Yêu Thần Lục

Chương 3: Diêm Vương Sầu!




Nhìn Trần Vân Thanh hiện tại, một cái thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Từ chân tay cho đến gương mặt liền là rất trắng trẻo làn da, như là một cái thư sinh công tử ca hiền lành như cục đất tại lâu năm trong lâu đài nguy nga tráng lệ đi ra một dạng, nào có giống như bên ngoài kia hắc đạo thế lực đồn đại là cùng hung cực ác thân hình ngăm đen bộ dáng đâu.
Tất cả mọi người bên ngoài liền là đã bị cái này Trần Vân Thanh đánh lừa mất rồi.
Người trước mặt được Trần Vân Thanh tiếp đón nồng hậu, còn là ngồi ngang hàng luận giao bác sỹ, trên dưới sáu mươi tuổi, gương mặt hồng hào phúc hậu, chính là Lê Hữu Tài, đệ nhất danh y của miền nam Nam Việt Quốc.
Thậm chí là toàn bộ Nam Việt Quốc nơi này, cả Đông Y hay là Tây Y, Lê Hữu Tài đều là tinh thông tất cả, được phong hàm Giáo Sư y khoa, trong nhân gian còn có tên gọi là Lê Thần Y. Vì ông ta đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân, dù bệnh có nặng đến đâu, thậm chí là chỉ còn một hơi thở, rơi vào trong tay của Lê Hữu Tài, liền là có thể tai qua nạn khỏi, thuốc đến bệnh từ.
Từ trước đến nay, Lê Hữu Tài từng điều trị qua không biết bao nhiêu người, tất cả đều không có một người nào chết đi, danh y giới đặt biệt danh cho Lê Hữu Tài là Diêm Vương Sầu, như người đã phải chết liền là bị Lê Hữu Tài này cứu lại, Diêm Vương không buồn mới là lạ.
Đại danh của Lê Hữu Tài không chỉ vang dội trong nước, mà tại nước ngoài kia, danh tiếng của Lê Hữu Tài cũng là vô cùng hiển hách, ông ta từng thăm bệnh qua cho nữ hoàng của đại quốc Châu Âu kia, còn là trị dứt bệnh tật, hiện tại vị kia nữ hoàng đã cao tuổi, vẫn có thể đi đây đi đó, rất lớn nguyên nhân đều là dựa vào vị Lê Thần Y này.
Những cái này chuyện, đều là bí tân của thế giới, không có truyền ra bên ngoài, tại nơi này Thế Giới, ngoài những đại quốc có ngành tình báo tinh nhuệ mới có thể biết được ra, những người khác là không có biết.
Trần Vân Thanh hắn cũng là vì đặc thù quan hệ với lại vị này Lê Thần Y, nên những chuyện bên trong bóng tối này, hắn mới hiểu rõ ràng, còn là nhiều lần làm trợ thủ chi Lê Hữu Tài này nữa đâu.
“Vân Thanh! Bạn gái của ngươi chỉ là đau bụng cùng nhức đầu một chút! Còn lại tất cả đều bình thường!" Lê Hữu Tài thong thả bình thản.
"Những cái chứng bệnh đơn giản này với y thuật của ngươi chữa trị quá mức đơn giản, lần sau không cần mời ta đến vì chuyện nhỏ này nữa!” Lê Hữu Tài đưa lên chung trà uống cạn, tiếp theo lên tiếng trách mắng cái này Trần Vân Thanh.
Mắng Bang Chủ Thanh Bang lừng danh Sài Thành Trần Vân Thanh là ngu ngốc, còn là ngay trước mặt của chính chủ, vẫn là bình chân như vại như đó là chuyện tất nhiên, Trần Vân Thanh lại không dám nỗi nóng mà vẫn là cười bồi đáp lễ, loại chuyện này như truyền ra bên ngoài mà nói, kia là không biết sẽ phải hù chết biết bao nhiêu người.
Nhưng nghĩ lại người lên tiếng mắng là Lê Hữu Tài, loại chuyện này liền là trở nên hết sức bình thường trở lại.
Lê Hữu Tài đây là ai, Thần Y cả ngàn năm nay mới có một của Nam Việt Quốc, địa vị siêu nhiên, nhân mạch quảng đại.
Không nói những đại quan nước ngoài từng mang ân tình của y, chỉ nói những đại quan lại trong nước đám người, đây cũng là một cổ năng lượng hết sức khổng lồ.
Trong khi Trần Vân Thanh chỉ là một cái hắc đạo tiểu thế lực lão đại, thân phận lẫn địa vị là không thể nào cùng Lê Hữu Tài so sánh cho được, như muốn mà nói, chỉ cần Lưu Hữu Tài khẽ động chút môi, muốn đem Trần Vân Thanh cùng Thanh Bang diệt, chỉ sợ chưa đến một ngày, Trần Vân Thanh cùng Thanh Bang liền là sẽ tan thành tro bụi, ngay cả tra cũng không còn.
Những đại nhân vật muốn trả lại nhân tình cho Lê Hữu Tài hay muốn nịnh bợ Lê Hữu Tài thật sự là quá nhiều, thân phận những đại nhân vật kia dù thấp kém nhất cũng là nắm trong tay năng lượng mà người ngoài không thể nào tưởng tượng ra được, so với lại những người kia, Trần Vân Thanh cùng Thanh Bang đúng là không đáng nhắc đến.
Ân! Theo lẽ bình thường Trần Vân Thanh chỉ là hắc đạo một tay anh chị, sự thật chính là như thế.
“Chỉ bị đau bụng cùng nhức đầu thôi sao?” Nghe Lê Hữu Trác lời nói chân thật đáng tin kia, Trần Vân Thanh hơi có chút ngẩn người.
Trong ý nghĩ của hắn vốn cũng có cái dự đoán này, nhưng mà nó không phải là đáp án mà hắn cần nhất hiện tại, mà là hắn muốn nhiều hơn kia.
Ba hôm trước, hắn thất Liễu Quân Như có chút chóng mặt cùng buồn nôn dấu hiệu, hắn tiến đến bắt mạch, trên đó hiển thị rõ ràng là hỷ mạch. Nhưng chỉ một giây sau, mạch đập của cô ấy lại khôi phục như mức bình thường, xác định lại như lời Lê Hữu Trác nói vừa rồi, là do thời tiết thay đổi đột ngột nên Liễu Quân Như có chút không quen nên mới cảm thấy không khỏe.
Trước sau bắt mạch khác biệt làm cho Trần Vân Thanh hắn khá là hoang mang, giờ phút đó hắn là không có tin tưởng lắm vào y thuật của mình, nên hôm nay mới mời Lê Hữu Trác đến đây xem thế nào, nghĩ với y thuật cao siêu của Lê Hữu Trác hiện tại, chắc chắn sẽ không thể có nhầm lẫn.
Hiện tại cho ra kết quả như thế này, xem ra Liễu Quân Như hoàn toàn không có chuyện vui, chỉ là vì hắn mong chờ ngày đêm sự kiện nên đâm ra xuất hiện ảo ảo giác, bắt mạch sai lầm.
“Vân Thanh! Ta nghe nói Trần Lão bên Thăng Long thành dạo gần đây sức khỏe không được tốt, như có thời gian, ngươi nên là về thăm ông ta một chút!” Chờ cho Trần Vân Thanh từ trong suy nghĩ xuất thần hồi tỉnh lại, Lê Hữu Tài liền là thông báo cho Trần Vân Thanh một cái tin tức không được tốt lắm.
“Là Trần Lão muốn ông đến đây làm thuyết khách sao?”
Đang không được vui vì mình chuẩn đoán sai lầm, Trần Vân Thanh nghe đến Lê Hữu Tài nói đến cái này vấn đề, thần sắc không khỏi nghiêm túc lại, trong ánh mắt còn là có một tia nộ khí.
Họ Trần tại Nam Việt Quốc này cũng không có ít, nhưng Trần Vân Thanh hắn biết, Trần Lão mà Lê Hữu Tài đề cập đến, chính là khai quốc công thần của Nam Việt Quốc Trần Văn Nguyên.
Năm xưa đi theo chủ tịch vĩ đại đánh Pháp Quốc, diệt Hoa Kỳ, đuổi Hoa Quốc, danh chấn toàn bộ thế giới.
Từng làm nguyên thủ quốc gia, Nam Việt Quốc từ một nước lạc hậu trở thành một nước tiên tiến phát triển như hiện tại, chính là nhờ Trần Lão kia đặt xuống nền móng vững chắc năm xưa.
Người dân Nam Việt Quốc không ai là không biết đến vị này Trần Lão. Đây là một vị nguyên lão mà các đảng viên hiện tại tôn kính, được nhân dân toàn thể kính yêu cùng mến mộ.
Hắn Trần Vân Thanh là đệ tử đời thứ ba của Trần gia, lại là dòng chính, theo lý thì càng nên tôn kính vị kia Trần Lão hơn những người bên ngoài kia, càng nên tại Trần gia hô mưa gọi gió, đi vào quân đội hay chính trị con đường, làm rạng danh Trần thị nhất tộc tại Nam Việt Quốc, mà không phải là khi nghe đến vị này Trần Lão từ miệng của Lê Hữu Tài, hắn lại giận dữ đến như thế.
Nguyên nhân chuyện này xuất phát từ mẹ của hắn Vân Tuyết Hoa vốn chỉ là xuất thân từ tầng lớp nông dân, không môn đăng hộ đối với lại Trần gia, nên vị Trần Lão vị kia không có đồng ý, nhưng là vì ba của hắn ăn cơm trước kẻng, thế nên mới có thể bất đắc dĩ được Trần Lão chấp nhận.
Dù là như thế, với thân phận quá thấp khi gã vào hào môn Trần gia, mẹ của hắn liên tục bị những cô, dì, chú, bác kia khi dễ, nhất là cha hắn qua đời trong khi thi hành nhiệm vụ, không có người chống lưng, cuộc sống của mẹ con hắn càng gian nan hơn.
Năm năm trước hắn không thể nào chịu nổi liền đi gặp Trần Lão vị kia bất bình, nhưng là bị người đánh đi ra, Trần Vân Thanh hắn liền đưa mẹ của mình rời đi Trần gia, từ bỏ tất cả chức vụ trong quân đội vốn có.
Qua không bao lâu, mẹ của hắn chính là vì u uất quá nên đã qua đời mất rồi.
Kể từ khi bước chân ra khỏi Trần gia, nhất là sau khi mẹ của hắn chết, Trần Vân Thanh hắn thầm thề, đời này kiếp này, sẽ không bao giờ bước vào Trần gia đại môn nửa bước.
Đồng thời, hắn cũng là cải đi tên đệm vốn có của mình từ Trần Văn Thanh thành Trần Vân Thanh, là muốn nhớ mãi chuyện này một dạng.
“Là Trần gia những cái vị chú bác của ta?” Trần Vân Thanh nhìn đến Lê Hữu Tài không có trả lời hắn, còn làm ra một bộ thần sắc có chút khó xử, hắn như là đã hiểu ra vấn đề gì.
Trần Vân Thanh hắn nghĩ đúng thật sự Trần Lão kia cố chấp tính cách, sẽ không bao giờ cho người đến thuyết phục hắn quay trở lại Trần gia, dù cho hiện tại trong thế hệ đời thứ ba Trần Vân Thanh hắn là người xuất sắc đến mức nào đi chăng nữa.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.