Yêu Phải Người Tình Một Đêm

Chương 8:




Sáng hôm sau tỉnh lại không thấy anh bên cạnh, bên gối cũng không dấu người nằm. Tối qua, anh không về nhà sao?
Lương Kỳ Gia cẩn thận bước xuống giường, tuy rằng bụng cô so với những thai phụ cùng tháng thì nhỏ hơn nhiều nhưng dẫu sao cũng đã gần 8 tháng. Vì thế dù là nằm hay xuống giường đều phải cẩn thận, từ từ.
Cô ra khỏi phòng. Trong phòng yên tĩnh đến mức không cảm thấy hơi người.
Anh thực sự không về nhà?
Cô đến gần tủ giày, ngạc nhiên khi thấy giày, chìa khóa xe và nhà của Trạm Diệc Kì.
Anh có trở về. Vậy sao không thấy người đâu? Hay là đang ở trong phòng tắm.
Cô nghi ngờ quay trở lại phòng, đi đến phòng tắm dò xét. Cửa phòng tắm khép hờ, bên trong cũng không có bất kì tiếng động gì. Cô bước tới đẩy cửa, quả nhiên không có người bên trong.
Không ở đây. Hay là đang ở phòng khác nhỉ?
Cô lại đi tới hai gian phòng dành cho khách xem xét. Quả nhiên thấy anh đang ngủ say trong phòng mà trước đây cô từng ở.
Anh sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên mới tới đây ngủ sao? khóe miệng vì sự quan tâm của anh mà khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại, quyết định để anh ngủ tiếp đến khi tự tỉnh dậy.
Bây giờ là 7h30, bình thường ngày nghỉ nếu không cần tăng ca, anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo xung quanh một lát. Nhưng giờ anh đang ngủ, cô nên làm gì đây?
Cô vào toilet rửa mặt, chải đầu rồi lại vào bếp làm bữa sáng.
Mở tủ lạnh tìm một lúc mới thấy nguyên liệu nấu ăn, cô đột nhiên ý thức được bản thân chuyển đến đây hơn một tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn, càng không nói là nấu cho anh.
Anh đúng là làm hư cô mà, còn cô vì sao trước đây cũng không ý thức được điều này, chỉ cảm thấy anh thích thì để mặc anh làm. Ai bảo anh cứng rắn uy hiếp, buộc cô đến đây chứ?
Câu "Có phúc mà không biết phúc" chắc là để chỉ tình trạng cô bây giờ? May mắn, cô đã hiểu, không để đến lúc mất đi cái phúc này rồi mới biết quý trọng.
Nấu một nồi cháo, cô mới ăn xong, đang định đi rửa bát thì thấy Trạm Diệc Kì bước ra.
"Chào buổi sáng." cô mỉm cười nói với anh.
Anh nhìn cô một cái, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng khiến cho cô ngạc nhiên đến ngẩn ra một lúc.
"Em nấu cháo, anh có muốn ăn không?" Cô trừng mắt nhìn hỏi.
Anh lắc đầu, lại xoay người đi vào phòng ngủ.
Cô lại trừng mắt nhìn, nghĩ anh chắc vẫn chưa tỉnh hẳn hoặc tối qua ngủ không được ngon nên mới có phản ứng như vậy. Cô rửa bát rồi lau nhà bếp sau đó mới xoa xoa tay trở về phòng.
Vào trong phòng cô lại ngây người. Bởi vì Trạm Diệc Kì đã thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh muốn ra ngoài sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Ừ."
"Đến công ty tăng ca?"
"Ừ."
"Công việc nhiều vậy sao? Hôm qua đã về trễ như thế, hôm nay sớm như vậy lại muốn đi tăng ca?" Cô quan tâm hỏi. "Anh chờ một lát, em đi thay quần áo."
Bình thường anh tăng ca đều mang cô theo, nói là sợ cô ở nhà nhàm chán hoặc là đói chết. Dù sao thì trong văn phòng của anh cũng có một gian phòng nghỉ, cô muốn ngủ lúc nào cũng được. Cô không phản đối được, sau vài lần thì thành thói quen.
"Không cần đâu, anh đi một mình."
Anh nói xong liền bước ra khỏi phòng, bỏ lại một mình cô sững sờ đứng ngẩn ra một lúc lâu, chờ cô tỉnh lại chạy ra phòng khách thì anh đã sớm đi mất rồi.
Tại sao lại như vậy?
Lương Kỳ Gia ngây người, nhớ tới việc tối qua. Hóa ra anh không phải làm việc, anh đang tức giận, anh không thèm để ý đến cô nữa.
Nước mắt chảy lại chảy ra không ngừng.
"Hu... hu ... hu..." Cô tủi thân, không kìm được khóc lớn, thật đau lòng, rất đau lòng.
"Hu... hu..."
"Kỳ Gia? Kỳ Gia."
Là ai đang gọi cô? Không cần gọi cô nữa, cô đang rất đau lòng, rất rất đau lòng. "Hức… hức..."
"Kỳ Gia? Em yêu, tỉnh lại đi, chỉ là mơ thôi."
Cô cũng hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ... Cô đang nằm mơ sao?
Lương Kỳ Gia cố gắng mở mắt, cảm giác trước mặt là một mảnh sương mù.
Đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, trong phòng hơi tối, mà Trạm Diệc Kì đang ở trong bóng tối ngay trước mắt. Trời hình như còn chưa sáng.
"Em tỉnh rồi à?" Anh dịu dàng hỏi.
Khi cô muốn ngồi dậy, anh đã nhanh nhẹn đỡ cô, giúp cô hơi dựa vào đầu giường.
"Vừa rồi em mơ thấy cái gì? Sao lại khóc?" Trạm Diệc Kì nhẹ nhàng hỏi, giúp cô vén mấy sợi tóc mai bị ướt bởi nước mắt ra sau tai, lại thay cô lau đi nước mắt trên mặt, động tác thật nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau cô.
Anh không phải là không để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là mơ, thật là tốt quá, thật tốt quá.
Lương Kỳ Gia nhìn chăm chú vào anh, trong lòng vui sướng mà khóc, nước mắt lại chảy ra.
Thấy nước mắt cô vẫn rơi không ngừng, Trạm Diệc Kì vừa đau lòng vừa bất lực, không biết làm thế nào chỉ nhíu mày, cô nước mắt thay cô, lại ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Nói cho anh biết có chuyện gì? Đừng khóc."
"Em yêu anh." Một cỗ xúc động không thể kìm chế khiến cô thốt ra với anh.
Anh nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhưng so với cảm xúc vui sướng này của mình, anh càng để tâm đến cảm xúc của cô hơn.
"Anh cũng yêu em." Anh thâm tình nói với cô, nghiêng người hôn cô thật dịu dàng, mới nhẹ nhàng hỏi: "Nói cho anh biết có chuyện gì vậy, em vừa mơ thấy cái gì mà khóc thương tâm như thế?"
Cũng đã sống chung hơn 1 tháng rồi, Lương Kỳ Gia hiểu rõ anh nhất định sẽ truy cứu đến khi có được kết quả mới thôi, cho nên cũng không muốn giấu giếm.
"Em mơ thấy anh tức giận, không quan tâm tới em nữa."
Trạm Diệc Kì ngẩn người, nằm mơ cũng không nghĩ đến đáp án này.
"Sao anh lại phải tức giận?" Anh hỏi cô.
"Tối hôm qua em đi ăn cơm cùng ba nhưng lại không gọi anh, anh giận đúng không?" Cô nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng hỏi.
"Về phần tức giận thì không có, nhưng có chút thất vọng thì là thật." Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, thành thật thừa nhận.
"Xin lỗi." Cô nói lời xin lỗi với anh. "Là em không quan tâm đến suy nghĩ của anh, chờ em nghĩ đến rồi thì lại đúng lúc anh đang họp, hơn nữa anh nói buổi tối có việc, em nghĩ sau này cơ hội sẽ còn nhiều nên không gọi lại cho anh nữa. Em có nói chuyện của anh với ba, ông rất muốn gặp anh, tối hôm qua em vốn định nhân lúc anh tới đón em để giới thiệu hai người với nhau, nhưng người tới đón tối qua lại là lái xe Trần. Không phải em không muốn mời anh đến nhà em, giới thiệu anh cho người nhà em, mà là gia đình em có chút đặc biệt..."
"Anh biết vợ hiện tại của ba em không phải mẹ ruột của em." Trạm Diệc Kì cắt ngang lời cô nói.
Lương Kỳ Gia ngẩn người. "Anh biết?"
"Ừ. Anh còn biết bà ấy đối với em không được tốt, em trai của em cũng vậy, ở trong nhà người đối xử tốt với em chỉ có ba em, nhưng thời gian ông ở nhà cũng không nhiều, có đôi khi phải đi công tác ở ngoài tới vài ngày."
Cô hoàn toàn không biết phải nói cái gì, không nghĩ đến anh lại có thể biết tất cả.
"Có biết anh vì sao vẫn muốn đưa em về nhà giới thiệu với ba mẹ không?" Trạm Diệc Kì dùng bàn tay ấm áp, có vài vết chai nâng mặt cô lên.
"Bởi vì họ vẫn rất muốn, rất rất muốn có 1 cô con gái, muốn đến 30 năm nay rồi, cho nên sau này họ sẽ không chỉ đối xử với em như vợ anh, mà còn yêu thương em như con gái vậy, hiểu không?"
Nước mắt đã ngừng rơi giờ lại bất tri bất giác ngập tràn trong mắt cô, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh khẽ nghiêm mặt rồi lại giãn ra: "Không phải vì muốn em khóc nên mới nói chuyện này cho em đâu nhé." Anh cau mày nói, nhẹ nhàng an ủi nước mắt của cô.
"Vì sao lại đối tốt với em đến thế?"
"Em nghĩ là vì sao?" Anh dịu dàng nhìn cô, không đáp mà hỏi ngược lại.
"Bơi vì anh thích em? Bởi vì anh yêu em?"
"Không phải là chỉ vì cục cưng trong bụng em nữa sao?" Anh khẽ trêu cô.
Cô lắc đầu, giọng nói tràn ngập khẳng định: "Bởi vì anh yêu em."
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô.
"Anh rất vui, cuối cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi."
Mà anh cũng đã làm được rồi, giống như lời anh nói với Dịch Tử Xá đêm nay: "Chỉ cần làm cô ấy cũng rơi vào lưới tình như cậu là được rồi."
Những lời này nói thì đơn giản nhưng làm được thật sự không dễ dàng nha. Chỉ mong là Tử Xá có thể vượt qua thử thách, thuận lợi kết hôn với người mà cậu ta yêu, tựa như anh vậy.
"Em yêu anh." Lương Kỳ Gia tựa vào nơi trái tim anh thì thầm.
"Bây giờ và mãi mãi." Anh mỉm cười và hứa hẹn.
....
"Kỳ Gia, cậu tới rồi à, đến đây."
Lương Kỳ Gia vừa đi ra khỏi toilet nữ, đã bị Tiểu Tuệ chờ sẵn ở đó kéo tới một góc vắng người.
"Sao thế?" Thấy bộ dạng Tiểu Tuệ bí ẩn như điệp viên khiến cô cũng bị cuốn vào theo, đè thấp âm thanh, liên tục nhìn quanh.
"Trước kia cậu từng nói với mình rằng bây giờ cậu đang cùng cha của đứa trẻ ở cùng một chỗ, vậy cậu nói thật cho mình biết, cha đứa trẻ rốt cuộc là ai?" Tiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi.
"Hả?" Câu hỏi ngoài dự tính khiến Lương Kỳ Gia không khỏi ngẩn người. "Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?" Cô trừng mắt nhìn, tò mò hỏi lại. Tiểu Tuệ rất tôn trọng những chuyện cô không muốn nói, sau khi hỏi cô một, hai lần mà vẫn không chịu nói thì cũng không hỏi đến nữa.
"Bởi vì mình nghe đươc một số chuyện về hai người." Tiểu Tuệ nghiêm trang nói.
Cô cũng thấy hiếu kì rồi. "Cái gì mà chuyện về hai người?"
"Có người nhìn thấy cậu được một chiếc BMW đưa đi đón về, cũng có người thấy cậu ngồi xe Mercedes Benz. Rốt cuộc thì cha của con cậu là tiên sinh BMW hay là tiên sinh Mercedes Benz?"
"Cái gì mà tiên sinh BMW, tiên sinh Mercedes Benz chứ?" Lương Kỳ Gia bị câu nói không đầu không cuối của cô làm cho dở khóc dở cười.
"Cậu hiểu ý mình mà. Có người nói cậu bắt cá hai tay, cũng có người nói cậu..." Tiểu Tuệ đột nhiên ngừng lại. "Cậu có biết không? Bởi vì có người nhìn thấy tiên sinh Mercedes Benz, hắn ta không được 50 thì cũng phải đến 45 rồi, cho nên có người nói cậu là tình nhân của người ta hoặc là người thứ ba."
Luong Kỳ Gia kinh ngac đến mức há hốc miệng, không nghĩ tới tin đồn về cô lại không thể chịu được như thế.
"Mình không phải." Vẻ mặt cô nghiêm túc nói.
"Mình đương nhiên biết là cậu không phải, nhưng vấn đề là người khác lại không biết như vậy." Tiểu Tuệ tức giận nói. "Trước kia cậu không muốn công khai đối phương là ai, nói là cậu không xác định được đến khi đứa trẻ ra đời, hai người các cậu có thể cùng một chỗ hay không. Bây giờ thì sao? Mình thấy cậu gần đây mặt tràn đầy gió xuân, bộ dáng yêu nhau tha thiết, tình cảm của hai người chắc cũng đã ổn định rồi đi? Đã như vậy, tìm một cơ hội đem anh ta giới thiệu cho mọi người biết là được, miễn cho có người sau lưng cậu nói thành như thế."
Thái độ Tiểu Tuệ đầy căm phẫn khiến cho cô có cảm giác ấm áp, nhưng tìm cơ hội giới thiệu Trạm Diệc Kì cho mọi người biết ư?
"Ách, về chuyện này..." Vẻ mặt Lương Kỳ Gia không dấu được vẻ do dự.
"Cậu lo lắng cái gì?"
Cô sợ rằng sau khi công bố rồi, cô sẽ bị người ta nói càng khó nghe hơn.
Cùng Trạm Diệc Kì phát sinh tình một đêm, sau đó không cẩn thận mang thai, lại tiếp tục mẹ sang nhờ con gả vào nhà giàu có... Ôi, cái loại kịch bản phim 8h tối sao lại có thể xảy ra trên người cô thế này? Vấn đề là nó lại thực sự xảy ra rồi.
Cô cơ hồ có thể tưởng tượng được cảm giác không thể chối cãi rồi. Thật sự không thể nói mà.
"Thanh giả tự thanh*, chỉ cần bản thân mình biết mình không như mọi người nói, cậu cũng biết, vậy là đủ rồi."
(*sự thật sớm muộn gì cũng tự sáng tỏ)
"Cái gì?!" Tiểu Tuệ khó tin kêu lên.
"Tiểu Tuệ, chờ mình chuẩn bị tâm lí xong sẽ dẫn anh ấy đến cho mọi người biết có được không?" Ngữ khí của Lương Kỳ Gia có chút cầu xin nói.
"Sao phải chuẩn bị tâm lí? Anh ta là doanh nhân à?"
Lương Kỳ Gia ấp úng không thể nói nên lời.
"Quên đi, không ép cậu nữa, mình chỉ muốn nói với cậu miệng người đáng sợ thôi, tự cậu cẩn thận một chút."
"Cám ơn."
"Song cũng phải nói lại, người đó của cậu là tiên sinh BMW hay tiên sinh Mercedes Benz vậy? Tiên sinh Mercedes Benz già như vậy, chắc không phải là hắn chứ?"
Cô lắc đầu. "Ông ấy là tài xế Trần, lái xe của anh ấy. Anh ấy có việc không thể tới đón được thì sẽ gọi lái xe đến đón mình."
"Oa, lại còn có tài xế?" Tiểu Tuệ trưng ra vẻ mặt khó có thể tin được. "Anh ta có rất nhiều tiền sao?" Cô dừng một lát rồi lại nói, "Xem mình hỏi vấn đề ngu ngốc gì này, có cả BMW lẫn Mercedes Benz thì đương nhiên là người có tiền rồi." Cô đột nhiên nở nụ cười. “Ha ha..."
"Tiểu Tuệ?" Lương Kỳ Gia hoàn toàn không hiểu cô đang cười cái gì.
"Mình thật muốn nhìn bà mẹ không tim không phổi của cậu sau khi biết cậu được gả vào nhà giàu có thì phản ứng như thế nào." Cô có chút xấu xa nói. "Bà ấy nhất định rất hối hận khi lúc trước đối xử tệ với cậu, hối hận tới mức muốn đập đầu vào tường."
Lương Kỳ Gia khẽ cười, nhưng không vui vẻ như cô.
Nếu như mẹ cả biết hối hận thì tốt rồi, nhưng lấy sự hiểu biết hai mươi năm cùng sống dưới một mái nhà, cô thật sự rất hoài nghi mẹ cả có biết hai chữ "hối hận" viết như thế nào không.
"Hóa ra hai người ở chỗ này!" Một giọng nói chợt vang lên.
"Nguy rồi, bị tóm rồi." Tiểu Tuệ rụt cổ thầm kêu một tiếng, bởi vì người tới không phải ai khác chính là trợ lí giám đốc của bọn họ.
"Kỳ Gia, có người tìm cô." Trợ lí giám đốc đi tới trước nói.
Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái. Các cô cũng không phải là người của bộ phận nghiệp vụ, làm sao lại có khách đây?
"Là ai ạ?" Tiểu Tuệ hỏi thẳng.
"Nghe nói là mẹ cô."
"Mẹ?" Tiểu Tuệ vừa ngạc nhiên kêu lên, vừa nhanh chóng liếc mắt nhìn Lương Kỳ Gia, có điều vẻ mặt cô không còn hoài nghi mà trở thành châm biếm. "Nhưng mà mẹ của Lương Kỳ Gia đã qua đời khi cô ấy mới được 4 tuổi, sao lại là mẹ được?"
"Tiểu Tuệ." Lương Kỳ Gia khẽ gọi cô.
"Thật sao?" Trợ lí giám đốc ngạc nhiên nhìn về phía cô.
"Chắc là mẹ cả của tôi, tôi đi xem một chút." Lương Kỳ Gia không giải thích nhiều nữa, sau khi nhẹ nhàng gật đầu với phó phòng rồi cất bước về phía thang máy, xuống tầng 1 tiếp khách.
Cô không thể nghĩ ra, mẹ cả sao lại đột nhiên chạy tới tìm cô đây?
***
"Sao vậy?" Nhận thấy hôm nay cô lên xe thì cực kì trầm mặc, Trạm Diệc Kì quan tâm hỏi.
"Sao anh lại hỏi vậy?" Lương Kỳ Gia khẽ ngẩn người, lại cười nói.
"Vừa rồi em rất im lặng." Anh quay đầu nhìn cô.
"Ý anh là bình thường em rất ồn ào hả?"
"Ý anh là có chuyện gì xảy ra?"
Mặc dù cô không nói nhưng anh biết nhất định là có chuyện xảy ra, bởi vì trừ việc lên mạng, sở thích mới của cô gần đây là nói chuyện phiếm với anh, đông một ít tây một ít, cái gì cũng có thể nói được chỉ vì muốn nghe anh giải thích. Như vậy cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội khi cùng anh đi xe đây?
"Dường như chuyện gì cũng không thể gạt được anh." Lương Kỳ Gia trầm mặc một lúc rồi mới cười khổ nói.
"Anh rất thích bộ dáng khi cười của em, nhưng không phải là miễn cưỡng cười." Anh cầm lấy tay cô, như là cho cô thêm sức mạnh. "Có chuyện gì xảy ra thế?" Anh lại dịu dàng hỏi lần nữa.
"Mẹ cả hôm nay đến công ty tìm em." Cô dừng một lát mới nói thẳng ra.
Trạm Diệc Kì cũng im lặng. "Mẹ cả? Vợ của ba em?"
"Vâng". Cô vô lực trả lời.
"Bà ấy tìm em làm gì?"
"Hình như bà biết một ít chuyện của chúng ta từ cha em, bà muốn em cuối tuần này dẫn anh về nhà ăn cơm."
"Trời sắp bão à?" Anh nhướng mày, trào phúng nói. Từ vô số lần nói chuyện phiếm với cô, anh cũng nghe được không ít chuyện về việc người phụ nữ đó không đối xử tốt với chồng, anh đối với cái người phụ nữ được gọi là trưởng bối vốn không có nửa điểm hảo cảm.
"Tiểu Tuệ cũng nói như vậy." Lương Kỳ Gia khẽ hạ cánh môi, cười khổ.
"Chính vì chuyện này bà ấy mới đặc biệt chạy đến công ty tìm em hả? Bà ấy không biết trên thế giới có một vật gọi là điện thoại di động sao?"
"Bà không có số của em."
"Là em chưa từng cho hay là bà ấy coi thường không lấy?"
Tên này đúng là một câu đòi mạng mà. Đáp án đương nhiên là vế sau rồi.
"Bà ấy muốn làm cái gì?" Trạm Diệc Kì hỏi, lại lập tức tự trả lời: "Nhất định là cáo chúc tết gà rồi, không có gì tốt lành hết."
"Em không biết." Cô thản nhiên trả lời.
"Em nhất định nghĩ đến cái gì đó nên mới lo lắng, bất an như vậy. Em lo gì vậy? Nói cho anh biết được không?" Anh nhìn cô, thoáng dùng sức nắm tay cô một chút.
"Tuần này ba em đi du lịch cùng công ty, không có ở nhà." Cô chần chừ rồi mới nói ra.
"Sau đó thì sao?" Anh không biết vì sao cô lại nói đến chuyện này.
"Mẹ cả nếu muốn biết điện thoại của em có thể hỏi ba, cô không hỏi lại chọn thời điểm ba không ở nhà bảo em dẫn anh về, em thật sự..." Cô thật sự không biết nói gì, trong lòng rất bất an, cảm giác như sóng gió đang tới.
"Nếu em không muốn đi thì đừng đi, từ chối là được rồi." Nhìn cô lo lắng như vậy, Trạm Diệc Kì lập tức giúp cô quyết định.
"Em không biết." Cô do dự nói: "Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa nếu em không đi, em lo sau này cuộc sống của ba sẽ càng khó khăn hơn. Mẹ cả nhất định mượn chuyện này để trì triết ba."
"Ba em có thể rời khỏi căn nhà đó."
"Tiền của ông cũng đều trong tay mẹ cả rồi."
"Nếu như là vì vấn đề tiền thì đó căn bản không phải là vấn đề, nuôi thêm một người bố vợ với anh mà nói cũng không có khó khăn." Khẩu khí của anh rất nhẹ nhàng.
"Ba vốn là một người rất có trách nhiệm với gia đình." Cô lắc đầu nói.
"Nói đến chuyện này, anh có thể hỏi ba em và mẹ em --- anh nói là mẹ ruột của em, có chuyện gì xảy ra sao? Theo lời em nói, nếu ba em là một người rất có trách nhiệm, ông sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cả hai người phụ nữ." Điểm này thật sự khiến anh không thể hiểu nổi.
"Ba mẹ em vốn là một đôi nam nữ tự do yêu nhau, còn mẹ cả lại là người vợ mà ông nội vừa lòng. Ông nội vốn là một người nghiêm khắc, ba không có biện pháp cãi lại, chỉ có thể chia tay với mẹ em, mẹ em khi đó cũng không biết đã mang thai em, ba em cũng vậy. Khi em hơn 3 tuổi, mẹ em vì đổ bệnh mà không thể nuôi dưỡng em được nữa, không còn cách nào đành hướng ba em giúp đỡ. Năm em 4 tuổi, mẹ vì bệnh mà qua đời, ba liền mang em về nhà."
"Hóa ra là vậy." Trạm Diệc Kì gật đầu, rốt cục cũng hiểu.
"Mẹ cả vốn là một người rất sĩ diện, vốn không thể nào chấp nhận chuyện ba ở sau lưng bà có con gái ở ngoài, cho dù là em được sinh ra trước khi hai người kết hôn cũng không được. Hơn nữa ba lại đặc biệt thương em, có thể bà nghĩ là do ba yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên bà mới hận em như vậy, cả đời sống trong căm hận." Cô nói xong rất bình tĩnh, việc này cô đã sớm chấp nhận rồi.
"Anh chỉ có thể nói rằng ngoài em và mẹ ruột của em thì tất cả đều sai rồi. Ông nội em quản quá nhiều việc, ba em năm đó quá nhu nhược, về phần mẹ cả của em, anh vốn cho là nhân cách của bà ta có vấn đề, chưa ai mang đến bất hạnh cho bà ta, bất hạnh đều từ bà ta mang tới mà thôi." Anh đưa ra ý kiến.
Lương Kỳ Gia gật đầu. Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ, điều làm cô phiền não bây giờ chính là cuối tuần này.
"Anh cảm thấy chúng ta không nên đi sao?" Cô hỏi anh.
"Em không muốn đi thì đừng đi, nếu em muốn đi, anh nhất định đi cùng em." Anh trả lời hay không trả lời cũng giống nhau, bởi vì đối với anh mà nói, có đi hay không vốn không phải điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất vốn là... "Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để bà ta động vào một sợi lông tơ của em."
Ngữ khí trầm ổn, bình tĩnh của anh thoáng trấn an sự quyết tâm trong trái tim cô.
"Nếu như người mà bà ấy muốn động đến không phải là em mà là anh thì sao?" Cô trêu anh.
"Hử, vậy thì có người phải lo lắng rồi." Trạm Diệc Kì cũng làm ra vẻ mặt khó khăn, chân mày nhíu lại nói.
Cô bị anh chọc đến bật cười.
"Đừng lo lắng, có em ở đây, em sẽ không để bà ấy động đến một sợi lông tơ của anh." Lương Kỳ Gia đem lời của anh ra nhại lại không sai một từ.
Không nghĩ đến cô bày ra chiêu này, anh ngẩn người một chút rồi cười phá lên.
"Được, tốt lắm." Anh cười nói. "Như vậy cuối tuần này anh phải dựa vào em rồi, em yêu."
"Không thành vấn đề, cứ để em." Cô cam đoan nói.
"Anh sẽ rửa mắt chờ xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.