Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 228: Bị đưa đi




Nhìn bóng lưng của Hà Vân Phị, dường như anh có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cô lại tiến đến, ném cho Hoắc Minh Dương một chai thuốc: “Dạo này mắt của anh nhìn cái gì cũng không rõ, bồi bổ chút đi, đây là thuốc tôi mang từ nước ngoài về, rất có hiệu quả đấy” Cô để xuống xuống bàn xong thì liền đi.
Cập nhật sớm nhất tại.
Hoắc Minh Dương nhìn một chút, là một chai thuốc Betacarotene còn nguyên.
Hoắc Minh Dương sắp xếp xong thời gian biểu thì gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh. Đợt trước nghe nói sức khỏe Tô Thanh Anh có chút vấn đề, không tiện gặp ai, nay vừa thấy, quả nhiên là có chút vấn đề thật.
Tô Thanh Anh vừa nhận được điện thoại của Hoắc Minh Vũ liền biết là chuẩn bị có chuyện không hay.
Cô ta cúp máy hai lân thế nhưng anh ta vẫn kiên trì gọi đến, Tô Thanh Anh thực sự mất kiên nhẫn trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Hoắc phái người đến đón Tô Thanh Anh.
Cô cho rằng Hoắc Minh Dương đón cô tới thẳng công ty, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã trực tiếp lên xe.
Kết quả Hoặc Minh Vũ lại dùng một tấm vé máy bay khứ hồi đưa cô đến đảo Bali, hành trình là mười lăm ngày.
Điều này khiến cho Tô Thanh Anh vô cùng mất hứng, đây rõ ràng là cố tình đưa cô ta đi xa, không để cho cô ta tiếp tục ở lại bên cạnh Hoắc Minh Dương.
“Hoắc Minh Vũ, cậu có ý gì?” Vừa xuống máy bay, cô ta cuối cùng cũng đã mở máy, Hoắc Minh Vũ còn tưởng rằng cô ta sẽ không mở máy cơ.
Nghe tiếng gầm gừ của người phụ nữ này, không hiểu sao anh ta cảm thấy tâm tình rất tốt: “Sao vậy? Có phải là chị cảm thấy rất vui khi được ra ngoài chơi không? Đừng ngại, không cân cảm ơn tôi đâu” “Cậu cứ như vậy mà đưa tôi qua đây là phạm pháp đấy có biết không?”
Cô ta có chút tức giận, thật không biết tại sao Hoắc Minh Vũ này cứ một mực đối đầu với mình, bất luận cô ta có làm gì thì anh ta cũng ở phía sau mà nhìn chằm chòng chọc vào cô ta.
Nghe Hoắc Minh Vũ nói vậy, cô ta cảm thấy cả người đều trở nên khó chịu: “Tôi nói cho cậu biết, tôi nhất định sẽ tìm Minh Dương để nói cho ra lẽ, cậu đừng có ở đây mà bắt nạt tôi” “Bắt nạt chị cái gì cơ? Đưa chị ra ngoài chơi một chuyến mà thôi, sao lại biến thành bắt nạt chị rồi? Chị cứ an ổn hưởng thụ kỳ nghỉ này đi” Anh ta nói xong thì có hơi bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, dường như là có rất nhiều chuyện không có cách nào nói rõ được.
Có rất nhiêu người đều không có cách nào mà đoạt được thứ mình muốn một cách dễ như trở bàn tay, Tô Thanh Anh cũng không ngoại lệ.
Diệp Tĩnh Gia trả giá nhiêu như vậy, dốc lòng săn sóc anh trai anh ta lâu như vậy cũng không có cách nào chiếm được trái tim của anh trai anh ta, hiện tại Tô Thanh Anh chịu chút khổ cực nho nhỏ thì có tính là gì đâu.
“Tôi thật sự không hiểu cậu nghĩ như thế nào nữa, sao Minh Dương lại có một người em trai như cậu chứ?” Cô ta có hơi phẫn nộ, thế nhưng càng nhiều đó chính là bó tay hết cách.
Không nói cái khác, chỉ cần nói đến địa vị của Hoắc Minh Vũ trong lòng Hoắc Minh Dương thôi thì cô ta cũng biết mình không cách nào sánh được.
Cúp điện thoại, cô ta vội vàng gọi cho Hoắc Minh Dương để anh mang cô ta trở về, ở chỗ này cũng không phải là một ý chủ ý hay ho gì.
Sau mấy tiếng tút thì điện thoại đã được kết nối: “Alo, Minh Dương, là em đây, em là Tô Thanh Anh” “Anh biết, sao vậy?” Giọng điệu của Tô Thanh Anh có vẻ không tốt lắm, hình như là có chút không vui.
“Em bị Minh Vũ đưa đến đảo Bali rồi, anh đến đón em về đi” Cô ta trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh, lần này Hoắc Minh Vũ thực sự quá đáng quá rồi, rõ là không cần đối xử với cô ta như vậy.
Bây giờ bị kẹt ở nơi này, trong lòng cô vô cùng vô cùng khó chịu.
“Cái gì? Minh Vũ đã đưa em đến đảo Bali rồi?” Anh không biết nên nói cái gì, đây hình như cũng không phải là một tin xấu, hiện tại anh cần nghỉ ngơi, nếu để Tô Thanh Anh ở bên cạnh thì quả thực có chút khiến anh đau đầu.
“Được rồi, trước hết em cứ ở đó nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi” Anh cũng không nói gì đặc biệt, chỉ một lòng nghĩ nên làm thế nào, nên làm cái gì.
“Minh Dương, ý anh là gì? Anh cứ thế tùy ý vứt em ở đây sao? Em một thân một mình ở nơi đất khách quê người này mà anh cũng có thể yên tâm ư?” Cô ta không biết trong đầu Hoắc Minh Dương nghĩ cái gì, thế mà nỡ lòng vứt cô ở đây.
Chỉ riêng việc cô ta là phụ nữ đã đủ không an toàn rồi, hơn nữa cô ta lại còn ở một mình, sao Hoắc Minh Dương có thể nhẫn tâm như vậy chứ? “Anh nghĩ như vậy, nếu như em còn cần gì thì có thể trực tiếp nói với anh” Anh nhanh chóng đánh gấy Tô Thanh Anh: “Anh còn muốn em đi ra ngoài thư giãn một chút, vui vẻ đi chơi một chuyến, muốn mua gì thì cứ tùy ý mua, trở về anh thanh toán thay em” Tâm tình của Hoắc Minh Dương vô cùng tốt.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không cảm nhận được mình đột nhiên trở nên vui vẻ.
Dù sao thì cô ta vừa đi, tâm tình của anh liền trở nên thoải mái.
“Vậy được thôi, em không nói những cái khác nữa, anh nghĩ kĩ đi, bây giờ thiếu nợ em, sau này đều phải bồi thường cho em đấy” Cô ta hơi không vui nói, trong lòng tràn đầy oán giận.
Nhận được sự đồng ý của Hoắc Minh Dương, cuối cùng cô ta cũng nghĩ thoáng hơn rồi, phàm là điều kiện mà Hoắc Minh Dương đưa ra thì hâu như đều hợp lý.
Cô ta có thể phối hợp thỏa đáng, dù sao thì có nhiều thứ cô ta không thế dứt khoát nói toạc ra, thế nhưng ý nghĩ trong lòng thì chưa bao giờ biết gạt người.
“Được rồi, em tự xem thế nào rồi tùy ý mà chơi đi” Hoäc Minh Dương coi như là bỏ tiền ra mua sự yên tính.
Nghĩ đến sự säp xếp của mình, anh có chút không hiểu ra sao cả.
Lần này Tô Thanh Anh rời đi, lòng anh liền trở nên thông thoáng Hoặc Minh Dương vừa cúp điện thoại đã gọi cho Hoặc Minh Vũ: “Sao vậy? Sao em lại đưa Tô Thanh Anh đi?” Anh không nghĩ tới cậu em trai này thế mà lại nhàm chán như vậy, còn quản đến chuyện của anh nữa “Em thấy anh phiền chán đã lâu vì vậy nên quyết định giúp anh một lần, không cần quá cảm ơn em đâu” Hoäc Minh Vũ chẳng thèm khách sáo chút nào, nhưng cho dù có nói như nào thì anh ta cũng tin chăc Hoặc Minh Dương sẽ không thích Tô Thanh Anh.
Anh từ chối cho ý kiến: “Anh luôn cảm thấy mãy hành động của em luôn rất bồng bọt, thế nhưng lần này cậu quả nhiên thành công rồi, anh quả thực là không có lý gì để cự tuyệt cả” Đối với quyết định này của Hoäc Minh Vũ, anh cảm thấy vô cùng hài lòng “Thật sự không hiểu anh nghĩ như thế nào nữa, anh thật sự muốn hết đời cùng chị ta sao?” Hoäc Minh Vũ cũng sắp kết hôn rồi, đợi đến lúc mảnh đất kia của nhà họ Đinh xây xong, Định Thanh Uyển sẽ gả vào nhà họ Hoäc.
Đến lúc đấy, anh ta cũng không còn nhiều tâm sức mà quan tâm đến Hoặc Minh Dương nữa rồi.
“Thanh Anh rất tốt, em đừng nói lung tung.” Anh lật văn kiện, nói với Hoặc Minh Vũ.
“Chẳng hiểu anh nghĩ gì nữa, nếu anh có thời gian thì nghĩ cách làm sao giữ được luật sư Vân Phi đi, thời gian có hạn đó.” “Anh và luật sư Vân Phi chỉ là quan hệ hợp tác thôi” Hoäc Minh Dương mặc kệ Hoäc Minh Vũ có tin hay không, bình thản nói.
Nghe được câu trả lời của anh, Hoäc Minh Dương hiển nhiên cho rằng anh không thành thật: “Anh, anh gạt được người khác chứ không gạt được em, nếu anh đã không thích thì anh sẽ giữ người lại sao? Hơn nữa còn giữ ở †rong phòng làm việc nữa” Hoặc Minh Vũ rào trước.
Anh ta muốn biết rốt cuộc trong lòng Hoäc Minh Dương thấy thế nào, anh ta thật sự rất hiếu kỳ.
“Anh chỉ là cảm thấy cô ấy rất giống Diệp Tĩnh Gia thôi” Một lát sau anh mới lên tiếng.
Nghe thấy mấy lời này của Hoäc Minh Dương, toàn thân Hoäc Minh Vũ đều chấn động: “Anh, anh đừng làm rộn nữa, Diệp Tĩnh Gia đã chết rồi, người chết không thể sống lại, anh buông tay băt đầu lại từ đầu đi” Vừa dứt lời thì Hoãc Minh Dương đã cúp điện thoại.
Nhìn dáng vẻ kia của anh, xem ra vân là chưa thể bỏ xuống được.
Trước đây Hoặc Minh Dương bị bệnh suốt, cứ luôn nhớ nhung đến Diệp Tĩnh Gia đã mất. Sau này anh không nhớ nhung nữa, thế nhưng vân không thể trở về dáng vẻ ngày trước.
Hoặc Minh Vũ phát hiện anh trai anh ta không phải là không nhớ nhung nữa mà chỉ là không muốn đối mặt, tìm cách trốn tránh mà thôi.
Hoäc Minh Dương không muốn chủ động vạch trần nút thắt trong lòng, người khác cũng không có cách nào tìm hiểu sâu tâm sự trong lòng anh, điều này khiến cho tất cả mọi người sinh ra cảm giác anh đã buông xuống được rồi, thế nhưng thật ra chuyện kia vân cứ rố rõ ràng ràng mà khäc sâu vào trong lòng anh.
Sáng sớm ngày hôm sau Hà Vân Phi đi theo đại biểu Tập đoàn Hoäc Thiên đến tòa án để bắt đầu quá trình đàm phán.
Án kiện trộm cắp thương nghiệp này lấy Tập đoàn Hoäc Thiên thăng kiện làm kết cục cuối cùng.
Tổn thất của buổi họp báo kỳ xuân thu lần này đều do bị cáo gánh chịu.
Cô coi như thở dài ra được một hơi, gọi điện thoại cho Hoặc Minh Dương: “Alo, án kiện lần này kiếm lớn rồi, tôi có được thưởng gì không?” “Mời cô ăn cơm được không?” Hoặc Minh Dương sớm đã dự đoán được kết quả Vì sự khó khăn và tính đặc thù của vụ án lần này, anh đã cố tình tìm một luật sư có uy tín và tâm ảnh hưởng lớn, lại không có bất cứ mối liên hệ nào với những công ty có liên quan đến vụ án lần này.
Quả nhiên Hà Vân Phi cũng không làm anh thất vọng, quả không hổ là nhân tài kiệt xuất của giới luật sư phố Wall. Cô có cái nhìn vô cùng nhạy bén đối với dạng án thương nghiệp này, vừa ra tay lập tức giành được thăng lợi.
“Chỉ ăn một bữa cơm?” Cô vẫn khá là thích kiểu lợi ích thực tế, ví dụ như tiền thưởng gì đó.
“Nếu không gì được đấy? Tôi cảm thấy thời gian của tôi còn quý hơn tiên bạc nhiều, có thể nói tôi đã tặng cho cô thứ khen thưởng quý giá nhất rồi” Nghe thấy Hoäc Minh Dương nói vậy, có vẻ như là cô vừa mới kiếm được một món hời lớn, có tiền cũng không nhất định có thể mua được người đàn ông này, thời gian của anh giống như là lãi suất trong ngân hàng vậy, moi phút có thể tăng lên đến vài trăm triệu: “Được, vậy thì đi ăn một bữa cơm” Cô đang muốn nhìn xem Hoäc Minh Dương muốn bày ra “Hồng Môn yến” gì Vừa về đến nhà, bên trong đã treo đầy ruy băng, cô bị dọa cho giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên thứ gì cũng làm cho cô ngạc nhiên: “Đây là đang làm gì? Làm tui giật nảy cả mình.” Nói không cảm động là giả, khó được dịp bọn họ có lòng như vậy, còn chuẩn bị cả quà cho cô nữa.
“Mẹ ơi, con yêu mẹ” Đại Bảo tiến lên làm bộ muốn hôn cô, cô vội vàng ôm lấy thăng bé: “Mẹ cũng yêu con.” “Chúc mừng luật sư Hà Vân Phi của chúng ta ra quân thăng lợi” Mấy người kia thoạt nhìn còn vui hơn cả cô.
Lúc đi đến tòa án thì cô còn có chút không yên tâm, dù sao đây cũng là phiên chung thẩm, các bước trước đều không phải do cô xử lý, bông nhiên tất cả cục diện rối răm đều đổ lên người cô, thăng đến bước phán quyết cuối cùng.
Trước khi phán quyết cô còn lo lăng, hiện tại đã kết án rồi, cô coi như cũng có thể yên tâm “Nếu như không phải là nhà họ Hoäc thì cũng sẽ không nhanh như vậy đã có kết quả” Hiện tại cô hiểu vô cùng rõ rằng ngọn nguồn sự việc, nếu như không phải vì ngại thế lực của nhà họ Hoặc thì không thể bức tòa án lập tức đưa ra phán quyết cuối cùng được.
Biết là về nhà thì cô mới có thể yên tâm.
“Quả thật phục chị rồi, chị, lúc còn ở Phố Wall còn có vụ án nào chị chưa từng thấy? Lần này về đây, thế mà có thể khiến cho chị lo lắng” Diệp Thiến Nhi lại không cho là đúng, cô ta nhìn dáng vẻ này của Diệp Tĩnh Gia liền biết cô hiện tại vân chưa hoàn hồn.
“Sao có thể giống nhau? Ở phố Wall chị có vòng giao thiệp rộng, trở về nước thì không giống nhau nữa, chị đều phải dựa vào danh tiếng của nhà họ Hoäc mới nhận được giúp đố” “Mẹ ơi đừng sợ” Đại Bảo ôm Lucky đi đến trước mặt Hà Vân Phi, cô phát hiện cún con đã lớn hơn một chút: “Đại Bảo, con khéo nuôi Lucky quá.” Chính bản thân cậu bé vân là con nít, thế nhưng chăm sóc động vật lại cô cùng có tâm.
“Đúng vậy, Lucky do một tay Đại Bảo chăm sóc đấy, gần đây chị bận rộn công việc nên chẳng có ai dám quấy rây chị cả, Đại Bảo thấy vậy nên tự chơi đùa cùng Lucky” Diệp Thiến Nhi nhanh chóng khích lệ, thật ra rõ ràng là Lucky dõ Đại Bao chơi cùng, thế nhưng ngay †rước mặt mẹ bé thì vân nên khen bé một chút.
“Cục cưng của mẹ lợi hại quá đi.” Chỉ có thời điểm đối diện với con thì cô mới có thể tháo xuống lớp ngụy trang, thật có hơi mỏi mệt.
Không biết tại sao trông thấy dáng vẻ của Đại Bảo thì cô mới có thể yên †âm hơn, may mãn cô vân còn con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.