Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 18:




Tan học về nhà, Nhạc Ân Trạch vẫn chưa trở về. Hách Diêu Tuyết nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ấn dãy số của Nhạc Ân Trạch.
Tiếng nhạc chuông vang lên vài tiếng, bên kia rốt cục bắt máy “Alô” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến, có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của buổi tiệc xung quanh anh.
"Hôm nay trường học. . . . . ." Hách Diêu Tuyết có chút không biết làm sao mở miệng. Nhạc Ân Trạch theo lời của nàng tiếp hỏi: “Thế nào? Hiện tại muốn nói với tôi chuyện trường học rồi? Tôi hơi bận, chờ trở về rồi hãy nói đi….”
Ngay tại thời điểm Nhạc Ân Trạch ấn nút tắt máy, Hách Diêu Tuyết nghe được tiếng nói nũng nịu của Diệp Mân truyền ra từ điện thoại bên kia “Anh Ân Trạch, chúng ta khiêu vũ đi…”
Hách Diêu Tuyết trở lại phòng ngủ của mình, mở máy tính ra lướt trang web một vòng. Bài viết về thiên kim nghèo túng đã bị xóa sạch sẽ, forum trang web trường học về vụ việc vây bắt oanh động buổi chiều cũng không tìm được chút dấu vết gì.
Mặc dù người trẻ tuổi lòng hiếu kỳ rất cao, nhưng sự việc lớn như vậy, lại không ai lên mạng thảo luận. Xã hội thượng lưu vốn có rất nhiều bí mật, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Chuyện anh chị em cùng cha khác mẹ cũng chỉ bàn tán một chút, trong lòng mọi người đều có tính toán.
Nhưng Hách Diêu Tuyết lại thấy nhức đầu. Cô không phải là thánh mẫu mà đau lòng cho Lưu Giai Giai, mà là trong lòng không ngừng suy nghĩ về lời nói lúc sáng của Nhạc Ân Trạch. Trong lời nói kia rõ ràng có hai tầng ý nghĩa, hơn nữa… Làm sao Nhạc Ân Trạch biết được chuyện xảy ra ở trường?
Nhưng mà chờ đến gần nửa đêm, vẫn không thấy Nhạc Ân Trạch trở về, Tiểu Đậu cọ xát đôi dép lê của cô chủ một hồi, sau đó ngoan ngoãn ngậm miếng xương đồ chơi dành cho chó trở về ổ nhỏ của bản thân mà ngủ.
Hách Diêu Tuyết cảm thấy có chút mệt mỏi, liền khép máy tính lại, rửa mặt xong chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Đang lúc này, cô nghe thấy trong sân truyền ra tiếng mở cổng, sau đó là tiếng ô tô chạy vào.
Không lâu sau, truyền đến tiếng bước chân vững vàng bước lên cầu thang. Hách Diêu Tuyết nghe thấy rõ ràng, tiếng bước chân đi đến trước cửa phòng cô, dừng một chút, sau đó là tiếng vặn khóa cửa.
Mặc dù không mở đèn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một bóng đen bao phủ phía trên người cô.
“Em chưa ngủ.” Giọng điệu khẳng định, đều đều giống như trần thuật. Tiếp theo, đèn đầu giường bị người đàn ông bật lên.
Hách Diêu Tuyết chậm rãi ngồi dậy. Cô nhìn người đàn ông trước mắt mặc một thân lễ phục phẳng phiu, bên trong là áo sơ mi tuyết trắng, nơ áo được tháo ra. Mấy cọng tóc đen rơi tán loạn trước trán, khuôn mặt trắng nõn bởi vì uống rượu mà có hơi chút ửng đỏ. Anh như vậy xuất hiện trước giường cô, thật có điểm giống với tư thế ma cà rồng hút máu phá cửa sổ mà vào.
"Hôm nay chuyện trong trường học, là anh làm sao?” Hách Diêu Tuyết đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Nhạc Ân Trạch nghe xong câu hỏi của cô, chậm rãi cởi bỏ áo khoác tây trang màu đen trên người, điều chỉnh tư thế một chút ngồi xuống giường, sau đó chậm rãi cởi khuy áo kim cương.
"Không phải tôi làm vậy sẽ là ai đây? Anh Minh Phong của em?” Hách Diêu Tuyết bị hỏi sửng sốt. Cô không biết Nhạc Ân Trạch vì sao đột nhiên lại nhắc tới Lục Minh Phong.
". . . . . . Anh ấy? Chuyện này liên quan gì đến anh Minh Phong?” Hách Diêu Tuyết không khỏi nhíu hai chân mày.
Người đàn ông nghe vậy cười “Xem, tôi không giống anh Minh Phong của em tin tức nhanh nhẹn. Nếu không phải thủ hạ của hắn đến cục công an tìm người xem tài liệu IP của máy chủ, tôi cũng không biết em đã mời một vị tài ba như vậy hộ giá rồi.”
Vừa nghe anh nói như vậy, Hách Diêu Tuyết có chút hiểu rõ. Nhất định là Lục Minh Bình nhờ cao thủ máy tính dưới trướng của anh trai cô ấy tìm đọc địa chỉ IP của đám người Lưu Giai Giai tụ hội….Nhưng mà, làm sao Nhạc Ân Trạch lại biết được?
Giống như nhìn thấu nghi vấn của cô, người đàn ông nói tiếp: “Trang mạng là do tôi mở. Tuy rằng quản lý không đồng ý yêu cầu cá nhân của nhân viên cục công an, nhưng lại sợ bị liên lụy, liền đưa địa chỉ IP cùng thời gian chuyển phát, tự nhiên phát hiện ảnh chụp cùng danh thiếp của tôi. Mà tôi chỉ gọi một cú điện thoại cho Diệp Khai, về phần cậu ta khai báo với cha của cậu ta ở cục công an như thế nào, tôi cũng không rõ lắm…..
Chuyện kế tiếp dĩ nhiên chính là làm hết phận sự của quản lý trình bày cho đại boss rồi.
Nói đến đây thân thể người đàn ông hơi hơi nghiêng về phía trên giường một chút, hỗn hợp mùi nước hoa cùng mùi rượu nhàn nhạt đánh tới. Anh híp mắt lại, nhìn cô gái co rúm ở trong chăn, cười nói: “Công chúa chính là công chúa. Dù không có một xu dính túi, vẫn có hộ hoa sứ giả tình nguyện ngã dưới chân. Người trước ngã xuống người sau tiến lên, thế nào? Coi trọng Lục Minh Phong rồi hả?” Lúc nói chuyện, Nhạc Ân Trạch đứng dậy chậm rãi tới gần Hách Diêu Tuyết “Nhưng mà em có muốn nương nhờ tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, cũng phải nhìn xem chủ nhân hiện tại của em có đồng ý hay không.”
Tuy rằng vẫn còn biểm cảm nửa sống nửa chết, nhưng Hách Diêu Tuyết có thể cảm giác được người đàn ông trước mặt đang cố gắng kiềm chế tức giận. Chính là cô cảm thấy người đàn ông này có chút biến thái đến cực đoan. Chỉ vì cô không kịp thời nói với anh ta những lời đồn đãi ở trường học hay sao?
Xảy ra một màn ở trường học hôm nay, Hách Diêu Tuyết xác định quyết định của bản thân lúc trước là chính xác. Người đàn ông này chính là phiên bản chủ nghĩa phát xít. Một màn mặc cảnh phục đến bắt người ở trường học, sau đó đổi lại tây trang đến tiệc rượu cùng bạn bè, quả thật là mang hơi thở tạo phản những năm sáu mươi.
"Nhạc Ân Trạch, cám ơn anh đã giải vây giúp tôi, nhưng mà chuyện này kết cục hình như có chút không được tốt….”
"Kết cục? Đứa nhỏ gia đình có tiền còn sợ có kết cục không tốt sao?” Nụ cười của người đàn ông đặc biệt lạnh lẽo.
Nói đến đây, Hách Diêu Tuyết đột nhiên dừng lại đoạn cuối. Cô chợt nhớ tới tình cảnh thiếu niên bị người ta bắt đi tại trường học lúc trước.
"Đối với những đứa trẻ không ăn qua đau khổ mà nói, loại giáo dục này rất có lợi. Tin tưởng người cha kinh doanh than đá của cô gái kia sẽ không để cho con gái mình chịu khổ. Sau một hồi khiển trách giáo dục, sẽ đón trở về căn nhà ấm áp, uống canh nóng an ủi người làm nấu. Nhưng tin tưởng sau này khi cô gái kia mở miệng rộng hãm hại người, nhất định sẽ kìm lòng không đậu nhớ đến kinh nghiệm giáo dục hôm nay….”
Nói đến đây Hách Diêu Tuyết run động. Người đàn ông trước mắt cũng là dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người mà bị bắt đi, hơn nữa ở bên trong còn bị bạo lực hiếp đáp….. Khi đó tâm tình của anh hẳn cũng thay đổi rất lớn đi….. Về phần người khởi xướng Hàn Vĩ, cuối cùng cục cảnh sát cũng không có vì hành vi vu hãm của hắn mà truy cứu trách nhiệm…..
Nhạc Ân Trạch tiếp tục nói: “Nói xem, em luôn có thói quen nói dối tôi, có thói quen đi tìm người đàn ông không liên quan, tôi nên làm thế nào để em nhớ kỹ lần giáo huấn này đây?”
Hách Diêu Tuyết không nghĩ giải thích rõ, nhưng mà ánh mắt của Nhạc Ân Trạch lúc này lại lạnh như băng rất dọa người, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Tôi không có đi tìm anh Minh Phong….”
Đáng tiếc lúc này người đàn ông vốn không muốn nghe cô giải thích. Từ buổi sáng liền tích góp từng chút một lửa giận, rốt cuộc đè nén không được. Nhạc Ân Trạch đột nhiên vươn tay xốc chăn lên, chân sau quỳ ở trên giường, đưa tay bắt giữ mắt cá chân trơn bóng của Hách Diêu Tuyết, bỗng chốc liền túm lấy cô đến cạnh giường.
Hách Diêu Tuyết không có phòng bị, nhịn không được “a” một tiếng sợ hãi. Tư thế bị kéo chân này thập phần bất nhã, váy ngủ tơ lụa màu trắng trên người cô đều bị cuốn đến tận bắp đùi, lộ ra nội y viền tơ hồng nhạt.
Hách Diêu Tuyết chỉ có thể ngượng ngùng túm lấy làn váy che lại chỗ kín.
Nhạc Ân Trạch vươn ngón tay nhẹ nhàng hoạt động trên cặp đùi bóng loáng trắng nõn, cảm giác chỗ đùi truyền đến mệt chút tê dại run rẩy.
Đột nhiên, cánh tay anh hơi dùng sức, đảo ngược thân hình của Hách Diêu Tuyết tại trên giường lớn, vươn tay liên kéo nội y tinh xảo của cô xuống, lộ ra cái mông tuyết trắng như ngọc, lại như thạch hoa quả.
Hách Diêu Tuyết chôn mặt vào trong chăn, chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh. Cô biết, mặt sau của mình không hề che đậy bại lộ trước mặt anh, chỉ có thể gắt gao kẹp lại hai chân, ý đồ chống đỡ tầm mắt của anh.
Ngay tại lúc cô cho rằng Nhạc Ân Trạch muốn giở trò đối với mình, một bàn tay không nặng không nhẹ vỗ vào cái mông mềm mại, phát ra một tiếng “bốp” giòn vang.
Hách Diêu Tuyết cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng ngay sau đó cái thứ hai, thứ ba….. giống như mưa từng hạt từng hạt nối gót rơi xuống. Bàn tay to giống như quạt hương bồ đánh vào da thịt đàn hồi, rất nhanh làn da trắng nõn đã bị đánh thành ửng đỏ.
Lúc ban đầu khó có thể tin, sau đó khi khiếp sợ biến mất, Hách Diêu Tuyết bị đặt trong chăn bông tức giận đến mức hu hu la to: "Khốn kiếp! Buông tôi ra! Khốn kiếp. . . . . ."
Loại chuyện bị đánh như thế này, đối với Hách Diêu Tuyết mà nói quá mức xa lạ. Từ nhỏ đến lớn, ba Hách đều không chạm một đầu ngón tay đến cô. Chỉ có một lần bởi vì cô không cẩn thận giẫm nát hoa non mẹ Hách tỉ mỉ gây trồng, mẹ Hách đau lòng hoa non nên không nặng không nhẹ phát vào mông một cái. Lần đó cô khóc trở về phòng tuyệt thực một ngày, đến cuối cùng vẫn là ba Hách thay mẹ Hách xin lỗi cô, mới xem như cho con gái có lòng tự trọng cực lớn này một cái bậc thang.
Loại đánh mông này chỉ nhìn thấy trên phim truyền hình, đây là phương pháp giáo huấn thô lỗ, không riêng đánh thân thể cô mà còn đánh vào lòng tự trọng của cô.
Lúc Nhạc Ân Trạch rốt cục dừng tay, Hách Diêu Tuyết đã khóc ướt toàn bộ cái chăn. Thân thể co rúm, cái lưng tuyết trắng thon dài cùng cặp mông như thạch trái cây bị đánh đến đỏ ửng nhẹ nhàng run rẩy.
Nhìn giống như hai trái đào phấn hồng, ánh mắt Nhạc Ân Trạch trầm xuống như đầm nước sâu không thấy đáy, đột nhiên áp đến trên người Hách Diêu Tuyết, vùi mặt vào….
Hách Diêu Tuyết khóc đến không thành tiếng, bỗng nhiên cảm giác da thịt bị đánh giống như lửa cháy, đầu lưỡi trắng mịn như con rắn nhỏ bơi lội, xảo quyệt hướng trong khe hở chui vào….
Bị đánh đến có chút chết lặng, thần kinh nhất thời bị một luồng điện kích thích, trong nháy mắt liền theo xương cùng chạy thẳng đến vỏ đại não.
Hách Diêu Tuyết giống như một con cá bị ném ra khỏi mặt nước, thân thể bị giật mình co rút trong phạm vi lớn, phát ra tiếng thét chói tai "Aaaaaaa ——!" Tiếng thét bén nhọn chói tai quả thật có thể xuyên thủng tường.
Cho tới bây giờ chưa từng cho người khác xem chỗ cấm kị kia, lại liên tiếp bị anh vô lễ đối đãi. Hách Diêu Tuyết cho rằng bản thân đã thiết kế phòng tuyến tâm lý rất tốt, hiện tại mới phát hiện thì ra bản thân lại yếu đuối đến nổi không chịu được một kích.
Cô chỉ có thể kẹp chặt hai chân, ngón chân trắng nõn như ngọc cũng co rút vặn vẹo…..
Ngày ấy, Nhạc Ân Trạch giống như là bị chất cồn giải khai phong ấn của ác ma dưới đáy lòng, khoảng thời gian duy trì phong độ thân sĩ bị cắn nuốt không còn sót lại chút gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.