Yêu Thần Lục

Chương 7: Thần Bí Ngọc Bài!




Lê Hữu Tài sau khi nghe được Trần Vân Thanh cho hắn Bồi Khí Đan, bộ dáng bi thương vừa mới xuất ra vừa rồi là biến mất không còn một chút gì nữa, thay vào đó là một cái gương mặt rạn rỡ ánh dương quang, cùng đắc ý ánh mắt, cứ như là muốn nói với lại Trần Vân Thanh, lão già ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm một dạng.
"Lão chờ một chút!"
Trần Vân Thanh thở dài, đi đến tại bên một cái tủ bảo hiểm khá kín tại trong phòng. Như đã đồng ý giao ra Bồi Khí Đan cho Lê Hữu Tài, hắn cũng chỉ có cắn răng làm theo, cũng không thể nào nuốt lời cho được
‘Haiz..! Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc!’ Nhìn Trần Vân Thanh đang đi đến bên kia tủ bảo hiểm nhập một ít số liệu, trong lòng của Lê Hữu Tài thầm than đáng tiếc.
Việc Trần Vân Thanh không có tình cảm với lại Lê Uyển Nhi, còn nhân lúc nó đi du học liền làm quen với một người con gái khác, dù chưa rước qua cửa, nhưng với tính cách của Trần Vân Thanh, điều này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cái này không những làm cho Lê Uyển Nhi cô cháu gái của hắn đau khổ suốt một thời gian dài, mà ngay cả Lê Hữu Tài hắn đây cũng thật sự là đau lòng không thôi.
Trần Vân Thanh là đứa cháu rể mà hắn đã chấm trúng từ khi tên này mới bước chân vào Lê gia học nghề, thế nên hắn mới mắt nhắm mắt mở để cho nha đầu kia đưa cho Trần Vân Thanh vô số chỗ tốt. Thật đáng tiếc Trần Vân Thanh này lại không có tình ý gì với lại Uyển Nhi nhà hắn, thành ra cọc này hôn sự đâm ra đỗ vỡ, đây cũng là nuối tiếc rất lớn của Lê Hữu Tài hắn đây.
Thử hỏi một thiên tài y dược cùng võ đạo trăm năm hiếm gặp như Trần Vân Thanh, có người nào lại không muốn đưa về gia tộc của mình đâu kia chứ, nhất là Lê gia của hắn từng có cơ hội rất là lớn, chỉ là duyên phận hai chữ này, thật sự rất là khó nắm bắt.
“Lê Lão! Nơi đây chính là Bồi Khí Đan, ngài lấy nó xong liền là rời khỏi nơi này đi!” Từ tủ bảo hiểm lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc khá là tốt, Trần Vân Thanh khá là không nỡ đưa nó cho lão già Lê Hữu Tài này a.
“Xẹt!”
“Cạch!”
“Là Bồi Khí Đan! Quá tốt, thật sự quá tốt rồi!”
Hộp ngọc vừa mới xuất hiện, Lê Hữu Tài là không có cho Trần Vân Thanh một cái cơ hội nào để đem nó cất trở lại, hắn là lấy nhanh nhất tốc độ đem hộp ngọc nho nhỏ kia nắm tại trong tay, sau khi đem nó mở ra, nhìn bên trong một viên màu đen như cục đất, cực độ xấu xí Đan Dược, Lê Hữu Tài ánh mắt là không thể nào che giấu được sự kinh hỷ đến.
Đừng nhìn viên này đan Dược có chút đen thui xấu xí mà nghĩ nó là hàng phế phẩm mà nhầm, bên trong nó ẩn chứa dược lực cực độ to lớn mà người bình thường không thể nào hình dung ra được, hương thơm từ viên này Đan Dược phát ra thơm ngát cả gian phòng nơi này, chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Lấy hắn ánh mắt Thần Y đến định luận, bên trong viên này Bổ Khí Đan năng lượng không chỉ có thể trợ giúp Ngoại Kình võ giả đột phá cảnh giới, nó còn là hàm chứa tẩy tủy phạt mạch công hiệu, như người bình thường phục dụng nó mà nói, liền có thể tẩy trừ độc chất, sống thọ vô cùng.
Như đem viên này Đan Dược bán cho những vị tỷ phú đứng đầu thế giới kia, chỉ sợ là dù có bỏ ra cả tỷ đô, đám người kia cũng là sẽ không có ngần ngại bỏ ra thật.
Còn như với Ngoại Kình đỉnh phong võ giả như hắn phục dụng, thêm một ít thủ đoạn vốn có, rất lớn khả năng liền có thể đột phá Nội Kình sơ kỳ, trở thành một tôn chân chính Nội Kình cường giả, như là tổ tiên của hắn Lê Hữu Trác năm xưa một dạng.
“Vân Thanh a! Lần này đa tạ ngươi rồi, ta cáo từ trước một bước đây, ba ngày sau ta liền sẽ đến nơi này đưa ngươi đến trị thương cho vị đại nhân vật kia!”
Đóng lại hộp ngọc, Lê Hữu Tài nhanh chóng chạy ra bên ngoài cửa lớn, sau nói lại với Trần Vân Thanh một câu rồi chuồn thẳng, ngay cả cặp da đựng thuốc thang cùng dụng cụ hành nghề y của hắn, hắn cũng là không thèm quay lại lấy, cứ như là sợ Trần Vân Thanh hối hận sẽ ra tay lấy lại Bồi Khí Đan của hắn một dạng.
Lo lắng của hắn không phải là không có cơ sở, vừa là thầy vừa là bạn với cái này Trần Vân Thanh mấy năm trời, tính cách của Trần Vân Thanh như thế nào, hắn cũng là hiểu khá rõ.
Tên này là người điển hình không giữ lời hứa, nói lời nuốt lời ngay lập tức mà chẳng hề chớp mắt, không ít lần hắn gặp phải cái tình cảnh này. Nếu như Trần Vân Thanh hối hận ra tay lấy lại Bồi Khí Đan trong tay của hắn, với Nội Kình tu vi của Trần Vân Thanh, Lê Hữu Tài hắn thật đúng là không có bao nhiêu cơ hội có thể phản kháng, vẫn là nên rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt thì hay hơn.
“Cach!”
“Hồng ngọc! Phỉ thúy! Cấp thấp pha lê loại...! Xem như lão già ông còn có chút lương tâm!”
Trần Vân Thanh đem cái kia cặp da đựng dụng cụ y tế của Lê Hữu Tài mở ra, nhìn bên trong không nhiều nhưng lại rất là quý giá những khối ngọc, hắn trên miệng liền là nở ra một nụ cười hài lòng đến, ngay cả ý nghĩ chạy theo lấy lại Bồi Khí Đan trong tay Lê Hữu Tài vừa mới manh nha, cũng là dần biến mất.
Lê Hữu Tài để lại nơi này chiếc cặp, không phải là vì quên mất không lấy, mà là cố tình để lại cho Trần Vân Thanh hắn, xem như là phí tổn mua Bồi Khí Đan một dạng.
Đây là một cái quy tắc ngầm của hai người bọn họ, cả hai đều biết đây là chuyện gì, nhưng mà không có ai lại đi nói ra, những lần trước vẫn luôn là như thế này.
Có điều như Ngọc Thạch mà Lê Hữu Tài để lại quá kém, không quá tương xứng với lại Bồi Khí Đan mà nói, hắn liền sẽ ra tay cướp lại, như là sáu tháng trước một dạng.
Rút kinh nghiệm lần trước, xem ra lần này Lê Hữu Tài ông lão keo kiệt này cũng là hào sảng hơn không ít, những cái này Ngọc Thạch, tuy giá cá còn kém Bồi Khí Đan không ít, nhưng cũng không có quá kém đi nơi nào, có thể chấp nhận được.
Xem ra vì có thể gom góp được nhiêu đây Ngọc Thạch, lần này Lê Hữu Tài là đã xuất không ít huyết, ai cũng biết hiện tại Ngọc Thạch loại này đá quý, càng ngày càng ít đi, giá cả cũng ngày một sang quý, nhiều khi có tiền còn chưa chắc mua được nữa là.
“Lần này xem ngươi có thể đem lại cái gì kinh hỷ đến cho ta hay không?”
Trần Vân Thanh không biết từ khi nào trong tay của hắn liền là xuất hiện một khối màu xám khối ngọc hình dáng như là một cái lệnh bài thời cổ một dạng, nó chỉ bé bằng nửa bàn tay lớn nhỏ, họa tiết hoa văn bên ngoài của khối này ngọc bài là cực độ tinh xảo, thế gian hiếm thấy. Sau đó hắn là đưa nó đến gần mấy khối Ngọc Thạch mà Lê Hữu Tài vừa mới để lại kia, lên tiếng nói nhỏ một cái.
“Rắc.. Rắc!”
Một màn kỳ dị không theo khoa học liền là phát sinh, như ai có mặt tại trong căn phòng này, liền sẽ cả kinh đến chết ngất đi cũng là có khả năng, chỉ nhìn thấy khối kia nho nhỏ ngọc bài không có dựa vào bất kỳ phụ trợ công nghệ nào, nhưng nó lại có thể trôi nổi tại không trung, theo sau nó là tản ra một cái màn sáng nhàn nhạt, đem cả năm khối Ngọc Thạch trọng lượng còn lớn hơn nó chốn đi vào.
Sau đó, liền là không có sau đó nữa rồi, mấy khối Ngọc Thạch kia biến mất tại bên trong lệnh bài, chỉ còn để lại xung quanh nó một ít bụi phấn mà thôi, những cái này bụi phấn, chắc chắn là do mấy cái kia cặn bã của năm khối Ngọc Thạch quý giá kia để lại.
“Kỳ lạ! Vẫn là không có một chút thay đổi nào!” Đem miếng ngọc bài này để lên mi tâm cảm nhận một chút, lúc sau không có phát hiện ra cái gì mới, Trần Vân Thanh không khỏi có một chút khó hiểu cùng thất vọng.
Miếng này Ngọc Bài, có thể nói là cơ duyên lớn nhất của Trần Vân Thanh hắn, cũng là bảo vật quan trọng nhất của Trần Vân Thanh hắn, đi đến được như ngày hôm nay, phần lớn đều là dựa vào cái khối này Ngọc Bài cả.
Trần Vân Thanh hắn nhớ lại, cách đây mấy năm thời gian, sau thời gian hắn bị đuổi ra Trần gia không lâu, cũng như gia nhập vào một băng nhóm xã hội đen tại bên trong Sài Thành này kiếm ăn. Hành nghiệp của hắn khi ấy chính là buôn lậu cổ vật từ nước ngoài trở về Nam Việt Quốc, cái này Ngọc Bài, chính là trong một lần kiểm tra hàng hóa hắn nhận được đến. Thú vị tại chỗ khi đó nó chỉ là làm miếng đá kê chân cho một con Thạch Sư.
Ngay từ khi gặp nó, bắt nó vào nơi tay, hắn là có một cảm giác không hề bình thường, như là nó kêu gọi hắn nắm lấy nó một dạng.
Vì đây chỉ là một khối Ngọc Bài hết sức bình thường, thậm chí trong mắt những tên giám bảo sư kia chỉ là hàng phế liệu, nên Trần Vân Thanh hắn mới dễ dàng không tốn một đồng nào nắm nó vào trong tay.0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.