Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 28: Sao nỡ nhẫn tâm oán hận 4




Suốt quá trình, Nhiếp Trọng Chi chỉ đứng tựa người vào tường, có chút đăm chiêu nhìn Tưởng Chính Tuyền giống như bà chủ nhà chỉ huy ba người kia.
“Đem tất cả quần áo bẩn của anh ấy ném vào trong máy giặt, giặt sạch.”
“Đem chăn nệm trên giường đi vứt hết.”
“Đem mấy thứ bẩn trong góc kia dọn sạch đi!”
“Những gì nằm trong tủ bát trong phòng bếp ném đi hết.”
“Toàn bộ các góc trong nhà tiêu độc một lần cho tôi.”
Cho tới sáng sớm ngày hôm đó, ba bà dì dọn nhà cuối cùng cũng làm xong phần công việc mết đến chết người này. Đem không gian hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, một phòng bếp quét tước sạch bóng.
Tưởng Chính Tuyền nhìn quanh bốn phía, tuy rằng hơi cũ, nhưng cuối cùng cũng có thể ở được.
Từ sau khi gặp lại Nhiếp Trọng Chi, căn bản là không có được phút nghỉ ngơi tử tế nào, Tưởng Chính Tuyền quả thật cũng đã mệt mỏi tới cực điểm, nhưng nhìn xung quanh, vẫn còn nhiều chuyện chưa xong, tối thiểu cũng phải đi mua chăn nệm mới trải giường đã.
Tưởng Chính Tuyền xách túi đeo lên vai, xoay người nói với Nhiếp Trọng Chi đạo: “Cùng tôi đi mua đồ ăn.” Nhiếp Trọng Chi không nói một tiếng đi theo sát phía sau lưng cô.
Hai người gọi taxi đi thẳng đến siêu lớn nhất gần đó. Nhiếp Trọng Chi giúp đẩy xe, một mực đi theo sau. Tưởng Chính Tuyền cầm theo một bản danh sách đồ đạc cần mua, đồ dùng trong phòng tắm là sữa tắm, xà phòng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, các loại khăn tay; trong phòng bếp là chén đũa xoong chậu, gia vị dầu muối tương dấm, các loại thực phẩm và đồ uống.
Tưởng Chính Tuyền vừa chọn nhãn hiệu, rồi lại cầm bỏ vào trong xe đẩy. Thỉnh thoảng lơ đãng ngẩng đầu lên, cô chợt bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Nhiếp Trọng Chi, mỗi khi thấy cô nhìn về phía mình, hắn lại lập tức tránh đi.
Dép đi trong nhà và chăn nệm trải giường đều được người ta chú trọng về độ mềm mại thoải mái cùng với sự riêng tư quá mức, bà Tưởng trước kia đều dùng những thiết kế đặc biệt của nước ngoài. Tưởng Chính Tuyền đương nhiên chưa từng làm những chuyện như thế, nên chỉ nghĩ mua đồ dùng tương đối thoải mái là được. Cô đặc biệt lưu tâm chuyện này nên lúc còn ngồi trên taxi, cô có để ý vài cửa tiệm chuyên bán đồ tơ lụa ở hai bên đường.
Đến lúc ra quầy tính tiền, nhân viên thu ngân của siêu thị đọc lên một vài con số: “Một ngàn ba trăm tám mươi lăm tệ lẻ tám hào.” Tưởng Chính Tuyền lấy ví ra, chuẩn bị quét thẻ. Nhiếp Trọng Chi bỗng ngăn cô lại: “Để tôi.”
Hắn ngoại trừ việc ngày hôm qua đến tiệm cầm đồ để mượn tiền thì lấy đâu ra tiền nữa? Những tấm thẻ tín dụng thấu chi giá trị kếch xù chắc chắn đã bị khóa. Tất cả nhà, xe và bất động sản dưới danh nghĩa của hắn đều đã bị đem ra bán đấu giá để trả nợ. Cho dù lúc ấy trên tay hắn còn lại chút tiền, đến giờ đã hơn nửa năm, chỉ có tiêu xài mà không có thu vào, núi vàng cũng có ngày dùng hết, huống chi là tình trạng của hắn lúc này.
Nhưng mà người như Nhiếp Trọng Chi và anh trai Tưởng Chính Nam của cô, thiết đãi nhiệt tình cũng rất trọng sĩ diện. Năm đó câu lạc bộ xa xỉ nổi tiếng ở Lạc Hải kia của hắn chính là để chiêu đãi mình bạn tốt, thời điểm đó những ai được hắn chiêu đãi đều cảm thấy cực kì hãnh diện.
Tưởng Chính Tuyền không ngăn được hắn, đành phải đứng một chỗ, nhìn hắn móc tiền từ túi này sang túi kia, lại bắt đầu sờ đông sờ tây, sau một lát cư nhiên cũng lấy ra được đúng một khoản tiền như vậy.
Nếu cô không gặp được hắn, về sau hắn phải làm sao bây giờ? Tiếp tục uống rượu một cách dại dột, cho tới một ngày nào đó bỏ mạng đổi lấy một góc nho nhỏ trên báo chí thành phố đưa tin sao?
Trên đường về nhà lại ghé vào cửa tiệm bán đồ tơ lụa để mua chăn nệm các thứ. Sau cùng mua được một đống đồ lớn, Nhiếp Trọng Chi phải mang vác bốn lượt lên lên xuống xuống, mới đưa được tất cả đồ đã mua lên căn phòng ở tầng trên cùng của mình. Căn phòng nhỏ như vậy, lập tức đã bị một đống đồ vật này nọ chiếm cứ.
Thấy Nhiếp Trọng Chi đi ra ngoài, Tưởng Chính Tuyền gọi hắn lại, nói: “Bên dưới chuyển xong hết rồi.” Nhiếp Trọng Chi nhìn cô một cái: “Tôi đi mua cơm.”
Tưởng Chính Tuyền lúc này mới nhớ ra từ sau buổi tối hôm qua ăn được nửa phần cơm chiên tới bây giờ đến một ngụm nước cô cũng chưa được uống.
Nhiếp Trọng Chi khép hờ cửa lại, ánh mắt hắn lại dừng trên người cô: “Tôi sẽ quay về ngay.”
Cách nói chuyện như vậy, quả thật làm cho Tưởng Chính Tuyền ngẩn người hồi lâu. Trước kia hai người ở chung, cô cảm thấy vô cùng không tự nhiên, hắn truy cô trốn, cô giống như con chuột nhỏ nằm dưới móng vuốt của mèo, tránh kiểu gì cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn.
Kỳ thật ngay từ ban đầu, cô vốn dĩ cũng không ghét hắn. Lần đầu tiên xảy ra chuyện, thật sự thì cô có một nửa phần trách nhiệm. Thời điểm đó, cô vừa nhìn thấy hắn, liền cảm thấy vô cùng ngượng ngùng xấu hổ, trong lòng có gì đó thật lạ. Mỗi ngày cô đều cầu nguyện để cho chuyện này có thể trôi qua thật nhanh, để cô sớm quên được nó.
Sau nữa, hắn lại lấy chuyện ở quán bar ra để uy hiếp cô, cứ như vậy không chịu buông tha cho cô, quan hệ giữa hai người liền trở nên bế tắc. Nhưng rồi cô lại không biết làm thế nào, từ lúc đó cô bắt đầu vừa hận vừa giận lại chán ghét hắn, mỗi khi nghĩ tới, đều hận không thể khiến hắn lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Cô luôn không hiểu nổi, với điều kiện gia thế của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ vì hắn mà như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng hắn vì sao luôn không chịu buông tha cho cô?
Sau này, khi tới New York rồi, thỉnh thoảng cô lại ngồi một mình lẳng lặng nhớ tới những chuyện trước kia, cô luôn luôn nghĩ, hắn vì cái gì lại đối với cô như vậy. Mỗi khi nghĩ lại, cô vẫn không thể hiểuổi.
Tưởng Chính Tuyền bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, đầu tiên đem những thực phẩm linh tinh bỏ vào tủ lạnh, sắp xếp chén đũa xoong chậu vào bếp. Lại đem đồ dùng tắm rửa vào phòng tắm, đặt từng chai từng lọ lên kệ ở bồn rửa tay.
Tưởng Chính Tuyền mở hộp xà phòng ra, lấy bánh xà phòng bỏ vào khay đựng, rồi đặt lên kệ góc phòng tắm. Hắn tắm rửa hình như chưa dùng sữa tắm bao giờ, mỗi lần gặp nhau trên người hắn đều toát ra một mùi hương xà phòng nhẹ nhàng mà khoan khoái.
Không gian nho nhỏ, vì có những đồ sinh hoạt này nọ để vào, lập tức có hương vị của gia đình.
Đến lúc Nhiếp Trọng Chi trở về lại thấy Tưởng Chính Tuyền không có ở phòng khách, không ở phòng bếp, trái tim như bị treo lơ lửng. Chợt nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng tắm, xoay người nhìn vào liền thấy cô đang cúi đầu, cẩn thận bóc hộp đựng xà phòng. Có phải cô vẫn còn nhớ hắn thích dùng xà phòng hay không?
Tưởng Chính Tuyền ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đen bóng sáng rực của Nhiếp Trọng Chi. Cô giật mình, ánh mắt này hôm qua vẫn còn đục ngầu không chút sức sống, hôm nay lại có tinh thần hơn rõ ràng đến vậy, tựa như ánh sáng chung quanh đều hút vào đó, sáng ngời đến mức làm người ta phải đui mù.
Nhiếp Trọng Chi thoáng quay mặt đi: “Ăn cơm.”
Vẫn theo thường lệ một nồi canh nấu theo cách thức của người HongKong, vài món xào, thêm hai phần cơm, ngoài ra… Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền chợt dừng lại, cư nhiên còn có thêm một đĩa bánh sầu riêng. Tưởng Chính Tuyền thật sự đói bụng, cô ăn nửa chén cơm, hai cái bánh sầu riêng, uống thêm hai chén canh nữa, còn bao nhiêu đồ ăn không hết đều do Nhiếp Trọng Chi quét sạch.
Sau khi ăn xong, tựa như thật ăn ý, Nhiếp Trọng Chi thu dọn bàn ăn, còn cô đi vào phòng ngủ bắt đầu sửa sang, trải đệm lên giường.
Nếu là hơn bốn năm trước, phỏng chừng cô chỉ biết ngồi một chỗ để nhìn người ta làm. Trải qua cuộc sống bốn năm ở New York, cô được rèn luyện rất nhiều. Trải đệm trải chăn, mặc dù không thể nói là thuần thục quen tay, nhưng không đến mức tay chân luống cuống. Đợi đến lúc làm xong xuôi, thời gian đã là hơn hai giờ chiều. Tưởng Chính Tuyền cũng mặc kệ Nhiếp Trọng Chi, cô mệt đến mức vừa nằm lên giường đã thở đều đều. Là vì quá mệt, chưa được một lát, Tưởng Chính Tuyền đã khép lại hai mí mắt nặng trịch, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ thật sự rất say, lông mi thật dài cong cong vểnh lên, giống hệt như năm đó.
Hắn đã từng khát khao mong mỏi, mỗi khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô đang ở bên cạnh mình.
Nhưng vì quá mong chờ, cho nên trước khung cảnh này, với hắn mà nói, tốt đẹp tựa như ảo ảnh. Chỉ khi hắn nhìn thấy cô thật sự, mới dám tin tưởng cô đang ở nơi này.
Nhiếp Trọng Chi im lặng không một tiếng động như một con mèo, lẳng lặng đứng ở đầu giường ngắm nhìn cô say ngủ. Cô thật sự ở đây, cô thật sự đang ở bên cạnh hắn! Toàn bộ thế giới tựa như bước vào mùa xuân, trăm hoa đua nở, ánh mặt trời ấm áp, tươi đẹp không cách nào tả xiết đang nhảy nhót vui mừng, nhưng Nhiếp Trọng Chi lại quá sợ hãi lo được lo mất, hắn sợ cô sẽ không cần hắn, sợ cô sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.
Hắn trước kia khi còn là thiên chi kiêu tử, tuổi trẻ khôi ngô lại tài năng nhưng cô vẫn không thèm nhìn tới. Hắn bây giờ còn có gì để níu kéo được cô?
Vui mừng cùng sợ hãi, như hai dòng nước xiết ấm lạnh không ngừng chảy vào người hắn. Dần dà, nỗi sợ hãi đã chiếm đóng toàn bộ tâm trí của hắn.
Đúng vậy, cô bây giờ chỉ là đang thương hại hắn mà thôi, bất cứ lúc nào cô cũng có thể không cần hắn. Nếu cô phát hiện tình trạng thực sự của hắn, cô sẽ bỏ hắn đi ngay tức thì.
Nhiếp Trọng Chi phát hiện bản thân hắn từ đầu tới cuối là một tên ngốc chỉ biết lừa mình dối người. Biết rõ cô chỉ đang thương hại mình, hắn vẫn vui mừng như vậy. Biết rõ cô nói câu ở lại đây, chẳng qua là lừa hắn. Nhưng hắn vẫn một mực cam tâm tình nguyện để cô lừa.
Năm đó, ở bên ngoài phòng cấp cứu, khi hắn biết cô có con của hắn, trong bụng cô đang có cục cưng của hắn, cục cưng của hai người, Nhiếp Trọng Chi liền ngây ngốc, vui vẻ đến phát ngốc!
Hắn bị Tưởng Chính Nam đánh cho mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi. Hắn nói với Tưởng Chính Nam: “Tưởng, mặc kệ cậu có tin hay không, tôi thật lòng yêu Tuyền Tuyền, không hề thua kém cậu yêu thương cô ấy.” Tưởng Chính Nam hung hăng đáp trả lại hắn bằng mấy quyền.
Khi đó, tất cả mọi chuyện bị lộ ra, những gì nên biết mọi người đều đã biết. Rốt cuộc cô không đến được với Diệp Anh Chương, mà cô lại đang mang thai con của hắn, trong lòng Nhiếp Trọng Chi vẫn nghĩ rằng cô sẽ lựa chọn mình.
Nhưng không, thậm chí ngay cả cục cưng cô cũng không muốn.
Hắn cầu xin cô, vô số lần cầu xin cô. Thậm chí hắn còn từng nghĩ rằng, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ ra, cho dù sau đó phải mang theo đứa nhỏ biến mất khỏi đây, cả đời cũng không xuất hiện bên cạnh cô nữa, hắn cũng cam lòng.
Nhưng mà, bất luận hắn cầu xin thế nào, cô vẫn không muốn giữ đứa nhỏ lại.
Lúc ở bệnh viện, thiếu chút nữa hắn đã bóp chết cô, thật sự chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.
Từ sau lần đó, cuộc sống của hắn như mất đi tất cả ánh sáng. Hắn như cái xác không hồn, mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, bỏ mặc tất cả những gì xung quanh mình.
Tiền, thứ duy nhất thời điểm đó hắn có là tiền, nhiều đến mức có thể xếp thành một dãy dài con số Ả rập. Nhưng hắn cần những con số đó để làm gì, thứ hắn muốn, hắn lại không có được.
Cô chưa bao giờ yêu hắn, người cô yêu chính là Diệp Anh Chương, cô vẫn luôn tâm niệm được gả cho Diệp Anh Chương, làm vợ hắn ta. Cho dù có đứa nhỏ của hắn rồi, cô cũng dứt khoát kiên quyết không muốn nó.
Hắn kỳ thật hiểu được, nói cô không cần đứa nhỏ kia, chi bằng nói cô không cần hắn! Cô vẫn luôn chán ghét hắn, cho nên cũng chán ghét đứa nhỏ kia, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng! (nguyên văn: Hận ốc cập ô)
Năm đó hắn bị tiêm một mũi thuốc an thần, việc đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại là chạy đi tìm bác sĩ chữa trị cho cô. Bác sĩ nói cô là vì không cẩn thận bị trượt chân nên mới sinh non. Hắn nghe xong, phản ứng đầu tiên đó là ‘ha ha ha ha’ cười thật to, “Không cẩn thận” bị trượt chân, bên trong cái “Không cẩn thận” này cô không có chút cố ý nào sao? Cả thế gian này chỉ có mình Nhiếp Trọng Chi hắn là biết rõ.
Đó là đứa nhỏ còn chưa được sinh ra, là cốt nhục của hắn và cô. Chỉ cần qua mấy tháng nữa, nó sẽ chào đời, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ chơi đùa ầm ĩ.
Đứa nhỏ đã không còn, đứa nhỏ của cô và hắn đã không còn, không bao giờ còn nữa!
Trái tim đau đớn như có ngàn mũi tên xuyên qua, trước mắt hắn dần dần tối đen như mực! Hắn đưa tay ôm lấy ngực mình, muốn ngăn lại, nhưng làm cách nào cũng không ngăn được vết thương đang chảy máu đầm đìa.
Hắn đứng ở hành lang bệnh viện, lại giống như đang kẹt giữa cánh đồng hoang vô tận trong ngày tận thế, cuồng phong gào thét, mặc cho hắn gọi như thế nào, hét lên như thế nào, trong khoảng không này, dường như chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi cô độc.
Có lẽ không còn ai cần hắn, người duy nhất thương hắn, yêu hắn là mẹ đã không còn trên cõi đời này, cho nên trên thế gian này, đã không còn ai yêu thương hắn, không còn nữa!
Từ thời điểm đó, trái tim hắn như một mảnh tro tàn, cuộc sống của hắn đã sa vào đầm lầy không có lối ra.
Nhưng hôm nay, cô đã trở lại! Cô nói cô muốn ở lại cùng hắn!
Nhiếp Trọng Chi si ngốc nhìn Tưởng Chính Tuyền chỉ cách mình trong gang tấc, vài lần muốn đưa tay ra chạm vào gương mặt non mềm của cô. Nhưng rồi lại không dám, hắn sợ quấy nhiễu cô, sợ làm kinh động đến mộng đẹp của cô, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.