Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 38:




Hách Diêu Tuyết có chuyện lại nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia chạy trốn, trong lòng sốt ruột, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Trong mơ màng, Hách Diêu Tuyết cảm giác bản thân biến thành bộ dáng một đứa bé, nằm trong lòng mẹ. Mẹ ôm cô chậm rãi đi tới, vừa đi vừa đong đưa cô trong lòng ngực. Trong lòng mẹ ấm áp như vậy, hoài niệm như vậy, nhưng mà hai mắt của cô lại làm thế nào cũng không mở ra được, càng nói không ra lời. Hách Diêu Tuyết rất muốn nhìn khuôn mặt hiền lành của mẹ một chút, muốn làm nũng với bà, nói đôi lời, nhưng vô luận cô cố gắng như thế nào cũng làm không được. Rốt cục Hách Diêu Tuyết dùng hết tất cả một tia khí lực cuối cùng, lớn tiếng gọi to: “Mẹ!”, hai mắt cũng đồng thời mở ra. Trước mặt cũng không có mẹ, nơi nào cũng không có. Đúng vậy, mẹ đã mất, trên đời này chỉ còn một mình cô. Hách Diêu Tuyết nhắm hai mắt lại, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Một hồi lâu, cô mới lại mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường đôi rộng lớn, trên người là chiếc chăn mỏng, bên phải là cửa sổ hình tròn. Nhìn cách trang trí không giống như khách sạn, mà bản thân đang lắc lư lên xuống với biên độ rất nhỏ.
Hách Diêu Tuyết nhớ lại tình cảnh lúc bản thân té xỉu, cô bị bắt cóc ở Bắc Kinh, sau đó gặp Lục Minh Phong, được anh ấy cứu. Đáng tiếc, không bắt được hai người kia, bằng không liền có thể biết được người ra tay ác độc phía sau màn hại chết ba mẹ Hách rồi. Đây là đâu? Anh Minh Phong đâu? Xốc chăn lên, Hách Diêu Tuyết ngồi dậy, phát hiện quần áo trên người vẫn giống lúc trước. Cô xuống đất, cảm giác tất cả đều bình thường, chỉ là cực kỳ suy yếu, trên người mềm nhũn không có một chút khí lực. Không biết bản thân đã hôn mê bao lâu? Nhạc Ân Trạch hiện tại chắc sẽ rất lo lắng? Hách Diêu Tuyết nghĩ, chậm rãi đi đến trước cửa phòng.
Không đợi cô đi đến trước cửa phòng, tay nắm cửa vừa chuyển động, “rắc rắc” một tiếng mở ra, Lục Minh Phong đi vào.
Nhìn thấy Hách Diêu Tuyết đứng trên mặt đất, gương mặt Lục Minh Phong hiện lên vẻ vui mừng, ôn nhu cười, đi lại đỡ cô “Diêu Tuyết, em tỉnh rồi? Sao lại tự mình đứng lên. Mau, lại đây anh đỡ em ngồi xuống, em đã hơn một ngày chưa ăn gì, thân thể rất yếu. Bác sĩ cố ý dặn em phải nghỉ ngơi cho tốt.” Vừa nói vừa đỡ Hách Diêu Tuyết đến ngồi trên giường.
“Anh Minh Phong, em đã hôn mê bao lâu? Đây là chỗ nào?”
Lục Minh Phong ngồi xuống bên cạnh Hách Diêu Tuyết, cẩn thận đỡ cô, điều chỉnh tốt góc độ, để cho cô ngồi thoải mái một chút, mới mở miệng nói: “Em đã hôn mê một ngày rưỡi. Đây là thuyền chở khách định kỳ.”
"Thuyền chở khách định kỳ?..... Chúng ta đang ở trên biển?” Hách Diêu Tuyết sửng sốt, chậm rãi hỏi.
"Đúng, một nam một nữ kia rõ ràng là muốn bắt cóc em. Lúc đó em hôn mê bất tỉnh, anh lo lắng có người gây bất lợi cho em, liền mang em rời khỏi Bắc Kinh, đi đến Thiên Tân. Anh muốn ra nước ngoài làm chút việc, vừa vặn thuyền chở khách định kỳ cập bến, anh liền mang em lên thuyền. Ở trên biển sẽ không còn nguy hiểm.”
“Anh Minh Phong, cảm ơn anh.” Hách Diêu Tuyết bình phục lại trong khiếp sợ, nhẹ nhàng nói.
Lục Minh Phong cười cười, vươn tay vuốt tóc của cô “Nói cám ơn gì chứ, em là bạn tốt nhất của Minh Bình, giống như em gái của anh vậy. Vô luận ai muốn động đến em, anh đều không cho phép. Bằng không Minh Bình cũng sẽ không tha cho anh.”
Trong lòng Hách Diêu Tuyết cảm động, chần chờ một chút vẫn lên tiếng “Anh Minh Phong, em muốn quay lại Bắc Kinh.”
"Không được, vậy quá nguy hiểm." Lục Minh Phong thẳng thừng từ chối.
“Anh đã liên lạc người điều tra chuyện em bị bắt cóc, chờ có kết quả điều tra, bắt được những người đó, anh mới có thể đưa em quay trở về. Hiện tại tuyệt đối không được.”
Trong lòng Hách Diêu Tuyết do dự một chút. Do dự muốn nói ba mẹ Hách là bị người ta mưu sát hay không. Cô đã thiếu Lục Minh Phong cùng Lục Minh Bình rất nhiều, không muốn liên lụy bọn họ. Hơn nữa người ác độc phía sau màn đã bắt đầu hành động, thật sự có khả năng mang đến nguy hiểm cho bọn họ. Nhưng mà, không nói cho Lục Minh Phong biết, anh ấy sẽ không để cho cô quay trở về. Do dự mãi, Hách Diêu Tuyết vẫn nói tình hình thực tế với Lục Minh Phong, sau đó cầu xin “Anh Minh Phong, cầu xin anh đưa em quay trở về. Lần này hung thủ hại chết ba mẹ em rốt cục cũng hành động, chỉ cần em trở về, hung thủ nhất định sẽ lại hành động. Nhạc Ân Trạch có thể truy tìm ra nguồn gốc của hắn. Đây là cơ hội tốt nhất em có thể báo thù cho ba mẹ.”
Sau khi Lục Minh Phong nghe Hách Diêu Tuyết nói xong thì lâm vào trầm tư, cúi thấp đầu. Một hồi lâu, anh mới nói: “Diêu Tuyết, em hẳn là nên nói sớm với anh, anh sẽ không để em một mình gánh vác chuyện nghiêm trọng như vậy. Một lát nữa anh sẽ liên lạc với cha anh nhờ ông ấy giúp đỡ điều tra chuyện của ba mẹ em. Nhưng mà, anh vẫn không tán thành chuyện em quay lại Bắc Kinh.”
Hách Diêu Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Lục Minh Phong, không rõ cô đã nói rõ ràng như vậy vì sao anh còn phản đối.
"Diêu Tuyết, em có nghĩ người bắt cóc em lần này không phải là hung thủ hại chết ba mẹ em, mà là những người khác?
"Diêu Tuyết, trong tay em không có tiền, cũng không có người có thể đi thăm dò tin tức về hung thủ, đều là do Nhạc Ân Trạch xử lý chuyện này. Em có biết đã điều tra đến bước nào hay không? Em biết được những manh mối nào? Cái gì em cũng không biết, như vậy hung thủ bắt cóc em có lợi gì chứ? Em bị bắt cóc sẽ làm Nhạc Ân Trạch không điều tra nữa sao? Sẽ không. Chỉ có thể kích thích anh ta càng tăng mạnh điều tra, hơn nữa chuyện bắt cóc sẽ để lại dấu vết cho Nhạc Ân Trạch điều tra. Anh cảm thấy hung thủ sẽ không thể ngay cả điểm đó cũng nhìn không ra.”
Hách Diêu Tuyết cẩn thận suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận Lục Minh Phong nói rất có lý.
“Em chỉ là kẻ thủ của hung thủ, nhưng Nhạc Ân Trạch thì sao? Anh ta có thể tron vài năm ngắn ngủn mà đạt được địa vị như vậy từ hai bàn tay trắng, bên trong đã làm bao nhiêu chuyện, phá hủy bao nhiêu gia đình, lại có bao nhiêu người bị tổn thất? Có thể nói địa vị của anh ta cao bao nhiêu, kẻ thù của anh ta càng nhiều bấy nhiêu. Mượn việc bắt cóc em để trả thù Nhạc Ân Trạch, thoạt nhìn càng giống chuyện kẻ thủ của anh ta gây nên.”
"Nhưng mà Đổng Khải vừa xảy ra tai nạn xe cộ, tư liệu điều tra được cũng biến mất?”
Lục Minh Phong nhàn nhạt nở nụ cười “Khả năng này cũng rất nhiều. Anh biết Đổng Khải, là một người rất có năng lực, nhưng là kẻ mê rượu háo sắc, bản sắc thương nhân thẩm thấu vào trong tửng tế bào của hắn, là một người không lợi không làm. Anh đến Bắc Kinh mới vài ngày đã nghe thấy hắn ta đang theo đuổi đến mấy minh tinh. Ai biết hắn điều tra như thế nào? Có thể hắn không điều tra ra được gì, thậm chí không có đi điều tra. Hiện tại Nhạc Ân Trạch đến Bắc Kinh, hắn sợ không có cách nào báo cáo kết quả công tác, cho nên tự diễn màn kịch tai nạn xe này cũng không chừng. Bằng không, tư liệu quan trọng như vậy dù thế nào hắn cũng nên xem trước một chút, dù cho có đánh mất thì không thể cái gì cũng không nói được. Hoặc là, tai nạn xe cộ của hắn lần này là bị phụ nữ trả thù. Hoặc là, hành động theo đuổi minh tinh của hắn đã chọc giận ai đó.”
"Tóm lại, anh không muốn em quay trở về. Nếu thật sự là hung thủ bắt cóc em, việc em mất tích không chỉ bảo vệ bản thân, còn có thể để cho Nhạc Ân Trạch tiến thêm một bước điều tra. Nếu không phải hung thủ làm, em lại càng không cần phải quay về.”
Nói đến đây, Lục Minh Phong đột nhiên cầm lấy tay cô vuốt ve, nhiệt độ theo bàn tay to truyền đến, Hách Diêu Tuyết nhất thời không thể rút tay ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.