Yêu Người Say Đắm

Chương 4:




Ngày hôm sau, tôi xuống lầu, Lục Thời đã đi đến công ty.
Tôi một mình ở trong phòng ăn ăn sáng.
Ăn sáng xong thì làm gì đây?
Người làm trong nhà đều khó hiểu mà nhìn tôi.
Có điều, khi tôi nhìn qua thì bọn họ lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Khụ.”
Tôi biết bọn họ đáng khó hiểu chuyện gì.
Một người làm loạn muốn ly hôn, sao lại quay lại chứ?
Nhưng mà uy lực trước kia của Hứa Miểu vẫn còn đó.
Bọn họ nhìn lén hai cái rồi cúi đầu làm việc của mình, không dám nhìn lung tung nữa.
Tôi đi lòng vòng trong căn nhà rộng lớn, bắt đầu cảm thấy hơi chán.
Nhưng mà, không thể nói trước được điều gì cả.
Đảo mắt một cái mà phiền phức đã đến nhà rồi.
“Bà chủ của nhà các cô có ở nhà không?”
“Anh tìm bà chủ của chúng tôi có chuyện gì?”
Tôi nhìn về phía cửa, một người đàn ông mặc đồ tây đen đang đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy tôi, hắn hất tay người làm ra, bước nhanh về phía tôi.
Tôi nhíu mày nhìn hắn, người tới chính là một tên khốn kiếp.
Chính là hắn ngụy trang thành con nhà giàu, luôn giật dây Hứa Miểu ly hôn, đầu tư vào sản nghiệp của hắn, không có tiền mà còn bảo Hứa Miểu đi vay nặng lãi, tiếp tục thêm đồ đi cầm.
“Miểu Miểu, anh tới thăm em này.”
Trần Cường vừa tới là nháy mắt ra hiệu giống như quen lắm ấy.
Tôi ghét bỏ lùi lại hai bước: “Ai cho anh tới? Ra ngoài.”
“Ra… ngoài?” Trần Cường không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Ngay sau đó hắn lại nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Miểu Miểu, em sao vậy, có phải mấy ngày nay anh không tìm em nên giận anh không?”
Còn định tới kéo tay tôi nữa, tôi đẩy ra ngay.
“Cút nhanh lên, nếu không tôi báo cảnh sát.”
Cái dáng vẻ trai bao này mà có sức hấp dẫn với Lục Thời hả? Có thể nói là còn chẳng bằng một cọng tóc của Lục Thời nữa.
“Hứa Miểu, em…”
Hắn tức giận, tôi cũng khoanh tay, khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn tự chuốc lấy nhục nhã, mặt mày xám xịt rời đi.
Nhưng mà hắn vẫn chưa hết hy vọng, đi được vài bước thì lại quay đầu.
“Anh biết, chắc chắn là em đang giận anh mấy ngày nay không tìm em, anh sẽ nghĩ cách để em vui.”
“Tôi với anh chả có quan hệ gì cả, sau này đừng gặp lại nữa, nhớ cho kỹ, là mãi mãi không gặp lại nữa.”
*
Buổi chiều, tôi đi ra ngoài một chuyến.
Buổi tối quay về thì thấy Lục Thời đã về, trước mặt anh còn có một người giúp việc đang báo cáo chuyện gì đó với anh.
Tôi đi qua, người giúp việc bèn lui xuống.
“Về lúc nào vậy?”
“Đi đâu vậy?”
Chúng tôi lên tiếng cùng lúc.
“Em đi dạo phố một lúc, sao vậy?”
Tôi nghe ra được giọng điệu của anh không tốt, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Không hiểu sao, tôi bị nhìn đến mức trái tim căng thẳng.
“Đi dạo một lúc? Buổi chiều đã đi ra ngoài, buổi tối mới về, em gọi đây là một lúc?”
Tôi cắn răng, Lục Thời khi tức giận thật sự hơi đáng sợ.
“Ai mua cho em?”
Ánh mắt của anh nhìn về phía túi quần áo trong tay tôi.
“Em tự mua.”
“Vậy sao?”
Giọng điệu của anh không tin.
Nhưng mà, không phải tôi tự mua thì còn ai mua cho tôi nữa?
Trên đời này, có ai nhiều tiền đi mua quần áo cho người khác?
Lẽ nào, ý của anh là…
“Ồ, không đúng, tính toán đâu ra đấy thì không phải là em tự mua…”
“Quả nhiên là người khác mua cho em, Hứa Miểu, em đàng hoàng được một ngày là lại không chịu ngồi yên nữa, đúng không?”
Chiếc túi trong tay tôi cũng bị anh cướp lấy, ném vào trong thùng rác.
Tôi dại ra, việc này…
Tôi muốn nói là, tiền mua quần áo được quẹt bằng thẻ của anh, tính đâu ra đó thì quần áo này là do anh bỏ tiền ra mua mà thôi.
Tôi bắt lấy cánh tay khi anh muốn rời đi.
“Anh hiểu lầm rồi.”
Anh nhìn thẳng vào tôi, cơn giận trong mắt càng thêm dày đặc.
“Hiểu lầm cái gì? Là em tự mình thừa nhận người khác mua đồ cho em, em sẽ mãi mãi không nhớ em là phụ nữ đã có chồng, không biết cắt đứt quan hệ với người bên ngoài.”
“Không có người khác mua đồ cho em, ban nãy em chỉ muốn nói là, em không có công việc, không kiếm ra tiền, em mua quần áo này bằng tiền anh cho, tính đâu ra đấy thì là anh mua cho em.”
Tôi nói xong, anh ngây ra trong chốc lát, vẻ mặt cũng chấn động.
Bầu không khí yên tĩnh.
Tôi nhìn thấy anh nhìn sang nơi khác thì nhặt quần áo trong thùng rác lên, vỗ vỗ rồi lại lấy hóa đơn trong đó ra đưa cho anh.
“Nhìn xem, số thẻ trên đó là của anh đúng không, ai lại vô duyên vô cớ mua đồ cho em chứ?”
Nhưng mà vào giờ phút này tôi cũng đoán được, nhất định là người giúp việc đã kể lại chuyện ban ngày Trần Cường tới tìm tôi, buổi chiều tôi lại đi ra ngoài, Lục Thời bèn cho rằng cả buổi chiều này tôi ra ngoài với Trần Cường.
Trước kia có người từng chụp tấm hình tôi và Trần Cường gặp mặt, hơn nữa còn đăng lên mạng.
Nếu không phải Lục Thời kịp thời áp tin tức xuống thì nhà họ Lục sẽ mất hết mặt mũi, cổ phiếu của công ty cũng sẽ giảm mạnh.
Ánh mắt Lục Thời dời khỏi tờ hóa đơn, vẻ mặt mất tự nhiên, cũng không dám nhìn tôi nữa.
Trong lòng tôi mừng thầm, hóa ra là ghen à.
Thấy anh mất tự nhiên, tôi quyết định đi lên lầu trước.
“Em đi lên lầu cất đồ trước.”
*
“Khụ.”
Tôi quay đầu lại, Lục Thời đi lên đây.
Ánh mắt anh vẫn hơi mất tự nhiên.
“Xin lỗi em, vừa rồi là tôi hiểu lầm em rồi.”
Tôi: “...”
Anh đang vì chuyện này mà lên đây nói xin lỗi sao?
Thấy tôi không trả lời, hình như anh càng căng thẳng hơn.
“Không muốn tha thứ cho tôi à?”
“Hoặc là, em đưa ra yêu cầu đi, tôi thỏa mãn em.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, bật cười một tiếng.
Anh với dáng người cao lớn, mang theo chút căng thẳng, dáng vẻ này rất đáng yêu.
“Không phức tạp đến vậy đâu, giải trừ được hiểu lầm là được rồi.”
“Chỉ cần không phải anh đau lòng vì em tiêu tiền của anh, đi mua quần áo là được rồi.”
Dây thần kinh kéo căng của anh cuối cùng cũng giãn ra.
“Sẽ không đau lòng đâu, em muốn mua gì thì cứ mua.”
Tôi kéo tay anh qua, nhìn vào đôi mắt sáng trong của anh.
“Lục Thời, anh tốt quá.”
Thấy cổ họng anh động đậy, tôi không tự chủ được mà nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
Tôi chuẩn bị lùi lại thì anh lại đáp lại.
Dựa vào ngực anh, tôi nghe thấy anh khẽ thở dài: “Nếu như em luôn như thế này thì tốt rồi.”
Giọng điệu có chút không tự tin.
Tôi lại càng ôm chặt hơn, đáp lời anh.
“Lục Thời, sau này em sẽ không làm mình làm mẩy nữa, chúng ta hãy sống thật tốt nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.