Yêu Thầm Thất Bại

Chương 9: Tuyên bố chủ quyền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
trans by Lạc Đình. leting2026.w.a.t.t.p.a.d.c.o.m.
Hôm sau mới sáng sớm Thích Tầm đã dậy rồi, công ty của hắn còn có việc.
Bách Tây hai mắt mờ mịt, nửa nhắm nửa mở ở trên giường nhìn Thích Tầm mặc âu phục. Hắn đang cúi đầu cài khuy áo, sườn mặt ưu việt như một kiệt tác điêu khắc.
Cậu không nên nhìn chằm chằm Thích Tầm như vậy, chẳng qua là do vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, đầu óc trống rỗng mới vô thức ngẩn người mà thôi.
Ngược lại Thích Tầm thấy bộ dạng ngẩn ngơ của cậu rất đáng yêu, hắn mặc đồ xong thì hôn lên mặt Bách Tây một cái nói, "anh đi đây, tan làm gặp nhé."
Hắn đi ra khỏi phòng ngủ, còn rất nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhưng Bách Tây đã bị nụ hôn làm tỉnh mất rồi.
Cậu giơ mu bàn tay chạm lên má, qua một lát thì không kiềm được mà bật cười.
Dù sao cũng không ngủ được nữa nên cậu liền nằm trên giường nghịch điện thoại.
Mấy ngày gần đây tạp chí của cậu mới xuất bản nên cậu tương đối nhàn rỗi, có thể tới cơ quan muộn hơn một chút.
Cậu lướt video một lát, sau đó đăng nhập vào ins*. Cậu là người không thích đăng post nhưng lại rất thích xem trộm tin tức, cậu là người thuộc hệ like dạo**.
*chắc là instagram, bên Trung cũng xính app này nè.
**mình sẽ dịch từ ngữ theo trend bây giờ, mọi người thấy oke không, không oke thì nói mình sẽ sửa lại nhé.
Lướt xuống lại lướt xuống, cậu liền nhìn thấy hoạt động mới nhất của Thích Tầm.
Không có caption, chỉ có một bức ảnh.
Chụp một bàn tay đặt trên chăn tơ tằm màu xanh đậm, khớp xương thon dài, ngón tay tinh tế, cổ tay đeo một chiếc vòng đen. Trên chiếc vòng còn treo một quả bí ngô nhỏ, mặc dù kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại làm tôn lên làn da trắng nõn.
Đó là tay của Bách Tây.
Không biết Thích Tầm chụp nó khi nào.
Tất nhiên là Bách Tây sẽ nhận ra tay của mình.
Cậu lăn lộn ở trên giường, Thích Tầm rất ít khi đăng ins nhưng lại có rất nhiều người follow, đặc biệt là những người coi trọng hắn luôn muốn nắm bắt tất cả cơ hội để có thể tạo cảm giác tồn tại trước mặt hắn.
Điều này thì cậu hoàn toàn rõ ràng, dù sao thì bản thân cậu trước đây cũng là lão làng trong chuyện này.
Vòng bạn bè của Thích Tầm có đối tác làm ăn, người lớn trong nhà, ba mẹ. Hắn gần như không sử dụng ins nhưng thỉnh thoảng sẽ cập nhật một chút cuộc sống thường ngày.
Những gì Thích Tầm đăng trước đây cũng giống như con người của hắn vậy, luôn mang một cỗ hương vị cấm dục, nhưng tấm ảnh hắn đăng lên ngày hôm nay, chỉ cần để ý một chút đã có thể nhìn thấy hơi thở ám muội sắp chọc thủng màn hình xuyên ra ngoài.
Đây rõ ràng không phải tay của Thích Tầm.
Bối cảnh còn ở trên giường.
Ngoài người qua đêm cùng hắn thì không còn cách lý giải nào khác.
Thậm chí không thể dùng khái niệm bạn giường để giải thích được vì với tính cách của Thích Tầm tuyệt đối sẽ không đưa bạn giường ra ánh sáng.
Bức ảnh này rõ ràng mang ý tứ tuyên bố chủ quyền.
Dưới bài post của Thích Tầm nhất thời biến thành một loạt quỷ khóc sói gào, không thể tin được Thích Tầm là cây đã có chủ.
Những câu hỏi loạn thất bất tao này,Thích Tầm sẽ không trả lời.
Nhưng ở trên top là cuộc nói chuyện của hắn với anh em tốt- Chung Vũ Đàm.
Chung Vũ Đàm: " chết tiệt, Thích Tầm, cây cổ thụ ra hoa rồi sao? Chuyện gì thế này!"
Thích Tầm: " yêu đương, chưa gặp qua à?"
Chỉ hai từ ngắn ngủi thôi nhưng lại như ném trái bom vào đầm nước sâu, một hòn đá khuấy động cả tầng sóng, ngay cả Chung Vũ Đàm cũng chỉ có thể gửi một chuỗi hỏi chấm.
Thích Tầm không trả lời câu hỏi của Chung Vũ Đàm, có lẽ là đi làm việc rồi.
Chỉ một câu phản hồi tùy tiện của hắn đã chặt đứt hết những đóa hoa đào vẫn luôn ôm hy vọng với hắn, chỉ còn lại những tâm hồn thiếu nữ tan nát.
Bách Tây âm thầm cho Thích Tầm một like*, sau đó ôm chăn cười ngốc ở trên giường 10 phút.
*Nguyên tác là 点了个赞 có nghĩa là tán thưởng, khen ngợi; nó chính là nút like trên facebook đó, ở instagram là hình trái tim. Tôi đang phân vân chỗ này nhưng mà vẫn thích để là like hơn mọi người cho ý kiến đi xem để là tim hay like oke hơn nhé.
Cậu luôn biết Thích Tầm rất tốt mà.
Cậu cũng biết Thích Tầm quyết định kết giao với cậu không phải là qua loa lấy lệ mà là thẳng thắn đồng ý với cậu.
Nhưng cậu không ngờ Thích Tầm so với suy nghĩ của cậu còn tốt hơn nhiều.
Bách Tây lại dây dưa ở trên giường thêm một lát nữa, mắt thấy cũng sắp 9h rồi mới rời giường đi rửa mặt.
Khi đánh răng, cậu giơ cổ tay lên nhìn, nghĩ tới bức ảnh trên ins lúc nãy thì cảm thấy Thích Tầm ít ra còn để lại cho cậu chút mặt mũi vì hắn chỉ chụp mu bàn tay.
Vì chỉ cần lật nghiêng cổ tay của cậu một chút thì rất dễ dàng nhìn thấy vết răng bên trong, cả cổ và xương quai xanh cũng có, một loạt ấn hồng như vậy ai không biết còn tưởng đêm qua cậu phải chịu nghiêm hình vấn tội đấy.
Động tác đánh răng của Bách Tây chậm lại, nhớ tới bộ dáng trên giường của Thích Tầm, khuôn mặt cậu ửng đỏ còn thầm mắng một câu, " lưu manh."
Nhưng mắng thì mắng vậy thôi chứ tâm trạng làm việc cả ngày hôm nay của cậu đều rất tốt, áo sơ mi đen cao cổ che kín một thân xuân sắc, cậu ngồi trong văn phòng nhìn trời trong mây trắng bên ngoài, không kiềm được mà tự chụp một bức ảnh đăng lên ins.
Góc chụp rất phổ biến và cũng không có caption.
Chỉ có một icon trái tim màu xanh da trời.
Cậu thích màu xanh da trời.
10s sau, Thích Tầm gửi cho cậu một like.
Những ngày sau đó, Thích Tầm và Bách Tây luân phiên ngủ ở nhà của nhau.
Thực sắc tính dã*, câu này quả không sai.
*食色性也 chỉ ăn uống và tình dục đều là những nhu cầu theo bản năng của con người.
Trước đây Bách Tây luôn cho rằng bản thân thuộc tuýp người thanh tâm quả dục, mặc dù thích xem truyện 18+ và trầm mê vào khuôn mặt anh tuấn của Thích Tầm nhưng tổng thể vẫn không thể coi là người ham sắc dục.
Nhưng hiện tại khi cậu đang đứng trong phòng tắm nhà Thích Tầm thì lại cảm thấy bản thân đã sai quá sai rồi.
Trước đây cậu thanh tâm quả dục chỉ đơn thuần là thiếu kinh nghiệm thực chiến, đương nhiên lý luận suông sẽ chẳng nhìn ra cái gì rồi.
Nhưng nửa tháng trở lại đây, cậu gần như đem hết tất cả play mà cậu biết trên đời thử qua một lần.
Nghĩ đến đây, cậu lại không kiềm được mà đỡ trán.
Thích Tầm vẫn còn đứng bên ngoài đợi cậu, nhưng cậu lại đứng đối diện với tấm gương mang vẻ mặt nghiêm trọng xoa eo của mình, 10 phút hoài nghi bản thân nếu không ỷ vào tuổi trẻ rất có thể đã bị hư thận rồi.
Cậu nhìn chằm chằm mình trong gương, ý đồ muốn tìm dù chỉ là một tia phù phiếm từ dấu vết để lại trên mặt mình, nghiêm túc suy nghĩ bản thân có nên tiết chế lại một chút không.
Cậu vẫn còn trẻ, cũng nên chú ý một chút, chỗ bên dưới vẫn còn có thể tiếp tục phát triển.
Nhưng không phải là ai cũng cầm thú giống Thích Tầm.
Nghĩ đến đây, cậu có hơi thổn thức, chỉ ngắn ngủi có 12 ngày thôi mà Thích Tầm đã từ bạn trai biến thành lưu manh rồi lại còn tiến hóa lên cầm thú nữa.
Cậu vẫn còn chưa có nghĩ xong thì Thích Tầm ở bên ngoài đã gõ cửa thúc giục: "vẫn chưa xong sao?"
Bách Tây hồi thần, vừa mở cửa đã trông thấy Thích Tầm ôm tay dựa vào bên cửa nhìn cậu, áo tắm màu đen lỏng lẻo, rũ mắt nhìn cậu đúng là gợi cảm không còn gì để nói.
Pặc một tiếng.
Tấm thẻ tiết chế nhỏ bé trong đầu Bách Tây bị ném xuống đất.
Cậu vẫn còn chưa phản ứng lại thì người đã bị treo trên người của Thích Tầm rồi.
Hai người vừa hôn vừa ngã lên giường.
Làm xong chuyện, Bách Tây rơi vào trạng thái trống rỗng, nằm ở trên giường mà không muốn động đậy.
Cậu nghiêm túc nghĩ lại, bản thân không thể chống lại sự mê hoặc của sắc đẹp.
Thích Tầm cũng không biết cậu nghĩ gì, đi ra ngoài một lát, khi quay về còn mang theo hai phần trứng bao cơm* ở trong tay hỏi Bách Tây, " dậy ăn đêm không?"

*trứng bao cơm anh Thích làm đây ạ!
Bách Tây lập tức nhảy từ trên giường xuống, " ăn."
Nhưng cậu vừa ăn trứng bao cơm vừa cảm thấy kì quái.
Thích Tầm không thích người giúp việc ở trong nhà, bình thường cũng không ăn cơm ở nhà nên dì giúp việc nhà bọn họ mỗi tuần vào ngày cố định sẽ đến dọn dẹp.
Vì vậy bữa khuya này không phải là do dì giúp việc làm.
Cậu hỏi Thích Tầm, " anh vừa gọi đồ ăn à?"
"Không, anh làm đấy." Thích Tầm nói
Bách Tây thấy kỳ lạ mà nhướng mày.
Cậu đánh cược tôn nghiêm suốt sáu năm yêu thầm Thích Tầm của mình, rõ ràng trình độ nấu nướng của Thích Tầm cũng chỉ như cậu thôi, úp mì vằn thắn* còn không biết, từ khi nào đã biết nấu cơm rồi?

*Là một loại mì nổi tiếng của Quảng Đông, cũng có thể đóng gói như mì ăn liền.
"Anh biết nấu cơm á?" cậu hoài nghi nhìn Thích Tầm, " sao em lại không biết?"
Vẻ mặt của Thích Tầm rất lãnh đạm, " mới học, không phải là em thích ăn trứng bao cơm sao, hai ngày trước dì giúp việc qua nên anh học, khá đơn giản."
Bách Tây cắn nĩa.
Bộ dạng này của cậu có hơi ngốc, khóe miệng còn dính vụn rau húng, đôi mắt thì đen lúng liếng nhìn Thích Tầm giống như vừa muốn cười lại vừa muốn kiềm lại.
Thích Tầm lau vụn rau bên khóe miệng của cậu, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi cậu, " em làm sao thế?"
Bách Tây không nói nhưng lại tiến đến hôn lên mặt Thích Tầm một cái.
Bệnh sạch sẽ của Thích Tầm lại phát tác, hắn đẩy cậu ra, " miệng em toàn là tương."
Bách Tây nghe thấy thì càng vui vẻ hơn.
Cậu chụt chụt lên mặt Thích Tầm mấy cái liền, dương dương tự đắc vì dây được dầu mỡ lên mặt hắn, Thích Tầm chịu không nổi liền kéo cậu lên đầu gối của mình mà đánh mông, có như vậy cậu mới yên tĩnh lại.
Ăn khuya xong, hai người lại tắm một lần nữa sau đó cùng nằm ở trên giường.
Bách Tây quét mắt nhìn phòng ngủ của Thích Tầm một lượt, chỉ nửa tháng trước thôi, đây vẫn là không gian riêng của Thích Tầm, đồ đạc trong phòng đều mang tông màu xám lạnh, nhưng bất tri bất giác nơi này dần dần đã nhiễm khí vị của cậu, trên bàn đặt chậu hoa mà cậu mua, trong tủ quần áo treo quần áo của cậu, trong phòng tắm cũng có cốc đánh răng của cậu.
Cậu đang nghĩ đông nghĩ tây, đột nhiên nghe thấy Thích Tầm nói, " có một chuyện quên không nói với em."
"Dạ?" cậu ngẩng đầu.
"Chiều mai anh phải đi công tác, có chút việc, đi thành phố Lạc Hải* khoảng năm sáu ngày" Thích Tầm nhìn cậu, " những ngày đó không thể gặp em rồi."
*cái thành phố này tôi không tìm thấy trên google, chắc là tác giả tự sáng tạo ra.
Bách Tây chậm chạp "ồ" một tiếng, ngược lại cũng chẳng thấy sao cả.
Vốn dĩ Thích Tầm cũng thường phải đi công tác, chỉ là trước đây cũng không cần thiết phải báo với cậu.
Cậu ngáp một cái rồi vỗ xuống lồng ngực của Thích Tầm, " biết rồi ạ, Thích tổng, làm việc chăm chỉ nhé, cố lên."
Thích Tầm bắt lấy tay của cậu, cúi đầu nhìn cậu.
Bách Tây không hiểu chỉ biết chớp mắt.
Thích Tầm tinh tế hỏi, "em không có một chút lưu luyến nào sao?"
Bách Tây sững sờ, sau đó thì bật cười.
Cậu nghiêm túc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn thành thật trả lời, " cũng vẫn tốt mà."
Cậu giải thích ngắn gọn với Thích Tầm, " con người cũng cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, khoảng cách cũng sinh ra cái đẹp. Lúc trước một tháng gặp anh hai lần, dĩ nhiên là ngày nào em cũng nhớ anh, hiện tại ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, lượng vận động cũng vượt quá mức tiêu chuẩn nên thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Vẻ mặt Thích Tầm càng tinh tế hơn.
"Em đây là đạt được rồi liền không thèm để tâm nữa." Thích Tầm không nhẹ không nặng nhéo mặt Bách Tây.
Hắn dĩ nhiên không tức giận nhưng vẫn làm ra vẻ tức giận, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại vô cùng có lực uy hiếp, đó là một vẻ đẹp rất đặc biệt.
Trong nháy mắt Bách Tây không phân biệt được ngũ mê tam đạo*.
* Nguyên tác五迷三道 là ngôn ngữ Phật giáo, trong đó năm mê hoặc là nguyên nhân, ba đạo là hậu quả. Năm mê là của cải, thân thể, công danh, thức ăn và giấc ngủ, ba đạo là địa ngục, ngạ quỷ, và thú dữ.
Cậu tiến lại gần hôn lên cằm của Thích Tầm, " nào có, rõ ràng anh biết là em yêu anh rất nhiều mà."
Giọng nói của cậu mang theo một chút oán trách nhưng trong mắt lại chứa ý cười.
Thích Tầm cũng cười, dưới ánh đèn mông lung cười đặc biệt đẹp trai, ấm áp lại mê người.
Trái tim Bách Tây khẽ động.
Cậu suýt chút nữa thì buột miệng hỏi Thích Tầm, vậy anh thì sao, anh có yêu em nhiều không?
Nhưng lời cũng không nói ra miệng, cậu liền tỉnh táo lại âm thầm cắn đầu lưỡi nuốt câu nói đó xuống.
Cậu không muốn phá hỏng bầu không khí ấm áp này.
Cứ như hiện tại đã là quá tốt rồi.
Thích Tầm nhìn cậu hoàn toàn là ánh mắt của người yêu hoàn mỹ.
Như vậy là đủ rồi.
*Truyện được đăng tải phi lợi nhuận tại w.a.t.t.p.a.d leting2026.c.o.m.
* Vài lời tâm tình: dạo này tôi đang stress rất nặng luôn ấy mọi người, bắt đầu một công việc mới mọi thứ đều không ổn một chút nào và tôi phải thông báo với mọi người một chuyện là tôi đã quyết định nghỉ việc ở đó sau 5 ngày lao động mệt mỏi cả về tinh thần và trí óc. Hôm nay tôi đi tiêm vắc-xin phòng covid mũi đầu tiên và phải nói là rất là đau luôn ấy, nhưng lâu rồi không đăng truyện sợ mọi người quên tôi nên vẫn lết lên chào mọi người nè. Chào các bạn đáng yêu của tôi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và quan tâm tới tôi nhé. Yêu nhắm luôn ý! Chụt! Chụt! Chụt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.