Yêu Thần Lục

Chương 57: Trong núi không hổ!




Cộng với lại thương thế lúc trước, hiện tại thương càng thêm thương, bộ dạng thảm hại hiện tại, so với lại hung hãn khí thế khi đến nơi này, hoàn toàn là hai cái thái cực khác nhau.
“Trần Hành...! Thực lực của ngươi cao như vậy, ta thật không hiểu vì cái gì ngươi còn làm con chó cho Trần Vân Thanh?”
Trần Bái Bì hắn chịu thua, như hắn còn chưa có bị thương, còn là Yêu Giả thất trọng hậu kỳ như trước, cùng với lại hai người huynh đệ này của mình liên thủ, lợi dụng lúc Trần Hành còn chưa đột phá Yêu Giả thất trọng, liền có thể có hy vọng cầm hòa, thậm chí có thể thắng, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, ba người bọn hắn đúng là thất thủ vô sách, không làm sao được tên Trần Hành này.
Trần Hành có được thực lực như thế này, hèn gì Trần Hành vừa rồi không có đặt ba người mình vào trong mắt.
Lần này ba huynh đệ bọn họ thua không có oan, ngay cả môn Yêu Kỹ khó tu hành nhất trong hàng Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ là Liên Hoàn Quyền mà Trần Hành cũng có thể tu hành đến tiểu thành, bọn họ ba người có cái gì mà khó phục đâu.
Có điều hắn cũng rất là không hiểu, Trận Hành này như đã có loại này Yêu Kỹ, trong hàng Yêu Giả chi cảnh cũng tương đương lợi hại rồi, muốn đem Trần Vân Thanh đánh bại tuyệt đối là không có gì khó khăn, đã như thế tên này sao không có đạp Trần Vân Thanh đi xuống, tự mình lên làm Lão Đại tại Đại Mộc Lâm khu này, còn là vẫn ngoan ngoãn nghe lời Trần Vân Thanh như một con chó.
Hay là tên Trần Hành này có ham mê làm chó mà không muốn làm người? Cái này bọn họ khá là khó hiểu a.
“Những cái này các ngươi không cần phải biết, hiện tại lập tức nói ra tài nguyên cất giấu bấy lâu nay ra đây cho ta...Nếu không!”
Nếu không là gì Trần Hành không có nói, nhưng mà ánh mắt lăng lệ của hắn hiện tại, như Trần Bái Bì ba người không ngoan ngoãn đưa ra tài nguyên, hậu quả như thế nào, mấy người xung quanh đây có dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng hiểu kết cục dành cho Trần Bái Bì ba người sẽ là như thế nào rồi.
‘Ta như thế nào không muốn làm Lão Đại kia chứ?’ Trần Hành nghĩ lại bản thân hoàn cảnh, trong lòng không khỏi tự giễu cợt nghĩ.
Lật đổ Trần Bái Bì ba người, đem Trần Vân Thanh đạp dưới chân, làm Lão Đại tại Đại Mộc Lâm khu, thậm chí là cả Hỏa Kế Phòng Ngoại Viện đệ tử khu, đây là mong ước của hắn.
Đáng tiếc mọi chuyện đến với lại hắn luôn luôn không được thuận lợi.
Liên Hoàn Quyền tiểu thành cảnh giới, mới đêm hôm qua hắn mới có thể đột phá, không phải như đám người này nghĩ đã đột phá từ lâu.
Nếu trước kia như có Liên Hoàn Quyền tiểu thành, hắn sao có thể bị tên Vệ Sinh khu Lão Đại ép đến Đại Mộc Lâm nơi này, cũng liền sẽ không cần phải giả vờ tôn Trần Vân Thanh làm Lão Đại, mọi chuyện đều phải nghe theo lời của Trần Vân Thanh đến làm việc, không khác gì một con chó.
Đêm hôm qua đột phá Liên Hoàn Quyền tiểu thành, hắn vui mừng phải biết, trong dự định của hắn, nghĩ ngơi một đêm, đợi sáng ngày ngày mai, liền sẽ đi tìm Trần Vân Thanh, đánh bại tên này, cướp lấy Lão Đại vị trí từ trong tay của y.
Tiếp theo lấy nơi này Đại Mộc Lâm làm bàn đạp, tận dụng hết tất cả tài nguyên, đột phá càng cao cảnh giới, quay trở lại Hỏa Kế Phòng, đạp luôn Trần Lạc Phong xuống, tự mình lên làm Lão Đại Hỏa Kế Phòng, nắm giữ mấy trăm Yêu Giả trong tay, oai phong một cõi.
Nhưng có ai lại nghĩ đến, khi hắn muốn ra tay lại nhìn thấy Trần Vân Thanh đột phá thân pháp Thượng Phẩm Yêu Kỹ đến đại thành chi cảnh, nhìn như thế, cái ý nghĩ cùng Trần Vân Thanh tranh phong lại bị hắn đè lại xuống tận đáy lòng, chờ đợi thời cơ tiếp theo đến.
Hắn là hiểu rất rõ, lấy thực lực của mình hiện tại cùng Trần Vân Thanh chống lại, cao lắm cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.
Thậm chí mình thất bại khả năng rất là cao, nên nhớ Trần Vân Thanh ngoài thân pháp Yêu Kỹ cao siêu, y còn có một cái bộ Kiếm Pháp Yêu Kỹ cũng không hề kém cạnh.
‘Thời cơ của ta không phải là đã đến rồi hay sao?’ Nhìn ba người Trần Bái Bì, Trần Hành trong lòng không khỏi thầm nở một nụ cười.
Bảy viên Nội Khí Đan, như hắn nghe bọn chúng bàn tán không có sai, chính là số lượng này, như có được chúng nó, đột phá Yêu Giả thất trọng sơ kỳ đến trung kỳ là không có khó, khi đó Nội Lực của hắn liền sẽ hùng hậu hơn hiện tại gấp ba lần, sử dụng ra Liên Hoàn Quyền cũng là không còn phải quá sức như hiện tại. Khi đó chỉ cần Trần Vân Thanh còn chưa đột phá Yêu Giả thất trọng, cơ hội để hắn làm Lão Đại liền đã đến.
“Trong đại trụ phía nam chủ viện bên trên, có một lỗ hổng nhỏ, Đan Dược ta cất giấu chính là tại nơi đó!” Trần Bái Bì không dám không nói ra tài nguyên mà mình cất giấu nữa, hắn đây còn chưa có muốn chết.
Tuy lần này mất cả chì lẫn chài, có điều cũng không phải là không có thu hoạch được cái gì, ít nhất hắn là biết được tên Trần Hành này ẩn giấu cực kì thâm sâu, tên này theo như hắn nghĩ sẽ không mãi mãi làm con chó cho Trần Vân Thanh, sớm muộn cũng có một ngày tên Trần Hành này vùng lên làm phản.
Bên kia Trần Vân Thanh cũng không kém, như cả hai động thủ, liền sẽ vô cùng đặc sắc cùng hấp dẫn, lưỡng bại câu thương cũng là có khả năng. Khi đó nói không chắc ba huynh đệ bọn họ còn có thể nhặt được một cái ngư ong đắc lợi cũng không biết chừng.
Thực lực của Trần Hành này như có sự hỗ trợ của tài nguyên bọn hắn, tăng trưởng lên cũng không phải là chuyện quá xấu gì. Việc cần làm của đám người mình chỉ là chờ đợi để xem kịch hay mà thôi.
“Trần Hành sư huynh! Nơi đây ta còn thừa một trăm đồng vàng chi phiếu, xin dâng lên cho sư huynh làm quà gặp mặt!”
Trần Phục vẫn còn là chưa từ việc trông thấy một màn trước mắt xảy ra quay trở lại hiện thực, chính là nhờ Trần Long tại bên cạnh làm một chút ít thủ đoạn, hắn mới tỉnh táo lại đây, nhìn đến Trần Hành sau khi đạt được mục đích từ ba người Trần Bái Bì, liền là quay sang nhìn mình khá là chăm chú, hắn liền đánh một cái rùng mình, sau đó cũng liền là rất nhanh biết điều gọi Trần Hành là sư huynh, cách xưng hô liền thay đổi, đồng thời đưa lên tài nguyên mà mình có trong tay.
Một trăm đồng vàng nơi này, Trần Phục hắn liền là không muốn đưa ra đâu, đây là tiền còn lại của Trần Vân Thanh đưa cho hắn để mua thảo dược tài nguyên về luyện chế cái gì Bồi Khí Đan đan Dược gì đó còn thừa, dự định sẽ đi tiếp đến Chấn Nam Thành tiếp tục tìm kiếm Bổ Huyết Sâm nguồn hàng, nhưng giờ đây hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt đưa ra.
Không có cách nào, Trần Hành hiện tại thể hiện ra thực lực cũng quá khủng bố, không thua kém gì Trần Vân Thanh rồi, cộng thêm tên này sắp có tài nguyên của Trần Bái Bì ba người trong tay, một khi tiêu hóa xong, vượt qua Trần Vân Thanh chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Vào thời điểm này, hắn không thể nào không có giao ra tiền tài trong tay mình có được, chờ Trần Vân Thanh trở lại, xem tiếp theo tình hình, liền sẽ làm tiếp tính toán vậy.
“Hôm nay chuyện..!”
“Trần Hành sư huynh! Huynh an tâm, hôm nay chuyện chúng tôi không hề nhìn thấy cái gì!” Không có chờ Trần Hành nói hết lời, Trần Bái Bì đám người liền là cung kính lên tiếng cam đoan nói.
Lăn lộn bên trong Trần Phủ thời gian cũng liền không có ngắn, nhiều sóng gió đám người bọn họ đều đã trải qua cả, dĩ nhiên trong lòng đám người mình biết rõ ràng hiện tại Trần Hành trong lòng là đang suy nghĩ cái gì.
Tên này là muốn tiếp tục giấu mình chờ thời như trước đây, như Trần Vân Thanh đột phá mà nói, nghĩ đến tên Trần Hành này mãi mãi vẫn sẽ làm như thế, cho đến khi thực lực của y vượt qua Trần Vân Thanh mới thôi.
Có điều Trần Hành ý nghĩ là tốt, nhưng đám người mình có thể để cho y thực hiện được ước muốn hay không, lại là một chuyện khác.
Chờ xem đi, bọn hắn sẽ cho Trần Hành này hiểu, dám lấy đi hết tài nguyên của đám người mình, ngăn cản con đường đột phá cùng phát tài của tất cả mọi người, liền sẽ có cái gì hậu quả.
“Như vậy các ngươi lui ra cả đi!”
Trần Hành cũng không có hiểu được hiện tại trong lòng đám người này đang là âm thầm tính toán hắn, nhìn bọn chúng rất biết điều cùng thông minh, hắn khá hài lòng với lại đám người rất biết nghe lời này, không cần hắn đây phải nói thêm quá nhiều lời vô bổ nữa.
Sắp xếp xong xuôi đâu đó, Trần Hành liền phất tay để cả đám người lui đi ra làm tiếp tục công việc, nhìn ra, hắn cũng khá có hứng thú với lại sự cung kính của đám người này.
Loại cảm giác được người người tôn kính như thế này khá là tuyệt vời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.