*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại leting2026.wattpad.com và ldinh2026.wordpress.com, tất cả các trang khác đều là ĂN CẮP.
Edit: Lạc Đình💙
Bách Tây mang theo bức ảnh và hai cái lì xì cùng Thích Tầm trở về biệt thự của hai người.
Thời gian đón Tết cậu vẫn luôn ở chỗ cha mẹ, giẫm chân vào huyền quan khi nhìn thấy phòng khách quen thuộc, cậu cảm thấy có hơi tưởng niệm.
Hai người lên lầu, đi tắm, sau khi yên vị ở trên giường Bách Tây vẫn cầm bức ảnh hồi nhỏ Thích Tầm mặc đồ nữ xem đi xem lại.
Thích Tầm khó hiểu, " sao em lại thích nó đến vậy?"
Hắn cũng không quá để ý đến lịch sử đen tối phải mặc đồ nữ của mình, dù sao thì từ nhỏ đến lớn hắn đều đẹp trai mà.
Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra bức ảnh đó có gì đặc biệt, đáng để Bách Tây yêu thích đến mức không nỡ rời tay như vậy.
Bách Tây nói, " vì đáng yêu á, hơn nữa đây là bức duy nhất—anh mặc váy, hiểu không? Ảnh giới hạn, toàn thế giới chỉ có một mà thôi."
Thích Tầm hiểu rồi.
Đây giống như Bách Tây chơi game mà muốn mua skin* giới hạn vậy, hàng hiếm thì quý thôi.
*Skin là trang bị bên ngoài của nhân vật trong game như quần áo, dao, giáp....
Nhưng hắn cũng chẳng để tâm đến kháng nghị của Bách Tây, mạnh mẽ rút lấy bức ảnh trên tay cậu.
"Có gì đẹp mà xem, " hắn nói, " bản chính ở đây, còn xem ảnh làm gì."
Ánh mắt sâu thẳm của cậu nhìn hắn.
Đang nhìn quen hình ảnh loli đáng yêu giờ nhìn sang thân hình đàn ông anh tuấn cao 1m8 bên cạnh, cậu có chút không thể tiếp nhận nổi.
Thích Tầm không hề biết trong đầu Bách Tây đang nghĩ cái gì, hắn ôm cậu lên để cậu nằm sấp trên người mình.
Hắn bình thường vẫn luôn rèn luyện thân thể, mặc đồ nhìn có vẻ gầy nhưng cởi đồ thì quả thật hữu lực. Mặc dù Bách Tây đã là người đàn ông trưởng thành rồi nhưng khi nằm trên người hắn cũng không thấy hắn bộc lộ một chút mệt mỏi nào.
Hắn hỏi Bách Tây, " hôm nay gặp cha mẹ anh, em cảm thấy thế nào?"
Cậu không nghĩ tới hắn lại đột ngột hỏi chuyện này.
Cậu nghĩ lại mà vẫn cảm thấy có chút sợ bèn sờ sờ ngực, " mới đầu em thấy hơi căng thẳng, khi vào nhà suýt nữa thì quên không biết gọi như thế nào, nhưng may mà chú dì vẫn đối xử với em ôn hòa như trước," cậu ngẫm nghĩ rồi sửa miệng, " nhiệt tình hơn trước kia."
Thích Tầm xoa đầu cậu, " anh đã nói với em rồi mà, em rất được người khác yêu thích."
Nếu cha mẹ hắn thật sự có ý kiến với Bách Tây, hắn căn bản sẽ không mang cậu trở về chịu ấm ức.
Hắn lại trêu cậu, " em nói quên cách gọi, vậy em định gọi là gì?"
Lần này Bách Tây không trả lời, hai má ửng hồng.
Thích Tầm bật cười, hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Môi hai người dán chặt vào nhau nhưng cũng không tiến hành bước tiếp theo. Chỉ có vành tai và tóc mai thân mật chạm nhau khiến lòng người rung động.
Qua một lát, hai người mới tách ra.
Nhưng Thích Tầm lại nghĩ đến một chuyện khác.
Hắn hỏi, " trước khi ra ngoài, tên nhóc Thích Nguyên thì thầm gì với em vậy?"
Bách Tây nghĩ lại rồi bật cười.
Cậu thật sự rất thích cậu em họ này của Thích Tầm, con người luôn luôn bao dung với những người nhỏ hơn mình vài tuổi, hơn nữa khi lớn lên Thích Nguyên còn có nét giống Thích Tầm.
"Em ấy hỏi em sao lại thích anh? Còn nói trước đây tính cách anh rất xấu, bộ dạng cũng không giống người biết yêu đương, hỏi em bị anh lừa đến tay như thế nào?"
Thích Tầm hừ lạnh, "anh xem thằng nhóc đó đúng là ngứa đòn mà, thiếu đánh."
Nhưng Bách Tây lại bật cười véo má Thích Tầm.
Nhìn bên ngoài, người khác đều cảm thấy Thích Tầm không biết yêu đương, không biết dỗ dành.
Sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Không ai có thể dịu dàng hiểu lòng người hơn hắn.
Cậu nói, " em nói với em ấy rằng, là em thích anh trước, thích anh rất lâu rồi. Nhưng em ấy không tin."
Khi nhắc đến những lời này, Thích Tầm lại nhớ đến vấn đề đã bị mình lãng quên.
Bốn tháng trước, sau khi hai người uống rượu say phát sinh quan hệ, Bách Tây đã nói qua, cậu từ lúc học lớp 12 đã thích hắn rồi.
Nhưng hắn hoàn toàn không nhớ hắn giữ vai diễn gì trong cuộc sống hồi cấp ba của cậu, hắn có hỏi nhưng cậu không nói.
Sau đó hai người tự nhiên mà tìm hiểu nhau, hắn cũng bất tri bất giác quên mất.
Đến hôm nay hắn lại nhớ đến.
Hắn hỏi Bách Tây thêm một lần nữa, " vì vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà em lại thích anh? Sao anh không nhớ hồi em học cấp ba anh đã đi tìm em nhỉ?"
Thời gian đã qua quá lâu rồi, hắn thật sự không nhớ rõ được chi tiết của sáu năm trước.
Bách Tây không ngờ Thích Tầm lại đi hỏi vấn đề này.
Nhưng cậu cũng không có gì để che giấu cả, trước đây không nói, chỉ là vì lúc đó quá xấu hổ, nói cũng chỉ thêm tăng phiền não.
Cậu bật cười, " thật sự đã là chuyện cũ rích rồi, năm lớp 12 em cãi vã với người nhà, chạy một mạch ra ngoài, không mang theo tiền cũng không mang điện thoại, kết quả là tình cờ gặp anh. Anh mua cacao nóng cho em, ngồi bên cạnh em rất lâu, cuối cùng còn đưa em về nhà nữa."
Cậu dịu dàng nhìn Thích Tầm, " sau đó em liền hết thuốc chữa mà phải lòng anh đó."
Có lẽ ban đầu chỉ là rung động.
Nhưng sau khi cậu thi xong lớp 12, thừa dịp Thích Tầm vẫn chưa được nghỉ, cậu hết lần này đến lần khác bắt xe đến trường đại học của hắn, chỉ vì muốn xem hắn thi hùng biện, xem hắn đánh bóng rổ.
Rõ ràng cậu không hề tham gia bắt cứ sự kiện nào trong cuộc sống của hắn, nhưng cậu lại cảm thấy mùa hè vô tận đó vô cùng tốt đẹp, hơn nữa còn đem lại cho cậu phần tình yêu sâu nặng đối với Thích Tầm cũng vô cùng tốt đẹp.
Cậu không nhịn được cúi thấp đầu, giống như làm nũng cọ lên người Thích Tầm.
Sau khi vào đại học, cậu thật sự trở thành người quen của hắn, chẳng những mắt nhìn của cậu vỡ nát mà còn càng ngày càng thích Thích Tầm.
Thích Tầm vô thức ôm chặt cậu nhưng vẻ mặt lại có hơi phức tạp.
Hắn không ngờ nguyên nhân khiến Bách Tây thích mình lại đơn giản như vậy.
Ngược lại thì mở đầu này có gì không tốt chứ.
Loại âm kém dương sai* đó mới khiến tình yêu âm thầm nảy sinh, thường thường cũng không phải do vai chính đặc biệt bao nhiêu mà là bầu không khí kia, thời gian kia tạo nên hết thảy.
*Âm kém dương sai: sự khác biệt giữa âm và dương, có nghĩa là một sai lầm do các yếu tố tình cờ gây ra.
Có lẽ đổi thành một người khác cũng sẽ có kết quả như vậy.
Nếu ngày đó người mà Bách Tây tình cờ gặp không phải hắn mà là một người khác an ủi cậu, đưa cậu về nhà thì có lẽ cậu cũng sẽ vừa gặp đã thương, sẽ vì người đó mà thi vào một trường đại học khác.
Như vậy thì hai người sẽ giống như hai đường thẳng song song lướt qua nhau, Bách Tây cũng sẽ không nằm trong lòng hắn giống như hiện tại.
Không hiểu sao điều đó lại khiến hắn có chút khó chịu.
Thế mà hắn lại thật sự có địch ý với một người không hề tồn tại.
Nhưng khi xoa mái tóc mềm mại của Bách Tây hắn lại cảm thấy hơi đau lòng.
Vì một chuyện nhỏ nhặt đến ngay cả bản thân hắn còn không nhớ lại khiến Bách Tây mắc kẹt suốt 6 năm ròng.
Quá ngốc.
Chỉ một chút đau lòng đó không đủ để nói ra miệng vì như vậy thì quá là giả dối.
Dù sao thì trong tình cảm âm thầm của Bách Tây hắn cũng là người được lợi.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, " em ngốc quá, như thế có khác gì chỉ vì một viên kẹo mà bị lừa đi không."
Bách Tây từ trong lòng hắn ngóc đầu lên, cậu cảm thấy không phục.
Sao có thể đánh đồng với một viên kẹo chứ?
Thích Tầm lại nói, " nếu anh là em, có lẽ đã sớm ỷ vào sự đẹp trai của mình, không quan tâm gì hết cứ theo đuổi trước đã. Theo đuổi được rồi thì có lẽ sẽ nhớ mãi không quên. Nếu không được thì sẽ cứ bám lấy em khiến em không thể nào thoát được."
Những lời hắn nói đều là sự thật.
Với lối suy nghĩ chỉ để ý đến hiệu quả và lợi ích của hắn thì phí tổn của việc yêu thầm là quá lớn, càng lún sâu thì càng khó thoát thân, đến cuối cùng sẽ không thể phân biệt được là do bản thân mình không nỡ buông tay hay là do tiếc khoảng thời gian mà mình đã nỗ lực.
Thế nên hắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Cứ theo đuổi đã không được lại nói sau.
Bách Tây không thể không thừa nhận, lời Thích Tầm nói quả thật cũng có đạo lý nhất định.
Trong quá trình yêu thầm, cậu cũng đã từng cảm thấy mình giống như con thỏ bị treo củ cải ở trước mặt vậy, chạy như thế nào cũng không thể đến điểm cuối nhưng lại không thể từ bỏ.
Cậu ôm cổ Thích Tầm, khẽ nói, "nhưng hiện tại em đã theo đuổi được anh rồi mà. Vì sao em vẫn lưu luyến không quên được anh, không thể thoát khỏi vậy?"
Thích Tầm sửng sốt.
Hắn nhìn vào đôi mắt của Bách Tây, đôi mắt cậu vẫn luôn trong veo rõ ràng như vậy.
Khi được cậu nhìn như thế, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu bị che giấu trong đó, giống như đom đóm trong đêm tối không thể lẩn trốn.
Hắn vô thức ôm cậu chặt hơn một chút.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, sau đó lại hôn nhau nhưng càng triền miên kịch liệt hơn lúc trước.
Bách Tây bị Thích Tầm đè xuống dưới mà vẫn cố nén xấu hổ nói xong một đoạn tâm tình.
Thích Tầm nghĩ, Bách Tây không cần ở năm 18 tuổi gặp người khác.
Gặp hắn thôi.
Hắn không phải là một người yêu đủ hoàn hảo nhưng Bách Tây có đủ.
Vì vậy cho dù hắn đến quá muộn, hắn vẫn không muốn có một người khác thay thế vị trí của hắn.
💢Pls don't REUP!
Hãy vote ⭐ và cmt tám nhảm với Đình đi chứ cứ edit lẹt đẹt vài lượt đọc như này chán hẳn luôn á các b.