Hình như thằng nhóc con cô được rất nhiều người yêu thích.
Hôm sau cuối cùng Hoắc Minh Dương đã tìm được thời gian rảnh để gặp mặt cô luật sư xinh đẹp nổi tiếng này.
Đọc FULL bộ truyện.
Mới sáng sớm Diệp Tĩnh Gia đã chuẩn bị xong xuôi, cô cố tình trang điểm rất lâu, nghĩ tới chuyện sắp gặp lại Hoắc Minh Dương cô lại thấy hơi căng thẳng, vừa chờ mong anh nhận ra mình rồi lại lo lắng anh nhận ra mình.
“Có lẽ hôm nay anh không thể đi cùng với em được.’ Lữ Hoàng Trung có việc, anh vê nước phải đến bệnh viện một chuyến.
Nói với Diệp Tĩnh Gia xong thì thấy cơ gật đầu.
Dù thế nào thì hôm nay cô vẫn phải đối mặt với người đó, có lẽ một mình sẽ dễ dàng hơn.
“Được rồi, em rất giỏi, hãy nhanh chóng hoàn thành việc em cần làm thôi đừng suy nghĩ nhiều.” Lời anh nói khiến Diệp Tĩnh Gia không hiểu lắm nhưng cô cũng không hỏi lại gì. Suy cho cùng thì người đó cũng đã đưa ra lựa chọn của mình rồi, cô có muốn gì nữa cũng quá trễ.
“Em biết rồi, lần này em về nước chỉ để tiếp hận Tô Thanh Anh và điều tra ra chân tướng thật sự của chuyện đó, trả cho mình một sự trong sạch, em vẫn nhớ mà anh không cần phải quan tâm tới đâu.
Diệp Tĩnh Gia nói xong bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lựa chọn của cô thua xa những lựa chọn chính xác khác nhưng đây chính là những thứ cô đã quyết định, dù người khác nghĩ thế nào thì đó cũng là kết cục đã xác định.
Hơn nữa cô đã bước lên con thuyên giặc này rồi, có hối hận cũng trễ.
“Biết là tốt rôi, thật ra Hoắc Minh Dương cũng không đáng sợ như những gì em tưởng tượng ra đâu” Nghe nói mấy năm nay Hoắc Minh Dương sống không vui vẻ gì, khi Diệp Tĩnh Gia đang phẫu thuật thì nhà họ Hoắc cũng tìm anh ta tới vài lần để chăm sóc Hoắc Minh Dương, cuối cùng anh ta vẫn từ chối. Nhà họ Hoắc có nhiêu người ở bên Hoắc Minh Dương như thế, Diệp Tĩnh Gia thỉ chỉ có mình anh ta thôi.
Cô còn mang bầu khiến anh cảm thấy lo lắng.
“Bác sĩ Trung, em thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa, sao anh luôn có cách khiến em cảm nhận những chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế” Diệp Tĩnh Gia cũng không hiểu sao mình lại tò mò về Lữ Hoàng Trung, người đàn ông này như một cái mê cung, cô muốn mở ra nhưng lại không biết cách giải đố.
Biết Lữ Hoàng Trung thích mình, cũng biết rõ Lữ Hoàng Trung biết cô thích ai.
thế nhưng Lữ Hoàng Trung lại bảo cô phải chủ động đối mặt chứ không phải giữ lấy cô ở thời điểm này.
Hoàn toàn không nghĩ gì cho bản thân mình, chỉ nghĩ đến cô.
Theo lý mà nói thì người đàn ông thế này Diệp Tĩnh Gia cũng cảm thấy mình điên rồi nên mới không chịu chấp nhận.
Nhưng xét về mặt tình cảm thì Diệp Tĩnh Gia nghĩ có những người chỉ có thể làm bạn và không có cơ hội gì khác nữa Lữ Hoàng Trung không biết suy nghĩ của Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh ta biết có những điều Diệp Tĩnh Gia không làm được thì người ngoài cũng chẳng cách nào làm nổi.
“Được rồi, anh để em yên lòng một tí được không?” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì sắc mặt Lữ Hoàng Trung thoáng tốt lên.
“Anh cũng không có ý gì, anh chỉ lo là một mình em…” Nói xong lại bỏ lửng, Diệp Tĩnh Gia khó lắm mới lấy đủ can đảm, anh ta không thể bàn lùi được: “Em yên tâm, không người nào nhận ra được đâu bây giờ quá khứ của em là một người hoàn toàn khác.” Anh ta nói xong thì thấy Diệp Tĩnh Gia gật đầu.
Thật ra trong lòng họ đều biết rõ có rất nhiều thứ không thể chạm đến, cô gái này cũng vậy, anh cũng vậy.
“Em cũng không biết rốt cuộc Hoắc Minh Dương đã để lại cái gì trong lòng em nên có những thứ em phải tự đứng ra giải quyết” “Cảm ơn anh, nếu không có anh thì em cũng không biết bây giờ phải làm gì và cũng không biết đứa bé sẽ thế nào nữa: Đó là những thứ không thể đong đếm bằng lời, tất cả những điều người đàn ông này làm cho cô khiến cô không thể suy nghĩ đến điều gì khác.
Diệp Tĩnh Gia hạnh phúc nhưng cũng là bất hạnh.
“Ngoan, mau chuẩn bị sửa soạn lại đi, đừng để người ta chờ lâu.
Diệp Tĩnh Gia không biết là Lữ Hoàng Trung còn căng thẳng hơn cô bây giờ nhưng anh không thể hiện ra ngoài, suy cho cùng thì Diệp Tĩnh Gia cũng trả giá rất nhiều cho Hoắc Minh Dương và không phải nói bồi thường là làm được ngay.
Anh tức giận nhưng biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì.
Nhìn Diệp Tĩnh Gia muốn chia tay nhưng mãi vẫn không đưa ra quyết định, rõ ràng muốn xóa bỏ quá khứ rồi lại ôm khư khư lấy nó, Lữ Hoàng Trung chỉ biết kiên trì rồi lại kiên trì.
Nếu Diệp Tĩnh Gia không chịu đối mặt thì cả đời phải sống thế này.
Anh ta biết, vì biết nên mới giúp cô Mong Diệp Tĩnh Gia có thể nhận lấy tất cả rồi lại hi vọng Diệp Tĩnh Gia biết cách từ chối.
Mâu thuẫn như thế, cả anh ta cũng không hiểu được trong lòng mình rốt cuộc đang nghĩ như thế nào Đại Bảo không có người trông, may là có Diệp Thiến Nhi và Đường Lăng Tịnh ở đây nên hồ trợ trông bé, Diệp Tĩnh Gia lo lãng mình đưa con theo sẽ không tiện.
Diệp Thiến Nhi vui vẻ nhận trông trẻ, Đại Bảo ngoan ngoãn thế này thì sao bọn họ không thích được.
“Cậu nói xem chị mình có căng thẳng quá không?” Diệp Thiến Nhi nhìn Diệp Tĩnh Gia đi rồi mới lo lắng nhìn Đường Lăng Tịnh nói.
“Trông chị cậu đi thế này thì chắc là lo lãng khi gặp Hoăc Minh Dương rồi.” Đường Lăng Tịnh cũng là phụ nữ nên nhìn Diệp Tĩnh Gia thôi là biết được phần nào.
“Cậu đừng làm mình sợ nhé, chị mình không phải là người như vậy. Bây giờ chị ấy biến thành thế này thì không chính miệng thừa nhận chắc chăng ai biết đâu” Trước đó Diệp Tĩnh Gia đã thề thốt mình sẽ không yêu Hoäc Minh Dương đến mất đi lý trí, ở bên Hoäc Minh Dương.
Bây giờ có vẻ mọi chuyện hơi khó khăn, có lẽ cô vân còn tình cảm với Hoặc Minh Dương.
“Lữ Hoàng Trung đáng thương: Đường Lăng Tịnh nói thế, nếu Lữ Hoàng Trung không vui thì Diệp Tĩnh Gia chính là kẻ tội ác tày trời.
“Cậu đừng nói thế, rõ ràng người cần quan tâm nhất là chị mình” Diệp Thiến Nhi tức tối khi Đường Lăng Tịnh thiên vị Lữ Hoàng Trung như thế, hai người bắt đầu cãi nhau, Đại Bảo tròn mắt nhìn, Thịnh Bảo cũng ngồi ngoài cửa nhìn hai người nói qua nói lại, không biết hai người đang nói gì nên bắt đầu kêu gâu gâu Cuối cùng hai người đều mệt mỏi nên ngừng lại.
“Không biết cậu nghĩ thế nào mà lại thích Lữ Hoàng Trung như thế, thích thì cứ nói thôi, nếu không khi nào chị mình mới thoát đây” Sống cùng một người không yêu là chuyện cực kì đau khổ, Diệp Tĩnh Gia không muốn tổn thương Lữ Hoàng Trung vì anh ta quá tốt với mẹ con họ.
Nhưng với tình hình thế này thì không còn là vấn để có muốn tổn thương hay không nữa rồi “Cậu đừng làm ầm lên nữa, mình mệt rồi nên cậu xem cần làm gì thì làm đi, bây giờ mình về nghỉ ngơi đây.’ Ở đây có rất ít phòng, bọn họ lại không muốn ra ngoài ngủ bờ ngủ bụi nên đành phải để Diệp Tĩnh Gia ôm Đại Bảo ngủ, Diệp Thiến Nhi ngủ với Đường Lăng Tịnh trong phòng Bảo An.
Diệp Thiến Nhi ngủ thì không có vấn đề gì, chỉ khổ thân Đường Lăng Tịnh, hoàn toàn không giành nổi chăn với Diệp Thiến Nhi và giường cũng thế.
Sau đó cô dứt khoát ngồi trên sô pha xem tivi, mơ mơ màng màng đang ngủ thiếp đi.
“Chịu cậu rồi đấy, mình đi ngủ đây, cậu xem TV nhỏ một chút nhé.’ Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc nên mắt cô là mắt gấu trúc to đùng, Diệp Thiến Nhi thấy rõ nhưng chỉ khinh thường nhìn cô một cái: “Sao cậu lại yếu ớt thế nhỉ, lãm chuyện, cậu đi ngủ bù đi, ngủ cho đã mặt đi” Đường Lăng Tịnh lười không muốn tranh cãi với Diệp Thiến Nhị, vội vàng đi ngủ.
“Đúng rồi, mình có chuyện này cần nói với cậu.” Cô ta bỗng nhiên căng thẳng nói với Đường Lăng Tịnh.
“Cái gì?” “Cậu đi rồi thì mình dân Đại Bảo ra ngoài chơi trò chơi nhé.” Cuối cùng Đường Lăng Tịnh bất đắc dĩ đành phải gật đầu đi theo một lớn một nhỏ cùng ra công viên trò chơi Từ nhỏ đến lớn Đường Lăng Tịnh chưa bao giờ đến khu trò chơi, bởi vì Diệp Thiến Nhi nói Đại Bảo còn nhỏ, cơ hội thì dân theo cùng nhau chơi đùa nên cô mới nói là muốn đi cùng, bây giờ khó lắm mới có cơ hội, ngủ thì sẽ lãng phí mất cơ hội tốt nhất nên đành phải chờ từ từ rôi ngủ.
“Đúng là phục cậu rồi đó, thế này rồi vân còn muốn ra ngoài chơi.” Nhìn Đường Lăng Tịnh vân ngủ gà ngủ gật thế này khiến Diệp Thiến Nhi có hơi hối hận, như vậy có tàn nhân với cô gái nỳ quá không “Đừng bàn ra, khó lãm mới có cơ hội ra ngoài chơi, nếu anh trai mình mà biết thì anh ấy không để mình đi đâu” Khó lãm mới được đi chơi, liều mạng đi cùng thôi, thê không về là không về.
Buồn ngủ chết cũng phải kiên trì.
“Phục cậu thật, chúng ta đi thôi” Nói xong bèn kéo nhau đến công viên Đại Bảo chơi cực kì vui vẻ, chỉ khổ Diệp Thiến Nhi và Đường Lăng Tịnh.
Bọn họ cứ phải bám theo Bảo An, sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì: “Trẻ con giàu sức sống thật đấy, mệt chết mình mất” Cô bắt đầu trở nên ủ rũ, Đường Lăng Tịnh cũng bình thường, chăng có vấn đề gì, chỉ là bây giờ trong lòng chỉ có sự bất mãn với Diệp Thiến Nhi, ai đã lên kế hoạch đi chơi đấy nhỉ.
Thay vì nói là hai người họ dân cậu bé đi chơi thì phải nói là đứa nhỏ này dân hai người họ đi chơi thì đúng hơn, Đại Bảo hoạt bát năng động khiến Diệp Thiến Nhi và Đường Lăng Tịnh cảm thấy cũng không vất vả đến thế.
“Dì, dì nhỏ, hai người nhanh lên” Đại Bảo cực kì thức leo núi, ở Mỹ cậu có thể leo lên rất cao, ở đây có núi giả nên cậu nhóc vội vàng kéo hai người cùng đi.
Hai người họ nhìn rõ vẻ mặt của cậu nhóc: “Cháu trai cậu thật là” Đường Lăng Tịnh đành phải chấp nhận theo sau, trông như kiểu mặc người xâu xé.
“Cái vẻ mặt đau thương thế là sao vậy? Núi này thấp như thế, mới đó đã lên đến đỉnh rôi” Diệp Thiến Nhi tức tối, thắng nhóc này, thấy hai người họ mệt thế này rồi vân còn chơi vui thế: “Chờ dì bắt được con thì nhất định phải đánh con một trận tơi bời.
Nghe dì nhỏ nói thế, Đại Bảo vội vàng chạy nhanh hơn.
Thấy đứa nhỏ càng chạy càng xa, Đường Lăng Tịnh bất đầu bối rối.
“Đừng chạy, đừng chạy… Cậu mau xem thăng bé đi kìa, mai gọi nó lại đi chứ” Hai người lớn bị một đứa nhỏ dần thành thế này thì mất mặt chết.
“Cậu làm sao thế Lăng Tịnh, nó là một đứa nhỏ có thể chạy được bao xa mà hốt hoảng thế, thong thả đuổi” Thấy Đường Lăng Tịnh sốt ruột, Diệp Thiến Nhi vội vàng nói, cô không tin một đứa nhỏ có thể lạc được bao xa.
Đại Bảo thông minh làm, chắc chăn không thể xảy ra chuyện gì được.
“Nhưng mà Thiến Nhi à, nó biến mất thật rồi” Diệp Thiến Nhi vừa nói dứt lời thì Đường Lăng Tịnh đã cứng đờ cả người, sau đó nói một câu, rồi vội vàng điền cuồng chạy đi tìm.
Diệp Thiến Nhi thấy đứa nhỏ đã biến mất thật rồi: Làm sao có chuyện này được, Bảo An..” Hai người tìm một vòng vần không thấy đứa nhỏ đâu, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
Đại Bảo vừa chạy vừa nhìn hai người lớn, trong lòng vân còn suy nghĩ xem bọn họ sẽ đánh mình thế nào “Ồ, anh xem này, thăng bé đáng yêu quá chừng. Một cặp đôi yêu nhau thấy Đại Bảo bèn nói.
Nghe giọng nói, Diệp Thiến Nhi quay lại: “Ở đâu…