Cho dù mở cửa sổ, trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc, vừa cay vừa sặc.
Yết hầu của Hàn Tiêu giật giật, cậu kiềm chế không ho khan, sau đó đóng cửa lại.
Lại biến thành Hàn Tiêu và giám đốc Lục ở cùng một chỗ. Tim cậu đập nhanh hơn, khẩn trương nghĩ có nên nói chút gì đó không.
Lục Chí Nam nghe được tiếng đóng cửa liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Tiêu một cái, ánh mắt lãnh đạm.
Chỉ liếc mắt một cái, Hàn Tiêu lập tức không có tiền đồ mà mềm chân.
Không còn cách nào, Lục Chí Nam từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng chọc trúng điểm yếu của cậu, hoàn toàn là chỗ mà cậu không có sức chống cự nhất!
"Chào giám đốc." Hàn Tiêu chủ động chào hỏi.
Lục Chí Nam: "Ừ."
Sau đó không còn lời nào nữa.
"......" Hàn Tiêu nhìn bóng dáng Lục Chí Nam mà phát ngốc.
Ánh mắt của cậu quá mãnh liệt, Lục Chí Nam hơi hơi quay đầu nhìn cậu một cái.
Hàn Tiêu sợ tới mức lập tức nhìn xuống, không dám trắng trợn táo bạo như vậy nữa.
Tầm mắt quét đến cái gạt tàn thuốc, nhìn thấy đống tàn thuốc, Hàn Tiêu buột miệng nói: "Giám đốc, hút thuốc như vậy không tốt cho sức khỏe."
Vừa mới nói xong liền nhớ đến bản thân.
Quả nhiên, Lục Chí Nam dùng ánh mắt giống như nhìn tên ngốc nhìn cậu, tựa như đang nói: Cậu không phải cũng hút sao? Nếu không cậu tới đây làm gì.
"Tôi......" Hàn Tiêu vốn dĩ muốn nói tôi không thích hút thuốc.
Lục Chí Nam lấy hộp thuốc ra, gõ nhẹ lên mép cửa sổ một cái: "Muốn một điếu không?"
"Cảm ơn giám đốc." Hàn Tiêu ngay lập tức nịnh nọt[1] mà nhận điếu thuốc.
[1]Nguyên văn "狗腿" (chân chó): Ở đây hiểu là a dua; nịnh hót; lấy lòng,...
Lục Chí Nam đưa bật lửa cho Hàn Tiêu.
Hàn Tiêu ngậm điếu thuốc, chân tay vụng về châm lửa, mới vừa hít một ngụm, ngay lập tức ho khan dữ dội.
"Khụ khụ khụ ——," Cậu ho đến chảy nước mắt, trong nước mắt cậu tựa như nhìn thấy khóe mắt của giám đốc đại nhân hiện lên một tia ý cười.
Ảo giác à?
Quả nhiên, chờ đến lúc cậu bình tĩnh lại, giám đốc Lục vẫn là bộ dạng lãnh đạm kia.
Lục Chí Nam không vạch trần việc Hàn Tiêu rõ ràng là lần đầu tiên hút thuốc.
Hàn Tiêu cũng thật sự không có dũng khí hút lại điếu thứ hai. Cậu cùng giám đốc Lục đứng bên cửa sổ, hơi lệch về sau một chút so với vị trí của giám đốc Lục, thỉnh thoảng lén nhìn phía giám đốc đứng bên kia một cái, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Bên trái là người mình thích, hai người cùng nhau xem chung một phong cảnh, không người quấy rầy, nội tâm Hàn Tiêu chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà mừng thầm thoả mãn.
Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, gần câu lạc bộ đêm này chính là một tuyến đường chính trong thành phố, xe cộ tấp nập, cực kỳ náo nhiệt.
Khiến cho trong phòng càng thêm vẻ yên tĩnh quạnh quẽ.
Giám đốc Lục có lẽ đã đứng chỗ này một mình rất lâu, không biết có phải đang nhớ đến bạn gái của mình không —— Hàn Tiêu nghĩ như vậy, liền cảm thấy có chút đau lòng cho anh.
Nói chung người bề ngoài càng mạnh mẽ, khi bị thương yếu ớt càng làm người khác cảm thấy đáng thương.
Hàn Tiêu muốn an ủi giám đốc Lục, lại cảm thấy kiểu nghe được chuyện riêng tư của họ từ trong miệng người khác này, nói ra không khỏi không tôn trọng người ta.
Đành phải tiếp tục nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi giám đốc, anh còn có ấn tượng không?"
"?"
"Thật ra trước khi đến bộ phận thị trường, chúng ta đã gặp nhau."
Ánh mắt giám đốc Lục nghi hoặc.
Hàn Tiêu nói: "Buổi sáng tôi thường xuyên có thể gặp được giám đốc ở thang máy, không biết giám đốc còn có ấn tượng không."
—— Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Hàn Tiêu đều đúng giờ chờ trước thang máy, mỗi lần cửa thang máy mở ra ngay lập tức vừa khẩn trường vừa chờ mong giống như đứa trẻ cào vé trúng thưởng. Nếu cuối cùng Anh Trai Thang Máy không có nhận ra, vậy lần này chính là câu chuyện yêu thầm của một kẻ ngốc, Hàn Tiêu sẽ xem nó như một đoạn hồi ức tốt đẹp và thú vị mà cất giữ. Sau đó giống như mỗi lần cậu yêu thầm không thành[2], chưa kịp thổ lộ, thậm chí chưa kịp khiến đối phương biết đến sự tồn tại của cậu, đã yên lặng từ bỏ. Nhưng Anh Trai Thang Máy vậy mà trở thành cấp trên của cậu, hơn nữa còn ở trước mặt cậu. Xung quanh yên tĩnh, giống như ở trong cái thang máy đóng kín kia. Hàn Tiêu bỗng nhiên rất muốn nói cho đối phương: Trước đó chúng ta đã từng gặp nhau......
[2]Nguyên văn "无疾而终" (Vô tật nhi chung): chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.
Sau khi Hàn Tiêu nói xong câu đó, lấy hết can đảm nhìn về phía giám đốc Lục, cậu vẫn là lần đầu tiên ở dưới ánh đèn nhìn giám đốc ở khoảng cách gần như vậy, càng thêm cảm thấy ông trời thiên vị, nét mặt người này như là dùng dao búa tỉ mỉ điêu khắc ra, khuôn mặt góc cạnh, cứng rắn và nam tính. Bộ âu phục khéo léo bao bọc lấy thân thể thon gầy cao lớn, có vẻ đẹp trai và nho nhã.
Tầm mắt giám đốc Lục cũng dừng lại trên người Hàn Tiêu, hai mắt anh thâm thuý có thần, cho nên dù là làm biểu cảm nhíu mày lạnh lùng, cũng làm Hàn Tiêu cảm thấy tim đập thình thịch.
Tình yêu sét đánh với trai thẳng, Hàn Tiêu nghĩ bản thân thật sự là bệnh đến không rõ.
Giám đốc Lục thu hồi tầm mắt, có chút thất thần, suy nghĩ trong chốc lát sau đó "À" một tiếng.
Tim Hàn Tiêu đập như trống, cậu cẩn thận hỏi: "Giám đốc anh nhớ rồi à?"
Cậu có chút chờ mong mà nhìn giám đốc Lục, trong lòng cũng không nói rõ được rốt cuộc là chờ mong cái gì.
Giám đốc Lục vứt điếu thuốc, giọng điệu bình thản: "Không, không có ấn tượng gì."
"......"
"Tôi đi về trước, cậu cứ từ từ hút." Giám đốc Lục nói xong không hề nhìn Hàn Tiêu, đi lướt qua người cậu.
Sau khi giám đốc Lục rời đi, mùi thuốc lá bên người Hàn Tiêu lập tức phai nhạt đi không ít.
Nhưng Hàn Tiêu đứng ở nơi đó lại cảm thấy càng thêm chua xót.
Sớm nên biết bản thân chỉ là người qua đường.
Cậu nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay, nghĩ tới dáng vẻ hút thuốc của người nọ, cầm điếu thuốc đặt ở bên miệng, mặt không biểu cảm mà hút một ngụm, "Khụ ——" lại cố gắng không ho khan nhổ điếu thuốc ra.
Trái tim giống như bị những làn khói trắng đó cuốn lấy.
Trong làn khói trắng, một đầu của điếu thuốc lá le lói, phần vốn cho rằng đã bị dập tắt lại cháy lên lần thứ hai.
Kim: Xin lỗi mọi người vì những dòng nhắn cuối chương này nhé, mình bất đắc dĩ mới phải làm vậy, mong mọi người hiểu cho mình:33