Yêu Vương Quỷ Phi

Chương 18: Nhào đến hôn một cái




Edit: Quán Quán
Beta: Nhã Vy
Tam điện hạ sắc mặt tái nhợt thở không xong, ngay cả nói nhiều mấy câu cũng phải dừng lại tạm nghỉ, thoạt nhìn còn thật sự suy yếu kia, người bị cấp dưới vô cùng sâu lắng còn thật sự nghiêm đau lòng kính nhờ Đoan Mộc Điềm vất vả chiếu cố kia, người đồn đãi là bị Đoan Mộc vương phủ Điềm quận chúa làm bẩn trong sạch lại phải phụng chỉ cưới nàng mà hết sức không hay ho kia……………..
Vào thời điểm Đoan Mộc Điềm trở lại Xuất Vân các, nàng liền nhìn thấy Tam điện hạ mặt hàm xuân sắc thần thái sáng láng ở trong khuê phòng của nàng chiêu phong dẫn bướm.
Phanh một tiếng, nàng một cước đá bay cửa phòng, khiến cho cả Xuất Vân các đều bởi vậy mà run rẩy hai cái,sợ tới mức người trong Xuất Vân các đều kinh hãi, đều quay đầu lại nhìn, có kinh hách, có sợ hãi, đương nhiên cũng có ý cười hoà thuận vui vẻ.
Đoan Mộc Điềm lạnh lùng, không có nửa điểm tự giác đảo qua trên người Quân Tu Nhiễm, lại rơi xuống hai người không nên xuất hiện ở đây, nói:” Không biết hai vị tiểu thư đến Xuất Vân các của ta là có việc gì?”
Tuy rằng Đoan Mộc vương phủ phân nhà, nhưng phần này chỉ mới là mấy người cùng đời với tổ phụ của Đoan Mộc Điềm, còn những người cùng đời với Đoan Mộc Tranh lại bởi vì liên quan đến lão vương phi, đều vẫn ở lại trong vương phủ, hai vị tiểu thư trước mắt này, chính là do tam phòng sinh.
Tổ phụ của Đoan Mộc Điềm có hai con trai trưởng ba con trai thứ, con trai trưởng tất nhiên là Đoan Mộc Tranh và Đoan Mộc Thần, còn lão nhị, một trong ba người con trai thứ , 17 năm trước, lúc chưa xảy ra biến cố kia đã theo Đoan Mộc Tranh cùng đi Bắc Cường, lúc sau còn ở lại đó, lão tứ mấy ngày trước đi theo Đoan Mộc Tranh, chỉ còn lại một lão Tam.
Lão Tam này sinh ra từ tam phòng, ở trong năm huynh đệ là đứng hàng thứ ba, rất được phu nhân tam phòng yêu thương, lại ỷ có tỷ tỷ là Minh Vinh quận vương phủ sườn phi, lão vương phi lại không thèm quản hắn, vì thế hắn từ nhỏ đã là một tên không học vấn không nghề nghiệp quần áo lụa là, mười hai mười ba tuổi bắt đầu việc quan hệ bất chính nhục thân trong sạch, riêng việc thê thiếp thú vào cửa đã có tám phòng, mặt khác còn có rất nhiều thị thiếp ấm giường, hơn cả ngày đều chạy ra bên ngoài đến Câu Lan Viện làm việc xằng bậy, thậm chí ngay cả tiểu quan, linh nhân ( đào kép) cũng không tha.
Hai người đang ở trong Xuất Vân các lúc này chính là hai đứa con của hắn.
Đoan Mộc Nhu, là con gái của chính thê của Đoan Mộc Khước , mười bảy tuổi, diện mạo ôn nhu, một bộ chị gái mềm mại nhỏ yếu dáng vẻ, rất khiến người yêu thương, nghe nói là đã đính hôn với người ta.
Đoan Mộc Thiên, là con gái của tứ phòng của Đoan Mộc Khước, mười lăm tuổi, xinh đẹp động lòng người, giờ phút này đang cúi đầu đứng bên người Đoan Mộc Nhu, thần sắc sợ hãi không dám lên tiếng, tròng mắt lại quay tròn loạn chuyển.
Hai người quỳ gối hành lễ với Đoan Mộc Điềm, nói:” Thỉnh an quận chúa!”
Đoan Mộc Nhu kia còn nói thêm:” Ta cùng muội muội vốn là muốn muốn tới mời quận chúa cùng đi ngắm hoa, lại không khéo đến đúng lúc quận chúa không ở đây, liền ở đây chờ quận chúa trở về.”
” Chờ ta thì chỉ cần chờ trong đại sảnh là được, như thế nào lại tới chờ trong phòng Tam điện hạ?”
“Việc này……chúng… chúng ta trong lúc chờ có tán gẫu một chút,lại nghe nói Tam điện hạ lúc này đang dưỡng thương, liễn nghĩ theo tình theo lí, cũng nên đến đây thăm viếng.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy cười lạnh, nói: “Việc này thật đúng là bản quận chúa không đúng, lại để hai vị tiểu thư phải chờ đợi.”
Nàng vốn nên gọi các nàng là tỷ tỷ muội muội, xưng hô tiểu thư như vậy, có chút không hợp lý, nhưng có thể nói rõ ràng nàng đối với vị tỷ muội này, cũng không có hảo cảm gì, thậm chí ngay cả làm bộ thân thiết một chút cũng không đáng.
Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó”Phanh” một chút liền quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Điềm, buồn bã khóc nói: “Xin quận chúa thứ tội, chúng ta không nên không hiểu quy củ tự tiện tới thăm Tam điện hạ, chọc giận quận chúa.”
Bộ dáng này, sao nhìn thế nào cũng giống như nàng đang khi dễ các nàng vậy?
Đoan Mộc Điềm không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu đã thấy Quân Tu Nhiễm đang nửa nằm ở trên giường nhìn nàng, không có nửa điểm tự giác bản thân là đầu sỏ gây nên chuyện, ngược lại cười như hồ ly với nàng, làm cho nàng bỗng nhiên không hiểu sao liền khó chịu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Người đâu, mời hai vị tiểu thư đi ra ngoài! Về sau bản quận chúa không ở đây, không được lại tùy tiện để a miêu a cẩu gì tiến vào!” Sớm có nha hoàn ở cửa như hổ rình mồi, nghe vậy vội chạy đến lên tiếng trả lời, đem hai vị tiểu thư đang bởi vì một câu”A miêu a cẩu” của quận chúa mà sắc mặt nhăn nhó, mời đi ra ngoài.
Lúc này Nguyên Hương vẫn đứng ở bên cạnh đã đi tới, đoan đoan chính chính quỳ xuống ở trước mặt Đoan Mộc Điềm, nói: “Nô tỳ ngăn không được, hai vị tiểu thư kia nhất định phải tới thăm Tam điện hạ, xin quận chúa trách phạt!”
“Không còn cách nào khác, ta thấy Tam điện hạ dường như thật sự cao hứng, nói không chừng ngược lại là ta xen vào việc của người khác, cản trở chuyện tốt của Tam điện hạ.”
Nụ cười của Quân Tu Nhiễm nhất thời trở nên cứng nhắc, sao đột nhiên lại liên lụy đến hắn rồi? Thật oan uổng mà! Hắn cũng thật là muốn đuổi hai người kia ra ngoài, chỉ là hắn chỉ là khách, mà đây là khuê phòng của Điềm Điềm nhà hắn.
Nguyên Hương cũng chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ vẫn nhìn chằm chằm vào hai vị tiểu thư kia, tuyệt không để các nàng mạo phạm Tam điện hạ một chút nào!”
Sắc mặt Điềm Điềm lập tức đen lại.
Nàng dời mắt, lạnh lạnh lườm về phía Nguyên Hương vẻ mặt còn vô tội, nói:” Ngươi thân có trách nhiệm chiếu cố Tam điện hạ, nhưng lại để cho mấy kẻ linh tinh vào phòng tự tiện quấy rầy, phạt một mình dọn dẹp Xuất Vân các một tháng .”
“Ai?” Không phải vừa nói không còn cách nào khác sao?
Nguyên Hương mở to mắt, ủy khuất vô cùng!
Cẩm Tú ở phía sau quận chúa co rút khóe miệng, mím chặt môi, lại áp chế không được, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó vội vàng đi tới kèo nha đầu đơn thuần không hề tâm cơ ra ngoài, sợ là cho nàng nghĩ hơn ba ngày cũng nhất định nghĩ không ra vì sao quận chúa đột nhiên lại tức giận.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, chỉ để lại hai người Đoan Mộc Điềm cùng Quân Tu Nhiễm, cả phòng yên tĩnh, không khí hình như cũng có chút khác thường.
Trầm mặc một chút, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên xoay người định rời đi.
Quân Tu Nhiễm ngẩn ra, vội mở miệng: “Điềm điềm.” Nàng dừng lại quay đầu nhìn đến ánh mắt có vài phần ủy khuất của hắn, không khỏi có chút buồn bực. Lại nói, vai diễn của họ có phải ngược rồi không, sao lại cảm giác ngược thế này?
Ai, Tiểu Điềm Điềm à, ngươi không cố tạo dáng chim nhỏ áp vào người, vậy thì cũng phải có người đến đóng vai yếu đuối mỏng manh chứ!
Nhìn đến bộ dáng này của nàng, Quân Tu Nhiễm không khỏi sâu kín thở dài nói:” Điềm Điềm, lời đồn đại bên ngoài ta đều đã nghe nói rồi.”
Nàng nâng mi, từ chối cho ý kiến.
Trong mắt hắn nhanh chóng xẹt qua cái gì đó, nói:” Ta có cái biện pháp, có thể đem áp chế toàn bộ lời đồn đãi xuống, nhưng cần nàng phối hợp.”
Nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú, híp mắt đánh giá hắn, dường như muốn nhìn ra manh mối âm mưu tính kế trên người hắn.
Sau đó, nàng xoay người, trực tiếp rời đi.
Cho dù tâm tính cứng cỏi bình tĩnh, Quân Tu Nhiễm ở phía sau nàng giờ phút này cũng không khỏi hỗn loạn, không ngờ được nàng lại phản ứng như thế.
Nhưng ngay sau đó,hắn lại bình tĩnh lại, nhìn hướng Đoan Mộc Điềm rời đi, có chút đăm chiêu, đáy mắt lóe sáng chói mắt, câu hồn nhân tâm.
Ngày tiếp theo, đang lúc mặt trời lên cao, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ người đi như nước chảy, thời khắc náo nhiệt nhất trong ngày sắp đến.
Mọi người bận rộn một ngày, đàm luận đề tài bọn họ cảm thấy hứng nhất trong ngày, tung ra loại bát quát náo nhiệt kì lạ nhất, đương nhiên khiến người nói chuyện say sưa nhất vẫn là chuyện của Đoan Mộc Điềm quận chúa.
Dường như sau khi nàng trở lại kinh thành, những lời đồn liên quan đến nàng đều chưa bao giờ ngớt.
Đầu đường, chợt nảy sinh rối loạn hấp dẫn người khác nhìn qua, có người ở trong đám đông tò mò nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò.
Làm sao vậy làm sao vậy? Nơi đó xảy ra chuyện gì sao?
Đám người dần dần tách ra từ chính giữa, nhưng ánh mắt mọi người vẫn gắt gao nhìn chăm chú vào đầu đường như cũ, từ nơi đó, một nam một nữ dắt tay đi tới, nam tử tử sam cẩm bào, phong thái dĩ lệ, thêm vào đó là một đôi mắt màu tím, lại thần bí khó lường, câu hồn nhân tâm, mà bị người hắn lôi kéo, nữ tử giống như còn có chút không cam lòng không muốn, cố gắng muốn giãy ra khỏi tay hắn, mặc một thân thủy lam la quần lụa mỏng, nhưng mà cho dù có đẹp đến mấy, mặc lên người nàng cũng khiến người khác giận giữ giẫm chân, bởi vì nàng……… Thật sự là rất xấu !
Từng đợt tiếng kinh hô vang lên trong đám người, hai người này không phải là Tam điện hạ cùng Điềm quận chúa sao? Nhưng sao lại thế này? Vì sao Tam điện hạ lại mạnh mẽ lôi kéo tay của Điềm quận chúa? Vẻ mặt còn ôn nhu tươi cười, ánh mắt dung túng lại sủng nịnh, người dường như không cam lòng không muốn kia lại là Điềm quận chúa?
Có người hai mặt nhìn nhau nghi hoặc, có người ngẩng đầu nhìn trời xem có phải mặt trời hôm nay mọc đằng tây không, có người trong lòng kinh hãi không hiểu, đều cảm thấy được thế giới này biến ảo khó tin.
Tam điện hạ phong tư dĩ lệ tuyệt đại tao nhã của bọn họ, Tam điện hạ khiến cho hàng vạn hàng nghìn cô nương trong kinh thành hàm xuân hâm mộ yêu say đắm , Tam điện hạ cho tới bây giờ sắc mặt không đổi, kính nhi viễn chi,có đôi khi không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, ra tay độc ác, giờ phút này lại nắm tay người bị cả kinh thành coi là xấu nhất, khó coi nhất, tâm tư ác độc bụng dạ nham hiểm nhất, quỷ quận chúa, công khai quang minh chính đại đi trên đường cái?
Còn có còn có, Điềm quận chúa vì sao lại vẫn cau mày vẻ mặt không kiên nhẫn? Vì sao vẻ mặt nàng lại giống như còn đang giãy dụa suy nghĩ phải vùng thoát khỏi Tam điện hạ? Vì sao vẻ mặt nàng lãnh liệt, đầy người sát khí thẳng hướng Tam điện hạ?
Mọi người vây xem đều đầu váng não trướng mắt nổ đom đóm, sâu sắc cảm nhận được bản thân chỉ có một cái đầu đúng là không đủ dùng.
“Buông tay!” Trong khi mọi người trong mơ màng không hiểu nguyên cớ gì, đã nghe Điềm quận chúa lãnh liệt lên tiếng, đằng đằng sát khí.
Mỗ điện hạ lại làm như không nghe thấy, còn quay đầu ôn nhu cười nói với nữ tử bên cạnh:” Ngoan, đừng nháo. Ta nghe nói bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi không tốt cho nàng, ta làm sao có thể nhẫn tâm để nàng bị người chửi bới oan uổng như vậy? Hôm nay để cho bọn họ biết, mọi chuyện đều không phải là như bọn họ suy nghĩ, Vương phi của bổn vương tất nhiên là một nữ tử tốt nhất trên đời, là bổn vương mặt dày mày dạn vô liêm sỉ muốn ôm trân bảo về nhà.”
Người này, sao nói ra những lời này mà mặt cũng có thể không đổi sắc vậy?
Đoan Mộc Điềm bị chọc tức đến mức trong ngực buồn bực, khuôn mặt lại không khỏi hơi hơi có chút nóng lên.
Tam điện hạ nói lời này cũng không hạ giọng, thế cho nên đám người trên đường nghe được lời này, lại càng đầu váng mắt hoa phân không rõ phương hướng.
Một lúc lâu sau, Đoan Mộc Điềm bị Tam điện hạ một đường lời ngon tiếng ngọt kéo vào trong Nghiêu vương phủ, ngoài cửa lớn vương phủ sớm đã có nhiều thị vệ tùy tùng xếp hàng chờ đợi, sau khi nhìn thấy chủ tử lôi kéo Điềm quận chúa đến, đồng loạt khom người, hô lớn:” Thỉnh an vương phi!”
Đoan Mộc Điềm tâm can không khỏi theo run lên, muốn giãy ra, lại không được, chỉ có thể dùng sức véo tay hắn.
Nàng cảm thấy nàng quả thật sắp điên rồi, một đường đến đây, chính là bị một đường vây xem, một đường chỉ trỏ, một đường bị quần chúng chú mục, còn có một đường kinh hô kinh ngạc.
Còn có một màn trước mắt này……..
Mi tâm nàng không ngừng run rẩy, sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn, trầm đến không thể trầm nữa.
” Quân Tu Nhiễm, ngươi đồ điên này!” Nàng rốt cục nhịn không được, buồn bực thấp hô một tiếng.
Còn không phải là người điên sao?
Hôm nay mới sáng sớm, hắn đột nhiên xông vào phòng nàng, nàng đang nghĩ hắn muốn giở lại trò cũ lặp lại việc phi lễ nàng mà chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh địch, hắn lại bỗng nhiên kéo nàng xuất môn.
Nàng lúc đầu không rõ nên cũng theo hắn ra khỏi Xuất Vân các, ra khỏi Đoan Mộc vương phủ, sau khi ra đường mới đột nhiên phản ứng lại, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hắn đây là muốn lôi kéo nàng dạo phố!
Một khắc kia, nàng từ trước đến nay vẫn trong trẻo lạnh lùng cũng nhịn không được muốn chửi ầm lên, dùng sức muốn hất tay hắn ra, nhưng thế nào cũng giãy không thoát.
Hắn không phải còn bị thương sao? Không phải suy yếu đến mức nói chuyện cũng không có sức sao? Bây giờ sao sức lại lớn như vậy?
(Tác giả: Tiểu Điềm Điềm bên ngoài là mạnh miệng, rõ ràng là sợ lại làm bị thương đến Nhiễm Nhiễm nhà mình mà không dùng toàn lực, bằng không như thế nào ngay cả tay đều giãy không thoát chứ? Ai ôi!)
Từ Đoan Mộc Vương phủ đến Nghiêu vương phủ, cơ hồ là xuyên qua hơn nửa kinh thành, đi khoảng chừng hai canh giờ, thật đúng là gần như hấp dẫn gần hết người trong thành tới rồi.
Giờ phút này, ở ngoài cửa Nghiêu vương phủ, người trong vương phủ xếp thành hàng cung nghênh, Quân Tu Nhiễm kéo nàng đi lên bậc thang trước cửa, sau đó xoay người lại với dân chúng xem náo nhiệt đến tận Nghiêu vương phủ, cũng không quản bên trong hỗn loạn có người có dụng tâm kín đáo hay không, hắn liền cứ như như vậy lôi kéo Điềm Điềm đứng ở đại môn nói:” Bổn vương hôm qua nghe nhiều lời đồn đãi ngoài đường, thực sự là thực đau lòng Điềm Điềm gặp phải tai bay vạ gió như vậy, cho nên hôm nay nhân lúc này tuyên cáo: mặc kệ người khác nhìn Điềm Điềm như thế nào, ở trong mắt bổn vương, nàng là độc nhất vô nhị, là trân bảo quý giá nhất trên đời này. Có thể cùng nàng có duyên phận như thế này, lại được phụ hoàng tứ hôn, bổn vương chỉ cảm thấy được mình có phúc ba đời, hi vọng tương lai không lâu, có thể được nàng thật tình thật lòng đồng ý gả cho bổn vương. Cái gì ủy khuất, cái gì không hay ho, chẳng qua cũng chỉ là ý tưởng của người ngoài, ở trong lòng bổn vương, Đoan Mộc Điềm chính là tốt nhất trên đời, cũng hi vọng từ nay về sau sẽ không xuất hiện lời đồn đãi chửi bới nói xấu nàng, bằng không, chính là đối địch với Nghiêu vương phủ!”
Nhẹ nhàng nói mấy câu, hắn thậm chí là nhẹ cười mà nói, như trận gió nhẹ trong đất bằng, nhẹ nhàng êm ái dừng lại trong tai người, lại bỗng như long trời lở đất, rung động khiến cho người ta tâm thần không khỏi lay động, một đám mở to hai mắt nhìn, không dám tin, cũng có chút đăm chiêu, giật mình như mộng.
Trong đám người, có người cầm khăn trong tay vò đến rách bươm, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh thủy lam đứng cạnh bên người Quân Tu Nhiễm, gần như nghiến răng.
Có người lại ghé vào, nhỏ giọng nghị luận.
“Ta thấy rất kỳ quái mà, Tam điện hạ võ công cao cường, nếu không phải chính hắn nguyện ý, có muốn thân mật với hắn cũng không được, lại há có thể còn làm được chuyện đó với hắn?”
” Ta nghe nói Điềm quận chúa là do bị hạ dược, mới có thể làm ra chuyện đó với Tam điện hạ.”
” Ai, lúc trước ngươi sao lại không nói?”
“Còn không phải là vì người khác nói Điềm quận chúa như thế, khiến ta cũng hồ đồ sao?”
Bên kia, lại có người nói:” Tam điện hạ thế mà lại chờ có mặt nhiều người, làm ra chuyện này, có thể thấy được không phải nói bậy, hơn nữa nhìn hắn vẫn nắm tay của Điềm quận chúa, đối với Điềm quận chúa đều là tươi cười ôn nhu.”
“Đúng vậy, ta xem Điềm quận chúa là ngược lại, lại giống như thật không vừa lòng với Tam điện hạ.”
” Tam điện hạ phong thái tựa tiên nhân, thân phận lại tôn quý, không biết có bao nhiêu cô nương ái mộ, Điềm quận chúa tại sao lại không hài lòng?”
Ở bên kia, cũng có người nhỏ giọng nói:” Ta không nghe nhầm chứ? Tam điện hạ lại thừa nhận thích quỷ quận chúa tiếng xấu lan xa ở trước mặt mọi? Đây đây đây……”
Quân Tu Nhiễm nói một phen, không chỉ khiến cho nhóm quần chúng vây xem chấn động, ngay cả Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh hắn, cũng đột nhiên có chút giật mình sững sờ, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, liền thấy hắn vẻ mặt bình thản, tươi cười mềm nhẹ.
Giống như cảm giác được bị nàng nhìn chăm chú, hắn cũng quay đầu nhìn về phía nàng, nhất thời trong mắt lóe sáng, cũng trong khoảnh khắc dung nhập đến bên trong đôi mắt của nàng.
Trong lòng nàng không hiểu sao nhẹ nhàng run lên, ánh mắt vội né ra chỗ khác.
Bên tai truyền đến âm thanh cười khẽ của hắn, mang theo một chút vui sướng chờ mong đắc ý, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:” Điềm Điềm, nàng đang nhìn lén ta?”
Hơi thở hắn thở ra phun vào ở vành tai nàng, vừa nóng vừa ngứa, khiến cho nàng nghiêng đầu tránh ra một chút, nói:” Cần gì nhìn lén?”
“Ừ, nếu như Điềm Điềm muốn nhìn, ta tự nhiên là để cho nàng tùy ý thưởng thức.”
“………………….”
Lúc trước hắn hình như không vô liêm sỉ như vậy!!
Quân Tu Nhiễm cười khẽ hai tiếng,lại quay đầu nói với đám người:” Còn về chuyện ở riêng của Đoan Mộc vương phủ, bổn vương dù sao cũng xem như là người ngoài, không tiện nhiều lời, nhưng một gia tộc, ở riêng chẳng qua vốn là chuyện rất bình thường, quận chúa lại đem các tộc nhân đều an trí thỏa đáng, cho phép bọn họ ngoài việc tự mình mang theo tài vật, còn thêm vào đó mỗi phòng đều được chia cho đại lượng tiền tài, không ngờ lại có người dựa vào việc này đến nói xấu quận chúa bất nhân bất nghĩa bất hiếu, bổn vương cảm thấy cực kì buồn cười!”
Đám người vì thế lại xôn xao một trận, mà Quân Tu Nhiễm sau khi nói xong lời này, cũng không tiếp tục nhiều lời, mà trực tiếp kéo Đoan Mộc Điềm cùng nhau tiến vào Nghiêu vương phủ.
Thị vệ hai bên theo sát bên sau, sau đó cửa lớn ” Ầm ầm” đóng chặt lại.
Đám người còn tụ tập ngoài cửa lớn Nghiêu vương phủ, qua một lúc lâu mới dần dần tản đi.
Bên trong Nghiêu vương phủ, Đoan Mộc Điềm bị kéo đi vào, bỗng nhiên nói:” Ngươi đây là đang hãm hại.”
Tam điện hạ quanh co cười, đáy mắt hơi tỏa ra chút hơi lành, nói:” Lòng tham không đủ, còn làm chuyện chửi bới người đến mức này, bị bất luận kẻ nào đến thăm cũng là bình thường.”
Đoan Mộc Điềm trầm mặt xuống, chợt sâu kín nói:” So với việc tiện nghi cho người khác, chẳng bằng tự mình đi lấy lại mười chín vạn lượng bạc kia.”
Quân Tu Nhiễm nghe vậy chợt mỉm cười nói:” Ta đi cùng nàng.”
” Ta không có hứng thú mang nhân sĩ tàn tật đi cùng.”
“………..”
Một câu trong đó của Quân Tu Nhiễm, quả thật là có tâm hãm hại.
Dưới trường hợp tại nơi thường nhiều người hỗn tạp, hắn thản nhiên nói ra hai phòng mới phân ra từ Đoan Mộc vương phủ mang theo đại lượng tiền tài, cũng không phải là vì để cho bọn đạo chích nào đó tham lam động tâm sao?
Trên đời này, vĩnh viễn sẽ không thiếu người mang năng lực đặc thù, lại càng không thiếu người lớn mật vì tiền tài mà không tiếc thân xông vào nguy hiểm, mặc dù nơi này là trọng địa kinh thành. Nhưng nguyên nhân chính là vì là trọng địa kinh thành, người tài ở nơi hỗn tạp này làm mưa gió, tất cả đều là những người rất bản lĩnh.
Như các loại phủ đệ, các đại gia tộc của vương phủ là nơi tuyệt đối sâm nghiêm, bọn họ không dám tiếp cận, nhưng mới từ Đoan Mộc vương phủ phân đi ra ngoài, lại còn vừa vào ở phủ đệ mới, dường như cũng không có nhiều thủ vệ lắm, còn mang theo đại lượng tiền tài Đoan Mộc vương phủ phân cho bọn họ, chẳng phải chính là dê béo siêu lớn sao?
Đoan Mộc Điềm giá lâm Nghiêu vương phủ, đã được tiếp đãi cực kì nhiệt tình, tuy là nói nàng bị người ta mạnh mẽ kéo tới, đoán chừng chính bởi bị lôi kéo tới , mới càng làm cho người ta kích động.
Mọi người đều tiến đến bái kiến Vương phi, ai cũng không nhìn đến sắc mặt nàng càng ngày càng đen, người sau khi bái kiến liền lập tức bị người phía sau chen chen đi xuống, sau đó ghé vào nơi đó ló đầu nhìn xung quanh, hoặc là nháy mắt ra hiệu cho nhau.
Ai da, chủ tử thế mà lại kéo vương phi tới vương phủ rồi đấy.
Xem bộ dáng nhu nhược kia của chủ tử, ai nha má ơi, ta lên cơn đau tim mất!
Tiểu tử, ngươi biết cái gì? Đây là tỏ ra yếu đuối trước kẻ địch, sau đó ở thời điểm địch nhân không phòng bị nhất, làm một mẻ tóm gọn!
Phi phi phi, ngươi có biết nói chuyện hay không hử? Chủ tử đây là giả vờ nhu nhược, muốn tranh thủ tình thương của vương phi. Dù sao vương phi cường hãn như vậy, chủ tử nếu lấy cứng đối cứng với nàng, khó tránh khỏi dẫn đến tai nạn khó ngờ. Chi bằng giả nhu nhược, Vương phi cũng sẽ đối xử tốt, không lãnh đạm với chủ tử nữa.
À, thì ra là thế!
Đoan Mộc Điềm dùng sức day day mi tâm,quay đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm đang yếu ớt ngồi bên cạnh, nói: “Đủ chưa?”
Ai ai ai, vương phi bão nổi!
Có người ghé vào bên trong khe cửa, có người ngồi xổm trên nóc nhà, có người ẩn thân sau cây bên cạnh núi giả, một đám toàn bộ ánh mắt lòe lòe, cứ gọi là hưng phấn kích động vô cùng!
Quân Tu Nhiễm lành lạnh liếc mắt ra ngoài cửa một cái, nhất thời có vô số cái đầu “hưu” một cái rụt đầu trở về, lập tức khiến cho cả thế giới đều phảng phất thanh tịnh trở lại.
Đoan Mộc Điềm đã đờ đẫn đến cùng cực rồi, nàng thậm chí còn đang nghi ngờ tại sao lại sẽ bị hắn kéo đến Nghiêu vương phủ thế này?
Việc này thật sự có chút không thể tưởng tượng.
Đây dường như không phải là tác phong của nàng.
Nàng bỗng nhiên đứng lên, cất bước đi ra ngoài cửa, lãnh đạm nói:” Ta đi về!”
Quân Tu Nhiễm chống má ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ là tầm mắt chuyển động theo thân thể của nàng, vẻ mặt sâu kín, ngữ khí càng thêm u oán, nhẹ giọng thì thào, giống như lầm bầm lầu bầu nói:” Ta kỳ thật cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến Điềm Điềm lại mang theo tín vật đính ước bên người nhiều năm như vậy, cho nên ngày đó ở trong xe ngựa sau khi nhìn đến, không khỏi có chút mừng rõ như điên, thậm chí còn tưởng rằng mười năm qua, Điềm Điềm cũng nhớ ta như ta nhớ nàng vậy.”
Đoan Mộc Điềm đang bước đi, lập tức liền dừng lại.
Thần tình trên mặt Tam điện hạ kia có thể gọi là mặt mày hớn hở, thong thả lấy ra một cái tiểu hà bao tinh xảo từ trong lòng ngực.
Tiểu hà bao này từ khi bắt đầu vào trong Đoan Mộc vương phủ hắn không treo bên hông mà là cẩn thận cất vào trong ngực, chính là vì đề phòng bị nàng nhìn thấy, giờ phút này quả thật có hiệu quả.
Hà bao rất nhỏ rất tinh xảo, màu cánh sen nhàn nhạt, mặt trên lấy chỉ bạc thêu hoa lan vân lộ, ở giữa, chỉ đen thêu thành hình bầu dục hẹp dài, ở giữa một vòng màu tím.
Đây không phải là con mắt sao?
Ngón tay Quân Tu Nhiễm theo trên ánh mắt kia nhẹ nhàng lướt qua, nhất thời cảm thấy được ngay cả trái tim cũng mềm.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, có bóng người mềm mại lao thẳng tới.
Thân mình hắn đột nhiên ngửa ra sau, thuận theo ngồi xuống ghế dựa đồng thời xoay một vòng, hà bao trong tay bởi vì vậy mà vẽ ra một độ cong duyên dáng, theo giữa khe hở mềm mại lưu loát chui qua, cũng không bị nàng bắt lấy
Trở tay đem hà bao bắt vào trong lòng bàn tay, hắn nghiêng đầu khiến cho ngọc thủ nhỏ dài sượt qua bên mặt, mũi chân điểm trên mặt đất, liền lại xoay một vòng ngồi xuống ghế dựa, tựa như có một mảnh hư ảnh hiện lên, một chút liền bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng vào trong lòng.
Tuy cổ tay bị bắt, nàng cũng không có một chút kinh hoảng nào, thân mình cũng theo lực đạo của hắn nhào tới trong ngực hắn, chân lại nâng lên, dùng lực đá qua hắn.
Trong mơ hồ, dường như có thể nghe thấy được chút gì đó tan vỡ, có thể thấy được lực đạo của nàng lớn thế nào.
” Phanh” một tiếng vang lên, nhưng không phải nàng đá trúng hắn, mà là thân hình hắn lại ngửa ra sau, tay cầm lấy cổ tay nàng, một chút cũng không nới lỏng, sau đó cứ lôi kéo nàng cùng nhau ngã xuống mặt đất như thế, lưng vẫn dựa ghế, va chạm của lưng và mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn, mà đồng thời Đoan Mộc Điềm cũng lập tức nhào vào trong ngực hắn.
Một tia lạnh lẽo lóe ra trong mắt nàng,một tay khác tự do trên mặt đất, dùng lực muốn đứng lên, lúc này Quân Tu Nhiễm lại giơ chân đá bay ghế dựa dưới thân, bắt được một tay khác đang đánh tới của nàng, lại dùng lực kẹp lấy hai chân không an phận của nàng, đem sức nặng cả thân mình đè lên thân mình nàng.
Hai người lại một lần nữa ở trong tư thế quỷ dị.
Đoan Mộc Điềm không khỏi có chút tức giận,vừa rồi nếu không phải bận tâm thương thế của hắn vừa mới ổn định, không có toàn lực ứng phó,nếu không làm sao có thể bị hắn dễ dàng áp chế như thế?
Qủa nhiên,nàng không nên mềm lòng!
Trong ánh mắt nàng có chút tức giận, muốn đá bay người đang ở trên người nàng, đã thấy Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên cúi đầu, môi hôn lên môi của nàng.
“Hỗn….Ưm!”
Tiếng nói của nàng biến mất lúc hắn lợi dùng thời gian rảnh, đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, dây dưa tàn sát bừa bãi, cả người nàng không hiểu sao lại run rẩy một trận, điều này không khỏi khiến cho nàng ảo não xấu hổ.
Nàng lắc lắc thân mình muốn giãy ra khỏi lồng ngực hắn, nhưng hai chân lại bị hắn gắt gao kẹp chặt, không thể động đậy chút nào,mà hai tay…..
Hắn bỗng nhiên buông lỏng kiềm chế với hai tay nàng, chỉ dùng lực ôm thắt lưng nàng , nâng đầu nàng, nồng nhiệt hôn môi nàng, bỏ qua bộ dáng muốn giết hắn của nàng.
Đoan Mộc Điềm giơ tay lên, không biết vì sao lại mất đi khí lực rơi xuống trên người hắn.
Hắn ở trước mặt nàng phóng đại vô hạn, làn da màu lúa mạch không có một chút tỳ vết nào, đẹp đến khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái, hắn nhẹ nhàng liếc mắt, một tay đang giữ khuôn mặt nàng mà hôn, hôn đến dị thường trầm mê chuyên chú, bộ dáng kia, chết tiệt lại cực kỳ gợi cảm.
Trong lòng hiện ra tâm tình khác thường, tay nàng ở không trung trong lúc không tự giác nhẹ nhàng chếch hướng, đặt trên lưng hắn, làm cho thân mình hắn bỗng cứng đờ, vốn là hôn ôn nhu trìu mến cũng đột nhiên nhiễm thêm vài phần cuồng nhiệt.
Bên cạnh, hà bao kia lẳng lặng nằm ở nơi đó, nút thắt trên dây lưng có chút buông lỏng, lộ ra vật nhỏ giấu ở bên trong hà bao kia.
Đó là một cái tượng người gỗ nho nhỏ, bởi vì trải qua thời gian quá dài mà hơi có chút biến sắc biến hình,nhưng vẫn có thể nhận ra như cũ, đây là khắc theo dáng vẻ trước đây của Đoan Mộc Điềm.
Năm đó,khi Quân Tu Nhiễm đưa lễ vật này cho Đoan Mộc Điềm, từng nói qua, hắn vốn định làm cái lớn, nhưng cuối cùng lại chỉ còn lại có một chút như vậy.
Hắn vốn tìm được một khối gỗ thật lớn, chỉ là liên tục điêu khắc, thế nào cũng không vừa lòng, đầu gỗ kia bị hắn gọt nhỏ từng chút từng chút, cho tới khi cảm thấy vừa lòng, cũng chỉ còn lại một chút thế này.
Bên ngoài, lại có mấy cái đầu trộm ló ra dò xét, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, một đám tất cả đều mắt bốc lên lục quang, thần sắc hưng phấn.
Không khí bị phá hỏng, có tiếng bước chân tiến về phía bên này, nhất thời thức tỉnh Đoan Mộc Điềm, nàng liền đưa tay đẩy người nào đó ra.
Người nào đó khuôn mặt lạnh lẽo nằm trên mặt đất, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Chết tiệt,là tên khốn nào dám quấy rầy hắn thật vất vả mới thân thiết được với Đoan Mộc Điềm?
Nhưng mà…….
Hắn lại từ từ chuyển ánh mắt đến trên người Đoan Mộc Điềm, nàng vừa rồi hình như có kháng cự đấu, điều này thể hiện cái gì?
Trong mắt hắn tràn ngập màu sắc khiến cho Đoan Mộc Điềm cả người không thoải mái, khóe mắt quét qua hà bao rơi bên cạnh tay nàng, ngón tay vừa động đã thấy hắn động tay, nhận ra ánh mắt dừng trên người nàng đột nhiên nóng rực, động tác của nàng không khỏi cứng đờ, sau đó nhanh chóng đem tượng người gỗ trong hà bao đổ ra, ném vào trong ngực hắn,hờ hững nói:” Trả lại cho ngươi!”
Tam điện hạ không khỏi ngẩn ra, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt từ hà bao trong tay nàng sang tượng gỗ nhỏ trong lòng ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gật đầu nói:” Ta cũng hiểu tặng tượng gỗ nhỏ này cho Điềm Điềm hình như không thỏa đáng, quả thật nên trao đổi một chút, hơn nữa tượng người gỗ này được Điềm Điềm mang theo bên người mười năm, sớm đã vương hơi thở của nàng, ta thực luyến tiếc trả lại cho nàng.”
“Phanh” một tiếng, Đoan Mộc Điềm trực tiếp nhảy dựng lên từ trên mặt đất, sau đó một ước đá hắn xuống, đồng thời dẫm lên ngực của hắn, bộ dáng bễ nghễ của kẻ bề trên nhìn xuống!
Vừa lúc này, tiếng bước chân vội vàng đi tới cửa, người tới ngẩng đầu liền nhìn thấy chủ tử nằm trên mặt đất ở trong phòng cười ngờ nghệch, mà vương phi lại một cước dẫm lên ngực chủ tử,vẻ mặt sát khí lạnh lùng.
Hắn sợ sệt, thậm chí quên luôn bẩm báo chuyện quan trọng với chủ tử.
Oái? Ái ái…. đây là tình huống gì thế này? Hắn chắc không phải là gặp rắc rối rồi, nhìn thấy chuyện không nên nhìn rồi chứ?
Chung quanh sao lại tĩnh mịch vậy? Hắn một đường đến đây còn có thể nhìn thấy mấy tên hỗn đản ló đầu ra nhìn mà, giờ phút này toàn thể cùng nhau biến mất không thấy, ngay cả hơi thở cũng không cảm nhận được nữa là sao?
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy chủ tử quay đầu, lành lạnh nhìn hắn một cái, nhất thời khiến cho hắn giật cả mình, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.
Đoan Mộc Điềm lúc này thu chân lại, đá một cái, tôi tớ đứng ở cửa trong nháy mắt tim run rẩy, nàng đá vào bên cạnh người Quân Tu Nhiễm, lạnh lùng nói:” Đứng lên!”
Thần sắc trên mặt của Tam điện hạ thê thảm u oán, sâu kín liếc nhìn Đoan Mộc Điềm một cái, lúc này mới ngồi dậy từ trên mặt đất, bộ dáng như thế, so với tiểu thê tử bị vứt bỏ còn khiến người ta thương tiếc hơn, tôi tớ ở cửa kia nhìn thấy nhịn không được trong lòng hô to, chủ tử à, tiết tháo ở đâu mất rồi?
Đương nhiên, chủ tử nhà hắn sẽ không thảo luận với hắn vấn đề tiết tháo, sau khi ngồi dậy cũng không đứng lên, mà cứ như vậy nghiêng người ngồi trên thảm, lại là lạnh lùng liếc về phía hắn, rốt cục từ bi mở miệng nói:” Có chuyện gì?”
Hắn vội khom người nói:” Khởi bẩm chủ tử, trong cung người tới, nói Đức phi nương nương thân thể không khỏe, muốn gặp ngài. Còn có lục công chúa cũng ầm ĩ một mực muốn gặp chủ tử.”
Đáy mắt Quân Tu Nhiễm trong phút chốc phủ lên một tầng sương dày, khóe miệng rõ ràng còn có ý cười, nhưng nhìn thấy lại khiến cho người ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Đoan Mộc Điềm nhìn thấy phản ứng của hắn như vậy, ánh mắt không khỏi khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa, về hướng hoàng cung.
Đức phi nương nương sao?
Quân Tu Nhiễm cứ ngồi như thế trên thảm, thay đổi thành một tư thế thoải mái, sau đó nhàn nhạt nói:” Thân thể không khỏe thì tìm thái y xem một chút, bổn vương không phải thầy thuốc, tìm ta có ích lợi gì? Về phần lục công chúa, ai quy định nàng muốn gặp bổn vương, bổn vương liền tiến cung để cho nàng gặp?”
” Dạ, nô tài lập tức đuổi người đi.”
Tên nô tài kia xoay người liền lui xuống, Đoan Mộc Điềm không khỏi quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, đã thấy hắn thần sắc thản nhiên, ngay cả một chút hắc trầm lạnh lẽo vừa rồi cũng đã thu liễm lại, lại nhìn không ra cảm xúc gì.
Vốn dĩ nhóm cấp dưới ở bên ngoài muốn ló đầu ra thưởng thức trò hay, giờ đây dường như cũng biết được chủ tử lúc này tâm trạng không tốt, đều bí mật bỏ chạy.
” Điềm Điềm”
Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng kêu.
Đoan Mộc Điềm nghe vậy khẽ nhích mày, im lặng nhìn hắn.
Hắn nâng tay lên cầm tay nàng, ánh mắt nàng ngưng lại, nhưng nghĩ đến giờ phút này tâm tình hắn không tốt, cũng có thể là muốn nói gì đó với nàng, nên không phất tay bỏ ra.
Sau đó một giây, hai giây……mười giây…..một phút đồng hồ cũng đã trôi qua, hắn vẫn chỉ nắm tay nàng, không có động tĩnh gì khác.
Đoan Mộc Điềm không khỏi có chút hồ nghi nhìn về phía hắn, liền thấy nét lạnh lùng đạm mạc trên mặt hắn không biết từ lúc nào đã không còn, mà giờ phút này hắn đang nắm tay nàng, cười đến thần tình dịu dàng, vẻ mặt xuân sắc.
Mặt quận chúa đại nhân, trong phút chốc liền đen hoàn toàn.
Dùng sức ” Bốp” một chút hất tay hắn ra, Đoan Mộc Điềm cố nhịn không đạp cho hắn mấy phát, chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người liền sải bước rời đi.
Ở phía sau, Quân Tu Nhiễm vẫn như cũ ngồi ở trên thảm, nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng rời đi của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, cười còn sáng lạn hơn cả cảnh xuân.
Bên ngoài đã sớm vì một phen dạo phố của Tam điện hạ và Điềm quận chúa mà náo loạn trước Nghiêu vương phủ, tất cả bát quái ngôn luận đều thay đổi hoàn toàn, Đoan Mộc Điềm ở trong mắt dân chúng kinh thành, hình tượng trong nháy mắt thay đổi lớn, trở thành không phải xấu xí khó coi, cũng không phải bụng dạ nham hiểm bất nhân bất nghĩa bất hiếu nữa.
Mà ở bên trong nhóm dân chúng đang nói chuyện phiếm trong quán trà, một làn sóng mới đang dần dâng lên.
Đương nhiên, ngoại lệ trong đám này, còn có một đám người sớm đã đặt ánh mắt trìu mến lên hai phòng mới chuyển ra từ Đoan Mộc vương phủ.
Đoan Mộc Điềm về tới Đoan Mộc vương phủ vào ban đêm, bên sau đột nhiên xuất hiện thêm một Tam điện hạ.
Hắn kéo nàng dạo phố một vòng trong kinh thành, đến Nghiêu vương phủ, sau khi ăn hai bữa cơm, lại đi theo Đoan Mộc Điềm trở lại Đoan Mộc vương phủ!
Đứng ở cửa Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Điềm thần sắc đạm mạc, không nói được gì mà chỉ nhìn trời.
Nàng nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi tên hỗn đản ở sau lưng đây?
Nàng nhớ rõ trước đây, hắn không mặt dày vô sỉ âm hiểm đê tiện như vậy mà!
” Điềm Điềm, đêm nay nàng không xuất môn sao?” Quân Tu Nhiễm đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, hiện tại là đã sắp đến canh ba đêm khuya, Điềm Điềm nàng lúc trước không phải nói muốn không muốn tiện nghi mấy vạn lượng bạc kia cho bọn đạo chích sao? Sao bây giờ còn chưa xuất phát?
Đoan Mộc Điềm ngồi ở trên tháp phía sau hắn, đang cúi đầu ……..thêu hoa!
Nghe được vấn đề của hắn, nàng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút, cũng không đáp lại hắn, thật giống như căn bản không nghe thấy lời nói của hắn.
Tam điện hạ không khỏi quay đầu, thần tình oán niệm.
Tầm mắt rơi xuống đồ thêu trên tay nàng, không biết là nghĩ đến cái gì, ánh mắt bắt đầu ẩn ẩn tỏa sáng.
” Điềm Điềm, nàng đang thêu cái gì vậy?”
“Hoa.”
“……..” Đây xem như trả lời sao? Tam điện hạ tỏ ra có chút đau khổ, nhưng ngay sau đó hắn lại duỗi tay niết niết vải dệt nàng đang thêu, cười khanh khách nói:” Đây, hình như là một kiện ngoại bào của nam tử.”
“Ừ, của ca ca.”
Tựa như có mũi tên vô hình, trong khoảnh khắc xuyên thấu trái tim Tam điện hạ, buồn bực đến mức hắn trực tiếp muốn hộc máu.
Sao lại là tên Đoan Mộc Cảnh kia chứ?
Hơn nữa nhìn như vậy, thậm chí còn tinh xảo hơn so với mấy cái áo choàng hắn từng thấy qua.
Lúc này hắn liền buông tay ra, không còn đụng vào cái áo choàng khiến hắn vừa nhìn thấy là chướng mắt kia nữa, mi tâm nhẹ nhàng nhíu chặt, bộ dáng dường như có chút ủy khuất.
Cảm nhận được không khí bên cạnh dị thường, Đoan Mộc Điềm không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chỉ liếc mắt một cái liền quay lại, tiếp tục việc trên tay, rồi lại ngoài ý muốn mở miệng nói:” Chưa đến nửa tháng nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của ca ca.”
Tam điện hạ lúc này sóng mắt lưu chuyển, vừa cười trong suốt vừa sáp lại gần, nói:” Điềm Điềm, qua hơn bốn tháng nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của ta.”
” Vậy hả.”
“………” Sau đó đâu rồi? Sau đó sau đó đâu rồi?
Hoàn thành xong một kim cuối cùng, Đoan Mộc Điềm lưu loát thu thập tốt tất cả, vừa cẩn thận đem cái áo choàng kia gấp lại, xoay người đi về hướng khuê phòng, thản nhiên nói:” Nên nghỉ tạm, ngày mai chính là ngày sinh của thái hậu nương nương, nghe tổ mẫu nói, phải dậy sớm chuẩn bị tiến cung.”
Sau đó một mình rời đi, chỉ lưu lại Tam điện hạ lòng dạ u ám rối loạn ở đằng kia.
Hắn có thể lén làm hỏng cái áo choàng kia không?
Tiện tay lấy cái quạt lụa của Điềm Điềm ở bên cạnh, phe phẩy gió như muốn quạt bay buồn bực đầy trong lòng, mi tâm rối rắm nửa buổi, chợt hàm ý sâu kín thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.