Yêu Quái Thư Trai

Chương 137: Là quang minh nha




Kiếm vũ cuối cùng cũng tan, tan trong bóng đêm mênh mông không thể nắm bắt. Liễu sinh quay đầu nhìn về phía Cửu Ca, hỏi: “Sư phụ ta vẫn chờ ở nơi này có phải không? Người hiện tại đang ở đâu?”
Cửu Ca nhìn ánh mắt tràn ngập khẩn cầu của đối phương, không biết nên trả lời như thế nào.
Hồn phách của Thải Vi liệu có phải đã quy về thiên giới rồi?
Thế nhưng người nọ đã ở nơi này chờ đợi lâu như vậy, đến thời khắc cuối cùng sẽ buông tay sao?
Nhưng nếu không phải như vậy, Đô nghiễm chi dã mênh mông khoáng đạt nào còn thấy thân ảnh của Thải Vi?
Cửu Ca há hốc miệng, phát hiện bản thân thật sự không thể đưa ra được một đáp án chính thức. Y dùng ánh mắt giống như đang cầu cứu nhìn về phía Thương Tứ, Thương Tứ lại giữ nguyên thần sắc bình tĩnh, một chút thương cảm ít ỏi đều giấu sâu trong đáy mắt không để ai phát hiện. hắn hỏi ngược lại Liễu sinh: “Ngươi không phải đã gặp được y sao?”
“Ta nào…” Liễu sinh theo bản năng phản bác, thế nhưng trong đầu chợt nhớ đến kiếm khí giăng bủa khắp nơi ồ ạt ào tới, đáy mắt dần dần hiện ra một tia kinh hoảng, hoảng đến mức đem cả trái tim của hắn đều cắn nuốt mất, “Ngươi đang nói…”
Thương Tứ nhìn về phía Cửu Ca, “Ngươi nói cho hắn biết, hồn phách của nhân loại nếu dừng lại Đô nghiễm chi dã quá lâu sẽ biến thành thứ gì?”
Cửu Ca hiển nhiên vốn không nhớ đến, vừa nghe Thương Tứ nói vậy liền lộ ra thần sắc chợt hiểu, bất quá sau khi hoảng nhiên thì ngữ điệu cũng trở nên ngưng trọng, “Đô nghiễm chi dã vốn không phải nơi phàm nhân dừng chân, không phải một nơi thích hợp để sinh tồn. Nếu hồn phách dừng lại ở nơi này quá lâu sẽ càng lúc càng bạc nhược, cuối cùng sẽ bị dã thú nuốt chững, hoặc là bị giam cầm ở nơi này, đần dần quên mất quá vãng, trở thành loại tồn tại như những dã thú ngoài đó. Mà vô luận là loại kết cục nào, người kia cũng sẽ vĩnh viễn biến thành một bộ phận của Đô nghiễm chi dã.”
Lời nói vừa dứt, không chỉ có Liễu sinh cứng đờ, ngay cả Lục Tri Phi cũng cảm thấy cổ họng giống như bị chặn lại, không thốt nên lời, trong lòng chua xót. Lúc Thái Bạch Thái Hắc nhge đến bị quái vật nuốt chững đã sợ đến trốn chặt vào lòng Lục Tri Phi không ngừng nức nở.
Mà Lân Phiến lại giống như có chút cân nhắc nhìn về phía Liễu sinh, tựa hồ nhớ lại chuyện gì.
“Các ngươi là đang gạt ta có phải không?” Thanh âm của Liễu sinh mang theo sự run rẩy, hắn quay đầu nhìn về phía đồng cỏ bát ngát, tiếng thú rống không lúc nào tạm dừng kia vào thời khắc này bắt đầu trở nên chói tai lạnh lẽo.
Không thể nào, việc này không có khả năng là sự thật…
Trong lòng của Liễu sinh cực lực phủ nhận loại khả năng này, thế nhưng trong đầu lại có một thanh âm đang nói cho hắn biết: Đây là sự thật, là sự thật mà hắn không muốn đối diện nhất.
Hắn đã đến quá muộn.
Sư phụ một mực chờ hắn, thế nhưng hắn đã đến quá muộn.
Người vẫn luôn tin rằng hắn sẽ đến tìm người, sư phụ vẫn luôn hiểu rõ hắn như vậy, biết hắn nhất định sẽ đến tìm người…
Thế nhưng vì sao ngươi phải tìm kiếm lâu như vậy?
Vì sao hiện tại mới đến?
Vì sao không chịu nhận sai sớm hơn một chút?
Đã vài trăm năm qua… hắn vì sao lại trì hoãn lâu như vậy?!
Thống khổ vô biên như một cơn lốc cuốn qua nội tâm của Liễu sinh, hắn bỗng nhiên căm tức nhìn về phía Lân Phiến, bắn ra sát ý và lệ khí manh liệt, “Là ngươi, là ngươi phải không?! Từ hôm qua đến giờ ngươi vẫn tỏ ra thù địch với ta. Ngươi cũng là yêu thú, là ngươi giết sư phụ của ta có phải không?! “
Tuy rằng mèo mun khổ người nhỏ nhắn, nhưng một khi bùng phát khí thế vẫn đủ khiến Lân Phiến trong nháy mắt cảm nhận được nguy hiểm. Nó theo bản năng nhe răng biểu lộ giận dữ, trong một khắc điện quang hỏa thạch, một mèo một quái thú nhanh chóng va chạm vào nhau, khiến cho mọi người căn bản không kịp phản ứng.
“Lân Phiến!” Cửu Ca gào to một tiếng, thế nhưng Lân Phiến đã bị Liễu sinh kích phát hung tính.
Thương Tứ thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, một đạo pháp lực thoát khỏi tay áo, chưởng lực vô hình lập tức giằng Liễu sinh nằm dài ra đất. Thương Tứ cất bước đi tới, tử trên cao nhìn xuống khóe miệng đang rỉ máu của đối phương, nói: “Kẻ hại chết Thải Vi không ngoài chính bản thân ngươi, nào phải nhờ tay người khác. Nếu như ngươi nghìn dặm xa xôi chạy tới đây chỉ vì muốn để Thải Vi nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn này, vậy thì không cần nhiều lời nữa.”
Lời nói rơi xuống, sát ý cùng lệ khí trong mắt Liễu sinh rút đi nhanh như nước thủy triều, trong chốc lát chỉ còn sót lại sự bàng hoàng vô lực. Mọi chuyện hết thảy đều quá buồn cười, mà thứ buồn cười nhất cư nhiên chính là hắn.
Thương Tứ chớp mắt nhìn thẳng về phía Liễu sinh, hỏi lại: “Nếu như Thải Vi biến thành loài quái vật bộ dạng xấu xí nào đó, ngươi vẫn muốn tìm lại y sao?”
Ngữ điệu của Thương Tứ lúc này bất chợt trở nên vô cùng lãnh khốc, hắn ép buộc Liễu sinh phải đối mặt với loại khả năng bết bát nhất, dùng giọng điệu tỉnh táo nhất để trần thuật một sự thật, mỗi âm tiết đều lạnh băng như lưỡi đao từ thép tinh luyện chọc vào xương cốt.
“Cho dù người không còn bộ dạng trước đây, người vẫn là sư phụ của ta.” Móng vuốt của Liễu sinh ghim chặt xuống mặt đất, mắt đỏ, từng lời đều giống như vừa dùng hết sức lực chen ra khỏi cổ hộng, khàn khàn rồi lại bao hàm loại lực lượng không thể lay động.
Hắn làm sao có thể lần nữa ruồng bỏ sư phụ của mình?!
Cho dù người nọ đã biến thành bộ dạng xấu xí, thế nhưng ở trong lòng hắn, Thải Vi vĩnh viễn đều là tồn tại đáng để kính ngưỡng.
Đúng vậy, cho dù thực sự là thế lại có sao đâu? Trái tim của Liễu sinh phảng phất bị bóp chặt một cái, sau đó lại thoáng thả lỏng.
Sư phụ của hắn là loại người khoáng đạt như thanh phong tễ nguyệt, mặc kệ bề ngoài có biến hóa thế nào so với nội tâm đã mục ruỗng này của hắn cũng xinh đẹp hơn nhiều không phải sao? Chỉ cần hắn nhanh chóng tìm được người là tốt rồi, những thứ khác đều không cần lo lắng nữa.
Cho dù phải đem tim của hắn đào ra cũng không thể bổ khuyết lại thời gian mấy trăm năm đã phí hoài, như vậy cứ mãi quấn quýt về nó để làm gì?
Giờ khắc này Liễu sinh chỉ thầm nghĩ muốn tìm được đối phương sớm hơn chút nữa, nhanh chút nữa, lại nhanh thêm chút nữa. Cho dù chỉ lãng phí thêm một giây cũng là việc không thể tha thứ.
“Các người nhất định có biện pháp tìm được sư phụ phải không?” Liễu sinh loạng choạng bò dậy, hít sâu một hơi nhịn xuống cơm đau trong ngực, hai mắt gắt gao nhìn thẳng về phía Thương Tứ và Cửu Ca, “Vô luận là biện pháp gì, xin hãy nói cho ta biết, ta cần làm thế nào mới có thể tìm được sư phụ?”
Thời khắc này, Liễu sinh dường như đã hoàn toàn quên mất một loại khả năng còn lại, Cửu Ca muốn nhắc nhở hắn thế nhưng rốt cục cũng không thể trấn tĩnh được như Thương Tứ.
“Việc này… ngươi trước hết không cần gấp, để ta suy nghĩ lại một chút.” Cửu Ca do dự nói, y cũng rất muốn hỗ trợ, thế nhưng nói thật lòng, Đô nghiễm chi dã có nhiều yêu thú như vậy, hơn nữa khí tức của bọn chúng đều chịu ảnh hưởng của nơi này mà trở nên tương đồng, rất khó để phân biệt.
“Suy nghĩ gì?” Thương Tứ lại cắt đứt suy tư của y, đuôi lông mày hơi nhướn lên, “Cứ để tự hắn đi tìm thôi. Ước định của chúng ta chỉ là đi tìm Kiến mộc, không bao quát cả việc tìm người.”
Sắc mặt Liễu sinh trầm xuống, nhìn bộ dạng tay cuộn vào tay áo vân đạm phong khinh của Thương Tứ, trong nháy mắt hiểu được, “Ngươi muốn thứ gì? Nếu như ta còn có gì đó để trao đổi, ta nhất định đưa cho ngươi.”
Thương Tứ chính là chờ những lời này, “Tiên linh thủy. Trong ngọc quan tại hậu diện Côn Lôn sơn có một lượng lớn Tiên linh thủy, ngươi lấy được nó từ nơi nào?”
Tiên linh thủy? Liễu sinh sửng sốt, Lục Tri Phi cũng sửng sốt. Cậu còn nhớ đây là vị dược then chốt chữa bệnh cho Nam Anh, thế nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, cậu suýt nữa cũng quên mất, không ngờ Thương Tứ vẫn tâm niệm trong lòng.
Có thể, ban đầu từ khi hắn đề nghị hỗ trợ Liễu sinh đã tính đến bước này?
“Số Tiên linh thủy đó ta tìm được trong một miệng giếng trên Chung Nam sơn, thế nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không bảo đảm miệng giếng đó vẫn chưa khô cạn.” Liễu sinh không hề giấu diếm, chuyện đến nước này hắn cũng không còn thứ gì cần giấu diếm nữa, “Bảng chữ mẫu của Trầm Thương Sinh là ở phụ cận, ngươi có thể thuận tiện cầm về. Bằng năng lực của ngươi, việc này hẳn không phải khó khăn gì.”
Thương Tứ nghe vậy, ánh mắt sắc bén đảo qua đôi mắt Liễu sinh, sau khi xác nhận hắn không nói dối lại quay đầu nhìn về phía dãy núi mơ hồ trước mặt.
Lục Tri Phi cũng thuận theo tầm mắt đối phương nhìn sang, dãy núi kia phảng phất sừng sững mọc lên tại biên giới của Đô nghiễm chi dã, vô luận bọn họ có đi bao lâu cũng không thể đến gần. Chúng nó càng giống cảnh núi non trùng điệp trong bức tranh thủy mặc, mờ ảo đến khiến người ta không khỏi nghi ngờ thứ kia có phải chân thật đang tồn tại.
“Ngươi có thể đi vào trong đó tìm, nếu như Thải Vi còn cất giữ một tia ý thức sau cùng, muốn tự cứu chính mình, y nhất định sẽ đi vào trong đó.” Thương Tứ nói.
“Nơi đó đến tột cùng là chỗ nào?” Lục Tri Phi hỏi.
“Đó là Không sơn, là nơi Thiên đế quy táng.” Cửu Ca trả lời, “Cũng chỉ có nơi đó yêu thú không thể xông vào, cho dù Thiên đế đã chết, dư uy của ngài vẫn ở, ngay cả ta cũng chưa từng bước đến nơi đó.”
Lúc này, Kiến mộc cũng phát ra thanh âm rì rào, đại khái là do trên người Lục Tri Phi còn mang theo một phiến lá của Kiến mộc, lúc này cậu có thể nghe được thanh âm của đối phương vô cùng rõ ràng.
“Thiên đế vốn là một người rất ôn hòa. Lúc ngài sắp phi thăng thành tiên đã từng ngồi dưới tàng cây của ta, người nói muốn tìm một nơi yên tĩnh, ngủ một giấc thật ngon. Ta lại nói với ngài không cần đi quá xa, như vậy ta sẽ không nhìn thấy được ngài. Vì vậy ngài chỉ có thể đi tới Không sơn, ngài nói ta ở nơi này cũng có thể nhìn thấy ngọn núi kia, ngài sẽ trò chuyện với ta vào thời điểm tia sáng đầu tiên của mỗi ngày chiếu lên Không sơn.”
“Thế nhưng nếu ngay cả Cửu Ca cũng không thể bước vào Không sơn, Thải Vi liệu…” Lục Tri Phi muốn nói lại thôi.
“Y là hồn thể, không tính như vậy.” Thương Tứ lắc đầu.
Lời nói của Thương Tứ nhóm lên một tia hy vọng trong mắt Liễu sinh, hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền quyết định: “Ta muốn đi.”
“Cho dù ngươi có khả năng vĩnh viễn cũng không đến nơi?” Thương Tứ hỏi.
“Phải.”
“Cho dù y có thể căn bản cũng không ở đó?”
“Phải.”
Câu trả lời của Liễu sinh một câu lại kiên định hơn một câu, quyết tâm không thể lay chuyển.
Cả không gian đều an tĩnh lại, Lục Tri Phi, Thái Bạch Thái Hắc, Cửu Ca, thậm chí là cả Kiến mộc đều lẳng lặng nhìn Liễu sinh, không ai thốt ra một lời khuyên can thêm nữa.
Thậm chí Lục Tri Phi đã nghĩ, đây hẳn là kết cục tốt nhất.
Chí ít Thải Vi có thể còn đang chờ đợi trên Không sơn, bọn họ còn cơ hội tương ngộ.
Chỉ cần còn chút khả năng, gió vẫn là mang theo hơi ấm.
Thương Tứ ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt quyết tuyệt của Liễu sinh, rốt cục lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo. Trong nụ cười kia không mang theo bất kỳ ý tứ trào phúng, thương xót hoặc ẩn tình gì, khiến cho Liễu sinh cũng chợt giật mình.
Mà giữa lúc Liễu sinh còn đang ngẩn người, Thương Tứ lại lấy ra một chiếc chuông lớn, đây là cái chuông lúc ấy hắn dùng để kêu gọi Kiến mộc. Hiện tại chiếc chuông đã nhanh chóng thu nhỏ lại trên tay hắn, biến thành kích cỡ bằng với một hạt đậu tằm, sau đó Thương Tứ còn cột lên chuông một sợi dây đỏ, thắt vào cổ Liễu sinh.
“Nó sẽ chỉ đường cho ngươi.” Thương Tứ nói, đứng dậy, “Đi thôi, việc này không nên chậm trễ.”
Gió thổi qua, chuông rung động, Liễu sinh đã phải bước lên hành trình của chính mình, trong nhịp điệu còn mang theo một tia cấp thiết. Thế nhưng vừa bước ra một đoạn hắn lại quay đầu nhìn Thương Tứ, sau khi chăm chú nhìn một chốc lại chợt gật đầu nói một câu “Cảm tạ”, xong rồi không quay đầu lại thêm lần nào, guồng chân chạy thẳng về phía Không sơn.
Hắn ra sức đẩy ra bụi cỏ cao hơn thân thể của chính mình, tiếng chuông thanh thúy ngắt quãng càng lúc càng đi xa, càng lúc càng xa. Thái Bạch Thái Hắc đứng trên vai Lục Tri Phi nhìn về phía trước chỉ có thể nhìn thấy một chóp đuôi mèo mờ ảo đung đưa ở tận đằng xa.
Lúc này, một tia nắng ban mai bất chợt dấy lên.
Đô nghiễm chi dã không có mặt trời, cũng không biết ánh sáng này là từ nơi nào truyền đến, dòng ánh sáng từ phía chân trời thẩm thấu đến, bóng đêm đen kịt như mực dần dần bị pha loãng, mà trong những phong cảnh vừa được làm sạch kia, có một tia sáng thấp thoáng xuất hiện trên đỉnh núi ở phía xa xăm.
“Chao ôi, Lục Lục mau nhìn xem, Thiên đế đại lão gia thực sự ở đó nha!” Thái Bạch Thái Hắc ngạc nhiên hoan hô, ngón tay béo nẫm chỉ về phia trước.
Giọng trẻ con non nớt vờn quanh bên tai, Lục Tri Phi nhẹ nhàng đáp lời, hòn đá đè nặng trong lòng chợt tan đi một ít. Cậu đưa tay lên xoa xoa đầu Thái Bạch Thái Hắc, hai bé mập này vẫn luôn vô ưu vô lự như vậy, mỗi lần nghe bọn họ ríu rít trò chuyện, cho dù là việc lớn đến đâu cũng giống như không phải quá khó khăn như vậy.
Bởi vì hai đứa nhỏ này lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, chỉ vì một đốm sáng mà hài lòng, chỉ vì một đốm sáng có thể tượng trưng cho sự tồn tại của Thiên đế mà vui vẻ nhảy nhót, đơn giản lại thuần túy.
Thiên đế thực sự ở nơi đó sao?
Nào ai biết được đâu?
Nghe xem, Kiến mộc lại đang lay động cành lá, cây cổ thụ này là đang chào hỏi với người ở phương xa kia. Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, không cần truy tìm đến tận cùng, bởi vì người phương xa ấy vĩnh viễn đều là người trong lòng tâm niệm.
Lục Tri Phi nghĩ như vậy, bên môi rốt cục cũng có một tia thoải mái. Thương Tứ lại chọn đúng lúc này triệu hoán Cửu Ca, “Mau mở đường cho mọi người, kiếm khí của Thải Vi vẫn đủ lợi hại.”
“À, đúng!” Cửu Ca giật mình, “Lập tức đi ngay!”
Rất nhanh, y liền hóa thành một đạo ánh sáng lao vút đi, hiện thành chân thân giữa nền trời cao rộng. Phượng Hoàng vỗ cánh phát ra tiếng hót vang dội, yêu thú khắp nơi đều ngẩng đầu lên nhìn y, hàng loạt tiếng thú rống hưởng ứng vang lên, khắp cả Đô nghiễm chi dã dâng lên từng đợt tiếng hô hoán thần phục.
Cánh của Phương Hoàng phát ra từng đợt lưu quang lan tỏa, đó chính là quang minh.
Lân Phiến cũng đang ngẩng đầu nhìn, gần như vâng theo bản năng chạy thẳng về phía Phượng Hoàng.
Thái Bạch Thái Hắc mở to miệng nhìn yêu thú kết đội bắt đầu di chuyển, bọn chúng đuổi theo quang minh, hưng phấn lại thành kính lao khỏi bụi cỏ, ngay cả đám nòng nọc cũng nhảy ra khỏi mặt nước, hóa thành thủy yêu hung tợn giữa không trung, đến lúc rơi xuống lại lần nữa biến thành nòng nọc tiến vào một khe suối khác.
Kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên, thanh thế cực lớn.
Cùng lúc đó, một đạo kiếm khí đi ngược lại với chiều di chuyển của yêu thú, mênh mông lướt đến.
Cỏ lau bị phạt ngang ngọn, bay loạn trong gió, đồng thời tiếng chuông ‘đinh đang’ dễ nghe cũng hòa theo, chuông nhỏ cấp tốc rung động ngăn cản công kích bên ngoài, mà bước chân của Liễu sinh lại không hề dừng lại trong khoảnh khắc nào.
Đi về phía trước, tiến thẳng về phía trước, không ngừng xông đến.
Vượt qua đồng cỏ, lướt qua khe suối, đi về phía ngọn núi kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.