Hàn Tiêu tốt nghiệp đã hơn một năm vẫn chưa tìm được công việc. Người khác lười, trì hoãn một ngày là một ngày, cậu thì suốt ngày ăn vạ trong nhà chơi game.
Cuối cùng, bị thế giới của hai người ba Hàn mẹ Hàn nhìn không vừa mắt quấy rầy, nhờ các loại quan hệ tìm người, phí hết trăm cay ngàn đắng mới đưa được cậu vào làm việc tại một công ty trang sức nổi danh trong thành phố.
Từ đó, Hàn Tiêu không thể không cuốn gói đồ đạc ra khỏi nhà.
Sau đó Hàn Tiêu tới đơn vị mới báo cáo, cũng không biết người giúp đỡ tìm quan hệ kia nói như thế nào, nhân sự trực tiếp sắp xếp cậu làm ở bộ phận hậu cần.
Vì thế Hàn Tiêu đường đường là đàn ông con trai cao lớn không thể không ngồi trong văn phòng mỗi ngày, chịu đựng nhẫn nại nghe một đám bà chủ bàn tán các loại nào là bí mật của công ty rồi quan hệ mẹ chồng nàng dâu, còn là loại miễn phí đăng nhiều kỳ.
Rất nhiều lần Hàn Tiêu đều nhịn không được muốn nộp đơn từ chức, nhưng điều duy nhất có thể làm động lực cho cậu kiên trì đi làm, chính là mỗi 8 giờ rưỡi sáng đều có thể gặp được soái ca thang máy ở thang máy của công ty.
Công ty bình thường đi làm chấm giờ là 9 giờ, Hàn Tiêu có một lần đi sớm, đến đơn vị mới vừa 8 giờ hai mươi hơn.
Cậu đi vào thang máy trước, lúc này thang máy đương nhiên không có ai giành, Hàn Tiêu đang định hưởng thụ đãi ngộ thang máy riêng kiểu giám đốc một chút, lại phát hiện lúc thang máy mở ra còn có một người đứng ở trong —— thân hình cao lớn, một thân mặc âu phục màu xám bạc thẳng thớm, anh so với Hàn Tiêu còn cao hơn một cái đầu, đại khái 1m85, bởi vì đang cúi đầu xem điện thoại, nên không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy một đầu tóc ngắn đen nhánh của anh, thần sắc rất đứng đắn.
Đối phương hẳn là từ bãi đỗ xe đi lên, đứng ở một góc trong thang máy, một tay còn xách theo bữa sáng.
Hàn Tiêu bước vào sau đó ấn nút tầng ba, đồng thời liếc mắt nhìn bảng nút một cái, phát hiện tầng sáu cũng sáng lên, đối phương tựa như cũng đánh giá Hàn Tiêu từ phía sau, trên tấm thép thang máy mơ hồ hiện ra khuôn mặt của người nọ.
Tầng sáu là bộ phận thiết kế. Đối phương ăn mặc khéo léo, quần áo theo sát trào lưu, rất có thể là nhà thiết kế nào đó của công ty, thật chăm chỉ nha, sớm như vậy đã tới công ty làm việc. Hàn Tiêu thầm nghĩ trong lòng.
Thang máy tới tầng 3 rồi, Hàn Tiêu đi ra khỏi thang máy, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.
Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng[1].
[1]Nguyên văn "惊鸿一瞥": Kinh hồng nhất thoáng.
Kể từ đó, gió mặc gió, mưa mặc mưa, Hàn Tiêu mỗi ngày đúng 8 giờ 30 đều đứng trước cửa thang máy tầng một của công ty báo cáo.
Cậu cũng không ấn nút, chỉ chờ thang máy tới tầng B rồi, cậu mới ấn nút đi lên, đa số sau khi cửa mở đều có thể nhìn thấy vị soái ca kia.
Hàn Tiêu lén đặt cho đối phương một biệt danh: Anh Trai Thang Máy.
Thỉnh thoảng cửa thang máy mở ra, bên trong không phải Anh Trai Thang Máy, Hàn Tiêu liền yên lặng dịch sang cửa thang máy khác trước rồi làm bộ ấn sai, cho đến khi chờ đến thang máy có Anh Trai Thang Máy kia mới thôi.
Thời gian Anh Trai Thang Máy đến công ty rất có quy luật, 8 giờ rưỡi, muộn nhất cũng 8 giờ 40 là đến.
Hàn Tiêu mỗi sáng sớm đều đắm chìm trong một cái chớp mắt nhìn nhau ở thang máy mà mừng thầm không thôi.
Thỉnh thoảng bộ phận hậu cần có cái gì muốn đưa đến bộ phận thiết kế, Hàn Tiêu đều nhanh chóng giành việc.
Đáng tiếc mỗi lần cho dù có tới tầng sáu rồi cũng không có duyên gặp được Anh Trai Thang Máy.
Kiểu tự tiêu khiển này liên tục cho đến một tháng trước, Hàn Tiêu lại đi thang máy tầng một chỗ đó, vẫn không gặp được Anh Trai Thang Máy.
Đối phương không phải là nghỉ việc rồi chứ?
Có một ngày lúc nghỉ trưa, Hàn Tiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, đặc biệt đi mua cà phê mang lên, lén lút chạy đến bộ phận thiết kế, giữ chặt một đồng nghiệp nữ nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện để hỏi thăm tin tức.
Đáng tiếc cậu ngay cả Anh Trai Thang Máy họ gì gọi như thế nào cũng không nói được. Chỉ đơn thuần miêu tả diện mạo, đối phương lại không hiểu bộ dạng ra sao, cuối cùng, Hàn Tiêu đành phải hỏi thẳng: "Bộ phận thiết kế gần đây có ai nghỉ việc không?"
"Không có a." Đồng nghiệp nữ lắc lắc đầu.
Không có? Kỳ quái.
"Vậy có ai bị bệnh linh tinh gì không?" Hàn Tiêu lại nghĩ đến một khả năng khác.
"Cũng không có. Chỉ có giám đốc xin nghỉ về quê."
"Ồ." Hoá ra là về quê, "Cảm ơn cảm ơn!"
Làn da Hàn Tiêu trắng nõn, hai hàng lông mày đen nhánh, đôi mắt cùng đường nét khuôn mặt giống mẹ, thể hiện rõ khí chất Giang Nam, lúc cười rộ lên có vẻ cực kỳ thân thiết ôn nhu, đồng nghiệp nữ tức khắc đỏ mặt khi nhìn vị đồng nghiệp ở bộ phận hậu cần này.
"Không có gì."
Hàn Tiêu ngâm nga bài hát tan làm, thầm nghĩ tạm thời không cần dậy sớm.
Đáng tiếc đồng hồ sinh học đã luyện thành thói quen, ngày hôm sau lại là 8 giờ rưỡi đến công ty.
Lại một tuần trôi qua, Hàn Tiêu bỗng nhiên nhận được thông báo, nói là bộ phận thị trường quý này không đủ nhân lực, tuyển nhân viên mới không kịp, điều cậu đi hỗ trợ bộ phận thị trường trước, nếu biểu hiện tốt có thể trực tiếp giữ lại làm.
Có thể thoát khỏi bộ phận hậu cần thật sự là không thể tốt hơn, Hàn Tiêu cao hứng phấn chấn mà thu dọn đồ đạc, ôm cái hộp nhỏ của mình đi thang máy lên tầng.
Tới bộ phận thị trường ở tầng bảy rồi.
Thang máy mới vừa mở ra, Hàn Tiêu liền cảm giác được bầu không khí không giống nhau lắm.
Toàn bộ bộ phận mỗi người đều rất bận rộn khẩn trương: Có người cầm báo cáo, có người nghiên cứu bảng kế hoạch với người bên cạnh, có người gọi điện thoại liên hệ xưởng, bên kia có vẻ khá ồn, không nghe được nội dung bên này nói, người nọ liền dứt khoát hét lên......
Kiểu người này xung quanh đều là cảm giác tinh anh, làm Hàn Tiêu lập tức cảm thấy bản thân cũng cao cấp theo.
Một đồng nghiệp mặc đồ công sở bước nhanh về phía cậu, Hàn Tiêu chỉ lo nhìn khắp nơi, không cẩn thận đụng vào đối phương, giấy photo trong tay người nọ rơi đầy đất.
"Trời ạ, cậu bị làm sao vậy hả? Đi đường không nhìn chút nào à."
Hàn Tiêu vội vàng buông đồ trong tay, giúp cô nhặt văn kiện lên, một mặt xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý."
"Tôi đang vội đưa cái này trước, muộn chút là giám đốc lại mắng chửi," người nọ liếc mắt nhìn Hàn Tiêu một cái, lại nhìn đồ cậu ôm phía trước, "Cậu chính là người ở bộ phận hậu cần mới điều sang đây?"
"Đúng vậy, tôi là Hàn Tiêu, phải xưng hô với cô như thế nào."
"Đều là đồng nghiệp, cậu cứ gọi tôi chị Tiểu Lỵ là được," Ngô Tiểu Lỵ liếc mắt, "Được rồi, cậu cầm đồ lên đi cùng tôi, giám đốc đang chờ cậu đấy."
"Được, làm phiền chị Tiểu Lỵ rồi."
Ngô Tiểu Lỵ nói xong cũng không để ý Hàn Tiêu nữa, một đường đi đến văn phòng giám đốc.
Vào văn phòng, nhìn thấy tư thế ở trong, Hàn Tiêu mới biết được chị Tiểu Lỵ dẫn cậu vào đây tuyệt đối không phải ý tốt.
Người đàn ông ngồi trên bàn ngược sáng, cả người đều tản ra khí lạnh, giọng nói tuy rằng không cao, nhưng nhân viên đứng trước bàn đã bị giáo huấn đến mặt xám mày tro, đầu cúi thấp đến sắp dán vào ngực. Hàn Tiêu cũng phối hợp cúi đầu không dám nhìn nhiều.
"Tổ A các cậu làm kế hoạch mở rộng như vậy hả? Viết lại toàn bộ báo cáo, làm lại một bản khảo sát mua sắm của người tiêu thụ và lập kế hoạch sản phẩm đưa ra thị trường, tuần sau giao cho tôi."
Cấp trên mới có vẻ rất nghiêm khắc, bộ dạng rất khó giải quyết.
Hàn Tiêu dùng khoé mắt nhìn lén nhân viên đáng thương đã bắt đầu hói kia ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi văn phòng, trong lòng ngay lập tức có chút nặng nề.
Chị Tiểu Lỵ chờ giám đốc nói xong, mới nộp bản sao văn kiện lên: "Giám đốc Lục, tư liệu anh cần."
"Để đó."
"Vâng." Chị Tiểu Lỵ đặt tài liệu xuống xoay người rời đi.
Hàn Tiêu há hốc mồm: "......" Này, chị cứ như vậy bỏ rơi em rồi đi à?!
Lục Chí Nam nhìn về phía Hàn Tiêu: "Cậu làm gì vậy?"
Hàn Tiêu lần đầu tiên nhìn chính diện Lục Chí Nam, không thể không nói, cấp trên mới của cậu lớn lên thật là anh tuấn: Mày kiếm đen nhánh, hai con ngươi thâm thuý, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, đường nét khuôn mặt nam tính chính trực. Bộ dạng này, còn không phải là Anh Trai Thang Máy sao?!
Anh ấy làm sao lại ở bộ phận thị trường?!
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp mặt —— Hàn Tiêu hỗn loạn ngay tại chỗ.
Lục Chí Nam hiển nhiên không phải người có kiên nhẫn, anh nhíu mày lại, âm điệu lạnh không ít: "Đi ra ngoài."
Hàn Tiêu lập tức nhớ tới việc phải tự giới thiệu: "Tôi là Hàn Tiêu của bộ phận hậu cần, nhân sự điều tôi tới đây làm việc."
Lục Chí Nam liếc mắt đánh giá Hàn Tiêu một cái, không nói chuyện cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng Hàn Tiêu có cảm giác có thể từ trên khuôn mặt lạnh như băng của Lục Chí Nam đọc ra một loạt chữ: "Sau đó thì sao? Bộ phận nhân sự liền sắp xếp cho tôi loại người này?
"Giám đốc, xin hỏi hiện tại tôi phải làm cái gì?" Hàn Tiêu không nhịn được mở miệng, cậu sợ nếu không hỏi lại bị đuổi về bộ phận hậu cần.
Cũng may Lục Chí Nam cũng không có tàn nhẫn như vậy, giọng anh bình thản, không chứa quá nhiều cảm tình: "Cậu đi tìm người phụ trách tổ A, trước tiên làm quen với quy trình của bộ phận thị trường, sau đó Vương Bân sẽ sắp xếp cho cậu."
"Vâng."
Lục Chí Nam lại cúi đầu xem văn kiện.
Hàn Tiêu vội vàng cầm đồ đạc lên, rón ra rón rén ra khỏi văn phòng giám đốc.