Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 20:




Do dự liên tục, vẫn là thả điện thoại trở về trong túi. Hách Diêu Tuyết nói với tài xế: “Trước không cần về nhà, đi bệnh viện Giang Tổng.
Vốn nghĩ rằng tài xế sẽ gọi điện thoại xin chỉ thị của Nhạc Ân Trạch, không ngờ tài xế lại không chút do dự thay đổi phương hướng, chạy đến bệnh viện Giang Tổng.
Hách Diêu Tuyết đến bệnh viện, tìm bác sĩ trực ban hỏi phòng thím đang nằm ở đâu.
Hách Diêu Tuyết rất dễ dàng tìm được phòng bệnh, cũng không nóng lòng đi vào, mà là đứng bên cạnh cửa nhìn vào trong. Trong phòng bệnh có đến bốn bệnh nhân, nhưng lại không giống nhau, chung quanh các giường bệnh khác đều vây đầy người, nhưng giường bệnh của thím lại có chút vắng vẻ, chỉ có một mình bà lẻ loi trơ trọi ngây ngốc ở trên giường bệnh. Rất lâu rồi không gặp, thím gầy đi rất nhiều. Vốn là cô gái Giang Nam bé bỏng, hiện tại vẻ mặt bệnh hoạn ốm yếu, cả người dường như rút nhỏ lại một vòng.
Lúc này, có một y tá đi vào, nói với thím: “Giường 306, phí trị liệu của bà sao còn chưa thanh toán? Nếu cứ như vậy, việc trị liệu kế tiếp của bà cũng không cách nào tiến hành nữa.”
Lúc này, trong phòng bệnh, những người khác đều ngừng nói chuyện, nhìn về phía bà. Vẻ mặt thím khó xử, hai gò má gầy yếu miễn cưỡng làm ra một chút tươi cười, miệng chỉ nói: “Sẽ mau thôi, chồng của tôi đi xoay sở tiền rồi.”
Nói xong, bà cầm lấy điện thoại, rõ ràng là đang gọi cho Hách Trì Gia “Alô, Trì Gia, bác sĩ thúc giục…..”
"Thúc giục. . . . . . Chỉ biết thúc giục! Bà là quỷ đòi nợ chuyển thế hay sao? Bây giờ bà là muốn bức chồng cùng con trai bà tới chết đúng không? Bà không chết, chúng tôi đã chết trước rồi….” Hách Trì Gia bị cháu gái làm tức giận liền trút hết ra lên người người vợ thân mang bệnh nặng.
Giọng nói trong loa thật sự là quá lớn, cả căn phòng bệnh đều yên tĩnh lại.
Tay cầm điện thoại của thím đều có chút run. Sau khi cúp điện thoại, liều mạng kiềm nén nghẹn ngào, nói với y tá: “Y tá, làm phiền cô tính số tiền viện phí còn thừa lại của tôi….. Tôi muốn xuất viện, còn việc trị liệu….. Tôi không làm nữa…..”
Con người đứng trước sinh lão bệnh tử, lộ ra đủ loại xấu xa không chịu nổi. Y tá ở trong hoàn cảnh như vậy vốn đã nhìn quen, nhưng nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt này cũng chỉ có thể thở dài, lắc đầu rời khỏi.
Hách Diêu Tuyết đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trong lòng khó chịu một trận. Vốn còn do dự, nhưng lúc này cô đã có quyết định, cuối cùng cô cũng không có tiến vào phòng bệnh.
Chỉ vì hiện tại tình cảnh của bản thân cũng thật sự là làm cho người ta xấu hổ không nói nên lời. Dù cho cô có lòng không màng mặt mũi đi tìm Nhạc Ân Trạch, nhưng anh có sảng khoái đồng ý hay không cũng là một việc khó nói.
Thay vì hiện tại không có cách nào có thể bảo đảm với hím, không bằng an bày mọi việc xong rồi lại nói….
Ra khỏi bệnh viện, cô hít sâu một hơi, bấm gọi day số của Nhạc Ân Trạch, rất nhanh từ điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp “Tan học rồi hả?”
Hách Diêu Tuyết khó khăn mở miệng: “Ừ,….. Hôm nay anh có trở về ăn cơm không?”
Bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, làm cho hai gò má Hách Diêu Tuyết đỏ ửng, lúc thầm nghĩ muốn nhấn nút tắt bên kia mới truyền đến một chữ ngắn ngủi: “Được!"
"Lisa, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Uông, nói với hắn ngày khác sẽ bàn lại.” Người đàn ông hiển nhiên là đang nói với thư ký bên cạnh.
"Có đặc biệt muốn ăn cái gì không tôi gọi căn dặn phòng bếp đi làm?” Phân phó thư ký hủy lịch trình tiếp theo, Nhạc Ân Trạch lại hỏi.
"Chỉ cần không phải là thuốc bắc, cái gì cũng được….” Lời này thật sự là lời nói xuất phát từ đáy lòng của Hách Diêu Tuyết. Đã nhiều ngày phải uống thuốc bắc không ngừng, quả thực chính là muốn đào tạo một dược nhân mà.
Nhạc Ân Trạch nghe lời này lại khẽ cười một tiếng, sau đó dịu dàng nói: “Một lát tôi trở về, chờ tôi.”
Hách Diêu Tuyết cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất mở đầu này rất tốt đẹp, từ sau cơn ác mộng đêm đó, hình như đây là lần đầu tiên cô cùng Nhạc Ân Trạch bình tĩnh hòa nhã nói chuyện.
Đến nhà, đổi một cái váy vải bông thoải mái rộng rãi, còn chưa kịp mở cặp sách làm bài tập, Nhạc Ân Trạch đã lái xe trở lại.
Lúc cô đi xuống cầu thang vừa vặn nhìn thấy anh từ ngoài cửa đi vào.
Nhạc Ân Trạch là mẫu người đàn ông đặc biệt thích hợp mặc tây trang. Vốn là ngũ quan giống người Châu Âu, hoàn toàn thể hiện phong độ khí phái của bộ tây trang màu đen thủ công, có chút cảm giác giống như trùm Italy hắc ám. Bằng vào hơi thở như vậy ở trên thương trường tranh đoạt tiền tài, nhất định là đánh đâu thắng đó.
Có lẽ những ngày tháng chiến lạnh bởi vì Hách Diêu Tuyết lần đầu tiên yếu thế mà chấm dứt. Tầm tình Nhạc Ân Trạch nhìn qua rất tốt, cởi ra áo khoát tây trang, lại rửa tay, thật tự nhiên kéo Hách Diêu Tuyết ngồi xuống ghế sô pha.
"Nghe tài xế nói, hôm nay em đến bệnh viện?” Quả nhiên Nhạc Ân Trạch đã sớm biết chuyện cô đến bệnh viện. Hách Diêu Tuyết gật gật đầu, sau đó đợi anh hỏi đến tình hình bệnh của thím.
Nhưng mà Nhạc Ân Trạch hiển nhiên không có hứng thú đối với đề tài này, chỉ hỏi một câu, thật tự nhiên liền chuyển đề tài đến việc khác.
"Qua thêm hai tuần nữa liền đến trăm ngày của bác trai cùng bác gái. Bác trai tin Phật, cho nên mời cao tăng trong chùa Bảo Huệ đến tụng kinh như thế nào?”
Hách Diêu Tuyết sững sờ, sau đó gật đầu một cái, chần chừ một chút, nhẹ nói: "Cám ơn."
"Không cần cám ơn tôi, nói sao cũng là vãn bối quen biết người, mấy việc này chỉ là chuyện nhỏ.”
". . . . . . Thím tôi bị bệnh…..” Cuối cùng Hách Diêu Tuyết cũng khó khăn mở miệng. Bởi vì cô biết, bệnh tình của thím không thể trì hoãn lâu. Vì của cô, anh họ đã bị lún sâu trong phiền toái không có cách nào chăm sóc mẹ. Cô có nghĩa vị thay anh họ chăm sóc mẹ của anh thật tốt, tranh thủ quyền lợi sống còn vì bà.
"Ừ. . . . . ." Nhạc Ân Trạch trả lời nhưng cũng là giọng điệu lạnh nhạt, vẫn như cũ không có ý tứ tiếp chuyện.
"Chú tôi hiện tại kinh tế khó khăn, anh xem….. có thể…... có thể cho bọn họ mượn một ít tiền hay không?” Chuyện mở miệng mượn tiền thật sự là lần đầu tiên trong đời của Hách Diêu Tuyết. Thật sự làm chuyện này mới biết được, cơ bắp toàn thân cùng đôi môi hoàn toàn căn thẳng, giống như băng tuyết hở ra một kẽ nứt, lại ngâm mình vào trong đó, cả người lạnh lẽo chờ đợi xấu hổ bị cự tuyệt.
Nhạc Ân Trạch cũng không nói nên lời trên mặt là biểm cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm Hách Diêu Tuyết hỏi một câu: “Em là đang cầu xin tôi sao?”
Hách Diêu Tuyết biết, người có khí phách, giờ phút này hẳn là nên vọt đứng dậy, xoay người rời đi. Nhưng mà, nghĩ đến dáng vẻ cô độc lẻ loi thê lương trên giường bệnh vừa rồi của thím, nghĩ đến về sau sau khi anh họ về nhà lại phát hiện mẹ không còn nữa, cô chỉ có thể kiên trì gật đầu, vững vàng chống lại ánh mắt nghiền ngẫm của anh.
"Tiếp nhận công ty bị phá sản, giúp bác trai khắc phục hậu quả, đó là bởi vì bác trai cùng ba tôi có giao tình. Nhưng hiện tại em lại vì một người không liên quan hỏi mượn tiền. Em nói em, vì sao tôi phải giúp bà ta?”
“Anh…..” Hách Diêu Tuyết bị hỏi nói không ra lời. Đây là chỗ đáng hận của người đàn ông này. Tuy rằng có đôi khi anh sẽ bày ra bộ dạng quan tâm đối xử tốt với phụ nữ, nhưng đó là một loại bố thí từ trên cao nhìn xuống.
Nhạc Ân Trạch không phải là những người thầm mến ngưỡng mộ cô từ nhỏ. Anh sẽ không giống những nam sinh nhỏ kia, mang hết khả năng bản thân ra, hoặc là làm một số chuyện ngây thơ ngu xuẩn hấp dẫn ánh mắt cô.
Trên thực tế, anh chỉ muốn buộc dây cương ở trên cổ cô, ép buộc cô không thể không cúi đầu trước anh.
Giống như ngựa Băng Đảo có huyết thống quý báo, anh cũng chỉ cho đó là vật tiêu khiển bình thường tùy tiện đối đãi. Mà bản thân nghèo túng của anh ngày xưa, chỉ sợ trong mắt anh còn không giá trị bằng con ngựa kia đi?
Nhìn cô gái đỏ mắt, người đàn ông hơi chuyển động thân thể, vươn ngón tay lau đi giọt nước mắt tràn ra khóe mắt của cô “Thật sự là trời sinh tiểu thư, ngay cả thái độ cầu xin người ta cũng không có.”
Nói xong, Nhạc Ân Trạch ôm Hách Diêu Tuyết vào lòng, giống như một thân sĩ đặt một nụ hên trên mu bàn tay của cô, sau đó ghé vào bên tai của cô, nói: “Tôi có một mơ tưởng muốn đạt thành, mơ thật lâu, đợi thật lâu. Ba tuần sau lễ thành nhân, không biết có thể nhảy cùng em một điệu hay không……”
Nói xong, anh nâng cằm cô lên “Sau đó, tôi muốn em cam tâm tình nguyện nằm trên giường lớn của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.