Yêu Quái Thư Trai

Chương 69: Song sinh (2)




Nhìn biểu tình của Thương Tứ, Lục Tri Phi liền biết đoạn chuyện xưa này đại khái chính là quá mức tối tăm, bằng không người hào hiệp như Thương Tứ cũng không đến mức chờ tận bây giờ nhắc lại, trong mắt vẫn mang theo một tia u ám.
Lục Tri Phi không có hỏi thêm, mạo muội xốc lên một đoạn ký ức trầm trọng đối với ai cũng không phải chuyện tốt. Nếu như có thể dễ dàng kể lại, lúc ở thư trai Thương Tứ cũng đã nói với mọi người.
Hai người rất ăn ý tiếp tục đi dạo siêu thị, lúc tính tiền đồ vật có chừng ba túi lớn, còn có một bao gạo to. Nhìn túi xách nặng nề, Lục Tri Phi vừa vươn tay muốn xách lên đã bị Thương Tứ cướp lấy hết, mỗi bên hai cái túi, thoạt nhìn còn rất thoải mái. Vì vậy Lục Tri Phi cũng liền yên tâm bình thản cắm tay vào túi quần, bộ dáng một chút cũng không đau lòng.
Thương Tứ thấy vậy liền có chút oán niệm, túi nylon trong tay ma sát sàn sạt, Lục Tri Phi bất đắc dĩ đứng lại, quay đầu nhìn người đàn ông cách mình khoảng chừng mười bước, chờ đối phương đến bên cạnh.
Thương Tứ đi tới, túi gạo đã được đặt lên vai, cái tay còn lại xách theo ba túi nylon lớn, sống mũi còn đeo kính, thân cao chân dài, khí thế mười phần.
Lúc này bọn họ đang đứng tại tầng hầm để xe, Lục Tri Phi nhìn xung quanh không thấy có ai, liền nhón chân lên hôn nhẹ vào má Thương Tứ, “Hiện tại đã có thể vui vẻ về nhà chưa, Tứ gia?”
Tứ gia biểu thị đương nhiên có thể, bất quá đến khi hắn muốn vươn tay lôi kéo thanh niên bên cạnh lại phát hiện đồ vật không có chỗ đặt xuống, trong lòng không khỏi tự hỏi: Xem ra không chỉ cần mua nhà lớn, còn phải mua một chiếc xe nữa.
Bất quá, chuyện của nhà họ Lâm quả thực còn rất phiền toái, trước hết phải giải quyết đã. Liên tưởng đến lời nói của Tiểu Kiều, hắn trước hết nên giám sát xem chú của Lâm Thiên Phong, Lâm Bình An, sẽ làm ra hành động gì, tránh cho tạo thành ảnh hưởng ác liệt đến Lâm Thiên Phong, sau đó còn chuẩn bị tự mình đi gặp y một lần.
Nhưng mà không ngờ được, động tác của người chú này còn nhanh hơn dự liệu của y không ít, thủ đoạn cũng rất dứt khoát.
Sáng hôm sau, khi Lục Tri Phi vừa dọn bàn xong đang chuẩn bị gọi mọi người xuống ăn sáng, Tiểu Kiều bỗng nhiên vẻ mặt bình tĩnh đi từ bên ngoài vào, thông báo: “Cảnh sát tới.”
Bàn tay Lục Tri Phi hơi ngừng lại, mặt lộ vẻ nghiêm túc nhưng cũng không hoảng loạn. Cậu quay đầu phân phó Thái Bạch Thái Hắc đi gọi Thương Tứ rời giường, sau đó cởi tạp dề xuống chuẩn bị đi mở cửa.
“Có chuyện gì không?” Lục Tri Phi nhìn ba vị cảnh sát bên ngoài, hai nam một nữ, thoạt nhìn không khí cũng không phải quá nghiêm trọng.
Đối phương khi thấy người mở cửa là một thanh niên tuấn tú, biểu tình cũng tự nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, nữ cảnh sát kia bước lên, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, có phải Lâm Thiên Phong đang ở đây không?”
Lục Tri Phi cũng không trả lời là có hay không, “Cậu ấy là bạn học của em trai tôi, mọi người tìm cậu ấy có việc gì?”
“Là như thế này, chú của cậu ấy đã báo án, nói là chiều hôm qua Lâm Thiên Phong đã mang theo hai đứa em trai chưa đầy một tuổi bỏ nhà trốn đi, đến giờ vẫn chưa thấy về. Chúng tôi nghĩ rằng cậu ấy có thể đến nhà của bạn học chơi, nếu như Lâm Thiên Phong có ở trong, cậu có thể để bọn tôi gặp mặt một lần không?” Nữ cảnh sát nói rất uyển chuyển, “Có chuyện gì chúng ta cũng có thể ngồi xuống trò chuyện, như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề, cậu nói như vậy có đúng không? Dù sao trẻ con cũng là vô tội.”
Kỳ thực ban đầu khi nữ cảnh sát đọc được hồ sơ báo án trong lòng cũng là mờ mịt, cô đã làm việc trong đồn khá lâu, quả là loại người gì, loại chuyện gì cũng có thể gặp được.
Cháu trai một tay mình nuôi lớn bắt cóc hai đứa con sinh đôi chưa đầy một tuổi, đây lại là chuyện thế nào? Bất quá nữ cảnh sát cũng biết mọi việc không thể chỉ nghe từ một phía, vì vậy cho dù đối mặt với hai vợ chồng mặt ủ mày ê kia quả thực có mấy phần đồng tình, thế nhưng sau khi tìm hiểu thông tin của Lâm Thiên Phong từ nhà trường, cô cũng không cảm thấy đứa bé này giống loại người làm những chuyện độc ác đó.
May mà vụ án lần này cũng không tính là buôn bán nhân khẩu, Lâm Bình An cũng không nói muốn tố cáo, chi hy vọng đồn cảnh sát có thể đứng ra điều giải. Vì vậy nữ cảnh sát này mới chủ động xin ra mặt, thừa dịp mọi chuyện còn chưa làm quá ầm ỹ đến nghe Lâm Thiên Phong giải thích. Một thiếu niên choai choai, đến tột cùng là vì chuyện gì mới nghĩ đến việc mang theo hai đứa em trai chưa đầy tuổi bỏ nhà ra đi? Phương diện này biết đâu còn có ẩn tình không thể nói.
Lục Tri Phi không biết suy nghĩ chu đáo trong lòng nữ cảnh sát, nhưng thái độ của đối phương cũng coi như hòa hoãn, vì vậy cậu liền mời người vào trong. Dù sao cũng không thể đem người chặn ở bên ngoài, như vậy trái lại sẽ chứng thực lời nói của Lâm Bình An.
Đi vào trong phòng, Tiểu Kiều đang ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, động tác ưu nhã cắt lát món trứng gà ốp la và thịt xông khói. Lúc nữ cảnh sát nhìn thấy Tiểu Kiều trong mắt còn hiện lên một tia ánh sáng, thiếu niên môi hồng răng trắng cử chỉ cao quý luôn có thể dễ dàng thu được hảo cảm của người khác.
Tiểu Kiều thấy có người đến thì không chút hoang mang đặt dao nĩa xuống, mỉm cười lễ phép, lên tiếng chao hỏi, “Chào các cô chú.”
“Ôi chao, xin chào xin chào.” Ba vị cảnh sát cũng vội vàng chào hỏi, một vị cảnh sát trung niên thấp người có chút đậm đà còn thuận miệng khen cậu một câu lễ phép.
Lục Tri Phi đáp lời một, lại nhìn Tiểu Kiều kéo léo xoay người rót trà cho ba vị cảnh sát, trong lòng cảm thán một câu, đúng là sống lâu rồi cái gì cũng thấy được.
Lúc này Lâm Thiên Phong đang trốn sau bình phong cũng không bình tĩnh hơn Lục Tri Phi được bao nhiêu, Tiểu Kiều vừa nhìn đã biết là một thiếu gia tâm cao khí ngạo, lúc ở trong trường cũng không thích nói chuyện với người khác, hơn nữa chỉ cần cậu ta muốn, bất quá dùng một ánh mắt là có thể ném người xuống thành bụi bặm, nào giống như bây giờ…
“Tiểu Kiều, em đi gọi bạn học ra đi.” Lục Tri Phi nói.
Tiểu Kiều vừa nghe lời này thì hơi dừng lại một chút, trong mắt toát ra vẻ lo âu cùng tức giận, cậu chợt quay đầu nhìn nữ cảnh sát, “Mọi người không phải do tên đàn ông kia tìm tới chứ? Thiên Phong cũng đã rời khỏi nhà rồi, ông ta còn muốn thế nào nữa!”
Mấy câu của Tiểu Kiều nói lại khiến ba vị cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người đều cảm nhận được thâm ý trong mắt đối phương.
Cảnh sát đậm người nháy mắt với nữ đồng nghiệp, nữ cảnh sát lập tức trấn an: “Anh bạn nhỏ, cậu đừng kích động, kỳ thực lần này chúng tôi tới là vì…”
“Cháu không phải anh bạn nhỏ, năm nay cháu đã mười sáu tuổi rồi, cháu có năng lực phân biệt đúng sai.” Tiểu Kiều ngôn ngữ nghiêm khắc, “Mọi người đừng xem cháu như trẻ con, cháu cũng hiểu luật pháp, tuy rằng quyền giám hộ của Thiên Phong vẫn ở trên tay người đàn ông kia, thế nhưng ông ta cũng không có quyền giam cầm bạn ấy, gây trở ngại tự do thân thể của bạn ấy! Cháu là bạn học của Thiên Phong, cháu đã đồng ý để bạn ấy ở lại đây, các cô chú không thể cưỡng ép bạn ấy rời đi!”
“Việc này…” Nữ cảnh sát bị một tràng lý luận vừa rồi làm cho không biết phải nói tiếp như thế nào. Một thiếu niên đang tuổi dậy thì chán ghét người khác xem mình như trẻ con cũng là chuyện rất bình thường, thế nhưng tin tức Tiểu Kiều mơ hồ tiết lộ ra lại khiến cô nhíu mày, “Cháu nói giam cầm? Đây là chuyện gì?”
“Bạn ấy bất quá chỉ ở chỗ cháu một đêm, người đàn ông kia liền báo cảnh sát đi bắt người, đây không phải muốn gây trở ngại tự do thân thể của cậu ấy sao? Trên đời này có ai lại báo cảnh sát bắt cháu mình chứ? Lẽ nào vì cha mẹ của Thiên Phong không ở đây nên bạn ấy phải bị khi dễ như vậy ư!” Tiểu Kiều càng nói càng kích động, mới vừa rồi còn là một thiếu niên lễ phép, lúc này đã hoàn toàn bị cảnh ngộ của bạn học làm cho tức giận, biểu lộ góc cạnh. Nhưng cho dù là như vậy, Tiểu Kiều vẫn đứng rất nghiêm trang, không thốt ra một câu thô tục nào, đủ cho thấy gia giáo cực tốt.
Huống chi, cậu cũng là vì bạn tốt bị thương tổn nên mới cảm thấy bất công, quả thực còn rất giàu nghĩa khí. Nữ cảnh sát bất đắc dĩ cười cười, “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, cô hỏi cháu một vấn đề cuối cùng có được không?”
Tiểu Kiều lúc này mới tỏ ra hơi bớt giận, “Cô cứ hỏi, nhưng trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi, mọi người không thể cưỡng ép bạn ấy rời đi.”
“Cô muốn hỏi cháu, hôm qua Lâm Thiên Phong chỉ tới đây một mình sao?” Nữ cảnh sát hỏi, hai đồng nghiệm còn lại cũng nghiêm túc nhìn qua.
Tiểu Kiều thuận miệng đáp, “Đương nhiên là một mình rồi, bạn ấy còn có thể đi với ai.”
Nhìn thấy biểu hiện không thèm nghĩ ngợi của Tiểu Kiều, cảnh sát đậm người liếc nhìn đồng nghiệp, đều cảm thấy nghi ngờ. Lúc này một giọng nam vững chải chợt truyền từ phía sau tới, “Nếu anh chị không tin, mọi người có thể tìm quanh nơi này một lần.”
Mọi người xoay đầu, chỉ thấy một người đàn ông tuấn lãng đang xuống thang lầu, bên cạnh là Lâm Thiên Phong. Ba người vội vàng đứng dậy, ánh mắt của nữ cảnh sát lướt qua Thương Tứ quan sát Lâm Thiên Phong, thấy thiếu niên không có việc gì thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Về phần đề nghị của Thương Tứ, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối. Nữ cảnh sát lưu lại trò chuyện với Lâm Thiên Phong, hai vị đồng nghiệp nam lại chia nhau ra đi tìm vòng quan thư trai.
Kết quả đương nhiên là không tìm được gì, cả thư trai ngoại trừ phòng khách thì khắp nơi đều yên tĩnh, hai cảnh sát dạo quanh một vòng rồi lại vào từng phòng kiểm tra, trong lòng cũng có định luận.
“Thưa sếp.” Cấp dưới gọi điện thoại đến báo cáo tình huống, “Đã điều tra máy quay giám sát xung quanh, không có hình ảnh của hai đứa trẻ, bất quá Lâm Thiên Phong khi đến nơi này còn mang theo một cái giỏ mây lớn.”
Giỏ mây lớn?
Định luận của cảnh sát đậm người chợt lại dẫy lên hoài nghi, nếu Lâm Thiên Phong đến đây để nương tựa bạn học, xách theo một cái giỏ mây làm gì?
“Cậu gửi hình cái giỏ cho tôi.” Cảnh sát đậm người căn dặn, đồng thời ông cũng nhìn thấy hai con cá chép tròn trịa đang bơi lội trong ao, còn hướng về phía ông thổi bong bóng, quả là cực kỳ đáng yêu.
Hình ảnh rất nhanh đã được gửi tới, cảnh sát đậm người nhìn lướt qua, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt. Tỉ mỉ nhớ lại, cái giỏ này vừa rồi ông đã thấy ở phòng bếp, bên trong chứa hoa quả.
Chẳng lẽ thực đã suy nghĩ nhiều rồi sao?
Mà nếu sự thật là Lâm Thiên Phong căn bản không mang theo hai đứa bé, như vậy hai đứa bé đang ở đâu? Lẽ nào là Lâm Bình An đang nói dối? Cảnh sát đậm người hơi chau mày, vụ này rõ ràng là một chuyện trong nhà vô cùng hoang đường, bất chợt lại trở nên khó bề phân biệt.
Mà khi ông trở về phòng khách, nghe được lời khai của Lâm Thiên Phong thì sự nghi ngờ trong lòng càng nặng.
“Cháu chỉ đi có một mình.” Lâm Thiên Phong không khóc cũng không bất hợp tác, thoạt nhìn không giống kiểu thiếu niên phản nghịch sẽ trộm bắt cóc em út trong nhà, hơn nữa đôi mắt của cậu còn lộ ra một cổ trầm ổn không quá hợp tuổi, “Cháu không biết vì sao chú lại nói như vậy, nhưng chuyện này cháu không có làm, cháu sẽ không nhận.”
“Cô cũng không phải không tin cháu, nhưng hiện tại cách nói của hai bên quá khác biệt, chuyện này các cô chú sẽ tiến hành điều tra sâu thêm một bước. Bất quá cháu yên tâm, cô chú sẽ không để cháu bị oan uổng.”
“Cảm ơn mọi người.” Lâm Thiên Phong lễ phép đáp ứng, không nói gì thêm nữa.
Lúc này Tiểu Kiều lại khẩn trương kéo Lâm Thiên Phong, che ở trước mặt cậu ta, hỏi: “Cô cảnh sát, mọi người muốn dẫn bạn ấy về đồn lấy lời khai sao? Người đàn ông kia có phải cũng ở tại đồn cảnh sát không? Nếu phải cháu liền đi cùng với Thiên Phong!”
“Hồ đồ.” Thương Tứ không nhẹ không nặng đặt chén trà xuống, giương mắt nhìn, ánh mắt bâng quơ lướt qua vị cảnh sát đậm người đang đi tới, sau đó mới quay về trên người Tiểu Kiều, “Lần trước đã thi rớt, hôm nay còn muốn tìm cớ trốn học?”
Tiểu Kiều sắc mặt tối sầm, nếu không phải có người ngoài ở đây cậu nhất định sẽ trở mặt. Chuyện này có thể đợi đến cơ hội thích hợp rồi mới nói không? Có thể hay không?!
“Những chuyện muốn hỏi chúng ta đều đã hỏi xong, mấy đứa nhỏ còn phải đi học, cứ để hai cháu đến trường thôi.” Nữ cảnh sát lập tức cười cười, đứng dậy ra về.
Lục Tri Phi tiễn ba người ra cửa, “Tạm thời Thiên Phong sẽ ở lại nhà của chúng tôi, nếu có chuyện gì phía cảnh sát có thể tùy thời quay lại. Bất quá xin mọi người nhắc lại cho ông Lâm kia một câu, con của mình không trông giữ tốt cũng đừng tùy tiện đổ lên đầu người khác. Thiên Phong mới chỉ là học sinh trung học năm hai, nếu như lúc này lưu lại hồ sơ, sau này thằng bé còn tiền đồ gì nữa? Đối xử với nhau lưu lại ba phân, tương lai gặp lại đỡ khó xử.”
Nói xong, Lục Tri Phi lại gật đầu chào ba người, trên mặt giữ nguyên vẻ ôn hòa lễ độ, chỉ là động tác đóng cửa lại rất nghiêm túc.
Ba vị cảnh sát đều thất thố nhìn nhau, phát hiện sự bất đắc dĩ trong mắt đồng đội. Bất quá, Lâm Bình An sao… cảnh sát đậm người hơi nheo mắt lại, lời của Lục Tri Phi thực ra cũng nhắc nhở ông, người tên Lâm Bình An này cũng nên tra xét một chút.
Thế nhưng việc cấp bách nhất vẫn là mau chóng tìm được hai đứa bé, nếu không tìm thấy, chuyện này không chừng phải biến thành án hình sự.
Trong thư trai, Tiểu Kiều đứng bên cửa sổ, xuyên qua rèm che dõi theo bóng xe cảnh sát chậm rãi rời đi, trên tay cầm cốc sữa như cười như không. Tâm tình của cậu thoạt nhìn rất không tệ, còn có nhàn nhã chỉ điểm một câu, “Thấy không, phía góc đường là cảnh sát thường phục. Tố chất của vị đội trường đậm người đó không tệ, không có vừa nghe liền tin tưởng, còn biết thả dây dài câu cá lớn.”
Lâm Thiên Phong nghe ngữ điệu hăng hái của đối phương, lại nhớ đến hành động ung dung cho hoa quả vào giỏ mây đặt ở phòng bếp của đối phương, cảm thấy thực sự có chút nhìn không thấu. Chỉ là vừa rồi Tiểu Kiều quả thực đã giúp mình, vì vậy Lâm Thiên Phong cũng thành khẩn nói tiếng cảm tạ.
Tiểu Kiều nhún nhún vai không quá lưu ý, bất quá cậu ta lập tức lại nghĩ đến cái gì, hỏi: “Lúc ngươi tới thư trai có bị người nào nhìn thấy không?”
“Tôi di chuyển rất cẩn thận, hẳn sẽ không bị ai phát hiện mới đúng.” Lâm Thiên Phong nói, bỗng nhiên cũng hiểu được không thích hợp. Mới qua một buổi tối cảnh sát đã tìm được nơi này, Bắc Kinh rộng như vậy, cho dù Lâm Bình An hơn nửa đêm liền báo án bọn họ cũng không tra được nhanh như thế.
Trừ phi, có người đúng lúc cung cấp hành tung của Lâm Thiên Phong. Có lẽ, là quỷ, Lâm Bình An cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của thứ kia.
Tiểu Kiều khẽ đẩy kính mắt, cho ra kết luận, “Y một mực giám thị ngươi, chỉ là vòng giám thị mà y bày bố rất có thể chưa đủ để trực tiếp ngăn cản, vậy nên ngươi mới thành công chạy trốn đến thư trai.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Phong biến sắc, cậu chợt nhớ ra trên đường tới đây quả thực đã đụng phải sự công kích của một con quỷ, bất quá Lâm Thiên Phong làm hậu nhân của nhà họ Lâm, chút ít bản lĩnh vẫn phải có. Cậu từ trước đến giờ làm việc đều lưu một đường, cho dù đối phương là quỷ hồn cũng không hạ tay quá nặng, vậy nên mới để đối phương chạy thoát.
Lúc này, Lục Tri Phi đã trở vào nhà, tháy Thương Tứ đang nằm lười biếng trên salon giống như lại muốn ngủ mất, hỏi: “Hai đứa trẻ không sao chứ?”
Vừa rồi hai cảnh sát kia tìm khắp thư trai không thấy người, Lục Tri Phi liền đoán nhất định là do Thương Tứ giấu đi. Thương Tứ ngáp dài một cái, “Trong phòng của ta, ngủ còn say hơn cả ta.”
Tiểu Kiều quét mắt nhìn hắn một cái, trong lòng còn nhớ thương chuyện vừa rồi Thương Tứ bóc trần mình thi rớt, lập tức dằn mạnh đĩa bánh kem xuống bàn, xốc lên cái cặp quay người ra ngoài, “Ta đi học đây.”
Lâm Thiên Phong có chút không biết theo ai, muốn cùng Tiểu Kiều đi học lại sợ trong trường cũng sẽ có phiền phức. Thương Tứ híp mắt ngòi xuống, xoa xoa mi tâm, “Hôm nay ngươi cứ chờ ở thư trai thôi, để ta đi gặp Lâm Bình An một lần.”

Chín giờ sáng, đồn cảnh sát.
Lâm Bình An bước ra khỏi cửa lớn, đỉnh đầu đón ánh mặt trời, lúc nãy mấy vị cảnh sát kia khi vừa về tới đã không ngừng đặt câu hỏi, khiến trong lòng y có chút không nắm chắc. Sự việc có vẻ không theo đúng dự liệu của y, mà bất luận y hỏi thế nào, đám cảnh sát kia cũng chỉ nói Lâm Thiên Phong đang tạm ở lại nhà bạn học, không có vấn đề gì, mà hai đứa nhỏ cũng không ở cùng thằng nhãi đó.
Lâm Bình An trước đó vì muốn đặt bản thân vào vị thế chiếm lý, khi yêu cầu cảnh sát giúp đỡ tìm người còn cố ý biểu hiện rất thông cảm hợp tác, nếu như lúc này tỏ vẻ quá khắt khe với cháu trai khó tránh sẽ chọc người hoài nghi. Vì vậy để giấu diếm kẽ hở, y chỉ có thể trước hết khai báo mất tích cho hai đứa con trai, sau đó còn khẩn cầu bọn họ nhất định phải tìm về.
Nhưng mà Lâm Bình An vẫn rất khẳng định, con của y nhất định còn ở trên tay Lâm Thiên Phong. Bất quá, đến tột cùng người đã bị giấu ở nơi nào? Lâm Bình An không khỏi nhíu mày, y chưa từng nghe đứa cháu kia nhắc qua còn chỗ dựa nào khác.
Nghĩ như vậy, bước chân Lâm Bình An có hơi thả chậm, y không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa lớn đồn cảnh sát thêm lần nữa. Vừa rồi ánh mắt của nữ cảnh sát kia nhìn y có hơi quái dị, chẳng lẽ Lâm Thiên Phong đã nói gì đó với bọn họ?
Bất quá, thằng nhãi kia làm sao dám nói ra tình huống thực tế? Cho dù thật sự đã nói, sẽ có người tin sao?
Lâm Bình An không nghĩ ra, khi bước xuốn bậc thềm trước đồn cảnh sát thần sắc có hơi ngưng đọng. Nếu như cảnh sát không được, vậy y chỉ có thể áp dụng thủ đoạn khác.
Đúng lúc này, khóe mắt của Lâm Bình An thoáng quét qua một người đàn ông đang chơi điện thoại di động ven đường. Cũng không phải đã đến lúc này y còn có tâm tư nhìn đông ngó tây, mà là vì người đàn ông kia quả thực quá mức khiến người ta chú ý.
Một người cao như vậy bình thường rất hiếm gặp, vóc dáng bực này, lại thêm bề ngoài xuất sắc quả thực tạo nên ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Huống hồ người kia còn mặc cả cây đồ đen, ngồi trên một chiếc moto phân khối lớn cũng đen nốt, kính râm vắt ở sau ót, quả là một người đàn ông đủ ngầu đủ khí thế, vậy mà lại cúi đầu chơi một trò chơi điện thoại ấu trĩ.
“ĐMM, còn thiếu một chút là thắng rồi? Người viết game này có phải đầu óc có bệnh không?!” Người đàn ông mắng, trong miệng còn thổi ra một cái bong bóng kẹo cao su màu hồng nhạt.
Lâm Bình An không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, nhưng cũng chỉ là hơi liếc mắt mà thôi, sau đó liền cắp túi của mình nhanh chóng lướt qua. Chỉ là lúc y đi ngang qua bên cạnh đối phương, người đàn ông nọ chợt vươn đôi chân dài của mình ra cản đường, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cảm xúc không hề dao động hỏi: “Ăn kẹo cao su không?”
Đây là loại tiếng lóng giang hồ gì? Lâm Bình An cho rằng đối phương đã nhận nhầm người, cũng không muốn sinh thêm nhiều chuyện trong thời điểm mấu chốt này, vì vậy lễ phép nói: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người.”
Lâm Bình An vừa định vòng qua rời đi, người đàn ông nọ lại ngước mắt lên, đồng tử đen kịt như hồ sâu lạnh lẽo, khí tức tản mạn vừa rồi trong chớp mắt biến mấy vô tung, nói: “Chính xác là ngươi, không lầm được.”
Lâm Bình An khẽ rùng mình, trong khoảnh khắc bị đôi mắt của đối phương nhìn vào, y lập tức cảm nhận một cổ lạnh run từ tận đáy lòng dâng lên. Trực giác nói cho y biết người đàn ông này rất nguy hiểm, phải lập tức chạy trốn!
Mà y cũng thực sự tuân theo trực giác của mình, không hề nói nhiều thêm lời nào, cũng không dừng lại thêm một giây, đi đến đặc biệt dứt khoát, phần quyết đoán này không phải người thường có thể so sánh.
Nhưng mà ngay sát na y vừa xoay người, Lâm Bình An vẫn thấy khóe miệng cong cong của đối phương, cùng với cái bong bóng kẹo cao su hồng nhạt hắn thổi ra khỏi miệng.
Nghìn vạn suy nghĩ nảy ra trong lòng Lâm Bình An, trong nháy mắt hắn tìm được phương pháp phù hợp nhất, sau đó không chút do dự quay đầu chạy ngược trở về. Sau lưng bọn họ chính là đồn cảnh sát, cũng là nơi an toàn nhất trong lúc này!
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, lưng áo đã bị người ta chộp lấy, cho dù y có dùng sức nhiều hơn nữa cũng không tránh được mảy may. Một giọt mồ hôi lạnh nháy mắt chảy khỏi trán của y, Lâm Bình An không dám quay đầu lại nhìn, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, cố gắng khiến giọng nói của mình càng thêm trấn định, “Anh là ai? Tìm tôi có việc gì? Tôi hình như cũng chưa từng đắc tội với anh mà?”
“Một lúc hỏi ba vấn đề, ngươi muốn ta trả lời cái nào mới tốt đây?” Thanh âm trêu đùa của Thương Tứ lộ ra hàn ý dày đặc, “Không bằng ngươi tới trả lời một vấn đề của ta, ngay cả chưởng kính nhân của Lâm gia cũng không biết phương pháp song thai nuôi quỷ, ngươi là học được từ đâu?”
Chưởng kính nhân, nuôi quỷ! Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lâm Bình An lại gióng lên càng thêm mãnh liệt, người này đến tột cùng là ai? Làm sao lại biết bí mật của nhà họ Lâm chứ?!
“Anh đến cùng là ai!” Lâm Bình An đã không giữ được tỉnh táo nữa, lập tức quay đầu đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của người nọ. Cơ hồ đồng thời, một cơn đau đầu kịch liệt tập kích lấy y, khiến y đau đến sắc mặt trắng bệch. Đối phương vỗ vỗ mặt y, ngữ điệu ác liệt, “Là ta đang hỏi ngươi, không phải ngươi đang hỏi ta, hiểu không?”
“Tôi nói, tôi nói!” Lâm Bình An vội vàng cầu xin tha thứ, cảm giác được Thương Tứ hơi có thư giãn trong mắt liền hiện lên một tia âm ngoan, “Các ngươi nếu không tới cứu ta, ta liền chết!”
Bất quá nửa câu sau hiển nhiên không phải nói với Thương Tứ, chỉ là Thương Tứ đã sớm có dự liệu, chân phải bước ra một bước, hắc khí lập tức trỗi dậy từ mặt đất, thổi tung mái tóc của hắn. Mà Lâm Bình An trong tay Thương Tứ lại cố sức vặn người một cái, thế nhưng căn bản chưa kịp chạy đi xa đã bị Ngô Khương Khương ôm cây đợi thỏ cản đường.
Lúc này kết giới đã lập, khí đen lượn lờ, quỷ ý dày nặng.
Mặt trời lần nữa trốn mất, mà giữa nơi quỷ khí như có như không này, có vài thân ảnh mờ ảo hiện ra.
Thương Tứ hít sâu một hơi, hắn ngửi được một khí tức âm lãnh quỷ quái từ trong không khí, thứ này khiến hắn cảm thấy hoài niệm thật sâu nhưng cũng có chút tức giận. Hoài niệm là bởi vì hắn nhớ tới bằng hữu đã mất, tức giận cũng là vì thứ này trước sau vẫn vương vít một loại khí vị khiến người ta không thấy vui vể.
Giả thần giả quỷ, tham lam đáng ghét, khoát một tấm da hổ lại vĩnh viễn chỉ biết cấu kết với nhau làm việc xấu.
Phía trước truyền đến giọng nói yếu ớt, “Các hạ rốt cuộc là ai? Chúng ta dường như cũng không có thù hận gì với ngài, ngài chỉ cần giao Lâm Bình An lại, hôm nay chúng ta coi như chuyện gì cũng không xảy ra, có được không? “
“Không được tốt lắm.” Thương Tứ nhướng mày, tay phải đang thả lỏng hơi cong năm ngón, hắc khí nhanh chóng tụ tập.
Bất quá đối phương còn đang dọa dẫm, “Xem ra ngài là muốn đánh một trận với môn phái của bọn ta? Ngươi chỉ có một người, xem vào chuyện này đối với ngươi lại có chỗ tốt gì?”
Lâm Bình An bị Ngô Khương Khương trông coi ở một bên, mắt thấy song phương sắp lao vào đánh nhau, mí mắt đã giật lên như chạy mô tô. Chỉ hận không thể thét to vào mặt đồng lõa của mình—— Phế vật còn có thể xử lý thế nào, đánh thôi!
Chỉ là yết hầu của Lâm Bình An giống như bị cái gì đó ngăn chặn, một chữ cũng không mắng được, mà cô gái tóc đỏ đang dẫm trên lưng của hắn lại giống như đã cách trăm đời chưa từng nhìn thấy người khác bị mang ra đánh, hưng phấn gọi to “Tứ gia, đánh y! Đánh y! Lại dùng roi phế y thôi!”
Lâm Bình An có chút ngơ ngác ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hắc khí trong tay người đàn ông kia thoáng cái đã ngưng tụ thành một cây gậy màu đen, hoàn toàn giống như thực thể, thậm chí đối phương còn có thể cầm lên ngắm nghía.
Sau đó, người đàn ông kia cười gằn một tiếng, “Đánh chó sao, đương nhiên là dùng đả cẩu bổng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.