Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 24: Đúng thời điểm sẽ gặp lại anh 4




Hắn rốt cuộc vì sao lại khiến bản thân mình biến thành cái dạng này?
Hay cứ gọi điện thoại cho anh trai, để anh đến giải quyết vấn đề nan giải này đi. Tưởng Chính Tuyền lại rón ra rón rén chuẩn bị lui ra ngoài. Nhưng mới đi được hai bước, dưới chân cũng không biết giẫm phải thứ gì, phát ra một tiếng ‘rắc rắc’ giòn tan.
Cô lập tức nhìn xuống. Xong rồi, giẫm phải vỏ lon bia! Tiếng động lớn như vậy, Nhiếp Trọng Chi chỉ cần không phải say chết thì nhất định sẽ nghe thấy được. Hơn nữa cho dù tối hôm qua hắn đã say như chết thì giờ này cũng gần như thanh tỉnh. Tưởng Chính Tuyền chán nản nhắm mắt, hận không thể chặt phắt cái chân mình đi cho xong.
Nhiếp Trọng Chi đang nằm li bì trên sô pha đột nhiên trợn mắt, bỗng bị ánh sáng chói chang đâm vào đau nhói, hắn cau mày nhắm mắt lại. Qua vài giây, lại một lần nữa mở mắt ra, cả người Nhiếp Trọng Chi tựa như dại ra. Hắn ngây người một lát, ánh mắt sững sờ nhìn Tưởng Chính Tuyền, giống như không thể tin được mà chớp mắt mấy cái, sau lại nằm vật ra như khi nãy.
Tưởng Chính Tuyền cứ như vậy nhìn động tác kỳ quái khó hiểu của hắn.
Nhân cơ hội này, vừa hay có thể chuồn nhanh ra ngoài, nếu hắn tỉnh lại, e là đi không được. Trong phòng rác rưởi ngập tràn khắp nơi, trên đường chạy ra cửa lại nghe thấy ‘rắc rắc’ nữa, cô không biết mình lại đạp phải thứ gì rồi.
Lúc này Nhiếp Trọng Chi mới chính thức tỉnh lại, bỗng nhiên trợn mắt, cả người như cá chép bật khỏi mặt nước mà đứng lên. Sau đó, lại như tượng đá đứng im tại chỗ, mặt đối mặt với cô.
Trong tích tắc hai người nhìn nhau, đáy mắt Nhiếp Trọng Chi rõ ràng lóe lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhưng rất nhanh, chưa đến một giây đồng hồ, tất cả tâm tình đã bị giấu nhẹm đi, thay vào đó là vẻ lạnh như băng. Hắn lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu lạnh tanh phun ra chỉ một chữ: “Cút.”
Tưởng Chính Tuyền vẫn không nhúc nhích mà ngóng nhìn hắn, giống như không nghe thấy. Bởi vì khoảng cách rất gần, cô nhìn thấy tơ máu giăng đầy hai mắt hắn, sưng đỏ đục ngầu, không còn tìm thấy nửa phần bóng dáng trước kia.
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền ngổn ngang đủ vị.
Nhiếp Trọng Chi thuận tay túm lấy thứ gì đó bên người không lưu tình chút nào mà ném qua: “Cút cho tôi.” ‘Bộp’ một tiếng nặng nề, cả lon bia nện xuống sàn cạnh chân cô: “Cút ra ngoài.”
Tưởng Chính Tuyền vẫn ngơ ngác nhìn hắn, cả người giống như bị điểm huyệt.
Nhiếp Trọng Chi lại túm một lon bia khác, nặng nề ném qua tiếp, quát lớn: “Cút, cút đi. Cút ngay cho tôi, cút ra ngoài cho tôi, cút.” Hắn như một kẻ phát điên, từng lon bia một liên tiếp bay sang chỗ cô.
Tưởng Chính Tuyền vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích như trước. Cô cảm giác Nhiếp Trọng Chi trước mặt cô lúc này sẽ giống như lúc hắn bóp cổ cô ở bệnh viện ngày đó, cho dù có hận cô cách mấy, cuối cùng hắn cũng không nỡ làm tổn thương tới cô.
Với thể lực của hắn, khi đó nếu hắn thật sự muốn bóp chết cô thì chẳng cần mấy giây cô đã đi đời, làm sao còn có thời gian để đám người kia mang thuốc an thần đến, rồi tiêm vào trong người hắn? Thế nhưng một sự thật dễ hiểu như vậy, mãi sau khi sang New York rồi cô mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cuối cùng một vật gì đó ‘loảng xoảng’ một tiếng rơi sát bên chân cô.
Trong lòng Tưởng Chính Tuyền dâng lên nỗi chua sót mãnh liệt, đó là một loại cảm giác không thể hiểu được. Cô thắng! Hắn cho dù có hận cô đến thế nào, cũng không bao giờ làm thương tổn đến cô.
Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai của cô đẩy ra cửa: “Cút, cút ra ngoài cho tôi.”
Mùi rượu, mùi hôi nồng nặc đan xen nhau toát ra từ trên người hắn. Rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn chưa tắm rửa?! Trong khoảng thời gian này hắn cam chịu để mình như thế này sao?
Sau lưng Tưởng Chính Tuyền đụng phải khung cửa sắt cứng rắn, kinh ngạc nhìn hắn, trái tim bất giác trở nên chua sót, hai mắt cay cay, tựa như có thứ gì đó muốn chảy ra.
Ở Nhiếp gia, nghe nói ba hắn ban đầu bởi vì áy náy, nên mấy năm đầu còn thương yêu hắn, nhưng hắn lại vì chuyện của mẹ mình mà không chịu thân thiết với ba. Đến tuổi thanh xuân nổi loạn, lại luôn cùng ba hắn đối nghịch, hơn nữa có Vạn Thục Bình châm dầu vào lửa, quan hệ cha con dần dần thủy hỏa bất dung.
Không giống với những đứa con nhà thế gia khác, mấy năm ở Mĩ hắn đều là vừa học vừa làm cho tới khi hoàn thành. Khi hắn còn ở Mĩ, phải dựa vào chính đôi tay của mình, bắt đầu thiết kế chương trình máy tính. Đến năm thứ hai, hắn đã thiết kế thành công ứng dụng truyền phát tin mới nhất, sau đó, nội bộ công ty Microsoft cũng muốn mời hắn về làm việc. Sau khi học xong về nước, hắn sáng lập trang web xã hội MY.LIFE, càn quét thị trường trong nước. Thời kì phát triển rực rỡ nhất, số người truy cập trang web đã vượt qua con số năm trăm triệu lượt. Hắn không hề xin Nhiếp gia một đồng một cắc nào, tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập lên một MY.LIFE huyền thoại.
Bây giờ, huyền thoại đã tan biến. Hắn từ trên mây ngã thẳng xuống đáy vực sâu.
Bao nhiêu người trơ mắt nhìn hắn chê cười.
Vốn dĩ trước kia, ngoại trừ đám người anh trai cô, hắn còn có rất nhiều người luôn vây quanh hắn. Nhưng đến lúc này, thật sự chỉ còn một mình hắn.
Trên thế gian này, chỉ còn một mình hắn cô đơn lẻ loi ở nơi này.
Đáy lòng bất giác nhói đau, Tưởng Chính Tuyền như bị tia chớp điện đánh trúng vào người.
Tưởng Chính Tuyền chậm rãi vươn ngón tay ra, chậm chậm nâng về phía trước, chạm vào khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi của hắn. Hắn gầy yếu như vậy, sắc mặt trắng bệch như từ giấy, tóc rối bời, vừa bẩn lại vừa hôi, kẻ sống lang thang có lẽ còn trông không bằng hắn.
Thần sắc Nhiếp Trọng Chi vốn đã phức tạp khó hiểu, nhưng cái đụng chạm này của cô không biết đã chọc tới hắn như thế nào. Trong mắt hắn lóe lên một loại cảm xúc kì lạ, giống như vừa bị giật điện, không lưu tình chút nào mà hất tay của cô ra: “Cút, cút ngay, đừng chạm vào tôi!”
Nhiếp Trọng Chi bị tổn thương, hắn bị tổn thương rất nặng, hắn dùng cách điên cuồng này để che giấu chúng.
Tưởng Chính Tuyền nhìn quanh bốn phía, không biết một cỗ xúc động ở đâu ra, cô xoay người cầm lấy túi đựng đồ mua hàng ở góc tường, bắt đầu đi nhặt rác trên mặt đất.
Cô mới vừa nhặt được một cái vỏ hộp bằng plastic, Nhiếp Trọng Chi liền vọt lại đây, một phen đoạt lấy túi rác, hung tợn quát lên với cô: “Ai bảo cô làm mấy chuyện này?! Ai bảo cô đi làm như thế?! Cút ngay cho tôi!”
“Cút, cô cút đi ra ngoài cho tôi!”
“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Cút! Cút ra ngoài ngay lập tức! Cút!”
“Cút!”
Tưởng Chính Tuyền bi thương nâng mắt nhìn Nhiếp Trọng Chi, cảm giác vừa quen thuộc mà lại thật xa lạ. Cô không biết làm sao vậy, trước kia cô chưa bao giờ hiểu nổi hắn, nhưng giờ này khắc này thật kỳ quái cô lại hiểu được, cũng lý giải được hắn vì sao lại phản ứng thế này.
Hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình!
Nhiếp Trọng Chi chịu không nổi ánh mắt như vậy của cô, hắn ôm mạnh lấy thân thể của cô, đẩy cô sát vào tường, sắc mặt điên cuồng hung ác, hai mắt đỏ ngầu, cuồng loạn nói: “Cô không đi có phải không? Cô không đi có phải không? Tôi nói cô đi mà cô không đi, phải không?”
Cô cắn môi, vẫn giữ nguyên ánh mắt cũ nhìn hắn!
Nhiếp Trọng Chi khó chịu đến tột cùng, tầm mắt hắn yên lặng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng trơn mịn của cô.
Giây tiếp theo, môi Nhiếp Trọng Chi bất ngờ áp thật mạnh lên đó, vừa dữ dội lại dùng sức mà mút lấy cánh hoa của cô. Thậm chí còn cắn vào, ép cô phải mở miệng. Cô bị đau nên hơi hé môi, cả miệng cô lúc này đều là mùi rượu lẫn mùi lạ trên người hắn. Một nụ hôn kịch liệt như vậy, căn bản là không cho người ta kịp hít thở. Kí ức trước kia giờ như thủy triều ập tới, Tưởng Chính Tuyền giãy dụa, tay không ngừng đánh vào người hắn.
Không biết có phải là do cô đánh trúng mặt Nhiếp Trọng Chi khiến hắn bị đau nên tỉnh lại, hắn buông mạnh cô ra, trừng mắt gầm lên: “Có đi hay không, rốt cục cô có đi hay không? Cô cứ thử không đi xem!”
Hắn muốn dọa cho cô sợ mà chạy đi! Hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi lúc này của hắn! Tưởng Chính Tuyền cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao mình lại có cảm giác này, chính cô đã cảm nhận được như thế.
Cô ngây ngốc nhìn hắn, bi thương cùng đồng cảm trong mắt nhìn qua là sẽ thấy. Cô đang thương hại hắn! Cô cư nhiên đang mủi lòng thương hại hắn!
Trái tim Nhiếp Trọng Chi giống như bị vật gì đó đâm vào thật mạnh, đau đớn chưa từng có làm cho hắn điên cuồng như một con dã thú vừa bị trọng thương, gầm lên với cô: “Cút, cút ra ngoài. Cô cút ra ngoài cho tôi.”
Tưởng Chính Tuyền bị kéo mạnh đi, lảo đảo đụng vào trên tường, nhưng cô vẫn im lặng, vẫn ẩn nhẫn, không thốt một tiếng nhìn hắn. Nhiếp Trọng Chi nhìn cô, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, cười tà ác: “Cô còn chưa đi phải không? Cô thương hại tôi phải không?”
Nhiếp Trọng Chi từng chút từng chút một tiến lại gần, ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt cô, vẻ không đứng đắn càng lúc càng lộ rõ: “Cô muốn thương hại tôi? Vậy xem cô định thương hại tôi kiểu gì?”
Hắn cười như vậy cô cũng không xa lạ, Tưởng Chính Tuyền lui về phía sau một bước.
Khuôn mặt Nhiếp Trọng Chi ép mạnh xuống, nhắm thẳng môi cô mà hôn. Tay hắn bắt đầu vô cùng thuần thục mà vén áo của cô lên.
Hắn cư nhiên muốn làm chuyện kia! Tên khốn này! Uổng công cô còn đau lòng vì hắn! Tưởng Chính Tuyền đá hắn, phẫn nộ quát: “Nhiếp Trọng Chi, anh buông tay ra, anh có buông ra không?” Miệng cô bị hắn che kín, chỉ còn phát ra được thanh âm ‘ô ô ô’ ám muội. Thời khắc như vậy, thanh âm như vậy, ngược lại, lại quyến rũ chết người.
Dưới lớp áo khoác ngoài Tưởng Chính Tuyền chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy nhung lông cừu đến đầu gối, lại thêm vô số lần từng thân mật giữa hai người, Nhiếp Trọng Chi chẳng mấy chốc đã kéo được vạt áo sơ mi của cô ra, bàn tay như con rắn chui vào bên trong, men theo làn da mềm mại trắng mịn mà sờ soạng lung tung.
Cơn giận dữ trong cô bốc lên ngùn ngụt, ‘ô ô ô’ giãy dụa không ngừng, tựa như tiểu sư tử bị chọc điên, tay hung hăng túm tóc hắn, cào lên mặt hắn, kéo lỗ tai hắn, nhưng tất cả những gì cô làm chỉ giống như đang đánh lên bức tường, không hề hấn gì tới hắn.
Cô mới vừa thoáng thả lỏng tay, chợt thấy hắn nặng nề ép lại, giống như kẻ điên: “Cho cô thương hại tôi! Tôi cho cô thương hại tôi!” Giây tiếp theo, Tưởng Chính Tuyền ‘Ah’ lên một tiếng nức nở…. Hắn cúi đầu nói bên tai cô: “Tưởng Chính Tuyền, cho cô thương hại tôi. Đây là cho cô thương hại tôi.”
Cơ thể từ lâu không bị người ta xuyên qua như vậy, Tưởng Chính Tuyền đau đến mức phải cắn lên vai hắn, không lưu tình chút nào mà hung hăng cắn. Mấy năm nay, loại chuyện thân mật này vẫn chỉ có hắn mà thôi.
Cũng không biết là có phải là vì cô cắn làm hắn đau hay không, động tác của Nhiếp Trọng Chi ngừng lại một chút, dần dần trở nên dịu dàng. Cơn đau từ từ biến mất, lại dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời, giống như thoải mái, lại giống như khó chịu đến cực điểm…Đến cuối cùng, đôi môi Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng chạm lên môi cô, bờ môi của hắn khẽ lướt, tựa như đang thì thầm nói điều gì, nhưng lại rất khẽ, hơn nữa trong nháy mắt đó sự vui sướng tột cùng ập đến, ý thức Tưởng Chính Tuyền trở nên mơ hồ, căn bản không thể nghe rõ rốt cục đó là gì.
Ngay giây phút đầu tiên ý thức quay trở lại, Tưởng Chính Tuyền đẩy mạnh hắn ra, vung tay quăng cho hắn một cái tát, lạnh lùng nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh thành công rồi.” Nhiếp Trọng Chi ngẩn ra, mặc cho tay cô đánh mạnh lên mặt mình. Cơn giận của cô đã đến đỉnh điểm, tay dùng hết sức, lực đạo đương nhiên không nhẹ. ‘Bốp’ một tiếng thịt chạm vào thịt, trên má trái của Nhiếp Trọng Chi nổi lên dấu vết năm ngón tay hồng hồng.
Tưởng Chính Tuyền vội vàng sửa sang lại quần áo, xoay người chạy ra khỏi phòng: “Nhiếp Trọng Chi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ đau lòng vì anh nữa. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này quay về Lạc Hải, mặc kệ anh làm gì thì làm!”
Một mình Nhiếp Trọng Chi ngây ngốc đứng tại chỗ, một hồi lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần, chạy nhanh ra khỏi phòng, mãi cho đến dưới lầu. Thân ảnh Tưởng Chính Tuyền đã biến mất, tìm cũng không thấy. Chỉ còn bóng đêm mông lung, tựa như một tấm lụa đen tuyền, lạnh như băng vây chặt lấy hắn.
Cô ấy đi rồi, thật sự đi rồi!
Như vậy về sau, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, không bao giờ phải nhìn đến bộ dạng chật vật không chịu nổi này của hắn nữa.
Nhiếp Trọng Chi thất hồn lạc phách quay về phòng trọ của mình, hắn ôm đầu ngồi xuống giữa đống hỗn độn trên sàn nhà.
Ha ha ha, thật tốt, mục đích của hắn rốt cục cũng đạt được.
Nằm trong căn phòng lạnh lẽo ở bệnh viện kia, lần đầu tiên hắn thật sự biết mùi vị hận một người là như thế nào, hắn thề, đời này hắn sẽ dùng hết tất cả biện pháp có thể để quên cô đi. Hắn nhất định sẽ làm được!
Cho dù đặt ra một lời thề như vậy, hắn vẫn nhớ tới cô không ngừng, nhớ tới đứa nhỏ không có duyên kia, hắn bắt đầu học dùng đủ thứ cách để làm tê liệt chính mình, như vậy sẽ không phải nghĩ đến cũng không phải đau nữa.
Dần dần, dần dần, hắn đã học xong để không còn nhớ tới nữa.
Khi nãy lúc mới vừa tỉnh lại, trong nháy mắt hắn nhìn thấy cô kia, hắn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Vì thế, hắn chán nản nhắm mắt nằm xuống. Nhưng tiếng chân giẫm lên vỏ lon bia lại truyền đến một lần nữa, làm hắn thanh tỉnh hẳn, trong phòng chắc chắn có người vào.
Thật là Tưởng Chính Tuyền! Người mà luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, người mà hắn vừa hận lại vừa nhớ nhung.
Một khắc đó vui mừng như cơn sóng thần, ào ạt xô về phía hắn. Nhưng vừa vui mừng được một giây, hắn liền ý thức được bộ dạng của mình lúc này người không ra người, quỷ không ra quỷ, căn bản không thể đi gặp người khác, chứ đừng nói là gặp cô. Không, hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng này. Bất kể là người nào nhìn cũng được, duy chỉ có cô là không thể.
Hiện tại hắn rốt cục cũng như ý nguyện mà ép được cô rời đi.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên ‘Ha ha ha’ cười phá lên, một dòng nóng hổi lặng lẽ chảy xuống dọc theo khóe mắt.
Nhiếp Trọng Chi cầm lấy chai rượu bên chân, đổ vào miệng uống từng ngụm ‘ực ực’. Say là tốt rồi, sau khi say, nơi trái tim này sẽ không còn đau từng hồi nữa.
Say là tốt rồi!
Say, sẽ quên đi tất cả.
Say là tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.