[END]
Một năm sau.
Trong trường học nào đó ở nông thôn truyền ra tiếng hát non nớt.
“Ở bên núi, bên biển, có một nhóm Xì Trum, bọn họ hoạt bát lại thông minh…”
Reng reng reng, tiếng chuông tan học vang lên.
“Cô Hứa ơi, tiết m nhạc tiếp theo có hát “Xì Trum” nữa không ạ?”
“Cô Hứa ơi, đi đá cầu với bọn con đi.”
Tôi cười sờ đầu của mấy cục bột này.
“Ngoan, đi chơi đi.”
Nhóc mập của lớp đột nhiên vội vàng chạy về lớp.
“Cô Hứa ơi, mau ra đây, có người tìm cô.”
“Ai tìm cô?”
“Bọn họ không quen, là một anh trai.”
Ai tìm tôi chứ?
Một năm trước, Trần Cường kích nổ bom, vào giây phút cuối cùng tôi đã nhảy vào dòng sông Hoàn Thành phía sau tòa nhà sắp đổ, trôi theo dòng chảy xiết đến nơi này, được người dân ở đây cứu.
Tôi đi ra, nhìn thấy một bóng lưng nam tính ở cuối hành lang, tôi âm thầm nắm tay lại theo bản năng.
Cảm giác ngạt thở đã từng đó một lần nữa kéo tới.
Người đàn ông xoay lại, tôi vô thức muốn nhanh chóng rời đi.
Tôi không muốn nhìn thấy người này nữa.
“Miểu Miểu.”
Hành động chạy đi của tôi đã bị Lục Thời ngăn lại, anh bắt lấy tay tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là người mà anh nói.”
Anh lại kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi ngay trước mặt mọi người.
“Không, anh không nhận nhầm, một năm rồi, anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, anh xin lỗi.”
“Đây là trường học, anh muốn làm gì? Buông ra.”
Tôi đá vào đầu gối anh một cái mới thoát ra được.
*
“Cô Hứa, người đó là ai vậy?”
“Nhìn cách anh ta ăn mặc thì chắc giàu lắm nhỉ.”
“Dáng dấp cũng rất đẹp trai.”
Trong phòng làm việc, các thầy cô khác tò mò hỏi tôi.
Tôi chỉ có thể vùi đầu sửa bài tập của học sinh, tránh né các câu hỏi của bọn họ.
Nhưng sau khi tan học, tôi phát hiện ra anh vẫn còn đứng ở cổng trường.
Tôi không rảnh để ý đến, đi về phía nhà trọ của mình.
Anh lại đi theo sau.
“Có thể cho anh chút thời gian không? Anh sẽ giải thích rõ ràng với em.”
“Lục Thời, bây giờ giải thích với tôi sao? Anh có biết không? Nếu không phải là tôi lớn mạng thì anh hoàn toàn sẽ không có cơ hội giải thích, tôi cũng không muốn nghe lời giải thích của anh.”
Tôi hất tay anh ra, bước nhanh chạy mất.
Trời tối đi, tôi ngồi ở cửa sổ, nhìn bầu trời rơi vào trầm tư.
Lục Thời vẫn chưa đi, anh vẫn đứng ở trên con đường dưới lầu.
Điện thoại vang lên.
Tôi cúi đầu, mở tin nhắn ra.
“Miểu Miểu, anh biết em có thể sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh, nhưng một năm nay anh vẫn luôn tìm em, tìm được em ở đây rồi thì anh sẽ luôn ở đây với em.”
“Em nói đúng, lời giải thích của anh không có tác dụng gì cả, kết quả lúc đó chính là anh đã chọn người khác, nhưng dù em có tin hay không thì trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.”
Tôi tắt điện thoại, kéo anh vào danh sách đen.
*
Ba tháng qua đi.
Lục Thời vẫn ở trong trấn.
Anh quyên góp cho trường học một số tiền, lại quyên góp một lượng lớn sách.
Chỉ là tôi biết, tôi và anh không thể nào quay lại được nữa.
Tôi chỉ xem anh như người lạ.
Từ xa xa, tôi nhìn thấy anh đi tới thì sẽ nhanh chóng rời đi.
Vốn cho rằng anh nên biết điều, sớm quay về Vân Thành.
Nhưng anh vẫn không có ý rời đi.
Chẳng những Lục Thời không đi mà thư ký của anh còn tới đây nữa.
Tôi đoán chắc là tới khuyên Lục Thời quay về.
Lục thị cũng không nhỏ, Lục Thời liên tục không ở công ty thì sẽ ảnh hưởng tới công ty rất lớn.
*
Ngày hôm đó, tôi đang chấm bài tập thì một đứa trẻ trong lớp vội vàng chạy vào.
“Không xong rồi, cô Hứa ơi, Từ mập mất tích rồi.”
“Mất tích ở đâu?”
“Nó vào núi, nó nói là muốn lên núi bắt ve, sau đó bọn con không tìm thấy nó nữa.”
“Gì cơ?”
“Không phải đã nói với các con là trên núi nguy hiểm, không thể đi được à!”
Trái tim tôi bắt đầu đập mạnh, ngọn núi này rất lớn, nghe dân bản địa nói còn có thú hoang ẩn hiện, một đứa trẻ sáu bảy tuổi như Từ mập đi vào đó quá nguy hiểm.
“Từ mập ơi, Từ mập ơi…”
“Mập… con ở đâu?
Trong trường có đứa trẻ mất tích, không thể coi thường được, tất cả thầy cô, lãnh đạo đều lên núi tìm.
Một tiếng chát vang lên, tôi bị mẹ Từ đang phẫn nộ túm lấy tóc, tát mạnh một cái.
“Tất cả đều do cô, làm mất con tôi rồi, tôi đánh chết cô.”
Đồng nghiệp đến kéo mẹ Từ ra: “Mẹ Từ này, chị bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Chúng tôi nhất định sẽ tìm được nhóc mập.”
“Tôi không có cách nào bình tĩnh được, đều do cô không trông coi con tôi cho tốt, nếu như thằng mập có chuyện gì bất trắc thì tôi cũng không sống được nữa.”
Tôi tự biết đuối lý, mặc cho mẹ Từ quở trách: “Mẹ Từ, xin lỗi chị, nhưng việc cấp bách là chúng ta tìm được nhọc mập, đến đến khi tìm được nhóc mập, chị quở mắng tôi thế nào cũng được.”
Áp lực tâm lý của tôi cũng cực kỳ lớn, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Từ mập, nếu như nó bị chuyện gì, cả đời này tôi đều sẽ áy náy.
Lúc đi vào núi, rêu xanh dưới chân trơn trợt, tôi trượt xuống, có người ở sau lưng kịp thời đỡ lưng tôi.
“Thưa mợ.”
“Thư ký La, sao anh lại ở đây?”
“Thưa mợ, sếp Lục bảo tôi nói với mợ là đừng gấp gáp, cậu ấy nhất định sẽ tìm được thằng nhỏ.”
“Anh ấy tìm thấy?”
“Khi không thấy thằng nhỏ đâu là cậu ấy đã vào núi rồi.”
“Gì cơ?”
Nói xong, thư ký La lo âu nhìn về phía trên núi.
*
Sắc trời tối đi, tất cả chúng tôi bị cưỡng chế ra ngoài.
Cảnh sát đang tra hỏi.
“Ý cô là, chồng của cô vẫn còn ở trên núi?”
Tôi gật đầu.
“Có cách nào liên lạc không?”
Thư ký La lắc đầu: “Điện thoại vẫn không gọi được, mất liên lạc rồi.”
Cảnh sát nhìn thoáng qua ngọn núi bị bao phủ trong đêm tối, tức giận nói: “Trên núi có sói, mấy người không biết sao? Trước đó có nhà thám hiểm đi vào cũng không thể ra được, mấy người chưa từng nghe nói đến sao? Sao có thể đi vào trong được?”
Tôi run rẩy nắm lấy tay áo cảnh sát: “Để tôi đi vào đi, tôi nhất định sẽ tìm được bọn họ.”
“Cơ thể cô đã yếu đến mức nào rồi, còn tìm được bọn họ hả? Cô đi vào đó chính là nuôi sói.”
Tôi khó khăn nuốt cổ họng khô khốc một cái: “Tôi nhất định phải vào đó, mọi chuyện đều là do tôi…”
Một tiếng sói tru chợt truyền ra từ ngọn núi, mọi người đều rùng mình.
“Là, là tiếng sói tru… Mập của tôi…”
Mẹ Từ sợ tới mức ngất đi luôn.
“Mau nhìn xem, ra rồi, ra rồi…”
“Anh ấy tìm thấy thằng nhỏ, đưa ra ngoài rồi.”
Tôi quay phắt sang nhìn lối ra, một bóng dáng cao lớn ôm một đứa trẻ đi ra từ miệng núi.
Nước mắt của tôi đột nhiên chảy ra, cuối cùng bất chấp tất cả, kích động chạy lên ôm lấy bọn họ.
“Hai người cuối cùng cũng ra rồi.”
“Sao lại lo lắng như vậy? Không phải anh bảo thư ký nói em đừng lo rồi sao? Anh nhất định sẽ tìm được thằng bé.”
*
Ở bệnh viện.
Từ mập làm kiểm tra toàn thân, không có gì đáng ngại, bây giờ đang ăn cơm.
Tôi rời khỏi phòng bệnh của Từ mập, nhìn về phía phòng bệnh bên cạnh.
Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy bác sĩ đang chuẩn bị nắn xương cho Lục Thời.
Một cánh tay của anh bị ngã trật khớp, trên người còn có nhiều chỗ trầy da.
Anh nghiêng đầu, cũng nhìn thấy tôi.
Anh nói với thư ký hai câu, thư ký bước ra đi về phía tôi.
“Thưa mợ, mợ có thể vào trong.”
…
“Giờ phút này sếp Lục rất cần mợ.”
Cuối cùng tôi vẫn đi vào.
“Chuẩn bị xong chưa? Tôi chuẩn bị nắn xương đây.”
“Chờ đã.”
Lục Thời đưa bàn tay không bị trật qua, kéo tay tôi lại rồi cầm thật chặt.
Bác sĩ ngẩn ra, anh mỉm cười.
“Bác sĩ, tôi xong rồi.”
Theo một tiếng răng rắc vang lên, trên trán anh đổ mồ hôi lạnh.
*
Chạng vạng tối, tôi đứng bên cửa sổ ngẩn người.
Thư ký La đi đến.
“Thưa mợ, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Tôi rũ mắt xuống.
“Anh muốn nói gì?”
Anh ta im lặng trong phút chốc.
“Trong vụ án bắt cóc vào một năm trước, Trần Cường bị bắt rồi.”
“Ừm, tôi biết.”
“Tôi biết khúc mắc không vượt qua được trong lòng mợ, là khi đó sếp Lục không lựa chọn cứu mợ mà là lựa chọn cứu cô Tống. Việc này khiến mợ nản lòng với sếp Lục.”
“Thật ra, người sếp Lục luôn muốn cứu là mợ.”
“Ha, muốn… cứu tôi.”
“Chuyện nhà họ Đằng sụp đổ, Đằng Tử Dương bị ép lưu lạc ở nước ngoài, mợ biết không?”
“Chuyện này thì liên quan gì?”
“Đằng Tử Dương là người anh em tốt nhất của sếp Lục, từ nhỏ đã thân thiết, mà cô Tống chính là người anh ta yêu, sau khi nhà họ Đằng sụp đổ, đứng trước sự trả thù của đông đảo kẻ thù, Đằng Tử Dương không thể không ra nước ngoài tránh sóng gió, mà trước khi đi, anh ta đã giao phó sự an toàn của cô Tống cho sếp Lục, hy vọng sếp Lục bảo vệ người anh ta yêu chu toàn.”
“Cho nên, cách bảo vệ của anh ấy chính là lựa chọn để tôi chết sao? Vậy thì anh ấy tốt với Đằng Tử Dương thật đấy, anh ấy nên kết hôn với Đằng Tử Dương đi.”
“Đằng Tử Dương chết rồi, chính vào một tuần trước khi vụ bắt cóc xảy ra, anh ta vẫn bị kẻ thù tìm thấy, chết ở trên phố lạnh lẽo. Cô còn nhớ lần sếp Lục vội vàng ra nước ngoài không? Cậu ấy đi xử lý hậu sự cho Đằng Tử Dương đó.”
Tôi không dám tin mà nghiêng đầu: “Gì cơ?!”
Chàng trai khi chơi bài chung còn vui vẻ tươi cười đó, vậy mà đã không còn trên đời này nữa.
“Cô Tống là sự giao phó cuối cùng của Đằng Tử Dương, sếp Lục không muốn cô phụ nguyện vọng cuối cùng của anh ta.”
“Cô không biết đâu, sau khi Trần Cường kích nổ, tòa nhà sập xuống, sếp Lục vọt thẳng vào trong nên bị chôn vùi theo, trên người cậu ấy còn bị một cọc sắt đâm xuyên qua từ lưng đến trước bụng.
“Nếu như mợ gặp nạn, sếp Lục cũng đã chuẩn bị chôn thân theo.”
Tôi mở miệng ra nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
*
Không biết qua bao lâu.
Có người choàng cho tôi chiếc áo khoác ấm áp.
Tôi nghiêng đầu, Lục Thời dịu dàng nhìn tôi.
“Bên ngoài gió lớn, em vào trong phòng đi được không?”
Anh nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc bên tai tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi nắm lấy tay anh.
“Lục Thời, sau này, chúng ta hãy sống thật tốt nhé.”
— HẾT —