Zoo

Chương 7: Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh




Nhà mình là chuồng ngựa. Mình sống cùng ba con ngựa, chúng thải phân không ngừng.
Nếu mày không ở đây thì chuồng này có thể nuôi thêm ngựa nữa. Chán thật.
Thím hay hậm hực càu nhàu với mình như vậy.
Bốn bề chuồng ngựa được xếp đá vây thành tường lửng, bên ngoài có ốp gỗ. Mặt trong tường lồi lõm lởm chởm vì các tảng đá không được đục đẽo vuông vức, chỉ xếp đè nguyên khối lên nhau, đổ vữa tràn vào các khe cho cứng lại. Mình hay nằm đối diện với những tảng đá này mà ngủ, nhưng phải co trong góc để tránh bị ngựa giẫm phải. Những tảng đá muôn hình muôn vẻ, giống y như các bộ phận của con người, đủ cả mặt mũi chân tay. Ngày nào mình cũng nằm đếm chúng.
Phân ngựa thối điếc mũi, nhưng ngoài chuồng ngựa này ra mình chẳng biết ở đâu. Đêm đông lạnh cóng, đắp bao nhiêu cỏ khô lên người mà mình vẫn cứ run bần bật.
Bấy lâu nay, mình lo dọn phân ngựa trong chuồng. Phía sau chuồng ngựa có một đống phân khổng lồ, mình toàn tay không bốc phân ra đó, có khi còn chuyển cả ra ngoài ruộng. Tất cả đều là mệnh lệnh của chú, chú bảo gì thì mình làm nấy. Chú không bao giờ đứng gần đống phân, chỉ bịt mũi và ra lệnh cho mình.
Nhà chú thím có hai con trai và một con gái, hai đứa con trai thường xuyên ra chuồng ngựa chơi. Thằng lớn cầm gậy phang mình chảy cả máu, thằng nhỏ thì đứng xem, cố nhịn cười.
Khiếp nhất là lần chúng lấy thừng trói mình vào con ngựa, ngựa giận dữ lồng lên giẫm mình suýt chết, lõm cả mặt. Hai đứa hoảng quá ù té bỏ chạy rồi lại xem như không có gì xảy ra.
Mặt mình bị ngựa đạp bay một mảng thịt, mình bèn nhặt miếng thịt đỏ lòm ấy lên rồi đi tìm thím cầu cứu. Bên ngoài chuồng ngựa rất quang đãng sáng sủa, không có mùi phân, gió thổi lồng lộng, cỏ trải thảm xanh tốt xung quanh. Mình lê từng bước, máu trên mặt rỏ tong tỏng.
Vườn nhà chú thím có thả gà và chó. Mình chỉ gõ cửa chứ không dám nói câu nào, tay vẫn nắm chặt miếng thịt trên mặt bị bật ra.
Thím ra mở cửa, nhìn thấy mình, thím kêu thét lên nhưng nhất quyết không cho mình vào.
Nhà đang có khách, mày cứ vào chuồng ngựa, đừng ló mặt ra kẻo khách hết hồn hết vía!
Thế là mình phải quay về chuồng ngựa, và cứ ở đó đến khi trời sáng. Bị cấm dùng nước giếng nên mình vã nước cho ngựa uống lên rửa vết thương. Mấy lần đau suýt ngất.
Hai anh em nhà đó hình như bắt đầu sợ chuồng ngựa, không đến gần nữa. Mình ăn cỏ nuôi ngựa sống qua ngày. Khi thím đem cơm thừa cho mình, bà ta giật bắn người.
Mày vẫn còn sống cơ à? Người mày vâm thật!
Mình ở lì trong chuồng ngựa một tháng. Vết thương nhức đau suốt nửa năm trời, mảng thịt rơi ra đã thối rữa, đen sì, nhưng mình cứ giữ nó không rời. Tường chuồng ngựa xây bằng đá hộc. Những tảng đá như mặt người. Lắm lúc mình ngồi dán mảng thịt của mình lên từng tảng đá rồi ngắm nghía, tưởng tượng ra đủ thứ. Vết thương dần kéo da, không còn chảy nước nữa nhưng mặt mình lõm hẳn xuống.
Cô con gái có mái tóc đỏ, thỉnh thoảng đến chuồng ngựa nhưng không đánh đập mình như bà mẹ và hai thằng anh trai. Chúng mình cùng trò chuyện, thỉnh thoảng cô ta còn cầm sách đến cho mình, rồi dạy mình học chữ. Chẳng bao lâu mình đã có thể đọc trôi chảy.
Mình kể với cô ta rằng mình đã biết đọc, nhưng cô nói, Cậu chỉ bốc phét!
Đọc mà dễ thế à?
Để chứng minh mình không bịa, mình cầm sách đọc to cho cô nghe. Cô rất kinh ngạc.
Mình bắt đầu đọc thuộc nội dung. Cô bảo không được để ai nhìn thấy sách, nhưng tối đến thì chuồng ngựa tối om, mình đành len lén đọc ban ngày cho sáng vậy. Mình đọc một lượt là nhớ luôn.
Cô ta còn dạy mình các chữ số, thế rồi mình biết cách làm toán. Mình đọc cả đống sách toán, rồi giải cả những bài mà cô ta không giải được.
Cô gái tóc đỏ khen, Cậu thật thông minh.
Có lần mình đang ngồi trong chuồng ngựa đọc sách thì thím bước vào, chẳng kịp giấu, thế là bị tịch thu luôn.
Mình cố kỳ kèo rằng quyển sách này rất quan trọng, thế là bị tẩn cho một trận. Hình như thím thắc mắc, sao lại có sách ở đây.
Mẹ, đừng đánh nữa!
Cô gái tóc đỏ bước vào can.
Cậu ấy rất thông minh, thông minh hơn cả hai anh con.
Bà thím chẳng tin. Cô ta bèn bảo mình đọc thuộc lòng một đoạn trong Kinh thánh. Mình đọc làu làu.
Thế thì sao nào?!
Thím nói xong, mình xô luôn cho bà ta một phát, ngã nhào vào đống phân ngựa.
Hai đứa con trai lớn lên rồi hiếm khi đến chuồng ngựa, trừ những lần muốn cưỡi ngựa đi săn. Còn cô gái tóc đỏ thì đi học rất xa và ở ngay trong ký túc xá. Thím không mang cơm thừa đến cho mình nữa, còn chú bán quách ruộng cho người khác rồi.
Mình chẳng gặp ai, thế là người ta quên béng mình trong góc chuồng ngựa. Mình chui lủi trong đó dễ đến vài năm. Chắc họ nghĩ mình đã chuồn đi từ mấy đời rồi. Ban đêm mình dọn phân ngựa, hễ có ai đến chuồng ngựa thì nấp kín. Các tảng đá trên cái tường lửng giống y mặt mũi tay chân người. Mình hay ngắm một lúc lâu rồi lăn ra ngủ.
Một buổi tối, mình đang bò ra khỏi chuồng ngựa, đến cái hố đổ cơm thừa để
bới cái ăn thì bà thím bắt gặp.
Mày vẫn chưa biến đi à?!
Thím ném mấy đồng tiền xuống đất, ra lệnh cho mình nhặt lên rồi xéo khỏi đây.
Mình lên thị trấn. Nhà rất cao. Người thì rất đông. Cái mặt lõm sâu hoắm của mình làm người ta trợn tròn cả mắt. Có người nhìn lom lom, có người lại cúi đầu đi thẳng.
Tiền thím cho bị lấy cắp rồi. Buổi đêm, mình bị một đám người chặn đường trong hẻm. Chuyện đáng sợ lắm, nên mình chẳng ở lại đó được nữa. Mình bỏ thị trấn, đi miết, cứ thế đi liền mấy năm.
Cuối cùng, mình sống trong một khu rừng. Mình trốn chui trốn lủi vì nếu gặp người, thế nào cũng lại xảy ra chuyện đáng sợ. Mình định dựng một căn nhà, rồi nhớ đến bức tường đá trong chuồng ngựa. Phải làm một căn nhà nho nhỏ kiểu ấy mới được. Mình lang thang khắp rừng, tìm những tảng đá giống mặt, tay và chân người.
Khu rừng này ở nơi hoang vắng, đi đến đâu cũng chỉ thấy cây cối um tùm, lá rụng đầy dưới chân, đất toàn là mùn.
Đang tìm đá thì mình gặp một thanh niên đang đi trên đường núi. Mình sợ người chết khiếp, định giết anh ta cho xong. Thế là mình giết luôn. Mặt anh ta trông hao hao... ừ, hao hao một tảng đá trong chuồng ngựa. Mình khuân xác anh ta vào tít trong rừng. Có vật liệu xây nhà rồi.
Mình sẽ xây nhà bằng xác chết, chồng chất lên nhau thành tường nhà.
Mình ra khỏi rừng, đi tìm thêm xác chết.
Có một cô gái trẻ trên đường, ôm một cái túi vải trước ngực. Mình núp trong bụi cây ven đường, chờ cô ta đi qua thì bám theo cô. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta bèn ngoảnh lại rồi hét ré lên. Ai nhìn thấy cái mặt lõm của mình, không nổi cáu thì phát hoảng. Mình bóp cổ cô. Chiếc túi vải rơi xuống đất, các thứ bên trong văng tứ tung. Đó là một túi rau quả, có cả khoai tây lăn đến chân mình.
Mình vặn gãy cổ cô ta ngon lành, cô liền im luôn nhưng vẫn mở mắt nhìn trừng trừng vào cái hố trên mặt mình. Mình kéo cái xác vào trong lùm cây rồi nhặt nhạnh rau củ rơi vãi. Cái xác lạnh toát của cô ta sẽ đặt trên đất mùn, làm thành móng nhà của mình.
Có một ông đầu đội mũ, tay kéo xe đi qua cầu. Bờ con sông nhỏ mọc đầy cỏ dại, những lùm cây soi bóng xuống dòng nước. Mình nấp bên cầu, khi xe ông ta đi qua mình liền nhảy lên xe. Thoạt đầu ông ta không nhận ra, nhưng thấy xe nằng nặng liền ngoái nhìn. Mình cầm hòn đá đập luôn vào đầu ông ta, ông chết không kịp kêu một tiếng.
Trên xe có vài cái hòm gỗ đựng hoa quả, chắc ông ta hay đưa đến thị trấn gần đây. Mình nhấc cái xác lên xe, kéo vào sâu trong rừng, chất lên bức tường đang xây bằng vô số xác chết khác.
Vật liệu dựng nhà được kiếm từ nhiều nơi, nhưng ra thị trấn gần đó là đỡ tốn công nhất. Giết xong thì chở đến một điểm tập kết, được nhiều nhiều thì chất lên ván xe rồi phủ cỏ lên kéo về. Mình hay kéo xe về trong đêm tối.
Chờ đã.
Trời tối, mình đang kéo xe vào rừng thì nghe giọng đàn ông đang gọi. Mình phải giấu cái mặt lõm để tránh phiền hà.
Anh không nên đi một mình đêm khuya, nghe nói gần đây có tên cướp hay xuất hiện ở khu vực này.
Người đó trung tuổi, cầm đèn bước lại, đặt tay lên thành thùng xe chứa hàng.
Ông ta nhìn lớp cỏ phủ bên trên rồi nói.
Gã cướp đó hay mò đến thị trấn gần đây hoặc xa hơn một chú. Các cháu nhà tôi đều bảo các nạn nhân đã bị hắn ăn thịt rồi.
Trên xe, cổ chân trắng trẻo của một phụ nữ lộ ra khỏi lớp cỏ, ông ta nghiêng đầu chăm chú nhìn nó. Khi nhận ra là xác chết thì ông ta vô cùng kinh ngạc. Mình nhanh tay vặn gãy cổ ông ta rồi chất lên xe luôn thể.
Rừng im phăng phắc, lá cây khô héo rồi rụng trong giá lạnh, chỉ còn những cành cây tro trụi cứng như thép vươn ra trên những thân đại thụ trải dài vô tận. Mình xếp xác thành hàng trên nền đất mục.
Căn nhà hình hộp vuông của mình có xác chết chất thật khít làm tường, xác nam, xác nữ, có người đi đường, có cả dân thôn. Sau khi chở đến nơi, mình lột hết quần áo ra, tất cả đều trần trụi trắng xóa.
Xác này nằm, xác nọ ngồi, xác kia bó gối, mấy xác nữa lại bá cổ ôm vai nhau. Tường nhà không mỏng, nhưng mình vẫn lo nó yếu nên phải xếp vài cái xác cạnh nhau cho dày hơn. Mình lấy cả cành cây để chống thêm cho vững. Ngôi nhà nhỏ dần dần hình thành. Thiếu vật liệu thì mình lại đi tìm nên tường nhà cứ thế cao thêm. Một gian nhà trắng xây bằng những vật liệu trắng toát.
Những ngày lạnh giá nối tiếp nhau. Mình nằm ngủ trong ngôi nhà xây dở, chống đói bằng thực phẩm trong hành lý khách bộ hành. Xây tường xuôi thì lợp đến mái. Mình lấy mấy cành cây to bắc ngang tường, rồi xếp xác chết lên trên. Thế là có thể chống tuyết.
Nhà xây xong rồi. Ngôi nhà nhỏ màu trắng nằm trong rừng sâu tĩnh mịch. Da xác chết rất lạnh và trắng kinh khủng, dưới ánh trăng trông cứ như bọc một lớp phản quang. Mấy cái xác bên dưới chịu nặng quá nên cứ chìm dần vào lớp đất mùn.
Căn nhà chắn gió tốt, đủ cao để mình đứng lên không cộc đầu, có mỗi tường, mái và lỗ chui ra chui vào thôi. Mình ngồi trong nhà, nhìn khắp xung quanh, chỗ nào cũng có mặt người. Những cái xác xếp làm tường đều bám lấy nhau kết thành một khối. Xác nào cũng nhìn mình trừng trừng. Giống chuồng ngựa ngày xưa thế không biết.
Còn có xác một cô gái tóc dài, tóc xõa xuống che cả những xác bên dưới. Mình cứ lặng lẽ sống trong nhà. Cả khu rừng không hề có một tiếng chim,
chỉ có một ngôi nhà nhỏ màu trắng với những khuôn mặt mắt trợn tròn.
Tường toàn xác đan vào nhau, một người có cánh tay cong cong, thành ra người sát cạnh phải cong queo theo cánh tay đó. Lại có một người đứng, đỡ cả nam cả nữ bên trên. Nhiều cánh tay và cẳng chân đan xen trông cứ như một đàn rắn lúc nhúc vặn vẹo. Mình cuộn người lại mà ngủ. Những đêm lạnh giá nối tiếp nhau.
Mình hay nhớ lại những ngày còn ở nhà chú thím. Hễ nhắm mắt là mình lại thấy như đang ở trong chuồng ngựa, nhớ đến cô gái tóc đỏ, nhớ đến hồi ở cùng cha mẹ. Nhà mình chẳng giàu có gì, mùa đông, cha mình ra đồng hái dâu tằm, mẹ làm giúp, hai tay bà tấy đỏ. Cha mẹ mình gặp tai nạn vào một ngày mưa. Bà thím nói họ bị cuốn vào gầm một chiếc xe ngựa đang phóng như điên.
Thế là thím nhận nuôi mình, nhưng không nuôi trong nhà mà nuôi trong chuồng ngựa. Chuồng toàn phân ngựa thối điếc mũi, bốn bề là tường lửng bằng đá chất lên nhau, trông giống như các mặt người san sát.
Mình ở ngôi nhà nhỏ ít lâu thì có người tìm đến.
Đang ngồi trong nhà nghĩ ngợi, mình bỗng nghe thấy tiếng lá khô lạo xạo. Chắc ai đó đang đến đây. Bấy giờ trời âm u, ánh sáng nhờ nhờ hắt vào nhà, trước cửa xuất hiện một cái bóng nhỏ bé. Có một cô gái đang đứng đó, vịn tay vào vách cửa.
Thực ra là một cô nhóc mặc quần áo xanh sẫm ngả sang đen, mặt mũi hãi hùng, da thì trắng bệch, môi tím tái. Vẻ nhợt nhạt không phải vì đói rét mà là vì bất an.
Anh ở đây à?
Cô ôm ngực, rụt cổ, run rẩy hỏi mình.
... Dùng xác chết để dựng thành nhà ư?
Cô nhóc vừa đi quanh nhà vừa nhìn các thi thể màu trắng, mình đang đi theo sau thì cô bất thần quay lại.
Nhìn kỹ thì mặt anh có một cái hốc.
Cô xáp lại gần mình, vẻ lo lắng.
Không lâu nữa, cái hốc ấy sẽ to ra như tổ chim. Nhưng bên trong tối quá nhỉ, chẳng nhìn thấy gì.
Cô nhóc cứ quan tâm đến vết hõm của mình.
Anh đem những người này về đây à?
Cô căng thẳng như sắp ngất xỉu đến nơi.
Tôi biết là có người mang em trai tôi vào rừng sâu mà. Này, tôi đến tìm nó
đấy, trả lại cho tôi đi!
Cô nhóc mếu máo, mắt cứ nhìn mãi vào những bức tường xác chết. Những cái xác màu trắng chất chồng như đang lấp lánh lân tinh trong khu rừng giá lạnh, âm u.
Chắc chắn em tôi ở trong nhà này. Nó rất thông minh và đáng yêu.
Đứa bé có khuôn mặt thông minh đang ở bức tường trong cùng, đứng thẳng đơ, đội những cái xác trên đầu. Mình dẫn cô nhóc vào đó, vừa nhìn thấy, nhóc thét lên và gọi tên em trai không ngừng. Tiếng thét vọng đi vọng lại trong khu rừng tĩnh mịch. Cô nắm vai đứa em định kéo nó ra nhưng bị mình ngăn lại. Gỡ thằng bé ra là ngôi nhà của mình sẽ đổ sập.
Nhưng tôi nhất định phải đưa nó về?
Cô nhóc bật khóc.
Cha tôi yêu nó hơn tôi nên có đánh chỉ đánh tôi thôi. Từ ngày nó biến mất, cha tôi lúc nào cũng rầu rĩ. Cha rất thích cùng ngồi ăn với mẹ và em tôi. Mẹ đang đi công tác nước ngoài, tôi nhất định phải đưa nó về nhà trước khi mẹ về nước. Trả lại nó cho tôi đi, tôi van anh đấy.
Cô quỳ xuống nền lá khô, nài nỉ cầu xin nhưng mình kiên quyết từ chối. Nhỡ sập nhà thì sao? Cuối cùng, cô nhóc nói trong nước mắt.
Để tôi thay cho em tôi vậy.
Lôi thằng bé ra thì phải có cái gì đó chống ngay, mình ấn luôn cô ta vào vị trí của thằng em. Rốt cuộc thằng em nằm thẳng cẳng dưới đất, còn cô chị thì đứng thế chỗ với tư thế y hệt thằng em lúc nãy. Trông cô khác hẳn các xác chết trắng toát vì vẫn mặc quần áo.
Xin anh hãy đưa nó về nhà, làm ơn...
Cô khổ sở miêu tả đường về nhà. Mình nhớ được ngay.
Anh nhớ nhanh thật!
Cô đứng giữa đám xác người, ngạc nhiên nói. Mình kéo đứa em ra ngoài nhà, vờ như sẽ đưa nó về nhưng kỳ thực mình chỉ lôi nó đến một chỗ cách đó không xa rồi ngồi bó gối cạnh cái xác, nhìn về phía ngôi nhà nhỏ. Thế nào trong lúc mình đi, cô nhóc kia cũng trốn luôn khỏi căn nhà.
Mình chờ mãi mà chẳng thấy cô nhóc chạy ra. Mình ngồi suốt một ngày, chắc là đủ thời gian đến nhà cô nhóc và quay về rồi. Bấy giờ mình mới mặc kệ cái xác và vào nhà.
Cô nhóc vẫn đứng bất động giữa bức tường xác chết.
Ôi, cảm ơn anh đã đưa em tôi về. Chắc cha sẽ vui lắm. Mẹ không phải lo lắng gì nữa.
Cô nói rất vui vẻ nhưng lại trào nước mắt. Cô vẫn đứng trong bức tường, đầu đội các xác chết.
Mình và cô nhóc bắt đầu sống cùng nhau. Miệng cô lúc nào cũng liến thoắng, căn nhà nhỏ thường xuyên đầy ắp tiếng nói của cô. Các xác chết bên trên vẫn mở to mắt nhưng xác ở chân tường thì dần dần biến dạng...
Thoạt đầu cô nhóc còn sợ sệt nhưng dần dần đã biết mỉm cười. Mình cảm giác như nụ cười của cô nhóc đang chiếu sáng cho ngôi nhà nhỏ màu trắng bợt bạt lạnh giá trong khu rừng sâu im ắng này.
Này, sao mặt anh lại bị lõm xuống?
Nghe cô hỏi, mình liền kể chuyện ở nhà chú thím, ngày xưa.
Thật đáng thương!
Cô nhóc lại khóc, có vẻ thương cảm lắm. Cô nói lúc bị cha đánh, cô hay trốn ra chuồng ngựa. Nghĩ đến mùi phân ngựa, cô nhóc nhăn nhó.
Nhà này bốc mùi đến là kinh, nhưng mùi ở chuồng ngựa rất khiếp.
Mình bắt đầu kể cho cô nhóc nghe những chuyện đã học thuộc lòng trong sách.
Một chuỗi ngày thật khó tin. Trước đây chỉ mình mình ở đây, hai tay bó gối ngồi giữa những khuôn mặt mắt trợn trừng. Giờ mình chẳng thấy sợ hãi nữa, chỉ thấy lòng tĩnh lặng.
Cô nhóc cứ đứng như thế mà ngủ, nhưng cái miệng không liến thoắng nữa, sắc mặt dần trắng bệch cùng một màu với các xác chết xung quanh. Mình nghĩ cô sẽ chết trong giá lạnh và đói khát.
Kể chuyện cho em nghe đi. Chuyện gì cũng được.
Nhóc bảo. Thế là mình lại kể những chuyện đã học thuộc lòng trong sách.
Rồi mắt cô nhóc không chớp nữa, cứ mở thật to, trên môi còn đọng nụ cười thanh thản.
Người cô nhóc thấp dần, chắc vì không chịu nổi sức nặng của các xác chết trên đầu đè xuống, mà cũng tại cô hơi cao hơn đứa em nữa. Giờ cô nhóc trắng toát rồi, chỉ còn mỗi bộ quần áo là khác màu với cả căn nhà. Mình bó gối ngồi nghệt trong nhà. Ngôi nhà xây bằng xác chết lại khôi phục vẻ yên tĩnh như trước, chẳng còn tiếng nói cười. Mình bỗng thấy ân hận.
Mình quyết định phải đi một chuyến đến nhà cô nhóc. Mình đã không giữ lời hứa với cô, mình vẫn chưa đưa em trai cô về nhà.
Xác đứa em vẫn nằm bên ngoài, bị hun thối rữa dưới ánh mặt trời. Mình vừa đụng vào, cái xác đã nát mủn ra. Còn cô nhóc rất yêu cha mẹ kia nữa, chắc nên đưa cô về nhà.
Không do dự, mình nắm vai cô nhóc rồi kéo ra khỏi bức tường. Cả căn nhà nghiêng đi, mình vừa bước ra thì nó đổ sập, xác chết ở tường và mái đè lên nhau trông cứ như một quả núi nhỏ. Xung lực quá mạnh nên các xác chết biến thành đống thịt khổng lồ.
Giữa khu rừng lạnh như sắp đóng băng, cây cối trải dài vô tận, có một núi thịt người cao cao. Trong đống hành lý của những lữ khách bị mình biến thành vật liệu xây nhà, có những cái hòm gỗ to cỡ một người ôm. Trong hòm là hoa quả, trên nắp có đóng dấu và ghi nhãn. Mình chọn lấy một cái để đựng thi thể cô nhóc, cái xác mục rữa của cậu em cũng nhét vào luôn thể. Cô nằm co người lại, các phần của xác cậu em chèn vào các chỗ trống là vừa khéo. Mình đậy nắp rồi vác cái hòm về hướng nhà của hai đứa.
Nhà cô nhóc ở ngoài rìa một thôn nhỏ, xây trên một quả đồi, mình đi chừng nửa ngày là tới nhưng gõ cửa mãi mà không ai ra. Mình đành đặt cái hòm lại bên thềm.
Mình vừa cất bước thì bỗng nhìn thấy một phụ nữ đang đi về phía này, tay ôm một cái túi to. Chắc là bà mẹ vừa từ nước ngoài trở về của cô nhóc.
Mình đứng lại, bà đi đến trước mặt mình và nở nụ cười tươi roi rói.
Tạ ơn trời!
Tay bà bắt tréo lên hai vai.
Cậu vẫn còn sống ư? Khuôn mặt cậu vẫn thế, vẫn như hồi xưa bị ngựa giẫm.
Từ khi nghe tin cậu đi khỏi nhà, tôi vẫn rất lo cho cậu!
Bà có mái tóc đỏ.
Thế này nhé: cậu có thể tiếp tục giúp việc ở nhà chúng tôi. Đã rất lâu tôi không về nhà, lại sắp được nhìn con cái lớn thêm một chút rồi.
Nhìn thấy cái hòm đặt trước cửa, bà định mở ra xem, mình liền ngăn lại.
Nặng mùi lắm, hoa quả này hỏng hết rồi. Cậu vứt nó ra đống phân bón ngoài kia được không?
Bà chỉ cái hòm, bảo mình rồi bước vào nhà. Mình lại vác cái hòm đi về phía đống phân ở sau chuồng ngựa. Vẫn là đống phân bón như ngày xưa. Chất xác cô chị và cậu em vào đống phân ngựa xong xuôi, mình đi vào chuồng ngựa, tựa vào tường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Y như trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.