*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại leting2026.wattpad.com và ldinh2026.wordpress.com, tất cả các trang khác đều là ĂN CẮP.
Edit: Lạc Đình💙
Bách Tây không muốn lên mặt trăng.
Bách Tây muốn đi nhà ma.
Thích Tầm đang đứng tại nơi được cải tạo thành bệnh viện bỏ hoang, khi đứng trước quảng trường âm khí dày đặc, hắn vẫn còn chưa hiểu rõ, buổi hẹn hò sạch sẽ tốt đẹp trong tưởng tượng của hắn sao lại biến thành nơi ồn ào náo nhiệt này.
Ngược lại Bách Tây lại vô cùng thỏa mãn, đôi mắt phát sáng.
Vừa nãy cậu với Thích Tầm cùng nhau đưa Đại Béo về nhà giao lại cho dì Đinh, sau đó mới sai hắn lái xe đến nhà ma khổng lồ mới khai trương này.
Ngôi nhà ma này đã kinh doanh được một tháng rồi, được đánh giá rất tốt.
Khi đứng xếp hàng, cậu nói với Thích Tầm, "em đã muốn đến từ lâu rồi, vốn dĩ là hẹn Lương Tụng và đồng nghiệp đi, kết quả là Lương Tụng có bị đánh chết cũng không đi, đồng nghiệp của em thì có việc đột xuất."
Khuôn mặt Bách Tây tràn ngập tiếc nuối.
Lương Tụng nhát gan hơn cậu, cậu vẫn muốn nhìn bộ dạng Lương Tụng bị npc truy đuổi mà chạy lung tung.
Thích Tầm nghĩ, trong tình cảm hắn vẫn luôn là lựa chọn số hai.
Mắt nhìn hàng ngũ trước mặt dần dần được rút ngắn, cuối cùng hắn vẫn nhắc nhở Bách Tây, " em thật sự muốn chơi chứ? Sau khi vào đừng có mà bị dọa khóc rồi đòi ra đấy."
Không phải là hắn muốn phá khí thế của cậu.
Mà là bất kể là với tư cách là người yêu hay với tư cách là bạn bè, hắn đều nắm rõ lá gan của cậu như thế nào.
Cậu rất yêu thích những yếu tố thần bí, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – nhân thái ẩn đại.*
*Kiểu nghiện á không biết edit thế nào luôn.>︿< Sầu.
Xem phim kinh dị thì đêm đến không dám đi vệ sinh, chỉ nhớ ăn không nhớ đánh*, lần sau vẫn muốn.
*Chỉ kiểu người vô tâm không rút kinh nghiệm sau những lần làm sai, sau lại mắc phải lỗi sai tương tự như vậy.
Mấy năm trước đây hắn vẫn chưa có bị cậu đầu độc.
Bách Tây thật sự không dám khoác lác ở phương diện này.
Cậu ngẩng đầu nhìn tạo hình của bệnh viện bỏ hoang, lặng lẽ nhét tay mình vào lòng bàn tay Thích Tầm, khuôn mặt thành khẩn, "chỉ có thể dựa vào anh bảo vệ em thôi, nếu em bị ngất trong đó, nhớ kéo em ra ngoài nhé."
Trong lúc nói chuyện, đã đến lượt hai người rồi.
Thích Tầm liếc cậu một cái, ấn cậu vào trước ngực của mình, "biết rồi, đi thôi."
Hắn đoán không hề sai một chút nào.
Trong nhà ma Bách Tây bị dọa gào khóc thảm thiết, đặc biệt là cậu bị rút trúng số thứ tự phải một mình đi đến phòng phẫu thuật châm nến, cậu dường như treo lên trên người Thích Tầm không thể xuống.
Giống như con rối mô hình lớn, chuyên làm vật trang trí treo trên người hắn.
Cuối cùng là hắn bế cậu ra, hoàn thành nhiệm vụ đó.
Thích Tầm thật sự không sợ những thứ đó, thậm chí cảm thấy có chút vô vị, ngược lại Bách Tây lại bị dọa sợ đến run lẩy bẩy nhưng bộ dáng đó cũng rất đáng yêu.
Đợi đến khi có thể ra ngoài chân của cậu đã mền nhũn không thể động đậy.
Vẫn là Thích Tầm bế cậu ra ngoài.
Mặc dù không phải kiểu bế công chúa nhưng vẫn mất hết thể diện.
Cậu lặng lẽ cầm cây quạt kỷ niệm lên che mặt, giả bộ bản thân không hề tồn tại.
Mà nhóm mấy người sinh viên đại học vào cùng với cậu cũng không tốt hơn là bao, mặt ai lấy đều trắng bệch, suýt chút nữa thì muốn nôn mửa.
Họ không có người bế, chỉ có thể dìu nhau tìm chỗ nghỉ ngơi.
Thích Tầm đặt Bách Tây lên ghế đá ở bên ngoài, sau đó đi mua nước trái cây cho cậu ép nỗi sợ xuống.
Cậu hút một hơi thật mạnh nước quả, mắt và mũi ửng hồng, nhìn vừa ngượng ngùng vừa đáng thương.
Thích Tầm thấy cậu như vậy thì hơi buồn cười.
Hắn khom lưng, day chóp mũi của cậu, " lần sau em vẫn muốn tới sao?"
Bách Tây hút một hơi lớn hết nửa ly nước, trái tim vẫn vì kích thích ban nãy mà nhảy bình bịch bình bịch, lông mi ướt đẫm.
Nhưng cậu lại khịt mũi kiên định nói, " đi."
Hắn chết lặng, thật sự không thể hiểu nổi sở thích tự ngược của cậu.
Hắn vươn tay lau khóe mắt còn vương chút lệ của cậu, thấp giọng nói, "nhóc mít ướt."
Bách Tây ngẩng đầu trừng hắn.
Nhưng vì khí thế suy yếu nên thật sự không có lực sát thương.
Mãi đến khi đã nghỉ ngơi ổn rồi, hai người mới đi ăn tối.
Mặc dù bị dọa sợ nhưng không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu, vẫn có thể ăn hết veo một suất bò bít tết.
💙💙💙
Sau khi về nhà, cậu chơi với Đại Béo một lát, tắm xong liền nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.
Cậu xem được video buồn cười bèn muốn chia sẻ với Thích Tầm, nhưng vừa mới quay đầu, cậu phát hiện hắn đang nói chuyện với ai đó trên wechat, trên màn hình điện thoại là một loạt ảnh.
Cậu thấy kỳ lạ, vì cậu nhớ là vừa nãy Thích Tầm còn nói là hôm nay không làm việc mà.
Cậu hỏi, "công ty lại có chuyện sao?"
Thích Tầm ngẩng đầu vứt điện thoại sang một bên.
"Không có, cùng một người bạn nói chút chuyện thôi."
Bách Tây cũng không nghĩ nhiều, càng không có sở thích nhìn điện thoại của hắn.
Nếu đã biết không phải là hắn bận việc thì cậu yên tâm tiến lại gần hắn, cho hắn xem chim cánh cụt nhỏ trên điện thoại mà mình mới xem được, tự bị chọc cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng Thích Tầm hơi mất tập trung, căn bản không chú ý trên màn hình đang chiếu cái gì.
Hắn nắm tay Bách Tây, giống như vô thức lại giống như cố ý, sờ ngón vô danh trên tay trái của cậu.
Chỗ đó trống không.
Bách Tây quen đeo nhẫn ở ngón giữa.
Lại qua một lát, cậu lật người xuống giường, muốn đi làm cho mình một cốc sữa ấm còn hỏi Thích Tầm có muốn uống không.
Hắn lắc đầu.
Mãi đến khi cậu đã ra khỏi phòng ngủ rồi, hắn mới lại cầm điện thoại lên, cẩn thận nhìn mấy tấm ảnh trên màn hình.
Hắn trả lời tin nhắn wechat.
"Cái thứ hai."
.ldinh2026.wordpress.com+ leting2026.wattpad.com.
Thời tiết bất tri bất giác chuyển ấm rồi.
Tết đã qua được một tháng rồi.
Khi các cô gái nhỏ trong văn phòng của Bách Tây đã bắt đầu mặc những chiếc váy xuân mỏng thì bên ngoài đã không còn một tia giá lạnh nào.
Bách Tây lại cùng Thích Tầm trở về nhà cha mẹ hắn một lần.
Là Hứa Tĩnh Uyển gọi hai người về ăn cơm.
Trước bữa ăn, bà kéo Bách Tây đi xem tivi nói chuyện phiếm, Thích Tầm ngồi bên cạnh bóc hạt thông cho bọn họ.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim cổ trang, nam nữ chính đang bái thiên địa.
Chữ "hỉ" đỏ thắm, từ người yêu trở thành người nhà, Hứa Tĩnh Uyển xem mà cảm khái.
Bà quay đầu cười nói với Bách Tây, "mấy ngày trước bác đi ăn cưới nhà họ Tề, Tết và sau Tết người kết hôn quá nhiều, tụ tập giống nhau."
Cậu không thân với Tề gia, ngay cả nhà họ có trai có gái, tròn hay méo cậu cũng không nhớ.
Cậu chỉ lặng im gật đầu, coi như phụ họa.
Nhưng Hứa Tĩnh Uyển nhìn Bách Tây đang ngồi cạnh lại nhìn Thích Tầm đang nhét hạt thông vào tay cậu, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.
Bà kiềm nén ba lần nhưng vẫn không thể nhịn được, vẻ mặt ôn hòa nhìn Bách Tây, "đừng cứ nói chuyện của người khác như thế, hai đứa thì sao, có suy nghĩ qua chưa?"
Bách Tây nghe mà không hiểu.
Cậu uống coca nhìn qua, cả khuôn mặt đều là vô tội nhìn Hứa Tĩnh Uyển hỏi, "hai đứa cháu suy nghĩ gì cơ ạ?"
Nhưng Thích Tầm đã lĩnh hội được ý đồ của mẹ mình rồi.
Hắn liếc khuôn mặt mờ mịt của Bách Tây.
Quả nhiên.
Hứa Tĩnh Uyển hiền lành sờ mặt Bách Tây, "ta hỏi, cháu với Thích Tầm đã suy nghĩ chưa, khi nào thì hai đứa kết hôn?"
Suýt nữa thì cậu sặc coca.
Thích Tầm giúp cậu vỗ lưng.
Bách Tây vừa ho vừa đối mắt với hắn.
Cậu không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ có thể cầu xin Thích Tầm giúp đỡ.
So với sự kinh ngạc của cậu thì hắn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Không ai hiểu mẹ bằng con, hắn đã sớm biết sẽ có ngày này mà.
Hắn giúp cậu nhuận khí, ý tứ xoa dịu, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ mình, vân đạm phong kinh nói, "đợi đến khi nào kết sẽ kết, mẹ lo lắng cái gì."
Hứa Tĩnh Uyển chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng hắn.
Đây mà gọi là trả lời à, không hề biết nắm bắt cơ hội một chút nào hết.
Vẻ mặt hắn hờ hững, tiếp tục giúp Bách Tây bóc hạt thông không để ý đến bà nữa.
💢Don't Reup nhé!
Nhấn⭐, fl tui nè, lên wordpress chơi với tui nữa nhé... bao nhiêu ngày không có thông báo nào á.