Bên ngoài kia Lương phó tổng, chính là trợ thủ đắc lực của vị này ông chủ, chuyên giúp đỡ ông ta giải quyết một số chuyện bên ngoài. Nhìn vào nàng là biết cái kia Lương phó tổng không phải là hạng người lương thiện gì.
Như là người tốt mà nói, cũng sẽ không có bộ dáng hung ác kia, cũng là không bị người ta chém một nhát chút nữa mù luôn mắt trái.
Những chuyện này nàng đều là biết đến, nhưng nàng chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra, cũng là không dám xin nghĩ, vì nàng biết mình đã biết quá nhiều, như rời khỏi đây mà nói, dù ông chủ này có bỏ qua cho nàng, đám kia lang sói bên ngoài như Lương Thiện Vinh, là tuyệt đối không có bỏ qua cho nàng.
Không chừng còn là liên lụy đến người nhà của mình, nên là nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm đến cùng, hy vọng một ngày nào đó trời cao có mắt, làm cho những việc làm phạm pháp của Thanh Bang đám người phơi bày ra ánh sáng, khi đó nàng cũng sẽ được tự do, về lại với gia đình của mình mà không phải lo lắng điều gì cả.
“Lương Thiện Vinh! Cái này ta đã biết!” Không có nhìn ra tâm trạng thấp thỏm của bà vú Nguyễn Tú Mai này, nghe đến Lương Thiện Vinh đến thăm, Trần Vân Thanh hơi gật đầu một cái đối với lại Nguyễn Tú Mai nói.
“Dẫn thêm một người đến nơi này bàn chuyện làm ăn, Thiện Vinh tên này muốn làm cái trò gì đây?”
Phất tay để Nguyễn Tú Mai đi ra bên ngoài tiếp tục làm việc, Trần Vân Thanh hơi có một chút nghi hoặc nói nhỏ.
Tâm trạng hiện tại của Trần Vân Thanh là không khác trước đây đối diện với lại Lê Hữu Tài cho lắm. Dường như hiện tại hắn đã đem chuyện của Liễu Quân Như quên đến nơi nào rồi.
Lương Thiện Vinh tên này là chiến hữu đồng sinh cộng tử của Trần Vân Thanh hắn trước đây khi mới gia nhập hắc đạo, còn nhiều lần giúp đỡ cho hắn, nên sau khi đánh hạ một cái tiểu giang sơn như hiện tại, hắn là cực kỳ trọng dụng người này.
Những năm gần đây đối với lại quản lý Thanh Bang địa bàn một chuyện hắn cảm thấy hứng thú thiếu thiếu, nên thường để Lương Thiện Vinh ra mặt giải quyết, nhất là một năm đến nay, hắn lui về ở ẩn, mọi công việc tại Thanh Bang, trừ buôn lậu một chuyện, hắn đều là giao cả cho Lương Thiện Vinh giải quyết.
Thời gian gần đây hắn nghe nhiều người nói ra nói vào Lương Thiện Vinh có tâm tư riêng, cũng như dần ít đến nơi này của hắn, chỉ là đối với những cái này hắn không mấy quan tâm, nơi kia Thanh Bang vốn là Trần Vân Thanh hắn muốn để lại cho người huynh đệ này của mình, y muốn lấy trước hay lấy sau cũng liền là như thế mà thôi.
Lần này Lương Thiện Vinh đến nơi đây, còn đưa theo một người nữa, hắn cũng muốn biết, Lương Thiện Vinh lần này muốn làm ra cái trò trống gì nữa đây.
“Tú Mai..!”
“Ông chủ! Có chuyện gì cần sai bảo...!”
“Không... Không có chuyện gì... Bà lui ra đi..!” Trần Vân Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng là phất tay để cho Nguyễn Tú Mai rời khỏi.
Vốn hắn muốn hỏi Nguyễn Tú Mai xem có nhìn thấy Liễu Quân Như bên ngoài hay là không.
Nhưng mà hắn nghĩ lại, chuyện này là không thể nào, Liễu Quân Như đã thể hiện ra thực lực cũng như những lời quyết tuyệt như vừa rồi, nói cô ta còn ở lại nơi đây là chuyện không thể nào, có hỏi Nguyễn Tú Mai này cũng xem như không.
...
Biệt thự tầng triệt đại sảnh!
“Trần Bang Chủ! Ngài xem cách phân chia vừa rồi của ta như thế nào?”
Sau một hồi nói đến rát cả cổ họng về lợi ích cực lớn của hàng trắng mang lại cho cả Vương Vũ Hạo hắn cùng Trần Vân Thanh, cuối cùng hắn đưa cho Trần Vân Thanh một cái hợp đồng phân chia lợi ích giữa đôi bên, sau đó tràn đầy tự tin lên tiếng hỏi.
Phân chia năm năm, Vương Vũ Hạo bên hắn thế lực một nửa, còn Trần Vân Thanh Thanh Bang một nửa.
Vấn đề tại đây là hàng hóa cùng kênh phân phối đều là do Vương Vũ Hạo hắn cùng người của mình đi làm cả, Thanh Bang bên này của Trần Vân Thanh không cần phải xuất bất kỳ vốn liếng hay nhân thủ gì, chỉ cần mắt nhắm mắt mở để người của hắn đưa hàng vào hai cái Quận là được rồi.
Hắn đã tính qua, lợi nhuận từ việc đưa hàng trắng vào hai quận hàng năm có thể lên đến hơn trăm triệu, Trần Vân Thanh không cần làm bất kỳ một chuyện gì, liền là tự động có năm mươi triệu nhập sổ, có thể nói đây là tiền từ trên trời rơi xuống, loại chuyện không làm mà hưởng như thế này, nghĩ đến cho dù là ai, cũng liền là sẽ nguyện ý đi làm.
“Trần Bang Chủ! Sáu bốn, ngài sáu ta bốn, tuyệt đối không thể nào thấp hơn!”
Vương Vũ Hạo nhìn thấy mình đã đưa ra hợp đồng hồi lâu mà Trần Vân Thanh này không có thèm nhìn, còn là nhìn mình với một ánh mắt rất là quái dị, hắn liền hiểu đây là có chuyện gì đang xảy ra, tên này có thể là đang chê tiền lãi phân chia ít, muốn thêm một phần nữa đây mà.
Dù là trong lòng thầm mắng cái này Trần Vân Thanh tham lam vô tận, nhưng là hắn không thể không lùi bước, căn bản là hiện tại Trần Vân Thanh ánh mắt mang lại cho hắn áo lực quá mức là to lớn, nó không kém gì áp lực mà lãnh đạo của hắn mang lại cho hắn cả.
Bốn sáu cách phân chia, đó đã là tối đa hạn mức mà hắn có thể chấp nhận được rồi, nó còn nhiều hơn nữa thành so với lại hắn bàn bạc qua với Lương Thiện Vinh, tên Lương Thiện Vinh này còn vì hắn xuất ra nhân thủ để giao hàng. Như biết trước chuyện sẽ thành ra như thế này, hắn liền cùng Lương Thiện Vinh đạt thành hiệp định cho rồi, không cần mất cồng đến nơi này, vừa ăn mệt lại chẳng có cái lợi lộc gì cho cam.
‘Hừ! Ta đã nói rồi! Ngươi chắc chắn là sẽ hối hận!’ Đứng bên ngoài cổng đại sảnh biệt thự để làm chân trông cửa bất đắc dĩ, Lương Thiện Vinh là không có nghe được bên trong Vương Vũ Hạo cùng Trần Vân Thanh bàn luận những gì, chỉ là nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của Vương Vũ Hạo, hắn cũng là đoán được đại khái lần này Vương Vũ Hạo chắc chắn là đã ăn mệt rồi.
Đúng là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, cùng hắn bàn chuyện làm ăn, hắn đã ngầm ám chỉ rất nhiều điều có lợi cho đôi bên, nhưng cái này Vương Vũ Hạo một hai không có chấp nhận, y là tiếc một chút tiền trinh, một hai muốn gặp Trần Vân Thanh để hợp tác.
Giờ này thì hay rồi, chẳng những không có thu được lợi ích như kỳ vọng, còn là phải bỏ ra đại giới cực kỳ to lớn, có khi còn không thể nào làm được mối làm ăn này tại Thanh Bang địa bàn, Lương Thiện Vinh hắn hiện tại chỉ có thể nói đây là báo ứng a.
“Vương Vũ Hạo! Sinh năm 1980, quê quán Sơn Đông, Hoa Quốc Long Tổ thành viên một cái Thiếu Tá cấp bậc, ta nói không có sai chứ?”Trần Vân Thanh thu hồi ánh mắt, nâng lên một chung trà uống cạn, xong nhàn nhạt nhìn cái này Vương Vũ Hạo lên tiếng nói.
“Rắc..!”
“Ngươi là ai? Có thân phận gì?”
Nghe Trần Vân Thanh lời nói, Vương Vũ Hạo ánh mắt co rút lại, chung trà trong tay bị hắn bóp nát khi nào cũng không hay, đồng thời đứng phắt dậy, cách Trần Vân Thanh ba mét, gằn giọng lên tiếng hỏi.
Hắn là Hoa Quốc người, cái này thân phận từ mấy năm trước qua bên Nam Việt Quốc nơi này tổ chức đã giúp đỡ hắn xóa sạch sẽ dấu vết tại quê nhà mất rồi. Hắn còn có một thân phận khác là Long Tổ một cái thành viên.
Long Tổ nơi này chính là cơ cấu an ninh ngầm tối cao của Hoa Quốc, nó tương tự như là Quân Tổ của Nam Việt Quốc, nhưng mà Long Tổ của Hoa Quốc là cường đại hơn Quân Tổ của Nam Việt Quốc nơi này không biết bao nhiêu mà lần.
Tất cả thành viên bên trong đó, đều là tinh anh trong tinh được tuyển chọn ra từ hàng ngũ Binh Vương của Hoa Quốc, đây là tầng thấp nhất, còn lại là phải có tu vi võ giả Ngoại Kình trở lên mới được làm thành viên trung tâm.
Tổ chức này của bọn họ lập ra, chính là vì đối phó với lại các lực lượng dị năng cùng cường giả đến từ các quốc gia khác, nhiệm vụ chính yếu là bảo hộ Hoa Quốc trước các thế lực cường đại của bên ngoài, cũng như giải quyết bên trong nội bộ bất ổn nhân tố.
Đặc biệt cơ cấu như thế này, thành viên bên trong thân phận là phải được che giấu cũng như bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nó còn bí ẩn hơn cả An Ninh Bộ của các Quốc gia khác nữa.
Nhiều khi bên trong Long Tổ nhiều thành viên còn không biết được thân phận chân thật của đối phương, người bên ngoài càng là không thể.
Trần Vân Thanh người này không phải là bình thường loại người, hắn biết chắc chắn không thể là một cái Bang Chủ của một tổ chức xã đoàn nhỏ tại Sài Thành này như thế. Người có thể biết được hắn đến từ Hoa Quốc xuất thân, còn là Long Tổ thành viên, như thế nào có thể là bình thường hạng người cho được.0