng không buông tha nàng sao.
“Chúng ta là hàng xóm”- Hắn dừng lại, đứng cách nàng hai bước chân, giọng nói lạnh nhạt không chút thay đổi.
“Không cần phải nói với mình hai chữ này”- Hàng xóm, hàng xóm!! Rõ ràng không quen biết, cần gì phải phải nói ra chứ. “Chúng ta không có thân nhau, Oke?”
“Dù không quen, mình còn ở sát vách nhà cậu”- Một câu nói đơn giản nhưng lại làm sáng tỏ mọi chuyện.
Tên này nói chuyện cứ phải đáng ghét như thế sao?
“Coi như là vậy đi, nhưng không còn đường nào đi hay sao? Tại sao phải đi theo mình chứ!!”- nàng tứ giận thở phì phì.
Hắn cũng không nhiều lời đáp: “Đây là con đường ngắn nhất”
Nàng bị lời của hắn nói làm cho mặt đỏ lên, bắt đầu nói lớn: “.. Vậy cậu đi trước đi!! Không cần phải đi theo sau mình”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nhíu mày, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Như vậy cậu sẽ thành người đi theo mình đó!”
Gì chứ!! Muốn nàng đi ở phía sau hắn. Tuy trước đâu nàng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh hắn đang thay quần áo, nhưng cũng không đến mức biến thái đi theo sau hắn, nàng không cần!!.
“Không muốn cũng phải đi”- Hắn tiêu sái đi đến bên cạnh, kéo tay nàng đi về trước.
“Ác!!”- nàng ngây ngốc hưỡng ứng, hoàn toàn không chú ý tới ánh đắc ý phía sau cặp kính đó.
Cừu non ngốc gặp gỡ hồ ly..
Hiệp 2 giao thủ, cừu non ngây ngốc lại một lần nữa thua trắng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay, tên hàng xóm xa lạ nắm lấy tay nàng cùng nhau về nhà, nàng lại không quen muốn đẩy tay hắn ra.
Hơn nữa cả tối hôm đó, nàng thấy tim đập thình thịch rất nhanh, khi ngửa mặt lên nhìn hắn… nàng chợt nhận ra tên hàng xóm nàng cáng lớn càng đẹp trai- Chỉ là miệng có thể không cần giống như dao, cá tính cũng không cần phải lạnh như vậy thì tốt hơn..
Hôm nay thật sự quái lại, ngoại trừ việc phát sinh ở ngoài, lạ hơn nữa nàng cảm thấy mất mặt vì con không môn toán. Nếu mẹ biết nàng vì điểm số mà xấu hổ nhất định sẽ cảm động đến trào nước mắt.
Đây chẳng phải lần đầu tiên nàng bị điểm không, mất mặt gì chứ? Chỉ là… không biết vì sao.. khi nhìn vào ánh mắt hắn giống như đang tra khảo tội lỗi, coi nàng giống như đáng chết hàng vạn lần..
A A!! Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng không phải vì phát xuân cho nên cả người đều kì quái đó chứ.
Kệ. Hôm nay trước hết phải đem bộ phim này giao cho ông anh coi đã…
“Tiêu Tiêu, xuống ăn cơm”
Giọng nói của Vương mẫu truyền từ dưới lầu lên, làm cho kẻ cuồng vi tính như Vương Tiêu Lăng không thể không dừng lại, ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.
Kéo lê thân người lười biếng, trên người mặc áo thun cùng với quần ngắn dễ thương, nàng vừa quẹo vào phòng bếp, kẻ không nên xuất hiện lại ở nhà nàng, đôi mắt to như mắt mèo xanh được mở rộng cực đại, sau đó hét lớn: “Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Nghiêm Tử Hiếu thoảng cử động đặt bát cơm xuống để nhìn nàng cho rõ: “Ăn cơm”
Lại một câu trả lời đơn giản
Ăn cơm? Nàng nhìn thấy rõ hắn đang cầm chén, lại còn ngồi trong phòng bếp nhà nàng ăn cơm, nhưng điều quan trọng là sao hắn lại qua nhà nàng ăn cơm.
“Sao cậu lại qua nhà mình ăn cơm”- Nàng bước nhanh tới trước mặt hắn, giật lấy chiếc đũa hắn đang cầm, không cho hắn tiếp tục ăn
Nhìn nàng mặc bộ đồ mát mẻ chạy tới, lại còn bàn tay nhỏ bé trùm lên tay hắn đang cầm đũa, cảm giác mềm mại từ đôi bàn tay truyền tới thật mê người khiến ánh mắt của hắn trở nên u ám: “Cậu ở nhà đều ăn mặc như thế sao?”
Đợi đến khi nàng thành tài sản riêng của hắn, dáng vẻ của nàng lúc nàng chỉ có thể mình hắn nhìn thấy, càng sẽ không để người trong nhà nhìn thấy dáng vẻ mê người này của nàng. Hắn thầm nghĩ.
Nam nhân này sao lại hỏi như thế chứ? Bất kể nàng mặc cái gì cũng không liên quan tới hắn. Dù sao cũng chỉ là một cái quần ngắn dễ thương thôi mà.
“A, không được phép nhìn”- Rốt cuộc nàng cũng nhận ra mình ăn mặc thật mát mẻ trước mắt nam nhân này, Vương Tiêu Lăng vừa thẹn vừa bối rối dùng tay che khuất cặp mắt hắn, vội vàng nói to: “Nghiêm Tử Hiếu, cậu đem những gì vừa nhìn thấy quên hết đi.
“Muốn mình quên cũng không phải không được”- Đôi môi mỏng của hắn cong lên có chút mê người, ánh mắt bị che khuất xẹt qua tia xảo trá: “Nhưng mà..”
Nàng cảnh giác quan sát hắn, trong lời nói của hắn mang theo chút mùi vị nguy hiểm. “Nhưng mà sao…”
Hắn giữ chặt bàn tay nàng đang che khuất mắt hắn kéo nhẹ làm cho nàng thuận thế ngã ngồi trên đùi hắn.
“Nghiêm Tử Hiếu, cậu làm…. Ngô”- Kháng nghị còn chưa nói xong, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn của nàng liền bị đôi môi mỏng bá đạo của hắn chiếm lấy.
“Cậu làm gì vậy?”- Sau khi lấy lại tinh thần, nàng đẩy mọi hắn ra, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Cái gì… sao hắn lại hôn nàng.
Nghiêm Tử Hiếu dùng tay tháo gọng kiến màu vàng xuống, tay còn lại giữ chặt lấy nàng không cho nàng bỏ chạy, hơi thở ấm áp luồng qua tai nàng: “Mình đang làm gì cậu không phải rất rõ sao?”
Giọng nói hắn lạnh lùng, nhưng hơi thở phập phồng không ngừng thổi vào tai nàng. Từ sau khi lấy mắt kiếng xuống đối diện với hai mắt của hắn nàng không khỏi đỏ mặt, nói không nên lời.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, khóe miệng của hắn cong lên, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới môi nàng, đi đến chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp, đẻ lại dấu hôn màu đỏ thật sâu.
“Đau”- Nàng kêu đau một tiếng, hắn lại không báo trước buông lỏng tay, cả người nàng đang ngồi bỗng té ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.