*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại leting2026.wattpad.com và ldinh2026.wordpress.com, tất cả các trang khác đều là ĂN CẮP.
Edit: Lạc Đình
Buổi sáng đầu năm mới, cả nhà Bách Tây cùng nhau đi thăm hỏi họ hàng một vòng, buổi chiều thì đi đến nhà ông bà ngoại.
Ông bà ngoại của cậu cũng là người của thành phố này, cũng thường xuyên qua lại, lái xe khoảng hơn 1 giờ là tới.
Hai ông bà sống trong một ngôi nhà cách xa nội thành, không khí trong lành, rất thích hợp cho người già nghỉ ngơi dưỡng sinh. Trong mảnh sân lớn trồng các loại hoa cỏ, cây cối, một năm bốn mùa đều xanh tốt.
Khi cả nhà họ đến nơi, hai ông bà vẫn đang ở trong nhà nghe kịch*, đeo kính lão đánh cờ tướng, vì một nước cờ mà tranh luận không ngớt.
*Là kinh kịch, một loại hình nghệ thuật biểu diễn kịch truyền thống của TQ.
Bách Tây và Bách Nhã xách quà đi vào, vừa vào cửa đã cười híp mắt gọi, " ông ngoại, bà ngoại."
Ông bà ngoại nghe thấy bèn lập tức dừng màn đấu khẩu lại, cười tủm tỉm đứng lên, " Tây Tây, Nhã Nhã đến đó à."
Hai người kéo cháu trai, cháu gái lại nhìn một hồi mới nhớ đến việc mời con gái, con rể ngồi xuống.
May mà Ngô Mạt cũng chẳng trông mong cha mẹ nhớ đến mình, liền tự mình động thủ cơm no áo ấm, đã bưng trà lên uống rồi.
Ngày đầu năm mới theo lẽ thường sẽ ở lại nhà ông bà ngoại một đêm.
Ăn cơm xong, Bách Tử Hoa cũng với Ngô Mạt và hai ông bà đánh bài, Bách Nhã và Bách Tây ngồi ở sô-pha nựng mèo.
Năm nay ông bà mới nuôi một con mèo lông trắng, tên là " Nam Nam"*, chưa được hai tuổi và được cưng chiều từ nhỏ. Mèo con có bộ lông bóng loáng mượt mà, đôi mắt xanh biếc long lanh và vô cùng dính người. Bé mèo cũng không thích động đậy, ngoan ngoãn nằm trong lòng Bách Tây hưởng thụ phục vụ vuốt lông, rên hừ hừ.
*Nguyên tác là囡囡, Hán Việt là Nam Nam nhưng nó cũng tương đương với từ "bé" --cách gọi trẻ con thân mật của nước mình. Bên TQ người ta hay nhân đôi âm lên nên Đình để là Nam Nam nhé.
Bách Tây bị sự dễ thương này khiến tim như tan ra, bèn giơ điện thoại lên chụp mười mấy tấm, sau đó gửi hết cho Thích Tầm.
Thích Tầm hồi âm lại rất nhanh, nhưng trọng điểm không phải là mèo mà là tay của cậu.
"Tay em sao thế, sao lại phải dán băng cá nhân?" Thích Tầm hỏi.
Bách Tây cúi đầu nhìn một cái, bản thân cậu cũng quên mất chuyện tay mình bị thương.
Cậu trả lời, "buổi chiều em băm nhân hoành thánh*, kết quả là băm vào đầu ngón tay."
*Hoành thánh.
Máu chảy không ít, cũng may là vết thương không sâu, khử trùng rồi băng bó lại là không sao.
Sau đó cậu bị cả tập thể đuổi ra khỏi bếp.
Thích Tầm cũng chịu thua cậu rồi.
Bình thường nhìn Bách Tây có vẻ thông minh, khi đi học thành tích cũng luôn đứng đầu danh sách nhưng lại không thể xuống bếp được.
Hắn chỉ có thể trả lời, " tổ tông của anh ơi, em đừng có làm vướng chân nữa, ngoan ngoãn ngồi một chỗ là được rồi."
Trong lòng hắn thầm nhủ, sau này nếu dì Đinh không ở nhà, hắn sẽ không bao giờ để Bách Tây đến gần phòng bếp.
Nhưng Bách Tây không phục, cậu lục tìm trong điện thoại gửi cho Thích Tầm bức ảnh một bát hoành thánh, "bớt chế giễu em đi, anh xem, em gói đó."
Cậu mặc dù không thể nấu cơm nhưng kỹ thuật gói hoành thánh vẫn tạm được.
Hai người mỗi người một câu, nói chuyện phiếm không có điểm dừng.
Ban đầu Bách Nhã còn quang minh chính đại nhìn trộm hai lần, nhìn thấy hai người nói toàn những chuyện nhảm nhí, đây gọi là tán tỉnh đấy ư. Sau đó, cô thấy vô vị liền ngồi thẳng dậy.
Bên kia Thích Tầm cũng đang đánh mạt chược nhưng vì thắng quá nhiều nên đã bị đuổi ra khỏi bàn. Hơn nữa là anh cả lớn tuổi nhất trong đám con cháu, vừa nãy mới phát lì xì cho em trai em gái mỗi người một bao.
Hắn cũng gửi cho Bách Tây một cái, là chuyển khoản, dĩ nhiên là lớn hơn em trai em gái rất nhiều.
Bách Tây cắn hạt dưa, nhận được lì xì thì cười híp mắt đánh chữ, " vậy em nên nói cái gì ta, cảm ơn caca?"*
*Đình cũng đắn đo không biết nên để là caca hay dịch sang thành anh trai, nhưng sau một hồi suy nghĩ thì Đình để caca vì nghe nó có tình thú sao á.
Thích Tầm, " không cảm ơn cũng được, chuyển khoản trước, khi nào trở về nói sau."
Bách Tây trợn trắng mắt, cậu cũng không ngốc, cuối cùng thì cái khoản này còn không phải là lên giường sao.
Nhưng cậu vẫn giữ nguyên ý định trêu chọc Thích Tầm, vào album ảnh tìm ảnh gửi cho hắn.
Đây là ảnh buổi chiều Bách Nhã chụp cho cậu.
Trong ảnh, cậu đứng dưới trời tuyết, mặc một cái áo len màu xanh baby làm tôn lên làn da trắng như ngọc. Bên má trái được Bách Nhã dán một trái tim màu đỏ*, trong tay nâng một người tuyết nhỏ, đối diện với ống kính cười rạng rỡ như ánh mặt trời làm hiện lên má lúm đồng tiền nhỏ.
*Cái icon trái tim đỏ💖 ấy mọi người cái icon mọi người hay chèn lên ảnh đó.
"Đẹp trai không, caca?" Bách Tây hỏi.
Bình thường cậu sẽ không gọi Thích Tầm là "caca", thỉnh thoảng cũng gọi là "ca".
Hiện tại cứ một câu "caca" gọi đến hăng say.
Thích Tầm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Đương nhiên là đẹp trai rồi. Kỹ thuật chụp ảnh của Bách Nhã rất đỉnh, hơn nữa vốn dĩ vóc dáng của cậu cũng rất đẹp, ngũ quan tinh xảo. Nâng người tuyết cười đến khóe mắt cũng vểnh lên đẹp như chụp bìa tạp chí vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở chỗ hắn cũng có tuyết rơi. Nhưng ở bệ cửa sổ không đặt người tuyết nhỏ, chỉ số một hàng em họ lố nhố cúi đầu chơi game.
Trong lòng Thích Tầm "chậc" một tiếng, đều là em trai sao cách biệt lại lớn như vậy chứ.
Hắn cúi đầu đánh hai chữ, " đẹp trai."
Bách Tây cười hì hì, càng tấn công mạnh, có ảnh nào cũng gửi hết cho Thích Tầm.
Thích Tầm lưu lại toàn bộ, khuôn mặt cũng vô thức dịu dàng không ít.
Các em họ nghỉ ngơi giữa hiệp một lát, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp hình ảnh anh lớn đang cúi đầu nhìn điện thoại. Khuôn mặt ôn hòa khiến một đám đều cảm thấy như gặp quỷ vậy.
"Tầm ca bị sao vậy...Tết mà, cười khiến người ta nổi cả da gà."
"Sao mà em biết được, mới vừa nãy anh ấy còn dạy dỗ em đấy."
"Shhhh—em phát hiện em vẫn quen với khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy hơn, anh ấy cứ cười như vậy làm em càng sợ hơn."
Mấy anh em lén lút thì thầm to nhỏ.
Thích Tầm nghe thấy rồi cũng vừa hay Bách Tây phải đi bồi bà ngoại. Hắn cất điện thoại, nhè nhẹ nhếch mày quét qua đám em họ một cái.
Rõ ràng là khuôn mặt ngọc bích nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi hơn cả diêm vương vài phần.
Đám em họ lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn như một bầy chim cút tiếp tục cúi đầu chơi game.
.leting2026.wattpad.com
Mùng 1 qua rất nhanh.
Trước khi đi ngủ, Bách Tây và Bách Nhã bị nhét thêm hai bát đồ ăn, no căng đến mức không thể đi được.
Bách Tây xoa bụng, nghi ngờ năm nay mình chắc chắn sẽ bị nuôi béo.
Buổi chiều mùng hai, cả nhà bọn họ mới lên đường trở về biệt thự. Trên đường về, Bách Tây nhìn ra ngoài cửa sổ xe phát hiện đường phố đã ngập tràn không khí của ngày lễ tình nhân. Cửa hàng dán đầy quảng cáo, cửa hàng hoa cũng đều là hoa hồng.
Vốn dĩ Bách Nhã cho rằng Bách Tây chắc chắn có kế hoạch cho ngày mai rồi. Kết quả buổi trưa mùng ba, khi cô trang điểm đẹp đẽ định ra ngoài lại phát hiện anh trai vẫn nằm chình ình trên sô-pha nghịch điện thoại.
Cô thấy lạ bèn hỏi, " sao anh vẫn chưa đi, cũng không thay đồ, anh không đi chơi với Thích Tầm sao?"
Bách Tây dịch chuyển điện thoại, lộ ra khuôn mặt yếu ớt.
Em gái cậu đúng là thiên tài nói chuyện, bộ hết chuyện để nói rồi hay sao.
Cậu giải thích, " Thích Tầm ở chỗ ông bà nội, chưa quay về. Anh ở nhà cũng khá ổn."
Bách Nhã "ồ" một tiếng.
Cô cũng không thân với Thích Tầm, đương nhiên không quan tâm nhà họ Thích đón Tết ra sao.
Cô vỗ vai Bách Tây, " vậy anh ở nhà nhé, em đi trước đây."
Bách Tây vẫn chưa ý thức được tình hình không đúng, k để ý hỏi, " em đi chơi với bạn thân hả, lễ tình nhân đông người, chú ý an toàn nhé."
*Nguyên tác là khuê mật.
Bách Nhã hất tóc, " anh à, hôm nay anh không có người hẹn hò nhưng em thì có nha. Em và bạn thân đi chơi lúc nào chẳng được, đâu cần phải chọn ngày hôm nay chứ."
Nói xong, cô cũng không quan tâm anh trai có tiếp nhận được đả kích lớn như thế này hay không, xách túi đi ra cửa.
Bách Tây hậu tri hậu giác, sửng sốt mấy giây mới từ trên sô- pha ngồi phắt dậy.
Không phải, đợi đã...
"Bách Nhã em nói vậy là có ý gì, em hẹn hò với ai, bạn trai sao? Anh có biết không? Trông như thế nào, bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì?"
Giống hệt như kiểm tra hộ khẩu.
Nhưng mà Bách Nhã chẳng để tâm, thay giày xong thì phất tay với anh trai, " không thể tiết lộ, bái bai."
Cô chạy nhanh như gió, cửa lớn "rầm" một cái bị đóng lại thật mạnh.
Tim Bách Tây vỡ nát.
Cậu đứng trong cửa sổ sát đất nhìn theo bóng dáng Bách Nhã đang đi ra ngoài, một lòng muốn đánh cho tên tiểu vương bát đản muốn bắt cóc em gái mình một trận.
Sau khi Bách Nhã đi, trong nhà cũng triệt để không còn người nào.
Bách Tây tiếp tục nằm ườn trên sô-pha.
Năm nay Lương Tụng cùng với người nhà đi nước ngoài đón Tết, đang trượt tuyết còn gửi cho cậu một loạt video ngắn.
Mà trên vòng bạn bè của cậu hầu như đều là show ân ái.
Hôm nay dường như tất cả những cặp tình nhân nhỏ đều đi ra khỏi tổ.
Bách Tây bình thản tặng cho mỗi cặp uyên ương 1 like.
Một ngày cứ bình thường mà trôi qua như thế.
Buổi chiều, cậu cũng nói chuyện với Thích Tầm một lát. Nhưng hôm nay nhà ông nội hắn có rất nhiều khách. Với cương vị là cháu trưởng lại sớm tiếp quản gia nghiệp nên hắn bận rộn hơn đám em họ vẫn đang học đại học nhiều.
Bách Tây rất hiểu chuyện để hắn đi tiếp khách cũng không làm phiền nữa.
Mãi đến tận hơn 10 giờ, Bách Tây nghĩ là có lẽ hắn đã bận xong rồi mới gửi tin nhắn hỏi hắn đang làm gì nhưng hắn không trả lời.
Bách Tây nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cảm thấy hơi lạc lõng.
Nhưng cậu cũng không mấy để tâm.
Cậu và hắn đều là người lớn cả rồi, ngoài yêu đương ra thì cũng cần có không gian và công việc của riêng mình nữa. Ngược lại thì cậu cũng không nên lúc nào cũng nghĩ tới Thích Tầm như vậy.
Cậu dựa vào ghế quý phi* xem tivi, trên đó là một ca sĩ đang cất cao giọng hát. Hát cũng không hay lắm nhưng bài tình ca trầm thấp mà du dương như khúc hát ru. Cậu nghe một lát liền cảm thấy buồn ngủ, điều khiển tivi cũng trượt từ lòng bàn tay xuống dưới rơi trên tấm thảm mềm mại.
*Ghế quý phi.
Bách Tây nhất thời rơi vào giấc ngủ, còn nằm mơ.
Nói là mơ thì cũng không đúng vì đây rõ ràng là hồi ức đã từng xảy ra.
Trong mơ cậu quay lại thời điểm Tết hồi năm tư đại học, Nguyên Tiêu* cậu hẹn Thích Tầm ra ngoài chơi.
*Rằm tháng giêng.
Hai người đi chơi cả một ngày, khi màn đêm buông xuống hai người cùng nhau đi xem triển lãm điêu khắc băng. Chen chúc trong đám người, một tay Thích Tầm cầm điện thoại bàn chuyện kinh doanh, tay còn lại kéo cậu, nhét tay cậu vào trong túi áo. Sợ cậu bị đám đông tách ra lạc mất đồng thời cũng giúp cậu ủ ấm.
Thích Tầm đang nhận điện thoại vẫn quay đầu nói với cậu, " sao lại mặc phong phanh như vậy, tay lạnh hết cả rồi."
Bách Tây nghĩ, đương nhiên là vì đẹp.
Nhưng bên ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu nhưng vành tai lại đỏ đến mức kỳ lạ.
Cậu giống như oán trách mà nhìn Thích Tầm.
Vô tình lại là đòn trí mạng trêu chọc người khác.
Thích Tầm không thể yêu cậu, không nên hết lần này đến này khác để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, để lộ ra sự ấm áp khó mà nhận thấy.
Cậu giống như con chim bị Thích Tầm giam trong lòng bàn tay, dù có thể đập cánh nhưng có dùng cách gì cũng không thể nào thoát ra được.
Triển lãm băng hôm đó rốt cuộc có bao nhiêu đẹp đẽ, cậu đã không thể nhớ được gì.
Nhưng cậu nhớ rất rõ, kết thúc ngày hôm ấy Thích Tầm mua tặng cậu một chiếc đèn lồng nhỏ bằng thủ công rất đẹp.
Cậu không hiểu gì cả nhìn Thích Tầm, " sao lại tặng cái này cho em vậy?"
Thích Tầm bật cười, làm giảm bớt đi nét lạnh lùng trên người hắn. Ngũ quan của hắn quả thật rất đẹp, tinh xảo như điêu khắc giống hệt mẹ hắn. Dưới ánh đèn thậm chí còn mang một vẻ phong tình khác biệt.
Tim Bách Tây bỗng chốc đập nhanh vài nhịp.
Mà người đang muốn mạng của cậu vẫn còn đang đứng ở đằng sau, hắn xoa đầu cậu nói, "tôi thấy những đứa trẻ khác đều mua nên cũng mua cho cậu một chiếc."
Đương nhiên cậu biết Thích Tầm chỉ đang nói đùa.
Năm đó cậu hai mươi hai tuổi.
Chỉ ít hơn Thích Tầm có hai tuổi lẻ bốn tháng mà thôi.
Nhưng khi nghe Thích Thầm như có như không nói ra câu đó, trong lòng cậu vẫn như có bông pháo hoa đang nổ tung.
.ldinh2026.wordpress.com
Bách Tây mở trừng mắt.
Giấc mơ này cũng quá thật rồi, khi tỉnh dậy cậu vẫn không phân biệt được rốt cuộc hiện tại có phải là năm tư đại học đó hay là không.
Nhưng khi cầm điện thoại lên nhìn một cái thì cả người đều tỉnh táo.
Bây giờ là 11:40 giờ Bắc Kinh, cách ngày mới vỏn vẹn 20 phút.
Cậu từ trên ghế quý phi ngồi dậy duỗi eo đứng bên cửa sổ.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, cậu mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
Trên mặt đất đã đọng thành một tầng mỏng, cành cây cũng biến thành màu trắng.
Cậu thở ra một hơi, trên cửa sổ liền xuất hiện một lớp sương trắng.
Cậu yên lặng đứng nhìn một lát, tự hỏi không biết Thích Tầm đang làm gì, đến bây giờ vẫn chưa thấy có tin gì cả. Nếu buổi tối có tiệc, cũng không biết hắn có uống nhiều rượu không.
Đủ loại ý nghĩ như thế khiến cậu suy nghĩ đến thất thần. Mãi đến khi điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở cậu mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Cậu liếc điện thoại là tin nhắn của Thích Tầm hỏi cậu đã ngủ chưa.
Cậu trả lời là chưa, Thích Tầm liền lập tức gọi tới.
Bách Tây nhận điện, vô thức mỉm cười, " alo, sao bây giờ lại gọi cho em vậy, bận việc xong rồi sao?"
"Ừ, xong rồi," Thích Tầm nói, " anh vừa mới tiễn các cô các bác trở về, cha mẹ anh vẫn ở chỗ ông bà nội."
"Như vậy ạ," Bách Tây nói, " vậy bây giờ anh chuẩn bị đi ngủ hả, hôm nay chắc là anh đã mệt lắm rồi."
Bên Thích Tầm ngừng lại một lát.
Hắn dựa người vào ghế lái, ngẩng đầu nhìn biệt thự ở phía trước, chỉ thấy ánh đèn của căn phòng ở bên trái tầng hai là còn sáng.
Hắn nới lỏng cà vạt, nói, " Tây Tây, anh không ở lại chỗ ông bà nội."
Bách Tây vẫn chưa hiểu, " vậy anh đang ở đâu?"
Thích Tầm bật cười.
Hắn nhếch mắt, ỷ vào thị lực tốt nên có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Bách Tây đang đứng bên cửa sổ, mặc một cái áo len lông xù.
Hắn trả lời, " anh đang ở dưới cửa sổ nhà em, em chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy anh."
Hắn từ trên xe chui ra ngoài, đứng bên vườn hoa nhà Bách Tây, sau đó ngẩng đầu đối mặt với Bách Tây đang từ trên lầu nhìn xuống.
Bách Tây bất ngờ đến mức mở to mắt.
Là do cậu xuất hiện ảo giác hay là Thích Tầm thật sự đang đứng bên tường hoa nhà cậu?
Nhưng mà chỉ một giây sao, cậu liền nghe thấy tiếng của Thích Tầm truyền tới từ bên trong điện thoại.
"Tây Tây, anh đến cùng em trải qua lễ tình nhân."
*** editor có lời muốn thổ lộ:
Tôi cũng muốn có một anh người yêu tâm lý lãng mạn như này,huhu(✿◡‿◡)
Ấn⭐ và theo dõi Đình để cập nhật tiến độ truyện nhanh nhất nhớ!
💢Don't REUP!