Yêu Người Không Thông Minh

Chương 9:




Cho tới lúc này, trong đầu Vương Tiêu Lăng vẫn cảm thấy … có điều gì đó, mà nàng căn bản rất hoài nghi không biết rời Rosser là thật hay giả? Nếu đó là thật thì quả là khó tin, Nghiêm Tử Hiếu sao lại bị nghiện âm thanh?
Hôm nay, nếu cả chó mèo tâm tình cũng cổ quái thì nàng cũng chỉ cười cười, nếu tệ lắm thì ném cái ánh mắt khinh bỉ chứ chẳng để trong lòng. Nhưng chuyện cổ quái này lại dính đến Nghiêm Tử Hiếu, nàng làm sao có thể xem như không biết?
Nhưng nếu bây giờ chạy đến chất vấn lời Nghiêm Tử Hiếu… tài ăn nói của nàng lại không tốt, nàng cũng không có bằng chứ xác thực, chỉ dựa vào lời nới của đối thủ là Rosser,…. Tựa hồ cũng không đúng lắm…
Hay sưu tập chứng cứ đã…
Mãi suy nghĩ, Vương Tiêu Lăng hoàn toàn không chú ý bản thân mình đang đi trên lề đường chỉ vài cm nữa là đập vào cột điện.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Không thấy ở trước có cột điện sao?”- Nghiêm Tử Hiếu dùng tay giữ lấy trán của nàng, không để đầu nàng va vào cột điện, sau đó giận dữ mắng tiểu nữ nhân vẫn còn đang mơ màng.
“A? Gì vậy?”- nàng lắc lắc đầu tỉnh lại, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nàng so với lúc bình thường càng lạ thường hơn khiến cho Nghiêm Tử Hiếu không khỏi suy nghĩ nàng rốt cuộc lại xảy ra điều gì nữa đây, sao lại bồn chồn không yên thế kia?
Suy đoán đầu tiên của hắn là mấy hôm nay hắn phải vào trường phụ đạo cùng thầy giáo, cái tên nam sắc Rosser kia chắc chắn đã nói với nàng cái gì đó. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không phải vì Rosser tính tình phong lưu mà cảm thấy địch ý, mà là mấy ngày sau đó, Rosser vội vàng khẩn trương chạy về Mỹ khiến hắn cảm thấy không đúng.
Hắn biết Rosser luôn cạnh tranh với hắn, lần này chưa làm gì đã vội quay về Mỹ khiến hắn cảm thấy trong đó rất bất thường.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, lại còn nhìn chằm chằm như muốn đánh giá nàng làm cho Vương Tiêu Lăng không khỏi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏang sợ nói: “Em… em không phải cố ý đi không nhìn đường, chỉ là do có thất thần quá nên…”
Nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát e lệ của nàng, hắn bất động thanh sắc hỏi : “Mấy hôm nay có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra mà thất thần đến như vậy… có phải việc Rosser trở về Mỹ cũng có liên quan không?”
“Rosser?”- Nàng lắc mạnh đầu “Không có, không có!! Tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Giấu đầu lòi đuôi. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, hắn trong lòng thở dài.
“anh không tin sao?”- Nàng ngẩn đầu, trong hốc mắt khẽ ngấn lệ, dáng vẻ giả vờ điềm đạm đáng yêu
Biết rõ đây là sở trường tuyệt kỹ của nàng, chuyên môn lừa gạt người khác cùng đồng tình, dù biết thế nhưng hắn vẫn đầu hàng vô điều kiện.
Hắn chậm rãi kéo nàng vào lòng nhàn nhạt cười, vố vỗ đầu nàng, không nhanh không chậm nói: “Anh không phải không tin em”- Chỉ là hắn rất hiếu kỳ không biết Rosser cùng nàng rốt cuộc đang giở trò gì.
“Thật không?”
“Thật!”
“Em biết anh là tốt nhất mà”- Nàng chủ động lôi kéo tay hắn, giọng nói ngọt ngào vui vẻ.
Biểu hiện không bình thường thứ hai, nàng lại tự chủ động gần hắn, trước kia đều cố gắng cách xa hắn giống như ở gần hắn là nguy hiểm. Lại lần nữa thở dài, cúi đầu nhìn cử chỉ khác lạ của nàng, trên mặt ông cụ non Nghiêm Tử Hiếu bắt đầu thăm dò, thầm suy nghĩ sâu xa. Hắn cũng không vội vàng ép hỏi, bởi vì với cá tính của nàng, trễ nhất là ngày mai đáp án sẽ tự công bố.
Lăng lẽ kéo chăn mền, dáng người nhỏ nhắn từ trong chăn chui ra, sau khi xác định người trên giường không bị đánh thức, mới rón rén nhè nhẹ mở cửa phòng.
Cửa vừa khép lại, trong phòng lại tối đen như mực, người nằm trên giường cũng bật dậy mở to hai mắt. Không nghĩ nàng so với hắn càng thiếu kiên nhẫn như thế, đêm khuay đã không nhịn nổi.
“Ở đâu? Nó có thể ở đâu chứ?”- Trong thư phòng của Nghiêm Tử Hiếu, Vương Tiêu Lăng trên người mặc đồ ngủ hình hoạt họa đáng yêu ngồi chồm hổm trên đất tìm kiếm tất cả những nơi khả nghi.
Kết luận sáng hôm nay sẽ có nhưng cái thiếu bây giờ là chứng cớ, cho nên nàng mới thừa dịp ban đêm lén chạy vào phòng Nghiêm Tử Hiếu, tìm kiếm băng ghi âm là chứng cớ cho thấy hắn nghiện âm thanh. Đương nhiên việc chỉ đích danh vậy này cũng do Rosser hảo tâm đề nghị.
“Kỳ lạ… sao lại không tìm thấy?”- Nàng nhíu mày oán thán.
Chẳng lẽ hắn không mang về Đài Loan. Không!! Không có khả năng!! Nàng lập tức bác bỏ hoài nghi này, bởi vì băng ghi âm kia đối với Nghiêm Tử Hiếu chẳng khác gì vật tùy thân, làm sao có thể để ở Mỹ mà không mang về
Vậy hắn dấu ở đâu?
Kỳ thật thư phòng của Nghiêm Tử Hiếu cũng không lớn lắm, chỉ có vài bức bình phóng, vài quyển sách đặt trên kệ, lý nào nàng tìm mãi mà vẫn không ra. Hay hắn để trên tầng cao nhất của giá sách.
Nàng nhìn lên tầng cao nhất, cao gấp đôi người nàng, nàng thở dài thất vọng không biết bản thân mình có thể thuận lợi lên được đó không. Hơn nữa, thứ mà nàng muốn lại ở trên đó.
Vương Tiêu Lăng, mày là thiếu nữ siêu cấp vô địch, một chút độ cao nho nhỏ ấy đã làm khó ngươi sao? Tin tưởng bản thân, lên thôi!
Đáy lòng tự động viên bản thân, nàng hít một hơi thật sâu, nhấc chiếc ghế đặt trước kệ sách, sau đó để cái thang lên dựa vào kệ, nàng đặt chân lên ghế, tính bước lên cái thang đang lung lay kia…
“Em mà dám leo lên, em xem lát nữa anh làm sao xử em”- Bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng, làm cho dũng khí ban nãy bị mất hết, Vương Tiêu Lăng chậm rãi rút chân lại, xấu hổ cười với hắn.
“Anh… sao lại rời giường?”- Sao có thể như vậy. Nàng rõ ràng đã chuẩn bị hết sức hoàn hảo!! Làm sao có thể đánh thức hắn?
“Rời giường?’”- Hắn đến gần nàng, bao phủ nàng trong ngực. “Không!! Anh không có ngủ, anh đang chờ xem em rốt cuộc muốn làm gì”- Cho đến khi thấy nàng tính leo lên cái thang hắn mới không nhịn được ngăn cản.
“Cái gì? Nghiêm Tử Hiếu, anh gian xảo!! Anh không ngủ lén đi quan sát nhất cử nhất động của em”- Vừa nghe xong, trên mặt nàng vừa giận vừa bối rối, dùng ngón tay không ngừng chỉ chỉ vào ngực hắn.
Quá hèn hạ!! Lại còn giả bộ ngủ, hắn nhất định đều đã nhìn thấy mấy hành động ngu xuẩn của nàng, sau đó khẽ cười trộm.
“Nếu anh không giả bộ ngủ làm sao biết được em đột nhiên đối với thư phòng của anh có hứng thú như thế?”- Hắn thẳng thừng hỏi lại, làm cho nàng nghẹn lời.
“Em….”
“Em cái gì?”- Hắn vòng hai tay trước ngực chờ lời giải thích của nàng.
“Em chỉ là…”
“Chỉ là cái gì…”- Giọng nói không nhanh không chậm của hắn càng lúc càng cảm thấy áp bách.
Nàng hiện tại là vị hôn thể của hắn, nàng chỉ muốn điều tra chân tướng một chuyện nhỏ không may mắn lại bị phát hiện, bây giờ lại phải chịu sự chất vấn của hắn? Huống chi nếu nàng thật sự tìm được bằng chứng cho thấy hắn cổ quái, tới lúc đó hắn phải xin lỗi nàng a!! Hắn còn dám ở trong này cùng nàng lời to tiếng nhỏ.
Nghĩ đến đây, khí thế trong lòng dâng lên bằng bất cứ giá nào cũng phải chiếm thế thượng phong, quay ngược lại mắng người: “Em cũng không phải làm chuyện gì không dám gặp người, làm gì mà nói giọng hung hăng như thế!! Nếu không phải Rosser nói với em anh nghiện âm thanh, em cũng sẽ không mất ngủ, nửa đêm nửa hôm chạy tới đây làm đạo tặc sao? Anh nói đi!! Anh nói đi!!”
Bị khí thế của nàng hù dọa, Nghiêm Tử Hiếu không ngừng lùi lại mấy bước, mặt trầm xuống, còn muốn phản bác thì nàng rơi nước mắt làm cho hắn sững sờ đứng yên.
“”Em biết rõ tại sao anh lại hung dữ như thế, anh chỉ yêu thân thể tràn đầy sức sống của em, kỳ thật thứ anh thích nhất chính là giọng nói của ma nữ trong băng ghi âm kia”- Giọng nói đến thương tâm, Vương Tiêu Lăng kích động rơi lệ, khẽ lau nước mắt lên án Nghiêm Tử Hiếu.
Nghe nàng nói hưu nói vượn, lời nói không đầu không đuôi, Nghiêm Tử Hiếu bắt đầu hiểu ý, hắn muốn ngay lập tức đem tên Rosser từ Mỹ về đây, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. (haiz không chỉ chị Lăng hiểu nhầm, em cảm thấy rất đúng, gặp em em cũng nghi ngờ. Tại anh mờ ám + Bt woa nên thế)
Cái tên tiểu bạch ngu ngốc này, không lẽ ai nói gì nàng cũng tin sao? Lại còn tự bản thân mình suy diễn lung tung thêm mắm thêm muối rồi tin nó là thật, thật sự là… Ai!!
“Anh không trả lời! Chứng tỏ lời em nói là đúng”
“Không phải như thế”
“Không phải như thế thì là thế nào, anh nói đi”- Lần này nàng lại là kẻ truy vấn hắn.
Phong thủy luân chuyển, lần này đến phiên hắn nói không ra lời.
Kỳ thật chuyện băng ghi âm và nghiện âm thanh là có thật. Chẳng qua lúc hắn ở nước ngoài do nhớ nhung không chịu được mới dùng tiền nhờ người ghi âm đưa về Mỹ? Kỳ thật trong băng ghi âm đó, đều là tiếng cười và nội dung sinh hoạt hằng ngày của nàng từng ly từng tý. Nói ra thì thật mất mặt đàn ông, chuyện đó hắn không làm được càng không thể nói cho nàng, cô gái nhỏ này lại tự suy diễn còn chất vấn hắn.
Hắn biết Rosser mà xuất hiện thì chẳng có chuyện tốt, không ngờ quả thật mang tới cho hắn một đống phiền phức.
“Được rồi!! Đừng khóc nữa!! Anh cũng từng nói là không thương em như lời em nói mà”- Hắn kéo nàng vào lòng trấn an.
“Nhưng anh cũng chưa từng nói thương em”- Cái phản ứng ngu ngốc của nàng ngay lúc này có thể hiểu lầm rất nhiều.
Hắn ngửa đầu than nhẹ sau đó nói: “Vậy anh nói là được rồi, anh rất thích em, như vậy em có thấy khá hơn không?”
“Không có!”- nàng uốn éo người muốn đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời nói qua loa không chút hảo ý, anh nói anh thích em thì em sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Anh không có làm gì sai để cần em tha thứ!”- Toàn bộ đều do nàng tưởng tượng.
“còn nói không có?? Anh rõ ràng có mới nới cũ, xem giọng nói của yêu nữ trong băng ghi âm như bảo bối, anh còn dám nói không?”- nàng tức giận vội vàng kê khai một loạt tội của hắn.
Dùng lý không thể nói rõ chính là tình huống hiện tại!!
Rõ ràng tất cả đều là chuyện tình hư ảo giả dối, ngoại trừ cuốn băng thật sự tồn tại, còn lại đều do nàng tưởng tượng lung tung, nàng còn làm như nó có thật, hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu nàng chứa cái gì?
Huống chi nàng bây giờ mắng chửi hắn vô căn cứ, bằng chứng vẫn chưa tìm được.
Khi hắn trở về Đài Loan, liền giống như lúc nhỏ, không cần mang theo băng ghi âm, vì mỗi ngày đều có thể nghe được giọng cười, giọng nói, sự tức giận mắng chửi của nàng. việc hắn nghiện âm thanh không cần thuốc mà đã trị xong, lại càng không cần nói khi hắn ăn sạch nàng hôm đó, đống băng ghi âm được coi là tri kỷ của hắn dĩ nhiên cũng lui về làm đồng phế liệu, hôm nay dù nàng có lật tung phòng cũng tìm không thấy nó.
Phát giác hắn lại trầm mặc, Vương Tiêu Lăng khẽ nhếch môi, hốc mắt ửng hồng, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, khóc nức nở nghẹn ngào chưa kịp mở miệng thì đôi môi đỏ mọng đã bị bao phủ, nuốt vào tất cả âm thanh của nàng.
Vài ngày chưa nếm được hương vị ngọt ngào, làm cho hắn vốn chỉ muốn làm cho nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lập tức không thể vãn hồi.
Trời ạ!! Nếu nàng không tính toán chạy đến thư phòng này, mới chủ động nói muốn ngủ lại trong phòng hắn, trưởng bối hai nhà sẽ không mở một mắt nhắm một mắt cho hai người có khoảng thời gian đơn độc.
Nụ hôn chậm rãi trở nên cuồng nhiệt, lưỡi không cam lòng chịu yếu thế quấn vào nhau, thăm dò, cho đến khi cả hai không thở được, mới lưu luyến tách ra.
Một dây chỉ bạc ám muội theo hai người lúc tách ra được kéo ra giữa không trung, ánh mắt mê muội của hai người đan vào nhau, không khí nhuốm mùi vị tình dục.
Không biết là ai bắt đầu trước, nàng hay hắn cũng không sao, tóm lại, cả hai bắt đầu đói khát lôi kéo quần áo đối phương, hồi hộp chạm vào cơ thể, cảm thụ sự ấm áp của ngươi kia.
“Gian trá… lại dùng chiêu này”- Lúc cởi quần áo hắn, nàng nhỏ giọng oán trách, nhưng cặp môi đỏ mọng chứng tỏ suy nghĩ và hành động trái ngược nhau.
“Em không vui sao?”- Hắn nhàn nhạt cười, nâng ngực của nàng liếm láp một ngụm, đổi lấy là sự hờn dỗi không đồng ý thuận theo cùng tiếng rên rĩ của nàng.
“Nói không thích thì anh sẽ dừng sao?”- Nàng nghịch ngợm hỏi.
“Hiện tại thì không biết”- Hắn nhẹ vặn nụ hoa nàng, giống như trừng phạt nàng nói lỡ lời.
“Đau quá!!”- Nàng thở nhẹ, sau đó oán giận nhìn hắn. “Đáng ghét!! Anh thô lỗ như vậy em không muốn làm nữa”
Dứt lời, nàng lắc người muốn giãy khỏi hắn, lại bị tay hắn chụp lại, xoay một vòng áp chế trên mặt bàn học
“Anh thô lỗ?”- Hắn khẽ dừng động tác vuốt ve nàng, miệng quyến rũ nở một nụ cười, tay ác ý đi vào trực tiếp quần lót giữa hai chân nàng sờ soạng. “Nhìn thì trông có vẻ em không chán ghét lắm… nếu không sao nơi này lại có phản ứng như thế?”
“Ừ a… anh khi dễ người khác”
Nàng như mất đi xúc giác, cả người run lên, thần kinh của nàng đều tập trung ở nơi hắn chạm vào, trước mỗi cái xoa nắn của hắn nàng liền trở nên mẫn cảm.
“Thật là tiểu hài tử thích nói dối, anh mới đùa bên dưới một lát mà đã ướt”- hắn cuối người ghé vào vành tai nàng nói nhỏ lẩm bẩm. “Em hẳn là cũng cảm thấy được?”
Nghe lời nói ác ý của hắn, làm cho nàng vừa thẹn vừa quẫn đỏ mặt lên. “Không nói nữa, mất mặt quá đi.
Chỉ tiếc Vương Tiêu Lăng không biết đối với nam nhân mà nói, càng đùa giỡn càng khiến người khác muốn đùa giỡn, đương nhiên cũng không biết những lời này càng làm thức tỉnh thói hư tật xấu của nam nhân.
“Mất mặt? Sao lại thế được”- Hắn chậm rãi cởi chiếc quần lót ướt sũng của nàng ra, không kiêng nể gì gạt mở hai chân nàng, làm cho ngón tay thon dài không còn trở ngại tiến vào thăm dò nơi u huyệt đóng chúng.
“Chẳng phải chuyện mất mặt mình đã làm rồi sao?”- Hắn tính nhắc lại chuyện hai người bị bắt gian trên giường.
“Ừ… a,….. còn…. Còn không phải tại anh…?”- Nàng rên rĩ mà vẫn không quên phản bác hắn.
Nếu không phải hắn sắc dục huân tâm, không chọn thời điểm lại ngay trên phòng làm cái trò mất mặt nàng. Thời điểm bây giờ so với trước có tốt hơn sao..
“Khoan đã… đừng ở đây… ba mẹ nếu nhìn thấy chúng ta”- Nghĩ tới tiết mục này diễn lại một lần nữa, chỉ là lần này là cha mẹ hắn, nàng nguyện lập tức đâm đầu vào ngọn lửa chết luôn đi.
“Không đâu, họ đều ngủ ở lầu hai, trừ khi em kêu quá lớn tiếng đánh thức họ dậy, nếu không họ cũng không biết chúng ta đang làm chuyện tốt gì”- hắn không thèm để ý nói, sau đó dùng tay vây trước nàng xoa nắn nơi non mềm tròn trịa của nàng.
“Chính là… đợi đã…”- nàng đột nhiên cong người thở gấp một tiếng… “Ừ”
“Đợi cái gì? Anh sớm đã không đợi nữa”- Hắn thỏa mãn đem dục vọng đang dân trào nóng hổi vùi sâu vào vách tường hoa của nàng, hai tay vịn chặt chân thon của nàng bắt đầu quy luật co lại rút ra.
“Ư… a… em sợ… em sợ em sẽ la quá lớn…aa…”
“Cắn đồ ngủ cũng được”- Hắn đưa cho nàng đồ ngủ vừa cởi ra để nàng cắn.
“Ngô… ngô… ngô”
“Xem ra không được, nếu không anh thích nghe tiếng rên của em, so với cái giọng nói trong băng ghi âm kia càng ưa thích hơn”- Nói xong hắn không nhịn được cười khẽ, giọng nói trầm thấp thấm đẫm tình dục.
“Ngô ngô ngô?”- Thật không?
“Sao? Muốn đổi tư thế à?” Hắn tận lực vặn vẹo ý của nàng. “Không vấn đề gì” (anh vô sỉ)
Hắn không đợi nàng trả lời đã tự ý xoay người nàng lại, đem nàng đè thấp, khiến cho mông đẹp dựng thẳng lên, dùng hai tay chống lên bàn học nghênh đón hắn tiến vào.
Chịu không được hắn vặn vẹo theo ý mình cũng không cách nào lên tiếng, nàng nhổ đồ ngủ trong miệng ra.
“Anh căn bản… ử… không phải đang hỏi em……. A…..”- nàng nũng nịu kháng nghị, câu có câu không ngâm nga giữa không trung lại làm cho nàng như đang dịu dàng với hắn.
“Anh rất thích nghe giọng nói làm nũng của em lúc thường ngày, nhưng bây giờ..”- Lời mới nói một nửa, sau đó hắn nâng nàng dây nghiêng người về phía trước, nói nhỏ vào ta: “Anh lại càng yêu hơn nữa giọng nói cầu xin của em”
“EM không phải… ừ..”
“Không phải cái gì”- Hắn buông thả mọi thứ, lúc này hắn một muốn nghĩ gì cả, không muốn nghĩ tới hậu quả kế tiếp, tận lực phóng khoáng bản thân chính mình muốn nàng.
“Không phải.. ư…a”- Cảm nhận được hắn từng đợt cường liệt ra vào, lời nói nàng rời rạc, chỉ có thể phó mặc cơ thể tùy ý lắc lư, giọng nói của mình cũng bắt đầu lãng đi.
Hoa kính của nàng liên tục bị hắn luật động không ngừng co rút, khoái cảm bao trùm lấy hắn dâng trào, hắn kiềm lại cố gắng để cả hai đồng thời phóng thích…
“Nha.. không đừng… anh đừng… đừng cử động nữa”- Nàng run rẩy cả người không chịu nổi yêu cầu đòi hỏi của hắn, khoái cảm như ma túy chảy trong hoa nguyệt, róc rách xuân thủy tiết xuống dưới thấm đẫm nơi tiếp hợp của cả hai.
“Làm sao có thể không cử động, yêu cầu này thật quá khó khăn mà”- Hắn không nhanh không chậm duy trì động tác, trong giọng nói có chút kích động.
“A a… xấu xa… nhanh quá… em không chịu được”- thống khổ cùng cực lạc đen xen, làm cho nàng muốn điên lên, nói năng càng thêm lộn xộn.
Trong lúc đó hắn lại thiện tâm buông lỏng tay, dừng lại. Tưởng để cho nàng thoát khỏi cái cực hình tra tấn này thì hắn bỗng nhiên đem nàng ôm xuống đất.
Hắn nửa quỳ nửa ngồi giữa chân nàng, kéo hai chân của nàng lên, nâng eo nhỏ dậy, làm cho hoa huy*t dính đầy xuẩn thủy tách ra sưng mọng dâng trào trước mắt/
Như phát giác hắn cố ý đổi tư thế có ý gì, trên mặt nàng lộ vẻ kinh hoàng, để nàng không kịp phản ứng, hắn đã đem dục vọng chưa thỏa mãn của mình lại lần nữa tiến vào trong hoa kính không ngừng co rút.
Động tác phóng đãng, hai mắt đen kịt bắt lấy cơ thể nàng, không muốn buông tha nàng, cùng cảnh hoa huy*t đang tách ra cực kì tuyệt diễm.
Nàng thật sự rất đẹp, nhất là mỗi khi coa trào qua đi, lại tiếp tục chịu đựng thỏa mãn dục vọng không bao giờ dứt của hắn thống khổ và khoái hoạt đối chọi, đều khiến hắn vô lực khắc chế.
Trước đây hắn tận lực đè ép chính mình, đến khi giải thoát ra nàng vẫn phải chịu đựng hậu quả do phóng túng quá độ vì nàng vẫn còn là học sinh.
Hắn cũng không tính sẽ làm trước khi tốt nghiệp, nhưng nàng qua mức mị hoặc ngay cả tiếng rên rĩ cũng khiến hắn không nhịn được bộc phát khoái cảm.
Hắn không hề để ý nàng dưới thân vừa rên rĩ vừa cầu xin tha, tay vẫn giữ chặt eo nàng, điên cuồng ở trong cơ thể nàng co rút, sau đó phóng thích trong nàng.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được luồng nhiệt lưu đưa vào sâu cơ thể nàng trong nháy mắt, nàng cũng lại leo lên đỉnh khoái cảm lần nữa, run rẩy thật lâu không ngừng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.