Lục Thời và Hứa Miểu quen biết nhau hồi cấp 3.
Lục Thời từ nhỏ đã là học sinh giỏi, lên cấp ba thì càng ổn định trong top 3.
Mà Hứa Miểu thì sao, từ nhỏ đã suy nghĩ đơn giản, sở thích duy nhất chính là làm đẹp.
Một người thành tích trên trời, một người dưới đất như vậy, vào năm lớp 11 lại trở thành bạn cùng bàn.
Khi đi học, Lục Thời luôn nghiêm túc nghe giảng bài, mà Hứa Miểu mới biết yêu thì thích nhìn chằm chằm vào Lục Thời.
Ban đầu, Hứa Miểu thật sự thấy Lục Thời đẹp trai, trong lớp có người vụng trộm yêu đương, cô cũng kích động, nằm mơ cũng mơ thấy mình ở bên Lục Thời.
Lục Thời khi đó có sức hấp dẫn vô cùng lớn, rõ ràng là cao ngạo lạnh lùng nhưng lại có nhan sắc, chiều cao xuất chúng, lại là học sinh giỏi, ai mà không thích chứ?
Nhất là Hứa Miểu học hành lơ tơ mơ, nhìn người có thành tích tốt quả thật có thêm một lớp filter thật dày.
“Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?”
Bị Lục Thời bắt gặp, Hứa Miểu liền đỏ mặt quay đầu: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Lục Thời, đề này làm như thế nào?”
“Cậu giảng cho tôi một chút đi, tôi chia cho cậu một nửa cây kem.”
Lo lắng Lục Thời không để ý đến đứa học dốt là mình, cô còn học được cách dùng kem để lấy lòng anh trước.
Nghỉ hè, bố mẹ nhìn thấy bảng thành tích của cô thì không cho phép cô chơi nữa, ra lệnh cưỡng chế cô đi học bù.
Nhưng người thầy dạy thêm cho cô đã hết thuốc cứu chữa cho cô rồi, nhẹ thì quát, nặng thì mỉa mai, khiến cô càng ghét học tập.
Một ngày nọ, cô bị thầy dạy thêm phê bình tồi tệ trước mặt học sinh, cuối cùng cô cũng không nhịn được sự xem thường của thầy nữa, ôm sách vở xông ra khỏi lớp học.
Ra ngoài nhưng lại không biết đi đâu, thầy dạy thêm chắc chắn sẽ báo cho bố mẹ cô biết, quay về, cô chắc chắn sẽ bị đòn một trận.
Cô ngồi ở ven đường, càng nghĩ lòng càng chua xót, yếu đuối lau nước mắt, cô hận vì sao người khác thông minh như vậy, mình lại ngốc như vậy, hận vì sao mình cứ phải học.
Vào lúc cô không muốn gặp ai nhất thì lại gặp Lục Thời.
Cô đang lau khóe mắt thì một quả bóng rổ đột nhiên lăn đến bên chân cô.
Nhìn thấy có người đến nhặt, cô lập tức vùi đầu thấp hơn, tránh cho bị người ta nhìn thấy ở đây có một người chật vật đang khóc.
Người tới nhặt bóng rổ lên, đôi chân mang đôi giày sandal Nike nổi tiếng kia vẫn không rời đi.
Sao vẫn chưa đi?
Cô siết chặt bàn tay, quyết định ôm lấy sách vở, tự mình cúi đầu chạy đi.
Không ngờ, trên đầu lại có một giọng nói.
“Hứa Miểu.”
Giọng nói vô cùng quen thuộc.
Là ai vậy?
Cô mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thật nhanh.
Lục Thời…
Sao lại là anh? Bạn cùng bàn của cô.
Liếc qua một cái, sau lưng còn có mấy bạn cùng lớp.
Cô càng căng thẳng hơn, hận không thể rời đi ngay, ai mà muốn để bạn học nhìn thấy mình khóc chứ?
“Các cậu chơi bóng à? Đúng rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Hứa Miểu ôm sách, muốn nhanh chóng rời đi.
Cô rất vững tin, nhìn ánh mắt của mình nhất định là giống như đã khóc.
Anh lại dùng một tay nhẹ nhàng đè vai cô lại.
“Cậu khóc à? Có chuyện gì vậy?”
Bị đè lại, cô không thể nào trốn tránh nữa.
Có rất nhiều lần, cô muốn vui vẻ ở cùng với Lục Thời, thế nhưng lần này, cô không muốn ở cùng anh chút nào.
Cô xấu hổ lắm.
“Không có gì. Tôi không có chuyện gì cả.”
Lục Thời quay đầu, nói với mấy người bạn chơi bóng của anh một tiếng: “Các cậu đi trước đi.”
“Cậu cũng nhanh đi đi, tôi thật sự không sao.”
Anh lại liếc về phía bài kiểm tra ba mươi điểm trên tay cô: “Vì kiểm tra kém quá à?”
Hứa Miểu vô thức muốn giấu bài kiểm tra đi, nhưng lại vội vàng dừng lại, đã bị nhìn thấy rồi, còn tác dụng gì đâu.
Ngược lại là Lục Thời, lấy bài kiểm tra của cô qua xem xét: “Cho tôi xem một chút.”
Cô cam chịu nói: “Đừng xem, làm sai hết rồi, tôi không làm được gì cả.”
Hứa Miểu nghe thấy Lục Thời hít sâu một hơi, vốn dĩ đã cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi rồi, giờ phút này cô vẫn căng thẳng đến mức cả khuôn mặt trắng bệch.
“Tôi phải đi rồi.”
“Đến quán cà phê ngồi một chút, tôi giảng lại đề làm sai cho cậu.”
“Cậu giảng đề cho tôi, vậy cậu không đi chơi bóng nữa sao?”
“Tôi nói với bọn họ một tiếng, tôi qua trễ một chút, giảng cho cậu trước đã.”
Cứ như vậy, ở trong quán cà phê, anh giảng cách làm chính xác của từng đề cho Hứa Miểu, toàn bộ quá trình đều vô cùng kiên nhẫn.
Hứa Miểu quả thật rơi vào trong sự dịu dàng của anh khi giảng đề.
Trong lòng cô, anh lại thần thánh hóa thêm một bước.
Vì để cảm ơn, ngày đó cô khăng khăng thanh toán tiền cà phê.
Đi ra từ quán cà phê, Lục Thời hỏi cô: “Bây giờ cậu đi đâu, về nhà sao?”
Hứa Miểu gật đầu.
“Bây giờ cậu đi chơi bóng sao?”
“Ừm, cậu có muốn đi xem bọn tôi chơi bóng không?”
Đối mặt với lời mời của Lục Thời, Hứa Miểu rất động lòng.
“Ừm, tôi đi xem.”
Lục Thời dẫn theo Hứa Miểu đến sân bóng khiến bạn bè của Lục Thời kinh ngạc, trong ánh mắt của mấy người đối diện đều viết đầy vẻ “hy vọng”.
Hôm đó xem bọn họ chơi bóng, toàn bộ quá trình, trái tim Hứa Miểu đều đập thình thịch, rõ ràng người chơi bóng là bọn họ, trái tim cô lại không kiềm chế được đập không ngừng.
Giữa chừng, cô chạy đi mua một túi nước quay về, chuẩn bị nước cho mọi người.
Chơi bóng xong, mọi người ăn cơm, đề nghị cùng đi hát karaoke.
Trong phòng bao mờ tối, tiếng nhạc vờn quanh.
Hứa Miểu cảm thấy như đang ở trên mây, đầu óc choáng váng.
Hát karaoke xong, mọi người đi ra ngoài tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.
Lục Thời khăng khăng đưa cô về, cảm thấy một cô gái như cô đi một mình không an toàn.
Thứ hai lên lớp, Hứa Miểu đánh bạo hỏi Lục Thời: “Lục Thời, cậu có thể làm gia sư cho tôi không? Tôi sẽ trả tiền.”
Cô thật sự không muốn đi đến chỗ đám thầy cô đó để chịu sự khinh thường nữa, hơn nữa cô phát hiện ra, ai giảng cho cô, cô cũng không nghe vào được như Lục Thời giảng cho cô.
Buổi tối hôm đó về nhà, cô cũng nói với bố mẹ rồi, thầy dạy thêm vừa hung dữ vừa không kiên nhẫn, cô không học ở đó tiếp được nữa, cô muốn tự tìm người dạy cho cô.
Trên mặt Lục Thời có chút chấn động ngạc nhiên.
“Cậu, không muốn sao?”
“Vậy thì lớp học thêm cậu đăng ký làm thế nào đây?”
“Không đi nữa, bọn họ giảng còn không hay bằng cậu, chỉ có cậu giảng là tôi nghe vào được nhất thôi.”
“Bố mẹ cậu biết không?”
“Biết, tôi nói rồi, tôi muốn tự tìm thầy dạy thêm, tôi tìm cậu được không?”
“Được, sau này cậu không hiểu gì thì dạy tôi, tan học thì cũng phải cùng tôi đi đến thư viện, làm đề.”
Hứa Miểu khi ấy không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.
“Ừm.”
Nhưng Hứa Miểu muốn trả tiền dạy học, Lục Thời lại kiên quyết không nhận, nói mình là học sinh, không phải giáo viên, không thể thu tiền được.
Mãi đến năm lớp 12, trong lòng Hứa Miểu, Lục Thời cũng luôn là sự tồn tại như một vị thần. Dưới sự giúp đỡ của Lục Thời, cô cũng từ đứng cuối lớp tiến lên ở giữa lớp.
Việc này đối với cô mà nói đã là sự tiến bộ cực lớn.
Chỉ là, khoảng cách của hai người vẫn quá lớn, Lục Thời thi vào được trường Đại học số 1 số 2 trong nước, Hứa Miểu lại chỉ thi vào được một trường mở đợt tuyển sinh thứ 2.
Hai người từ đây trời Nam đất Bắc, Hứa Miểu vào Đại học, không còn sự áp lực giày vò người khác như hồi cấp 3, cả người cô ấy liền thả lỏng, quên đi chuyện học hành, cả ngày ăn diện, sống phóng túng.
Đối diện với Lục Thời gọi điện tới đốc thúc cô ấy cố gắng học hành, thi cử, cô đều đối phó hai tiếng, Lục Thời gọi nhiều, cô càng cảm thấy dong dài, chán ghét.
Những lời nói móc cũng không ít.
“Cậu thích học thì tự học đi, tôi không thích học, cậu có thể đừng quản tôi nữa không?”
“Không rớt môn là được rồi, cứ phải học cho ưu tú làm gì? Cậu đừng ép tôi nữa, được không?”
“Lục Thời, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, bây giờ nghe thấy giọng nói của cậu là tôi thấy phiền.”
Bốn năm Đại học, sự ngăn cách của hai người càng ngày càng sâu.
Mãi đến sau này, mọi người tốt nghiệp đều quay về phát triển, hai người mới có nhiều thời gian tiếp xúc hơn.
Lục Thời mang theo hạng mục quay về, anh quay về là bắt đầu lập nghiệp, đồng thời công ty phát triển ổn định, có thể mong đợi vào tương lai.
Hứa Miểu cũng phát hiện ra, bên cạnh Lục Thời đã xuất hiện một cô gái có năng lực vô cùng mạnh, còn là bạn học của anh, trong lòng Hứa Miểu có chút ghen ghét, cũng mất đi cảm giác an toàn.
Lúc Lục Thời cầu hôn cô, cô không dám ra vẻ nữa, đồng ý ngay.
Khoảng thời gian đó cô ấy không có cảm giác an toàn, bởi vì lúc đi học không học đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp, công việc cô tìm cũng không tốt, thu nhập cũng không cao. Cái gì cũng bình thường, nếu cô bỏ qua Lục Thời thì không thể gặp được người tốt như Lục Thời nữa.
Từ khi gả cho Lục Thời, cô đã bỏ công việc cường độ cao, lương thấp đến đáng thương kia, ở nhà làm bà chủ toàn thời gian, dù sao Lục Thời cũng đã cho cô rất nhiều rồi.
Nhưng con người mà rảnh quá thì cũng không tốt.
Cô đi quán bar chơi, quen biết Trần Cường, cái tên con nhà giàu giả mạo này. Trần Cường là người khác Lục Thời hoàn toàn, khuôn mặt của Trần Cường thật ra cũng bình thường, nhưng hắn rất thời thượng, trên người còn xịt nước hoa cực kỳ cuốn hút, cử chỉ hành động cũng khiến người ta không thấy phản cảm.
Cứ như vậy, Hứa Miểu dần dần say mê Trần Cường, nhưng cô không biết, đây chính là một hình thức lừa đảo tình cảm nhằm vào cô ấy.
Người ta đã sớm điều tra bối cảnh của cô, biết được cô là một phú bà, là đến để lừa lấy tiền của cô.
Cái cớ để moi tiền chính là, hắn đang chuẩn bị cho một hạng mục, cần tiền vốn, nhưng thẻ của hắn đã bị bố hắn khóa rồi, hắn rất muốn chứng minh với bố hắn năng lực của mình, nhưng hắn không có tiền, sắp gặp trở ngại rồi.
Hứa Miểu với đầu óc đơn giản liền quyết định dùng tiền của mình để ủng hộ hắn.
Sau này, chuyện Hứa Miểu tiếp xúc với Trần Cường bị Lục Thời phát hiện, anh giới hạn chi phí tiêu dùng của Hứa Miểu. Hứa Miểu không có bao nhiêu tiền, Trần Cường không moi tiền của Hứa Miểu được nữa, lại nghĩ ra cách ác độc hơn, chính là vừa không ngừng giật dây Hứa Miểu ly hôn, ở bên hắn, vừa không ngừng vẽ bánh cho Hứa Miểu.
Công ty của Lục Thời phát triển vô cùng tốt, nếu như hai người ly hôn, Hứa Miểu cũng có thể được chia cho một khoản rất lớn.
Dưới sự đánh chiếm không ngừng của Trần Cường, Hứa Miểu thật sự cảm thấy Trần Cường mới là định mệnh của cô, thật sự quay về đề nghị ly hôn với Lục Thời.
Một trận chiến ly hôn kéo dài, cuối cùng vẫn là Hứa Miểu được như mong muốn, Lục Thời nản lòng thoải chí với cô, đồng ý ly hôn.
Hứa Miểu vừa lấy được tài sản ly hôn, Trần Cường liền vội vàng thuyết phục cô đầu tư vào hạng mục của hắn.
Hứa Miểu cũng đầu tư thật, nhưng đợi một năm, hạng mục vẫn chưa có lợi nhuận, Trần Cường đối xử với cô cũng càng ngày tệ, cô mới bắt đầu ý thức được là mình bị lừa rồi.
Cô đi tìm Trần Cường đòi tiền, thái độ của Trần Cương thay đổi hẳn, còn sai người trói cô lại, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô, còn lục lọi lấy đi hết giấy tờ của cô, đi vay nặng lãi số tiền lớn.
Bị bắt cóc, giam cầm, lại gánh số nợ khổng lồ, cuộc sống của cô nghẹt thở đến mức thở không lên hơi.
Sau đó Trần Cường trốn rồi, cô cuối cùng đã lấy lại được tự do, nhưng ngày nào cũng bị bên cho vay nặng lãi tìm đến đòi tiền, bố mẹ bán nhà rồi, lấy ra hết khoản tích góp trong nhà cũng không lấp được lỗ hổng của lãi nặng.
Có một lần, bên cho vay nặng lãi đến nhà làm loạn, bệnh tim của bố cô phát tác, đưa đến bệnh viện cũng không gắng gượng được. Ngay cả như vậy mà người của bên cho vay vẫn tiếp tục quấy rối mẹ cô, mẹ cô cũng cùng được, sau khi bố cô qua đời được mấy ngày thì uống thuốc tự sát.
Cuối cùng, cô cũng đi lên sân thượng, kết thúc cuộc đời.