Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 128: Không muốn bản thân bị lợi dụng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai đó?” Nghe tiếng gõ cửa thì thấy Đinh Thanh Uyển bước vào. Hoặc Minh Vũ có phần hăng hái nhìn người phụ nữ trước mặt hỏi: “Cô thích tôi đúng không?” Đinh Thanh Uyển nhìn anh ta rồi cười cười, bây giờ đã biết mong chờ cô ta rồi Sao.
“Thích anh? Tôi cười vào.” Người phụ nữ trước mặt rốt cuộc cũng lộ ra bản chất thật sự, ngược lại Hoắc Minh Vũ lại cảm thấy có phần thú vị vì cô ta không thích anh ta, anh ta nói: “Tốt lắm, vậy bây giờ nghĩ xem nên xuống dưới kia nói với phóng viên như thế nào.” Những gì bà Hoắc nói đã sớm được ứng nghiệm, hiển nhiên không ai hiểu con bằng mẹ: “Được rồi, đi thôi, anh chuẩn bị xong chưa?” “Không có gì cần chuẩn bị. Cứ nói một câu là xong, chẳng phải bọn họ muốn có một đáp án sao, cứ nói ra thôi.” Giờ đây, mỗi nhân viên vào toà nhà Hoắc Thị đều phải bị giới truyền thông kéo lại phỏng vấn và anh ta không muốn tình hình này kéo dài hơn nữa.
“Được rồi, đừng chần chừ nữa. Phải đối mặt với nó thôi, nhanh lên nào.” Cô ta tăng thêm dũng khí cho Hoắc Minh Vũ, dù sao đây cũng là cơ hội của cô ta, nên phải nhanh chóng nắm lấy thật tốt, nếu không cẩn thận thì không còn gì cả.
“bi thôi” Hoắc Minh Vũ dắt tay Đinh Thanh Uyển bước xuống lầu, những người khác đều nhìn sang. Hóa ra giám đốc Hoắc thật sự có mối quan hệ với Đinh Thanh Uyển.
Bước đến cửa công ty, Hoắc Minh Vũ đưa tay ra và Đinh Uyển Nhi cũng thuận theo khoác tay anh. Bây giờ cô ta cũng muốn đứng sóng đôi với Hoắc Minh Vũ xuất hiện trên mặt báo. Thậm chí cô ta không sợ nếu như Hoắc Minh Vũ không muốn thừa nhận thì cô ta sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào, cô ta chỉ muốn cùng anh ta bước đi giữa ánh đèn flash sáng chói.
“Các bạn báo đài đã đợi rất lâu rồi, tôi mang một ít nước mời mọi người uống.” Nói xong, anh ta ra lệnh cho bảo an mang vài thùng nước phát cho những người phóng viên đang chờ đợi dưới lầu.
Nhìn thấy Hoắc Minh Vũ như vậy, giới truyền thông cũng ngượng ngùng không dám hỏi thẳng mà chỉ chờ Hoắc Minh Vũ lên tiếng rồi xem anh ta nói gì thôi.
“Chuyện là như thế này. Gần đây, tin đồn thất thiệt về cô Từ đã gây ồn ào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng và hình ảnh của công ty chúng tôi.” Hoắc Minh Vũ nói xong, dừng lại và nhớ lại những chuyện đã từng có với Từ Thanh Lam.
Trong lúc nhất thời anh ta lại không thể nói ra bất cứ lời nào quá tuyệt tình.
Đỉnh Thanh Uyển buông bàn tay đang năm lấy cánh tay của Hoắc Minh Vũ ra và đặt nó vào trong lòng bàn tay của anh ta. Cô ta ra hiệu cho anh ta đừng làm hỏng những gì mà bà Hoắc đã dày công sắp đặt.
“Còn nữa, quan hệ giữa tôi và cô Đinh đang đứng ở đây có phần không thể nói cho ai biết được. Hiện tại thì tôi và cô Đinh đây đang ở trong mối quan hệ.” Anh ta nhanh chóng và linh hoạt giải quyết tình hình, tránh cho Hoắc Thị bị bôi xấu bởi những tin tức như thế này, cũng không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến toàn bộ công ty.
Nếu Từ Thanh Lam cảm thấy rằng có thể kiểm soát được anh ta, thì cô ta sẽ cho Từ Thanh Lam thấy bản thân cô ấy đã sai chỗ nào.
Mọi hy vọng giờ đây đều đặt lên vai Hoắc Minh Vũ, những rắc rối của cô ấy chỉ có một mình cô ấy giải quyết được. Bà Hoắc đang hồi hộp ngồi xem truyền hình trục tiếp, chỉ hi vọng rằng chuyện này có thể giải quyết được vấn đề khó khăn hiện nay. Nghe được những lời này của Hoắc Minh Vũ, sự lo lắng trong lòng bà rốt cuộc cũng có thể buông xuống.
Từ Thanh Lam ngồi ở dưới ghế tựa, người đại diện đang giúp cô ta cầm ô, cô ta đang tận hưởng cuộc sống của mình thì đột nhiên Ninh Sơ vội vàng chạy tới tìm cô ta, nói: “Tử Kỳ, xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.” Tiêu đề ghi rõ ràng: Từ Thanh Lam vì muốn được nổi tiếng đã lan truyền các tin tức chưa được chứng thực.
Xếp sau ba nữ diễn viên hàng đầu.
Nhìn tất cả những vấn đề này, cô ta chỉ cảm thấy đau đầu. “Hiện tại em cảm thấy không được tốt lắm.” Từ Thanh Lam cố gắng tránh chị Ninh; theo tính khí của chị Ninh thì nếu mà nổ ra một vụ bê bối như vậy, mất đi một chỗ dựa đầy tiền phía sau lưng thì hầu như không có kết cục tốt nào.
Điều mà cô ta sợ nhất bây giờ là chị Ninh không vui…
“Em… em thật sự …” Cô ta muốn rời khỏi đây, nếu không chị Ninh mà mất bình tĩnh thì sẽ có chuyện lớn mất.
Nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, chị Ninh biết rằng tám phần là giữa bọn họ đã có vấn đề lớn.
“Em…em… em nói chuyện với anh ấy một chút, em sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng.” “Có ba công ty quảng cáo đã đổi người phát ngôn, một bộ phim truyền hình, hai phim điện ảnh. Những phim mà em đóng gần đây cũng sẽ hoãn ra mắt để xoá những cảnh có em.” Từ Thanh Lam này không có tài năng diễn xuất, cũng không để ai vào mắt, nếu như không vì Hoắc Minh Vũ ở phía sau chống lưng cho cô ta thì ai sẽ chỉ tiền mời cô ta chứ.
Bây giờ ông chủ chống lưng cho cô ta đã mất đi, đương nhiên vị trí mà cô ta đang ngồi cũng sẽ biến mất. Chuyện gì chị Ninh cũng hiểu rõ.
“Chị nghĩ bà Hoắc bây giờ chỉ muốn bóp chết em mà thôi, cho nên em cũng đừng tự mình đâm đầu vào nơi đau khổ, lựa chọn của anh ta đã rõ ràng quá rồi. cho nên cô vẫn không muốn đau khổ, sự lựa chọn của anh ấy là hiển nhiên.” Hoắc Minh Vũ chắc hẳn hiểu sự việc này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Từ Thanh Lam đến mức nào, nhưng anh †a vẫn làm như vậy. Người đàn ông như vậy sao có thể đưa ra một quyết định mà khiến cho bản thân mình hối hận được, anh ta đã nhượng bộ Từ Thanh Lam lâu như vậy rồi, nhưng sự việc lần này thật sự là quá đáng.
“Chị Ninh, chị cứu em với, cứu em với.” Bây giờ cô ta mới bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, không ngờ Hoắc Minh Vũ lại làm ra chuyện này, mỗi lần đều cưng chiều cô ta, vậy mà giờ đột nhiên lại thành ra thế này.
Cô ta không có ai để dựa vào cũng không ai khác có thể cứu cô, chỉ có chị Ninh, bây giờ cô chỉ có thể nhờ chị Ninh mà thôi.
“Đừng ở đây mà cầu xin tôi, tôi chỉ là một người đại diện. Tôi vẫn phải dựa vào cô để hoàn thành công việc. Tôi thực sự không thể nhịn được. Tôi không thể nhịn được nữa.” Nói xong chị Ninh cũng xoay người rời đi, cô ấy còn có nhiều cây khác hái ra tiền hơn. Hiện giờ, gốc cây này không đào được tiền nữa rồi, tất cả tiên đều phải đem đi bồi thường cho người ta, đây chính là một vòng lặp.
Cuối cùng, chỉ một hoặc hai người sống sót, và những người khác chẳng qua chỉ là nổi tiếng một thời gian, trong nháy mắt đều bị lãng quên…
Từ Thanh Lam mất đi Hoắc Minh Vũ, cô †a không còn bất cứ giá trị nào trong giới giải trí này nữa, trừ khi có người nâng đỡ cô ta thêm lại lần nữa. Nhưng ai dám đứng ra chống lại nhà họ Hoắc? Trong giây lát, cô ta cảm thấy mất phương hướng, không biết phải làm gì và cầu cứu ai đây.
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng vì một †in tức như vậy mà mất hết tất cả, cô ta chỉ cảm thấy mọi thứ bây giờ quá bất công với cô ta mà thôi.
Ban đầu, cô ta mượn danh tiếng của Hoäc Minh Vũ nhưng chính cô ta mới là người chăm chỉ đóng phim.
“Chấp nhận số phận đi chị ơi, cái vòng tròn là thế này.” Người đại diện cũng an ủi Từ Thanh Lam.
Nghe người đại diện nói như thế, đột nhiên Từ Thanh Lam càng tức giận: “Cút.” Chưa tức giận mà tính tình đã khó chịu như vậy, Từ Thanh Lam muốn anh ta đi thì người đại diện sẽ đi thôi. Cho nên anh ta cũng không thèm nói chuyện với Từ Thanh Lam, tính cách này của Từ Thanh Lam sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi mà thôi. Và anh †a đã mong đợi chuyện này từ lâu rồi. Bây giờ bị như vậy đúng là đáng đời.
Nhìn thấy người đại diện rời đi vui vẻ như vậy, Từ Thanh Lam cũng rất tức giận.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang chống lại cô ta, sớm muộn gì cô †a cũng sẽ trở lại, trở thành một người đặc biệt, nhận được rất nhiều thứ mà người khác không thể có được.
Cô ta gọi điện cho sếp Vương, lần trước còn hẹn cô gặp mặt, rất quan tâm đến cô: “Xin chào, ông chủ Vương?” Giọng nói của Từ Thanh Lam có phần hờn dỗi khiến người đàn ông cảm thấy ngứa ngáy.
Kết quả là ông chủ Vương đã đáp lại: “Cô là ai vậy?” Từ Thanh Lam bị dội gáo nước lạnh vào đầu: “Tôi là Từ Thanh Lam. Lần trước gặp anh, anh muốn mời em đi ăn tối nhưng em lại không có thời gian. Anh quên rồi à?” Từ Thanh Lam đứng kiên nhẫn nói với Sếp Vương. Dù sao trong lòng hắn ta cũng đang không vui, cô cũng không dám trút giận lên người của người đàn ông này.
“À, tôi biết rồi.” Người đàn ông nói chuyện qua điện thoại vân một mực giấu diếm không nói thật, ông †a còn từ chối đi ăn cùng cô ta. Khi chúng ta rơi xuống dốc thì người khác cũng nhìn ta bằng con mắt khác.
“Tôi thật sự không biết phải làm sao.” Từ Thanh Lam ôm đầu gối khóc lóc, mặc kệ đám phóng viên đang vây xung quanh cô, bây giờ chỉ cần có đề tài để gây chú ý đều tốt cả.
Khi Hoắc Minh Vũ, ủng hộ truyện one nhé, cắt đứt quan hệ với Từ Thanh Lam thì việc đầu tiên bà Hoắc làm chính là chặn mọi đường của Từ Thanh Lam, hiện tại sự bất mãn của bà đối với Từ Thanh Lam đã lên đến mức không thể cứu vấn được nữa rồi.
Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào có thể phá hủy mối quan hệ gia đình của họ như vậy cả. Nhưng kể từ khi Từ Thanh Lam xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi, đây là điều mà bà Hoắc không thể chấp nhận được.
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đau đầu quá.” Công ty mở cuộc họp với Từ Thanh Lam, không biết đã nói gì mà cuối cùng Từ Thanh Lam cũng không chịu nỗi nữa nói ra câu này với các bậc đàn anh, đàn chị.
Có quá nhiều thứ mà cô ta không biết phải giải quyết như thế nào và thậm chí cô ta cũng không biết phải làm gì để khiến bản thân và Hoắc Minh Vũ hạnh phúc.
“Thôi, không nghĩ đến nữa. Trong khoảng thời gian này cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, có hoạt động gì thì hãy chờ thông báo sau.” Đây đúng là không khác gì bản án tuyên tử hình với Từ Thanh Lam. Đầu đã đến mức này, tự nhiên không thể quay đầu lại nữa rồi.
Từ Thanh Lam biết điều này có nghĩa là gì. Nhiều nghệ sĩ đã bị lãng quên cũng trải qua những chuyện này, nhưng cô ấy quá mệt mỏi nên chỉ đơn giản là không nghĩ về nó và cũng không cân nhắc đến nó nữa.
“Tôi biết, bây giờ tôi cũng rất bận.” Nói xong thì cô ta cầm theo túi xách của mình và rời đi.
Mấy vị điều hành cấp cao liếc mắt nhìn nhau, hiện giờ không được thuận lợi vẫn còn ra vẻ như vậy. Hoäc Minh Vũ không cần cô ta cũng đáng lắm, lòng dạ của người phụ nữ này thật là thâm độc như rắn rết.
Bọn họ cũng không có ý định đôi co với cô ta, tuỳ cô ta muốn ra sao cũng được, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Cô ta có đói chết cũng là đáng đời.
Nghĩ đến điều này thì bọn họ không quan tâm đến cô ta nữa, cảm thấy dạng nghệ sĩ thế này thì đều không tiến xa được, là người nổi tiếng còn không biết khiêm nhường, cứ tưởng như mọi thứ đều phải xoay quanh cô †a, xem mình là cái rốn của vũ trụ.
Công ty có thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng chẳng ít.
Sau khi rời khỏi công ty, Từ Thanh Lam biết rằng cô ta không còn nơi nào để đi, hiện tại cô ta vẫn đang được chú ý rất nhiều và mọi người đều nói về cô ta ở mọi nơi.
Nhiều lúc cô ta cũng không biết phải làm gì, bây giờ tự dưng cô ta cảm thấy nhớ Hoắc Minh Vũ, nói thật là cô thích Hoắc Minh Vũ nhưng cô cũng không biết: “ĐÌnh Vũ à, anh đang ở đâu vậy.” Cô ta gọi điện thoại cho Hoắc Minh Vũ, hiện tại cô ta cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, trong lòng càng ngày càng rối loại. “Em thật sự không biết mình muốn làm gì và phải làm gì mới tốt. Anh nói em nên làm sao bây giờ… Từ đầu đến cuối điện thoại đều không thể kết nối được.

“Không cần trả lời, tôi cũng không muốn bị lợi dụng.” Anh ta suy nghĩ một chút nói, thật ra anh ta cũng biết có một số chuyện sẽ không có kết quả. Nếu như cứ cố chấp mà chọn thì đó sẽ là một lựa chọn sai lầm.
Một là làm, hai là không làm. Nếu đã làm thì phải làm cho xong. Một dao cắt đứt tất cả.
Đàn ông cũng tàn nhẫn không kém phụ nữ: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, cô muốn ăn gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.