Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 8:




Hách Diêu Tuyết nhíu nhíu mày, còn chưa mở miệng thì Lưu Gia Gia đã không thể chờ được nói: “Hách Diêu Tuyết, vị trí này không còn là chỗ ngồi của cô nữa.”
Cô ta nâng tay khinh thường chỉ chỉ vị trí trong góc cuối cùng sau lớp “Nào, cô ngồi ở chỗ kia. Dựa theo quy định của lớp, chỗ ngồi dựa theo thành tích học tập mà mỗi tháng điều chỉnh một lần. Cuộc thi lần trước cô không tham gia, thành tích xếp hạng chót nhất, chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng.”
Các bạn học bên cạnh tuy là không nói gì, nhưng trong lòng đối với hành vi của Lưu Giai Giai cũng cảm thấy vô liêm sỉ. Cũng không phải bọn họ đặc biệt đồng tình cùng Hách Diêu Tuyết, chỉ là người có đạo đức khi nhìn xuống người khác sẽ thường có ảo giác bản thân thanh cao, sạch sẽ.
Phải biết loại “nhìn thấy người khác rơi xuống giếng liền sốt ruột ném gạch” đức hạnh, khắp nơi đều lộ ra vẻ một người vợ bé không lên được mặt bàn.
Cho nên trong lòng mọi người đều khinh bỉ, vậy mà người người đều chỉ mở to mắt xem náo nhiệt.
Hách Diêu Tuyết không nói gì thêm, đi qua, chuẩn bị lấy dụng cụ học tập của bản thân ra. Cố tình Lưu Giai Giai cố ý dùng khuỷu tay đẩy một cái, sách vở Hách Diêu Tuyết liền rơi vãi đầy dưới đất. Trong đó còn có một cái gương hiệu Chanel, là đồ lúc trước Cung Kiện tặng cô. Hiện tại đã vỡ vụn, nhìn mặt gương cũng không phải do bị rớt vỡ, mà giống như bị giẫm nát. Hơn nữa sách vở cũng bị dính một đống mực bút máy đen thui.
"Ai nha, thật là xin lỗi….”
Miệng Lưu Giai Giai nói xin lỗi nhưng gương mặt thì khiêu khích.
Quà tặng của bạn trai tặng lại bị giẫm nát, dù là ai cũng có tâm trạng không thoải mái phải không? Đáng tiếc Hách Diêu Tuyết nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.
Gương vỡ khó có thể gắn liền. Cô thật sự là muốn cảm ơn Lưu Giai Giai, bằng không bản thân cô còn phải tốn sức nén đi cái thứ dơ bẩn kia. Chỉ là đống sách vở thì có chút đau đầu, đều đã biến thành như vậy thật sự là không còn cách nào dùng được nữa.
Thấy tình cảnh này, Hách Diêu Tuyết thậm chí cả thắt lưng cũng không cong, lập tức đi về phía chỗ ngồi của mình.
Nhìn mặt mày Hách Diêu Tuyết một chút cũng không nhăn, lại quay người bỏ đi, Lưu Giai Giai cảm thấy trong lòng khuây khỏa, nhưng giá trị lại bị giảm mạnh trên phạm vi rộng, tức giận đến dùng một cước đá đống sách vở dưới đất về phía Hách Diêu Tuyết “Mang đống đồ bỏ của cô đi đi!”
Ngay tại lúc Lưu Giai Giai rít gào, một cô gái tóc ngắn, mặc bộ quần áo cao bồi bó sát người, mang giầy ủng, gương mặt lạnh lùng bước thật nhanh đi tới.
Đi nhanh vài bước, một chân đạp trên bàn Lưu Giai Giai, “Cạch” một tiếng, cái bàn dao động hai tiếng. Lưu Giai Giai sợ tới mức thét lên “A” một tiếng rồi ngồi phịch trở lại ghế dựa.
Bạn học xung quanh sợ tới mức không dám rên một tiếng.
Trong trường học tư nhân, loại học sinh du côn gần như là không có. Học sinh có phẩm hạnh không tốt, dù cho có tiền tài nhiều đến đâu cũng sẽ bị ban quản lý trường cho thôi học.
Nhưng cô gái bước đến đá vào cái bàn kia là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt. Lục Minh Bình là thiên kim nhà học Lục. Từ thời ông nội đã bắt đầu làm quan, đến thế hệ anh trai Lục Minh Phong của cô đã là rễ sâu lá tốt, một thương nhân lớn rồi. Tuy rằng là kinh thương, nhưng mà từ ông nội đến các bậc cha chú mấy đời tích lũy xuống dưới, gốc rễ không thể khinh thường. Người trong thương giới đều biết đến, Lục Minh Phong tuy rằng mới qua ba mươi tuổi, cũng là người một tay che trời.
Mà cô em gái này của hắn, Judo, đấu kiếm, không gì không giỏi, hơn nữa còn giành giải nhất trong cuộc thi toàn quốc. Tính khí nóng nảy lại cực kỳ giống ông tổ xuất thân từ bộ đội du kích, nhìn không vừa mắt thứ gì, chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác.
Lúc trước khi mới nhập học, một đứa con của nhà mở xí nghiệp nhỏ chạy đến cổng trường, định tìm cơ hội đùa giỡn con gái nhà giàu. Kết quả vừa vặn tên tài xế vô dụng đỗ xe xuống bên cạnh, nhìn thấy Lục Minh Bình một người cưỡi mô tô, nghĩ rằng có chút oách, nhưng dẫu gì cũng là một cô gái xinh đẹp.
Cũng không thể nào ngờ, ba người thanh niên vạm vỡ lại bị Lục tiểu thư tẩn cho một trận hận không thể trở về trong bụng mẹ, một lần nữa nghỉ ngơi hồi phục lại khuôn mặt biến dạng. Hơn nữa ba tên xui xẻo này sau khi bi ̣tống vào cục cảnh sát, lại bị Lục Minh Phong nói cục trưởng vài câu “chiếu cố” thêm. Nghe nói cảnh tượng bên trong ngày đó thảm không chịu nổi.
Cho nên chọc tới người nào, cũng đừng trêu chọc thiên kim nhà họ Lục, bằng không cô em gái không đánh chết ngươi thì người anh trai cũng chỉnh chết ngươi. Đây chính là nhận thức chung của tất cả các học sinh ở đây.
Lưu Giai Giai nhìn rõ người tới, sợ tới mức một tiếng cũng không dám nói, ngơ ngác nhìn bàn chân còn đặt trên ghế của Lục Minh Bình.
Lục Minh Bình cong chân lên nghiêng đến trước mặt Lưu Giai Giai, “Ai nói cô có thể ngồi ở vị trí này cùng bàn với tôi hả? Lấy gia thế đào mỏ than ra phải hay không? Trên người luôn có mùi vị than có biết hay không? Đi trở về vị trí của cô đi! Nếu xông đến mũi của tôi không kiên nhẫn, tôi nhận biết cô, nhưng chân tôi lại không nhận biết cô đâu.”
Biết Lục Minh Bình nói được làm được, Lưu Giai Giai cắn răng, trong ánh mắt vây xem của mọi người, cầm theo cặp xách, mặt xám xịt chạy về chỗ ngồi lúc trước của mình. Sau đó lấy ra bình nước hoa Chanel, tức giận phun loạn đến chảy cả nước mắt.
Lục Minh Bình quay đầu lại quan tâm Hách Diêu Tuyết “Diêu Tuyết, mau tới đây!”
Hách Diêu Tuyết đi tới, nhẹ nhàng nói “Cám ơn” với Lục Minh Bình. Lục Minh Bình đắc ý vỗ vỗ bả vai Hách Diêu Tuyết “Bà xã của mình có thể để cho người khác khi dễ sao?”
Cố ý giả vờ chớp mắt mị sắc, đùa đến mức Hách Diêu Tuyết rốt cuộc nở nụ cười khó có được.
"Diêu Tuyết, trong nhà cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không nói tiếng nào với mình?” Lúc nghỉ tiết, Lục Minh Bình lôi Hách Diêu Tuyết lại hỏi.
"Không phải lúc đó cậu đang cùng anh Minh Phong nghỉ phép ở Châu Âu hay sao? Báo cho các cậu cũng chỉ có thể làm cho các cậu thêm sốt ruột…..Lúc đó ba mẹ mình ra đi quá đột ngột, từ lúc gặp chuyện không may đến khi an táng cũng chỉ trong vòng ba ngày…..” Nói đến đây, vàng mắt Hách Diêu Tuyết lại có chút đỏ ửng.
"Cậu còn xem mình và anh trai là người ngoài hay sao? Lúc anh trai biết được chuyện chú Hách gặp chuyện không may từ người khác, lập tức liền mang theo mình trở về. Nhưng mà điện thoại cho cậu lại không được, cậu không biết mình cùng anh trai sốt ruột bao nhiêu đâu. Ngày hôm nay anh ấy còn dặn mình, nếu nhìn thấy cậu đến trường thì phải dẫn về nhà bọn mình.”
Hách Diêu Tuyết biết Lục Minh Bình không phải chỉ nói lời khách sáo. Trên thực tế, Lục Minh Bình là người bạn kết giao thời gian dài nhất từ trung học cơ sở tới nay.
Hách Diêu Tuyết tính tình lãnh cảm, kết giao bạn bè đều thuộc loại lạnh nhạt, cho tới bây giờ đều là kỹ năng chậm chạp nhất của cô. Vậy mà Lục Minh Bình đối với ai cũng đều trưng vẻ mặt lạnh lùng lại đối với Hách Diêu Tuyết vô cùng tốt. Tình bạn tốt đẹp của hai người chính là thuận lợi trôi chảy đến trung học.
Nghe lời Lục Minh Bình nói, trong lòng Hách Diêu Tuyết cảm thấy ấm áp. Nhưng cô nghĩ lại buổi sáng, Nhạc Ân Trạch đã từng nói với cô. Anh không cho phép cô ở bên ngoài.
Mà loại cùng nam sinh thân mật theo lời của Nhạc Ân Trạch nói lại đối chọi với lời nói của Lục Minh Bình bây giờ.
Dù sao, có là bạn bè thân thiết đi nữa, Lục Minh Bình cũng không có nghĩa vụ phải chăm lo cuộc sống hàng ngày cho cô.
"Nhờ cậu nói lời cám ơn với anh Minh Phong. Tối hôm nay mình có chuyện, ngày khác lại tới nhà cậu sau.”
Nghe Hách Diêu Tuyết nói vậy, Lục Minh Bình cũng không còn kiên trì được nữa, tiếp theo nói luôn “Hiện tại cậu đang ở nhà của chú cậu sao? Tuần trước mình đã đến nhà chú cậu tìm cậu, nhưng mà chú cậu lại nói cậu đang ở nhà của một thân thích khác. Cuối cùng anh trai mình tự thân xuất mã, chú cậu mới chịu nói cậu đã bị Nhạc Ân Trạch giữ lại trong nhà anh ta. Sau đó anh trai mình đi tìm Nhạc Ân Trạch, cũng không biết anh ta và anh trai đã nói gì, anh trai mình trở về sắc mặt đều thay đổi, tự nhốt mình trong phòng, còn đập nát một vật gì đó….”
Hách Diêu Tuyết không ngờ Lục Minh Phong lại nghe ngóng được bản thân cô đang ở trong nhà Nhạc Ân Trạch. Hiện tại trong lòng cô cả kinh, sắc mặt trắng bệch.
Trong mấy ngày bản thân uể oải không có tinh thần, thì ra lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thật ra Nhạc Ân Trạch đã nói gì với anh Minh Phong đến nổi một người luôn lịch sự nho nhã như anh ấy cũng phát giận đến mức đập nát thứ gì đó?
Lục Minh Bình tiếp tục hỏi: “Diêu Tuyết, cậu cùng Nhạc Ân Trạch có quan hệ gì? Tại sao lại đến nhà anh ta ở?”
Hách Diêu Tuyết xiết chặt nắm tay, nhàn nhạt nói: “Cha anh ấy cùng ba mình trước kia là lão chiến hữu, thấy mình không có chỗ nào để đi liền tạm thời thu lưu mình….”
Lục Minh Bình lại nghe ra trong lời nói có sơ hở “Sao cậu lại không đến nhà chú cậu? Là bọn họ lòng lang dạ sói không thu lưu cậu? Hơn nữa, cậu là một cô gái, sao lại đến ở trong nhà của một người đàn ông, tên bạn trai Cung Kiện kia của cậu chết rồi sao?”
Nhắc tới chuyện này, Hách Diêu Tuyết yên lặng mở sách vở ra, cầm bút, cúi đầu viết lên bài tập ôn luyện “Mình và Cung Kiện chia tay rồi. Về sau không cần nhắc đến tên người này nữa.”
Lục Minh Bình không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì nhìn từ góc độ của cô, tuy rằng không nhìn thấy mặt của Hách Diêu Tuyết, nhưng lại nhìn thấy giọt nước mắt rơi trên vở bài tập của cô. Nước mất nhuộm những chữ cái vừa được bút máy viết lên thành từng đóa hoa mực đen……
Người bạn tốt này của cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, xem ra bản thân vừa nảy thật là lỗ mãng, để miệng vết thương Diêu Tuyết thật vất vả mới kết vải giờ lại nứt toát ra.
Ngày đó lúc tan học, bởi vì thật lâu rồi Hách Diêu Tuyết không đi học, cho nên giáo viên chủ nghiệm Lưu giữ cô ở lại, đơn giản phân tích những điểm trọng yếu trong thời gian này cho Hách Diêu Tuyết, lại cho thêm mấy đề thi mẫu cho cô.
Lục Minh Bình vừa xong phần huấn luyện Judo trở về lớp học liền thấy Hách Diêu Tuyết vừa giải xong bài kiểm tra. Vì vậy hai cô gái cùng đi ra khỏi trường.
Lúc này thời điểm tan học đã qua, ngoài cổng trường chỉ còn lại vài chiếc xe lác đác qua lại. Hách Diêu Tuyết nhìn đến, ngoại trừ chiếc xe Jaguar màu đen buổi sáng đưa cô đến trường, còn có thêm một chiếc Ferrari màu trắng.
Cô nhận biết được, đó chính là xe của Lục Minh Phong.
Quả nhiên, lúc nhìn thấy hai cô gái bước ra từ cửa trường, một người đàn ông cao lớn, nho nhã từ trong xe bước ra.
Lục Minh Phong tuy rằng nhiều năm sống trong thương trường, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều là nho nhã trí thức. Khuôn mặt anh tuấn cùng ánh mắt luôn mỉm cười, làm cho người khác bị khí chất thành thục chững chạc của anh chậm rãi thuyết phục.
Anh là người mà Hách Diêu Tuyết âm thầm ngưỡng mộ từ rất lâu, nếu cô cũng có một người anh trai như anh thì thật tốt.
"Diêu Tuyết!" Lục Minh Phong lên tiếng gọi.
Lục Minh Bình dán sát lại lỗ tai Hách Diêu Tuyết nói: “Xem đi! Không biết còn tưởng rằng cậu mới là em gái của anh trai mình đó. Không thể liên lạc với cậu, nghe mình nói hôm nay cậu đến trường liền gấp đến độ tự mình chạy đến đây.”
Hách Diêu Tuyết có chút ngượng ngùng, nhanh chóng trả lời “Anh Minh Phong, đã lâu không gặp.”
Lục Minh Phong cảm thấy cô bé trước mặt hình như gầy đi rất nhiều. Vốn thân thể Hách Diêu Tuyết đã nhỏ bé và yếu ớt, hiện tại càng ngày càng yếu. Anh đau lòng đi qua, vuốt vuốt đầu Hách Diêu Tuyết, nói: “Diêu Tuyết, anh về trễ……”
"Tuyết, em đến muộn!" Đúng lúc này, một giọng đàn ông hơi cao đột nhiên vang lên, ngắt ngang lời nói của Lục Minh Phong.
Ba người theo tiếng quay đầu nhìn lại, kính cửa sổ của chiếc Jaguar màu đen chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt có chút trắng nhưng góc cạnh rõ ràng. Lúc này, cặp mắt màu hổ phách phiếm chút sương lạnh, nhìn chằm chằm vào bàn tay chướng mắt đang đặt trên đầu Hách Diêu Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.