“Đi muộn thì sao, cũng tốt hơn không tới chứ” Cô nói một tiếng liên cười lên, trong lòng biết rõ Hoắc Minh Dương ở bên trong chắc chắn đã phát hỏa, nếu không người ở đây cũng sẽ không mang dáng vẻ cẩn thận thế này.
Đẩy cửa bước vào, dù sao đây cũng là phòng làm việc của cô.
Đọc truyện tại đây.
“Sao? Hôm nay tôi không tới, tổng giám đốc Dương liên làm khó bọn họ?” Cô trêu chọc một câu, biết bây giờ những người trong phòng làm việc đều có hơi bất mãn với Hoắc Minh Dương: “Anh chú ý một chút, đừng chọc đến bọn họ” Em đang quan tâm tôi sao?” Cái người vốn đang không vui kia trong chớp mắt liền có tâm trạng sáng sủa, cũng không còn không vui nữa.
Anh vốn vì hôm nay Hà Vân Phi không tới công ty mà tâm trạng có chút không vui, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi: “Tôi không rõ em nghĩ thế nào, nhưng bây giờ tôi vẫn là ông chủ, nên tôi chỉ quan tâm em nghĩ thế nào” Hoắc Minh Dương đột nhiên buông lời mật ngọt như vậy khiến Hà Vân Phi có hơi không chống đỡ nổi.
“Tổng giám đốc Dương, sao trước kia tôi chưa từng nghe nói anh là người vừa đa tình lại vừa bạc tình bạc nghĩa như vậy chứ? Anh nói chuyện với tôi thế này, anh khiến cô Anh phải làm sao.” Đều là người phụ nữ đó nên mới hại cô tới bước đường này, cả đời này cô cũng sẽ không quên.
“Cô gái, sao em cứ luôn có cách khiến tôi không vui vậy” Trong lòng Hoắc Minh Dương rất rõ ràng biết bản thân mình muốn gì, bây giờ anh chỉ có hứng với Hà Vân Phi.
“Xin lỗi, trước kia tôi cũng không phải phụ nữ khiến đàn ông hứng thú mấy” Trong lòng cô nghĩ gì liền trực tiếp nói ra, căn bản không thèm nghĩ tới Hoác Minh Dương, người đàn ông này khiến cô làm việc gì cũng không thể thoải mái theo ý mình được.
“Em có biết cái tính này của em rất đáng ghét không.” Hoắc Minh Dương lạnh giọng nói, độ khoan dung của anh đối với Hà Vân Phi không nhiều lắm: “Nhưng, tôi rất thích tính cách này”
Nghe được lời của Hoắc Minh Dương, mặt Hà Vân Phi phút chốc liền đỏ lên, không biết tại sao, dáng vẻ lưu manh này của anh khiến cô không thể chống đỡ nổi, không biết nên nói gì cho tốt, cứ cảm thấy bây giờ cho dù mình làm gì thì đều không thoát được mắt của anh, trong lòng có một cảm giác chênh lệch, dường như bản thân có làm thế nào cũng không thể khiến Hoắc Minh Dường hài lòng, khiến bản thân hài lòng được.
Trước kia Hoắc Minh Dương không phải dáng vẻ này, nhưng bây giờ Hoắc Minh Dương đúng là dáng vẻ này. Một bộ nghĩ gì làm nấy, muốn gì làm nấy, căn bản không hề biết xấu hổ cũng không có bất cứ cách nghĩ nào khác, cứ dứt khoát đùa giỡn phụ nữ, giống hệt một tên lưu manh.
“Lưu manh” Cô viết tên lên văn kiện: “Cuốn này tôi làm xong rồi, phải làm kịp trước buổi mở phiên tòa tuần sau, nếu anh còn chứng cứ có lợi gì thì cứ cung cấp cho tôi, tôi rất hoan nghênh” Nói xong cô liền thoải mái xoay người rời đi.
Hoắc Minh Dương cầm tập giấy cô vừa đặt trên bàn lên, tùy ý lật ra một chút, cảm thấy cũng tạm được: “Rất giỏi” Anh không hề keo kiệt mà khen ngợi, nhưng Diệp Tĩnh Gia lại đỏ mặt.
Cô về tới nhà, Đại Bảo đã ngủ rồi, Hà Vân Phi một mình rót rượu rồi lên sân thượng.
Nhìn phong cảnh bên dưới sân thượng, cô cảm thấy trong lòng như có một loại tâm tình khác.
Hà Vân Phi uống chút rượu, cảm thấy dường như Lữ Hoàng Trung đang ở bên cạnh mình, cô đột nhiên mở miệng nói: “Tôi cảm thấy bây giờ cho dù mình làm gì thì cũng đều không dễ dàng có được hạnh phúc, bây giờ nhìn có vẻ thật sự cứ như dù thế nào cũng không thể tiếp nhận một người đàn ông đã từng có quan hệ thân mật như vậy” Trong lúc nói, nước mắt đã không khống chế được mà chảy ra.
Sự yếu ớt trong lòng cô cứ như vậy xuất hiện một cách rõ rệt.
Cho đến khi nước mắt rơi trên tay thì cô mới phản ứng kịp, đây chẳng qua chỉ là ảo giác, chỉ là một giấc mơ của co.
Giấc mộng tỉnh lại, cô cũng dần tỉnh rồi.
Căn bản không có bất cứ do dự gì.
Không biết bản thân đã xử lý cảm xúc này thế nào, cô hít sâu một hơi lại nhẹ nhàng thở ra, tất cả những thứ không vui đều tiêu tan từng chút một, ngay khi bắt đầu cô liền kiên trì và cố chấp, nhưng khi không có bất cứ hiệu quả nào thì liền dứt khoát từ bỏ.
Xuống khỏi sân thượng, sau đó về nhà, Đại Bảo vẫn chưa tỉnh lại.
Trên tivi đang đưa tin chuyện Hoắc Minh Vũ và Đinh Thanh Uyển đã kết hôn lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, ngoài giới đều đang dồn dập bàn luận hôn nhân này là thật hay giả, hai người ngay cả đi du lịch hưởng tuần trăng mật cũng không có.
Cô vô ý thấy được lúc Hoắc Minh Vũ và Đinh Thanh Uyển kết hôn thì Lữ Hoàng Trung cũng có tới buổi tiệc hôn lễ của họ.
Trong lòng cô có hơi không thoải mái, cứ luôn cảm thấy bản thân dù làm thế nào thì cũng không làm được những chuyện khó, cứ như duyên trời định sẵn vậy, tất cả những chuyện vui hay không vui từng cái đều bay qua trước mặt cô.
Gọi một cuộc điện thoại cho Lữ Hoàng Trung, chưa bao lâu liền có người nghe máy.
Giọng nói trong điện thoại rất mệt mỏi: “Sao thế Tĩnh Gia?” Gọi tên cô như vậy, ngoại trừ Lữ Hoàng Trung ra thì không còn ai nữa.
“Anh bị sao vậy, nhiều ngày vậy rồi mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có” Ngữ khí của cô có hơi mang theo chỉ trích nói.
“Xin lỗi, anh đúng thật là có chút chuyện, vừa bay từ Australia về, còn chưa kịp gọi cho em” Anh ta về nhà liền bị quản rất chặt, nơi nào cũng không thể đi, căn bản không có cách nào lo cho Diệp Tĩnh Gia được.
Cảm giác ngay cả bản thân cũng không lo được thế này thật sự không tốt chút nào.
“Được rồi, nếu em có việc gì thì nhất định phải nói với anh đầu tiên” Anh ta vội vàng nhắc nhở Diệp Tĩnh Gia, cũng không vì điều gì, chẳng qua chỉ là muốn giải quyết mọi chuyện bằng cách đơn giản nhất thôi.
“Ừm, anh sẽ nhanh về thôi, em đừng lo” Anh ta hoàn toàn không ngờ Diệp Tĩnh Gia sẽ lo cho mình, sự quan tâm đột xuất này khiến anh ta không nhịn được có hơi hưng phấn, không nói ra được chỗ nào không đúng, chỉ là hơi hiếm thấy: “Có phải em đã xảy ra chuyện gì rồi không?” “Không…Thiến Nhi đi rồi” Cuối cùng cô vẫn nói ra, thừa nhận rằng không có Diệp Thiến Nhi, bây giờ cô đúng là có hơi yếu đuối.
“Nếu em cần thì lúc nào anh cũng có thể quay về ở bên em” Không có bất cứ che giấu, không có bất cứ do dự gì, anh ta lập tức nói như vậy.
“Không cần, tôi biết anh vẫn sống tốt là được” Cô cúi đầu, dù sao cũng không có ai thấy được nỗi khó chịu và nước mắt của cô: “Anh đừng nói vậy, cho dù thế nào tôi cũng mong anh được sống tốt” Cô mau chóng nói với Lữ Hoàng Trung, trong lòng dường như đang dần vui lên.
Có rất nhiều lúc đều không thể hiểu được những thứ người khác không hiểu, trong lòng anh vừa khó chịu vừa khó hiểu nhưng đều không cách nào biểu hiện ra được.
Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng cảm nhận được anh thích mình, nhưng bản thân cô lại vẫn luôn không chấp nhận được, không phải vì điều gì khác, mà bởi vì trái tim cô trước giờ đều chưa từng trao cho Lữ Hoàng Trung.
Sáng sớm hôm sau, Đại Bảo tỉnh lại, dáng vẻ u uất không vui, cô vội vàng hỏi cu cậu có phải ngủ không ngon không, hay là có chỗ nào không khỏe, nhưng Đại Bảo vẫn luôn không nói chuyện.
Cu cậu khó chịu hơn ai hết, dù sao cũng không ai hiểu được sự khó chịu của cậu: “Con không biết nên nói thế nào, có phải ba không yêu con nữa rồi không” Đại Bảo đột nhiên khó chịu nói, dường như cảm thấy bất mãn với Lữ Hoàng Trung.
Tưởng rằng Lữ Hoàng Trung không yêu cậu nữa.
“Sao con có thể nghĩ bố Trung như vậy, bố tốt với con thế mà” Diệp Tĩnh Gia bước lên trước ai ủi Đại Bảo, cũng không biết nên khuyên con thế nào, †âm trạng bé Hiền có hơi nặng nề, cũng có hơi buồn bực, cứ như người đó không thích cậu nữa thì cậu rất tủi thân vậy.
“Nhưng tại sao bố lại không về” Đại Bảo ‘oa’ một tiếng liền khóc lên.
Cậu không thích đi học, cậu không thích trường học nữa, bạn học lớn hơn cậu đều có ba tới đón.
“Được rồi, không khóc nữa, tối qua mẹ còn gọi điện cho bố đó, bố nói khi nào rảnh sẽ quay về, bố là bác sĩ mà, bố phải chữa bệnh cho bệnh nhân” Diệp Tĩnh Gia cố hết sức dỗ con, sợ đứa nhỏ khóc lớn làm cổ họng bị khàn.
“Được rồi, con đừng vậy nữa, mau sửa soạn xong hết rồi đi học với mẹ” Cô còn phải đi làm, hôm nay cô không muốn tới trễ nữa.
Đại Bảo hiểu chuyện gật gật đầu.
“Vậy khi nào bố Trung về à?” Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi, bây giờ chuyện cậu quan tâm nhất chính là ba Trung.
“Không biết, con đừng có luôn nghĩ về bố Trung như vậy, nghĩ cho mình nhiều hơn chút đi” Cô có hơi tức giận mà nói với cậu bé, bây giờ thằng bé này càng ngày càng giống Hoắc Minh Dương, tính cách cũng là cái kiểu dai dẳng không chịu thôi kia, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, không thông minh được như Hoắc Minh Dương, thứ gì cũng viết hết lên mặt.
“Mẹ, lát nữa đi học có thể mua cho con chút đồ ăn ngon không” Cậu muốn có đồ ăn ngon, vẻ mặt tràn đầy mong đợi mà nhìn Diệp Tĩnh Gia.
Bị thằng bé nhìn như vậy khiến cô hơi không thoải mái, Diệp Tĩnh Gia lập tức kêu ngừng: “Được rồi, con nhìn cái gì, mẹ chả có gì cả, con đừng có nhớ đến chuyện ăn nữa, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn” Cô trừng thằng bé một cái, trong lòng biết rõ con mình hiểu chuyện, cô thật sự rất vui.
Thằng bé vì không muốn khiến cô lo lắng nên mới cố ý nói mua đồ ăn ngon, thật ra cậu chỉ là muốn cho cô không đau lòng nữa thôi: “Con trai ngoan, đi thôi, tối mẹ dẫn con đi siêu thị” Nghe được lời của mẹ, cậu bé liền vui vẻ theo mẹ đến trường.
Cũng không khóc không gây chuyện nữa.
Trong giờ làm việc, Hoắc Minh Dương đưa cho cô một đơn kiện: “Đây là do một người bạn của tôi ủy thác cô giúp đỡ, cô xem đi rồi lại quyết định có muốn nhận hay không?” Giá tiền bên trên để là đưa cô một tỉ bảy trăm năm chục triệu.
“Người bạn này của anh cũng thật hào phóng” Cô nhìn con số bên trên liền có hơi động lòng, đúng là, cô rất cần tiền.
“Đúng vậy, nhưng bọn họ đều là những tên liều mạng, cô tốt nhất là lo nghĩ đến an nguy của bản thân trước đã rồi hãy nghĩ đến chuyện có nhận hay không” Anh đúng là có lòng muốn cho cô nhận việc, nhưng công việc này là của một người bạn có quan hệ tạm được với anh, vẫn còn một vài vụ tương đối khó nhẳn, giá cả có thể luôn tăng lên, vả lại vốn là bên phía bọn họ có lý, về cơ bản là thắng chắc rồi.
Nghe có vẻ dễ nên anh bèn lấy về cho Diệp Tĩnh Gia xem thử, có nhận hay không là chuyện của cô.
“Tôi xem sơ qua, cũng tạm được.” Cô gật đầu đáp ứng một câu, sau đó lại xem tiếp xuống dưới, dường như có hứng thú đối với vụ án này“Nhìn bộ dáng của anh dường như rất muốn phần việc này” Cô mở miệng, có hơi không rõ ý kiến mà nói.
“Đúng vậy, ngay cả tôi khi xem cũng rất có hứng, nhưng tốt nhất em hãy nghĩ cho kỹ, thứ gì mới là quan trọng nhất” Hoắc Minh Dương ra vẻ nghiền ngẫm mà liếc Diệp Tĩnh Gia một cái, cô hiểu rất rõ ánh mắt này là có ý gì, nhưng lại không hề muốn rút lui: “Anh phải biết rằng, tiền vốn đã rất khó kiếm”