*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn Diệp Bách Nhiên, đến một câu mà Diệp Thiến Nhi cũng không nói nên lời. Ông đang nằm trên giường, trông như đã già đi mười tuổi, dường như ông chưa thể nào tiếp nhận được biến cố ấy. Xưa nay cô ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày bố mình sẽ trở nên già cỗi và yếu ớt như vậy.
“Bố nói cái gì vậy hả, con nhất định sẽ đến thăm bố mà.” Vừa nói xong thì bản thân cô ta cũng phải bật cười vì những lời này. Mãi cho tới bây giờ, vào thời khắc quan trọng nhất như thế này mà cô ta vẫn là người phải ra mặt.
“Chà, bố già rồi, sau này con cứ tự chăm lo cho mình là được rồi. Tiền thì con cứ giữ lại đi, bố chưa chết ngay đâu.” Trong lòng Diệp Bách Nhiên hiểu rõ rằng nếu mình chết đi thì số tài sản mà Diệp Thiến Nhi được thừa hưởng sẽ rất nhiều.
Diệp Thiến Nhi không lên tiếng. Khoản tiền này từ đâu mà ra, cô ta cũng biết.
Mãi cho đến buổi tối, Hoắc Minh Dương mới ra khỏi phòng. Lúc đi ra anh không nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đâu cả.
“Diệp Tĩnh Gia đi đâu rồi?” Hoắc Minh Dương thuận miệng hỏi một người giúp việc.
Người nọ cứ thế mà nhìn Hoắc Minh Dương, không dám nói cả một câu, rất sợ mình nói sai rồi làm Hoắc Minh Dương không vui.
“Tôi không biết thưa cậu, mợ chủ đã đi đâu từ sớm rồi.” Cô ấy thật thà nói. Ai cũng chẳng đoái hoài đến Diệp Tĩnh Gia, đương nhiên không biết gì.
Quay trở lại với Diệp Thiến Nhi.
Vào mấy giờ trước, Diệp Thiến Nhi đứng bên cạnh giường nằm của Diệp Bách Nhiên, suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng. Cô ta biết mình muốn cái gì nhưng ông không hề có †âm trạng mà để ý. Thật ra có rất nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần trong lòng biết rổ cái gì nên làm, cái gì không nên làm là được.
Thế là Diệp Thiến Nhi đến nhà họ Hoắc và hẹn Diệp Tĩnh Gia ra: “Tôi có chuyện muốn tìm Diệp Tĩnh Gia.” Cô không biết rốt cuộc Diệp Thiến Nhi có ý gì, mà giờ cô em gái này đã gọi cô rồi, cô suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định sẽ đi với cô ta.
“Sao thế? Em tìm chị có chuyện gì sao?” Lúc nói chuyện, Diệp Tĩnh Gia không tỏ vẻ thân thiện với Diệp Thiến Nhi mấy. Việc gì nên làm hay không nên làm, Diệp Thiến Nhi đều làm hết cả, cô rất không hài lòng về điều đó.
“Chị ơi, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, chúng ta đừng nói chuyện khách sáo như thế. Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm chị sao?” Diệp Thiến Nhi nói năng hòa nhã để lấy lòng Diệp Tĩnh Gia. Cô †a rất sợ mình sẽ khiến Diệp Tĩnh Gia khó chịu, khi đó thì cô ta sẽ bị phớt lờ mất.
“Có cái gì để khách sáo đâu, chúng ta đều là chị em mà.” Trong lòng Diệp Thiến Nhi biết Diệp Tĩnh Gia vẫn còn đôi chút bất mãn với mình, nhưng bây giờ cô ta có chuyện cần nhờ người khác giúp đỡ nên cũng phải có thái độ đàng hoàng.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Diệp Thiến Nhi. Bình thường cô ta không như vậy đâu, chỉ là “đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại”, thấy Diệp Thiến Nhi tỏ ra lễ phép ngoan ngoãn như thế, Diệp Tĩnh Gia cũng không nói ra những lời quá khó nghe.
“Chúng ta làm chị em bao nhiêu năm, chị không hiểu tính em sao?” Diệp Tĩnh Gia chịu không nổi tính cách của Diệp Thiến Nhi. Cô quá hiểu Diệp Thiến Nhi, có chuyện gì tốt cô †a cũng không bao giờ nghĩ tới người nhà.
Cầm lấy tách cà phê vừa được phục vụ mang ra, Diệp Tĩnh Gia uống một ngụm mà không thêm sữa hay đường, hơi đăng đắng.
“Chị, bệnh của bố cần một số tiền lớn, chị cũng biết em không có nhiều tiền mà.” Diệp Thiến Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Lần này cô ta hẹn Diệp Tĩnh Gia ra là để xem Diệp Tĩnh Gia có thể cho được bao nhiêu tiền, cô ta thật sự tiếc nếu phải lấy một số tiền lớn như thế để chạy chữa cho Diệp Bách Nhiên.
“Em không cần suy nghĩ nữa đâu, chị cũng không có nhiều tiền đâu.” Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia chẳng giàu có gì cho cam. Tiền được mừng khi kết hôn của cô cũng đã cho nhà họ Diệp, cô ở nhà họ Hoắc không có công việc cũng không ra khỏi nhà, làm gì có tiền đâu? Mà có thì cũng không dùng được.
“Chị không muốn cứu bố sao?” Diệp Thiến Nhi cố ý nói lớn tiếng lên, sau đó nhanh chóng lấy tay che miệng lại.
Nghe thấy động tĩnh bên này, những người đang ngồi xung quanh đầu dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Diệp Tĩnh Gia. Nếu biết trước bữa cơm này sẽ khó nuốt như vậy, cô thà không đến thì hơn.
“Em nói cái gì vậy? Chị biết chị đã nợ chú Diệp rất nhiều, nhưng chị cũng tự nhận mình không làm chuyện gì có lỗi với chú ấy. Nhưng còn em, người làm sai là em.” Cầm bộ đồ lên, Diệp Tĩnh Gia muốn bỏ đi ngay lập tức. Có những chuyện có thể nhịn được thì nhịn, không thể nhãn nhịn nổi thì đi chỗ khác luôn cho rồi.
“Đừng mà, chị ơi, chị chờ em với, chị đừng đi mà.” Diệp Thiến Nhi nhanh chóng ngăn Diệp Tĩnh Gia lại, sợ cô sẽ đi thật. Nếu Diệp Tĩnh Gia bỏ đi thì mọi chuyện sẽ hỏng bét mất, kế hoạch của cô ta vẫn chưa được thực hiện nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiến Nhi, Diệp Tĩnh Gia biết ngay là chẳng có chuyện tốt lành gì, nói: “Em có nói gì nữa thì cũng vô dụng, nếu chị có tiền thì đã cho em rồi, nhưng đằng này chị không có. Cho dù em ép chị đến chết thì chị cũng không có tiền đâu.
Nói rồi Diệp Tĩnh Gia cũng định đi, cô còn phải về nhà họ Hoäc để làm cho xong việc, làm gì có tâm trạng để xem Diệp Thiến Nhi đang buồn hay vui.
“Chị ơi, chị đừng đi mà.” Diệp Thiến Nhi lên tiếng trấn an Diệp Tĩnh Gia, biết cô ngoài lạnh trong nóng: “Hai chị em chúng mình ngồi xuống nói chuyện với nhau đi, cứu bố quan trọng hơn mà.” Diệp Thiến Nhi tỏ vẻ mình đã biết sai. Cô †a muốn biểu hiện tốt một chút để Diệp Tĩnh Gia cho mình một cơ hội.
“Nhưng chị thật sự không có tiền.” Diệp Tĩnh Gia lặp lại một lần nữa. Cô thật sự rất muốn giúp đỡ Diệp Bách Nhiên, nhưng bất đắc dĩ là cô không đủ khả năng.
“Em biết. Nhưng chị ở nhà họ Hoắc cơ mà, nhất định sẽ có cách mượn được tiền thôi.” Diệp Thiến Nhi nói rồi nhìn Diệp Tĩnh Gia, trong đôi mắt ấy tràn đầy nỗi khát vọng đối khát vọng. Ánh mắt này khiến Diệp Tĩnh Gia bắt đầu không nhịn nổi nữa.
“Em đừng có tính kế dựa hơi nhà họ Hoắc như thế, chị nợ nhà họ Hoặc đã đủ nhiều rồi.” Biết ý đồ của Diệp Thiến Nhi, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình để đi. Cô biết cứ tiếp tục như vậy cũng không có kết quả gì cả.
“Cái gì mà tính kế chứ! Chị là chị em mà, bố cũng không có con trai, hai chúng ta không nghĩ cách thì còn ai nữa chứ.” Diệp Thiến Nhi nói với vẻ rất đương nhiên làm Diệp Tĩnh Gia vô cùng khó chịu.
Cô lạnh giọng nói: “Em đã vì cái nhà này mà cống hiến được gì chưa, đừng cứ luôn úp cái mũ to đó lên đầu chị. Chị còn chuyện khác phải làm, đừng nghĩ chị rảnh rỗi lắm, cũng đừng khiến chị ngày nào cũng phải quan tâm lo lắng cho từng việc của em nữa.” Xưa nay cô em gái này của Diệp Tĩnh Gia chưa từng làm được điều gì cho gia đình, cả ngày bao giờ cũng làm mấy chuyện không đâu, cô cũng chẳng biết nên nói sao mới phải. Dường như dù trong gia đình xảy ra bao nhiêu chuyện thì Diệp Thiến Nhi cũng có thể mồm mép nhanh nhạy cho được, bao giờ cũng tìm đủ thứ lý do để trốn tránh vấn đề.
Giờ thì đến việc Diệp Bách Nhiên nhập viện, mấy thứ đồ trang sức quý báu của Diệp Thiến Nhi nhiều không kể xiết, tùy tiện bán một ít đã đủ tiền giải phẫu rồi, nhưng cô ta lại không làm thế mà đến đây ăn vạ cô.
“Chị, em phải làm sao bây giờ. Em biết nhờ đến ai ngoài chị đây, em thật sự hết cách rồi!” Diệp Thiến Nhi nghẹn ngào nói.
Hôm nay cô ta nhất định phải khiến Diệp Tĩnh Gia lấy tiền ra, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, lúc đó cô ta cũng đỡ được một phần.
“Làm sao bây giờ cái gì? Làm sao à, chị có biết đâu.” Diệp Tĩnh Gia lạnh lùng nói.
Chuyện này cô không thể nhượng bộ được, cô đã nợ nhà họ Hoäc quá nhiều rồi.
Lúc đi ngang qua bệnh viện, cô đã mua que thử thai. Hiện giờ việc cô có mang thai được hay không đã thành vấn đề hàng đầu, nếu cô mang thai được thì mối nguy cơ mà nhà họ Diệp đang phải đối mặt sẽ được hóa giải hoàn toàn, nhưng nếu cô không thể mang thai thì không còn cách nào nữa. Một tháng sau, Diệp Bách Nhiên sẽ phải ra viện.
Cô đã không còn đường lui nào nữa nên chẳng hơi đâu để cân nhắc những chuyện khác. Cả tâm trí cô đều đặt trên việc làm cách nào để có thai.
Chị Tiết thấy Diệp Tĩnh Gia đã về, toàn thân lại ướt như chuột lột thì nhanh chóng tiến lên dò hỏi: “Thưa mợ chủ, mợ về rồi ạ, cậu chủ đã tìm cô rất lâu rồi.” Diệp Tĩnh Gia như đang mộng du, rất lâu sau mới giật mình ngẩng đầu lên hỏi: “Anh ấy dậy lúc mấy giờ vậy?” Khi cô ra ngoài thì Hoắc Minh Dương vẫn còn đang trong giấc ngủ, chẳng có vẻ gì là sắp thức dậy cả.
“Cậu chủ tỉnh được một lát rồi ạ. Tôi không biết mợ chủ đang làm gì, cũng không biết mợ đang ở đâu nên không dám báo cáo tình hình cho cậu chủ biết.” Nói xong chị Tiết đưa một chiếc khăn lông cho Diệp Tĩnh Gia để cô lau người, chị ấy không muốn mợ chủ cũng bị cảm mạo.
“Được, vậy tôi đi lên đây.” Diệp Tĩnh Gia không thể trì hoãn một phút giây nào trong những chuyện có liên quan đến Hoắc Minh Dương. Sau khi về phòng cất que thử thai vào trong ngăn kéo, cô lập tức tìm Hoắc Minh Dương. Đến phòng của anh, cô đang đứng nơi cửa mà cũng cảm giác chân mình đang run rẩy. Cô đang sợ hãi, không dám đối mặt với Hoắc Minh Dương.
“Trễ thế rồi mà cô còn đi đâu vậy?” Giọng nói của Hoắc Minh Dương nghe đầy lạnh lùng, không có chút cảm xúc gì như tới từ địa ngục vậy. Bây giờ anh ước gì có thể xé xác Diệp Tĩnh Gia ra làm trăm mảnh, không biết cô được ai tiếp sức mà lại dám về nhà trong khi đã tối muộn như vậy.
“Tôi… Vừa rồi Diệp Thiến Nhi gọi tôi ra ngoài.” Hoắc Minh Dương hơi có ấn tượng về Diệp Thiến Nhi. Diệp Tĩnh Gia còn chưa nói hết thì đã bị Hoắc Minh Dương ngắt lời: “Là đứa em thầm mến Lữ Trung Hoàng của cô đấy à?” Nói xong, Hoắc Minh Dương còn nở nụ cười đầy khinh thường. Anh chẳng có chút gì là hảo cảm với cô ta. Cả hai chị em nhà họ Diệp đều không biết xấu hổ như nhau.
“Đúng vậy… Liên quan tới chuyện chú Thuận bị bệnh.” Hoắc Minh Dương không nói gì. Bây giờ anh vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia thôi đã khó chịu lắm rồi.
Thấy thế, Hoắc Minh Dương cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Tĩnh Gia. Kể từ khi Lữ Trung Hoàng đến đây, Diệp Tĩnh Gia cứ dán mắt vào Lữ Trung Hoàng mãi mà chẳng chịu nhìn đi chỗ khác, điều này làm cho anh khá tức giận.
“Trời tối thui rồi kìa, cậu không tính về hả?” Hoắc Minh Dương lên tiếng nhắc nhở mà như đang đuổi Lữ Trung Hoàng đi vậy.
Diệp Tĩnh Gia không biết Hoắc Minh Dương đang làm sao, ngoài miệng vẫn không nói gì, nghe theo Hoặc Minh Dương cho anh vui.
“Vậy lần sau anh lại tới nhé.” Diệp Tĩnh Gia nói với Lữ Trung Hoàng. Trong giọng nói ẩn chứa chút gì đó thật dịu dàng, khóe môi nhoẻn lên tạo thành một nụ cười khe khẽ.
Nhìn nụ cười trên môi cô, Hoắc Minh Dương cảm giác khá gai mắt.
Theo bước chân Lữ Trung Hoàng rời khỏi đây, Diệp Tĩnh Gia cảm giác áp suất trong nhà cũng thấp đi, có vẻ nếu cô tiếp tục ở đây thì cũng không ổn lắm. Nghĩ vậy, cô bèn nói: “Tôi ra ngoài trước đây.” “Cô còn muốn đi đâu nữa?” Giọng điệu của Hoắc Minh Dương nghe hơi lành lạnh.
Diệp Tĩnh Gia đáp: “Tôi muốn đi hỏi Lữ Trung Hoàng là còn có chuyện gì cần dặn dò nữa không.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoäc Minh Dương xong thì cũng cảm thấy lồng ngực hơi không thoải mái. Đã rất nhiều lần cô không thể kiểm soát tình cảm trong tim mình, cô vừa lo lắng Hoäc Minh Dương biết lại vừa lo lắng Hoắc Minh Dương không biết.
“Lại muốn đi tìm Lữ Trung Hoàng nữa à?” Hoắc Minh Dương hỏi một câu rất khó hiểu làm Diệp Tĩnh Gia không biết nên trả lời như thế nào: “Anh nói vậy là có ý gì, tôi không muốn nói gì với Lữ Trung Hoàng cả.” Cô nhanh chóng giải thích cho mình, rất sợ mình không cẩn thận sẽ làm sai điều gì.
Hoắc Minh Dương cảnh cáo Diệp Tĩnh Gia: “Được rồi, cô không cần giải thích với tôi nhiều như vậy. Sau này chú ý lời nói của cô hơn đi. Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, cô biết rồi chứ.” Diệp Tĩnh Gia đã làm rất nhiều chuyện khiến anh không hài lòng, không muốn nói gì thêm nữa.
“Tôi biết rồi.” Diệp Tĩnh Gia gật đầu rồi không nói chuyện nữa, giữa cô và Hoắc Minh Dương sẽ luôn không có kết quả gì cả. Cô nói tiếp: “Vậy tôi đi về trước nhé.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Dương xong cũng định về phòng ngủ.
Thấy Gia né tránh như vậy, Hoắc Minh Dương nghĩ cô muốn lén hẹn hò với Lữ Trung Hoàng nên bắt đầu tỏ ra khó tính: “Có phải tôi bảo Lữ Trung Hoàng về nên cô tiếc không? Loại phụ nữ gì thế này, sao lại không biết thận trọng chứ.” Lâu nay Hoắc Minh Dương luôn có thành kiến sâu sắc về Diệp Tĩnh Gia, đặc biệt là về ánh mắt của cô khi nhìn Lữ Trung Hoàng. Anh lại hỏi: “Hay là cô thèm trai quá chịu không nổi?” “Anh!” Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương với vẻ khó tin, sao anh có thể nói ra những lời lẽ xúc phạm như vậy được chứ? “Anh có biết anh đang nói gì không đấy?”