Zoo

Chương 8: Closet




“Chị dâu, cuối cùng chị cũng về! Em muốn nói với chị về chuyện nhắc
đến trong điện thoại, chị vào phòng em một lát đã!”
Ryuji mở cửa phòng mình, chào Miki. Phòng của Ryuji độc lập tách hẳn khỏi nhà chính, bên ngoài là khoảng sân. Không khí buổi tối tràn vào khiến gian phòng khá lạnh.
Miki bước vào, trên mình mặc áo khoác mỏng, đặt chiếc túi du lịch to màu
đỏ trên tay xuống sàn. Cô vừa đi bộ từ bến xe về trong giá rét tháng Mười một.
“Chị còn chưa vào nhà chính, mệt quá chỉ muốn nằm nghỉ. Nhà ta nằm trên
đỉnh đồi, đi lên đến nơi mỏi nhừ cả chân.”
“Túi hành lý to thật, chị định dọn đến ngôi nhà cũ kỹ này ở chắc? Mà không sao, cha mẹ sẽ rất vui. Lẽ nào chị không muốn ở cùng bố mẹ chồng?”
Miki khẽ đá mũi chân vào hành lý nằm trên sàn.
“Chị vốn định để nó vào phòng Ichiro rồi mới sang chỗ chú.”
Miki nói với ánh mắt như kiểu đang nhìn một con vật lấm lem. Tay trái nắm chặt và đặt lên ngực là động tác của cô mỗi khi thấp thỏm bất an. Ryuji mỉm cười, bảo Miki ngồi xuống xô pha.
“Em nói nhanh thôi. Chị xem, đã 9 giờ tối rồi.” Ryuji vừa nói xong thì chuông đồng hồ điểm chín tiếng. “Lát nữa em còn phải gặp bạn. Đây là lần thứ hai chị đến nhà này thì phải?”
“Tính cả lần cưới thì là lần thứ ba.”
“Anh trai em không làm chị bực mình chứ?”
Ryuji bước ra cửa, vóc người nhỏ bé nên mỗi bước đi của cậu ta rất ngắn. “Chú định khóa cửa à? Sao phải thế?”
“Phòng này và gian nhà kho sát bên cạnh đều cất rất nhiều thứ quan trọng, nên em có thói quen khóa cửa.”
“Phòng của chú lộn xộn quá, cứ như vừa có cơn bão đi qua.”
Miki quan sát một lượt. Phòng thì rộng nhưng bừa bãi kinh khủng, áo quần lẫn tạp chí vứt bừa bãi trên mặt sàn gỗ. Một chiếc giường khung sắt hoen gỉ kê
ở góc phòng, ngoài ra còn có bàn ghế gỗ, trên bàn đặt chiếc máy chữ cũ, xung quanh xếp đầy sách.
“Chú ngồi đây viết sách à?” “Đại loại thế.”
Chính giữa phòng kê một bộ xô pha bọc da, lưng ghế vắt mấy thứ quần áo
đang mặc. Giữa bộ ghế là một cái bàn thấp, trên bàn có hai cốc cà phê uống dở đã nguội ngắt.
“Sau cánh cửa kia là nhà kho à?” Miki chỉ cánh cửa ở bức tường, sát bên cái giường.
“Đúng! Trong đó để một vài thứ không dùng đến. Sách của em, tranh của anh em đều cất trong đó. Phòng rộng rãi, để ở được.”
Miki lắc đầu nói, “Không cần đâu.”
Phòng này chỉ có một cửa sổ, hiện đang đóng. Rèm cửa kéo kín, giữa đêm tối, ô kính biến thành tấm gương to soi bóng Miki ngồi ở đây.
“Cái tủ tường bằng gỗ này có giống tủ ở phòng Ichiro không? Hình như chị
thấy một cái tương tự bên đcó, cành.”
ửa tủ mở sang hai bên, cánh tủ khắc hoa lá
“Đó là tủ cụ bà mua cho cả em và anh ấy. Em thường khóa lại nhưng đôi khi khóa hơi trục trặc khó mở.”
“Chị nhìn cứ sờ sợ ấy, trông như một cái hộp đen ngòm. Phòng của Fuyumi cũng có à?”
“Không ạ, khi Fuyumi ra đời thì cụ đã mất rồi.”
Nhà có hai con trai, một con gái. Hiện chỉ có Ryuji sống ở đây cùng cha mẹ.
Cậu ta là nhà văn.
“Anh Ichiro đang ở đâu? Anh ấy phải về nhà sớm hơn chị một ngày rồi chứ?”
“Anh ấy bảo muốn ra ngoài đi dạo. Tiếc thật, thế ra anh chị chưa gặp nhau. Cách đây một giờ anh ấy vẫn còn ở phòng này, em đang ngồi đọc sách trong gian chứa đồ thì anh ấy bỏ ra ngoài. Thực ra gian đó còn sạch sẽ hơn gian này của em, ngồi đọc sách tập trung hơn. Em chẳng biết anh ấy ra ngoài lúc nào, trước đó em quên không khóa cửa.”
Ryuji cắn móng tay, bồn chồn nhìn ra cánh cửa đã khóa chặt. Cậu bật bộ dàn âm thanh, rồi ngồi xuống đối diện với Miki. Tiếng nhạc tràn ra từ bộ loa thùng gỗ có vân, âm lượng hơi lớn quá nhưng Ryuji không bận tâm. Phòng của cậu là
phòng độc lập, có ồn một chút cũng không bị ai kêu ca. Miki thì đang do dự, mắt nhìn vào khoảng không. Rồi cô nói với Ryuji:
“Này, chuyện chú nói qua điện thoại, có đúng thế không? Chú gặp Shiori thật à?”
“Cách đây một tháng, có một nhà xuất bản phỏng vấn em. Shiori chính là phóng viên. Lúc đó em không biết cô ấy là bạn cũ của chị. Một tuần sau em mới biết Shiori học cùng đại học với chị, và còn là bạn thân. Nhưng khi hỏi ra chuyện đó thì cô ấy tái mặt.”
Ryuji nhìn Miki như thăm dò, Miki chỉ ngồi im lặng.
“Em hỏi cô ấy tại sao lại thế, cô ấy không nói. Mãi đến lúc bọn em cùng ngồi uống rượu trong quán ăn...”
“Cô ấy say à? Nói những gì?”
“Cô ấy nằm bò ra bàn rồi nhát gừng kể lại vụ tai nạn giao thông.” Miki thở dài đứng dậy.
“Hồi đó hai người lái xe rồi va phải một học sinh trung học, phải không? Chị yên tâm, em không kể với ai đâu. Sau đó hai người phóng đi, đúng chưa?”
“Chúng tôi không ngờ cậu học sinh ấy chết, chỉ nghĩ là bị thương nhẹ.” “Hôm sau đọc báo biết tin, hai người có cảm giác ra sao? Tội lỗi, hãi hùng
hay hối hận? Từ đó trở đi chị luôn sợ cảnh sát, và không biết mình sẽ tiếp tục
sống như thế nào chứ gì?”
Ryuji đứng dậy, nhìn Miki bằng ánh mắt của đứa trẻ con trông thấy một thứ đồ chơi rất hay.
“Chị không muốn kể với em à?”
“Chú có định kể với anh Ichiro không?”
“Vớ vẩn! Chị chưa hiểu rồi, em là một nhà văn! Em sẽ viết điều bí mật và những nỗi khổ tâm năm qua của chị thành tác phẩm nghệ thuật!”
Bàn tay của Ryuji khua lên như móng vuốt chim ưng, cậu cất cao giọng, sau
đó thở ra một hơi rõ dài rồi lại ngồi xuống ghế.
“Đương nhiên chị không cần kể ra ngay bây giờ, để sau này cũng được.”
Miki bước đến dàn âm thanh vặn volume, tiếng nhạc phát ra càng mạnh hơn trước.
“Chú vẫn chưa nói với ai chứ?”
“Thực tình em rất muốn nói ra, em sắp không nén nổi nữa rồi.” “Chị mong chú đừng kể chuyện này với ai.”
Miki cầm chiếc gạt tàn bằng đá trên giá sách xuống, nó đủ nặng để đập chết
gã nhà văn còm. Lúc này Ryuji vẫn ngồi trên xô pha, lưng quay về phía Miki. “Chắc anh Ichiro vẫn chưa biết chuyện...”
“Em chẳng rõ nữa. Nhưng chị biết đấy, người như anh ấy dù biết cũng chẳng ly hôn chị đâu! Em thực không hiểu nổi ngày trước chị ưng anh trai em ở điểm nào? Đầu anh ấy hơi không bình thường...”
Miki lại đặt cái gạt tàn về chỗ cũ.
“Chú cho rằng anh ấy không bình thường ở điểm nào?”
“Thần kinh hơi kỳ quái, cho nên tranh vẽ ra mới bán chạy như thế! Em thấy tranh anh ấy vẽ rất kinh dị, có một số tranh để ở phòng bên, chị có muốn xem không?”
Miki bước về phía cánh cửa thông sang gian chứa đồ. Ryuji bỗng bật cười. “Một ả sát nhân và một gã tâm thần, hai vợ chồng thật đẹp đôi.”
“... Phải đấy!” Ba phút sau.
Chiếc gạt tàn rời khỏi tay Miki rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề. Chiếc gạt tàn dính máu. Khi Ryuji đang ngồi trên xô pha, có ai đó từ phía sau đã cầm nó đập lên đầu cậu. Nửa thân trên của Ryuji đổ về phía trước trong vô thức. Miki đứng phía sau, thận trọng nắm vai Ryuji kéo trở lại. Ryuji lại đổ người vào lưng xô pha, yết hầu lồi ra. Cậu ta đã tắt thở. Miki cố trấn tĩnh, hít vào một hơi thật sâu. Cô giơ hai bàn tay mình lên trước mặt, mười ngón tay run lên dữ dội.
Bỗng có người gõ cửa, tiếng gõ rất nhẹ, chỉ như đập một quả trứng gà. Miki
đứng bất động, cô dán mắt lên cánh cửa.
“Ryuji ơi, con có nhà không? Con ở trong đó à, mẹ nghe thấy tiếng nhạc.
Ban biên tập gọi điện đến đấy.”
Thì ra là bà mẹ. Miki đứng im, không nói gì hết, cô ngoảnh nhìn dàn loa
đang phát nhạc ầm ĩ. “Mẹ vào nhé?”
Có tiếng vặn tay nắm cửa định mở ra, nhưng Ryuji đã khóa cửa ngay từ đầu. Bà mẹ dừng tay, rồi bỏ đi. Miki thở phào, mặt đanh lại, cô tắt dàn nghe nhạc rồi đưa hai tay ôm trán, lắc đầu lia lịa.
“Sao lại thế này?” Cô nhìn cái xác. “Nên làm gì đây?”
Cô lẩm bẩm với chính mình.
“Dù sao cũng phải chuyển cái xác này đi.” “Nhưng chuyển nó đi đâu?”
“Giấu tạm vào một chỗ đã.”
Cô nhìn khắp căn phòng bề bộn rồi gom hết mớ quần áo bừa bãi của Ryuji vào một góc phòng, đoạn nhìn vào cái tủ tường.
“Cái tủ gỗ đen này vừa khéo, đủ để chứa xác gã nhà văn.”
Cô bước lại bên tủ định mở ra nhưng không mở được. Ryuji đã nói cái tủ này thường khóa lại. Có một lỗ khóa ngay dưới tay nắm tủ.
Cô lần tìm trên người Ryuji, thấy túi áo có mấy cái chìa khóa. Cô chọn cái màu đồng rất thô, cổ lỗ từ đời nảo đời nào.
“Chắc chắn là cái này.” Cô tra chìa vào ổ khóa. Mười phút sau.
Miki đã xử lý xác Ryuji xong xuôi, người cậu ta còm nhom nên giấu dễ, nhưng Miki phải lôi một lô một lốc quần áo ra rồi ném tiếp vào góc phòng mới có chỗ giấu.
Trước khi ra khỏi phòng, Miki nhìn lại đống quần áo. Cô mím môi, tay trái nắm chặt đặt lên trước ngực.
Cô đóng cửa phòng rồi khóa lại, cầm theo tất cả chìa khóa của Ryuji, đương nhiên kể cả chìa khóa phòng này.
Tủ tường trong phòng đang chứa một người.
Sáng hôm sau, bên bàn ăn.
Miki ngồi đó. Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây u ám, cảm giác như trời chưa sáng hẳn. Đèn vẫn bật nhưng ánh sáng không đủ soi rõ từng góc phòng. Bóng tối chẳng khác gì lũ côn trùng cứng đầu tràn vào nhà.
Hôm nay nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua, Miki so vai run rẩy. Ngôi nhà này quá cũ, gió luồn qua các khe hở, mỗi khi bước đi, sàn gỗ luôn kêu cót két chói tai.
“Mẹ ạ, để con giúp mẹ một tay.”
“Không cần đâu, con cứ ngồi đó là được.”
Bà mẹ nói thế, nên Miki tiếp tục ngồi trên ghế nhìn các món ăn được bưng ra.
“Chị!”
Có tiếng người gọi, Miki ngoảnh sang. Là Fuyumi đang ngồi bên cạnh.
“Tối qua mấy giờ chị về đến nhà? Em chẳng biết tí gì cả. Đoạn đường về đây
tối lắm, chị có bị lạc đường không? Chị có thấy rừng rậm thật lớn không? Không có đèn đường nhỉ, chị có thấy mình giống cô bé quàng khăn đỏ không?”
Fuyumi nói một lèo rồi mỉm cười, nước da cô trắng nhợt ốm yếu nhưng môi lại đỏ thắm.
“Phải rồi, có con sói bất ngờ chạy đến làm chị sợ muốn chết!”
“Chị nói nhầm rồi, trong truyện cổ tích, con sói tấn công cô bé quàng khăn
đỏ ở nhà bà ngoại nó kia! Rừng không đáng sợ mà ở nhà mới là đáng sợ.” “Ừ.”
Fuyumi đẩy mấy đĩa thức ăn bằng đầu ngón tay, bàn tay trắng bất thường, cứ như không có máu.
“Chị không đem theo áo khoác len ạ? Hình như chị lạnh lắm.” Miki ăn mặc rất phong phanh.
“Chị có đem nhưng quên không mặc, chán thật, chị ẩu quá.” “Chắc chị không biết, ban đêm ở đây lạnh lắm đấy.”
Fuyumi nhìn cái lò sưởi lâu đời to kềnh càng, mặt ngoài hơi hoen gỉ, bên trên đặt cái ấm pha trà bị móp vài chỗ, nước đang bốc hơi nghi ngút, ngoài cửa sổ thì bám vô số hạt băng. Fuyumi thở dài.
“Sao anh Ryuji lề mề thế? Mọi người đã đến đủ cả mà vẫn chưa thấy anh ấy đâu. Để con đi gọi!”
Cô đứng lên, nhưng bị Miki ngăn lại.
“Trước lúc sang đây, chị gõ cửa phòng Ryuji mãi nhưng thấy khóa rồi. Chắc chú ấy vẫn đang ngủ.”
Nói dối và tiếp tục nói dối.
“À, hình như tối qua anh ấy nói là đi gặp bạn. Về muộn rồi ngủ nướng? Hay là không về nhà ngủ? Phòng thì khóa, chẳng biết có trong đó không.”
Bữa sáng bắt đầu mà không có mặt Ryuji. Mọi người lặng lẽ ngồi ăn. Bỗng có tiếng chuông điện thoại, bà mẹ bước ra nghe điện, vài phút sau quay vào.
“Ai gọi thế mẹ?” Fuyumi hỏi.
“Bạn của Ryuji. Vì tối qua Ryuji không đến nên cậu ấy hơi lo lắng. Mẹ nói hình như Ryuji vẫn đang ngủ nên cậu ấy bảo sẽ gọi lại sau.”
“Vậy ra tối qua anh Ryuji không gặp bạn. Hay là xảy ra chuyện gì rồi?” Fuyumi nói rất vô ý tứ. “Có khi anh ấy chết rồi. Tai nạn giao thông chẳng hạn.”
“Thế thì...”
Miki dừng đũa, nói. Fuyumi nghiêng đầu hỏi lại: “Thế thì sao ạ?”
“Không có gì.”
“Để cha sang phòng nó xem sao.”
“Cha ơi, một chuyện vặt như thế, cha có cần thiết phải sang không?”
Fuyumi nói, cô định ngăn cha cô lại nhưng ông vẫn đi. Bàn ăn lại vắng thêm một người.
“Phòng chú ấy khóa rồi, cha sang làm gì nữa.” Miki khẽ lầm bầm. Fuyumi đáp luôn:
“Cha em có chìa khóa sơ cua của tất cả các phòng trong ngôi nhà này.” “Thế à?”
“Cha về rồi. Anh con thế nào? Có trong phòng không ạ?”
“Không. Cha vào cả nhà kho không thấy. Nhưng phòng của nó bề bộn quá thế, áo quần thì chất đống ở góc phòng. Đã có cái tủ tường rồi mà chẳng cất vào cho gọn ghẽ! Rõ thật là...”
Hai giờ sau.
Miki vào phòng của Ryuji rồi bấm chốt từ bên trong mà không cần chìa. Cô nhìn quanh. Căn phòng vẫn ngổn ngang bừa bãi.
Cô bước lại gần chiếc xô pha tối qua, đưa tay lên trán, nhắm mắt và tự nhủ tất cả chỉ là cơn ác mộng. Cô hít vào thật sâu, rồi mở mắt ra, bắt đầu quan sát kỹ xung quanh cái ghế.
Trên bàn vẫn lấm tấm vết máu, tức là cha đã vào đây mà không phát hiện ra. Các chỗ khác thì sạch bong. Cô gí ngón tay quệt một đốm máu trên bàn, đang định quệt nốt thì bỗng có tiếng gõ cửa.
“Chị đang ở trong phòng ạ? Em thấy chị vào đây mà. Chị mở cửa cho em với.”
Fuyumi gọi. Miki nhìn quanh rồi cầm chiếc sơ mi của Ryuji đang vắt gần đó phủ lên các vết máu trên bàn, tạm thời che đi. Rồi cô ra mở cửa, Fuyumi bước vào, nhìn khắp bốn phía.
“Chỉ có mình chị ạ? Em tưởng anh Ryuji đã về rồi. Sao chị lại vào đây?” “Anh Ichiro nói muốn đọc sách Ryuji viết nên chị vào đây định mượn một cuốn.”
“Thế à? Anh Ichiro đang ở đâu?”
“Đi bách bộ thì phải, anh ấy nói sẽ về vào bữa trưa.”
Miki bước vào gian chứa đồ, cô em Fuyumi có vẻ không nghi ngờ gì.
“Anh Ichiro hay kể về chị lắm, cho nên lần đầu gặp chị trước khi anh chị cưới nhau, em thấy rất thân thuộc.”
“Thế thì chị hơi ngượng đấy.”
“Nghe nói nhà chị rất giàu, bác trai là bác sĩ, thích thật!”
“Không phải thế đâu. Cha chị chỉ là một bác sĩ bình thường ở thị trấn, nhà chị chỉ tầm tầm thôi.”
“Anh Ichiro rất ưa sạch sẽ, ngày nào chị cũng phải quét dọn chắc là mệt lắm? Phòng anh Ryuji thì bẩn khiếp, hai anh em khác hẳn nhau! Cho nên đến giờ anh Ryuji vẫn ế vợ, hễ có dịp vào phòng này em đều dọn dẹp hộ anh ấy.”
Fuyumi ôm đống quần áo ở góc phòng đến trước cái tủ tường. “Chờ đã, Fuyumi.”
Miki gọi. Cô bước ra từ gian chứa đồ, giằng lấy đám quần áo trên tay Fuyumi.
“Sao thế chị? Nhét vào tủ cho thoáng mà?”
“Nhưng tủ tường không mở ra được. Chắc khóa hỏng, khóa vào rồi nhưng không thể mở ra.”
Giọng Miki hơi gay gắt. Fuyumi cau mày, rồi cô sờ vào tay nắm tủ tường. “Đúng thật, không mở được. Chắc anh Ryuji khóa lại rồi mới đi. Thật là, muốn dọn dẹp hộ cũng không xong!”
Nói xong, Fuyumi lại cầm chiếc sơ mi của Ryuji ở trên bàn lên, định ném vào góc phòng.
“Áo cởi thay rồi vứt toẹt ra đây, ông anh tôi luộmqutáh!u”ộm
Vết máu lù lù hiện ra.
“Chị sao thế, chị đang mệt à?”
Fuyumi vẫn chưa nhìn thấy vết máu trên bàn. Miki lại giật lấy cái áo trên tay Fuyumi ném vào góc phòng.
“Không. Chúng ta ra thôi!”
Miki nói. Fuyumi vẫn không nhìn thấy gì. Cả hai rời khỏi phòng. Mười phút sau Miki trở lại xóa vết máu trên bàn rồi vào gian chứa đồ, lấy một cuốn sách bước ra.
Đồng hồ điểm 12 giờ, Miki đến bên bàn ăn. Lúc này chỉ còn Ryuji không có mặt.
Nhìn thấy mẹ chồng và Fuyumi đang thì thầm gì đó, Miki hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Chị xem cái này đi! Có một bức thư kỳ lạ bỏ vào thùng thư.”
Miki đến bên bàn ăn cầm lấy lá thư từ tay Fuyumi. Đọc xong, mặt cô tái nhợt.
“Thư đánh máy trên giấy trắng, nội dung là Ogishima Ryuji đã bị người ta đánh chết trong phòng riêng.” Fuyumi khoanh tay đứng lên.
“Không biết ai đã viết thư này nhỉ? Chị có kể với ai bên ngoài rằng anh Ryuji vắng nhà không? Chẳng lẽ có kẻ giám sát nhà chúng ta, rồi nói là anh Ryuji đã bị giết, để cho nhà ta loạn lên thế này?”
Miki đặt bức thư xuống bàn, cô thấy buồn nôn. “Thật đáng sợ?”
Fuyumi đặt bàn tay trắng nhợt lên vai chị dâu. Miki run bắn, cô có cảm giác mình đang bị gí cục nước đá vào cổ họng.
“Nhìn này, thư không dán tem, tức là có người cầm đến thả vào thùng thư. Nói là anh Ryuji bị giết... Phòng anh ấy độc lập, có khả năng có kẻ lẻn vào mà chúng ta không biết. Nhưng chị ạ, em có chuyện riêng cần nói, chỉ hai chị em thôi. Lát nữa chúng ta sang phòng anh chị được không ạ?”
Một giờ sau.
Fuyumi bước vào phòng, nhìn quanh một lượt.
“Phòng anh Ichiro và anh Ryuji đều có tủ giống nhau nhỉ. Hồi bé em cứ ghen tị mãi, sao mình lại không có một cái tủ tường gỗ màu đen như hai anh.”
“Bề bộn lắm, xin lỗi nhé.”
Ở góc phòng có túi du lịch và áo quần.
“Chị đừng ngại, vẫn gọn gàng hơn phòng anh Ryuji chán.”
Fuyumi ngắm nghía các bức tranh treo trong nhà, kéo ghế ngồi xuống rồi rút bức thư lúc nãy trong túi áo ra.
“Chị xem, liệu có đúng anh Ryuji đã bị giết như trong lá thư này không?” “Nó ở trong thùng thư thật à?”
“Thế chị cho rằng em viết nó chắc?”
“Không, không...”
“Chính em thấy nó trong thùng thư. Nhưng còn có chuyện thú vị hơn cơ: tối qua có người ở ban biên tập gọi điện đến, mẹ em bèn sang gõ cửa phòng anh Ryuji thì phòng khóa cửa, không có ai ra mở, thế mà bên trong vẫn mở nhạc. Chị nghĩ sao?”
“Sao là sao? Ý em là gì?”
“Trong thư viết rằng anh Ryuji bị đánh chết trong phòng của mình. Em ngờ rằng khi mẹ em sang gõ cửa thì anh Ryuji vẫn ở trong phòng. Chắc anh ấy sẽ tắt nhạc trước khi ra khỏi nhà, nhưng em chỉ đoán thôi nhé.”
Fuyumi đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.
“Nếu thư này viết là thật, chẳng lẽ hung thủ giết anh Ryuji rồi vác xác anh ấy ra ngoài trong khi vẫn mở nhạc? Nghe nói tối qua anh Ichiro ngồi trong phòng anh Ryuji đến 8 giờ, hai người nói chuyện với nhau mấy câu, rồi anh ấy mới đi ra. Theo em biết, anh Ichiro là người cuối cùng nhìn thấy anh Ryuji trong phòng đó.”
“Chẳng lẽ em cho rằng anh Ichiro là hung thủ à?”
“Không ạ. Vấn đề là anh Ryuji có thói quen khóa cửa, hung thủ mà muốn vào sát hại anh ấy phải phá khóa.”
“Nhưng anh Ichiro lại nói sau khi anh ấy ra khỏi phòng, không biết anh Ryuji có khóa cửa hay không. Anh Ichiro ra khỏi đó lúc 8 giờ, mẹ sang gọi sau 9 giờ, trong khoảng thời gian này có khả năng là phòng không khóa; tức là ai cũng có thể ra vào dễ dàng đúng không? Sáng nay chị sang phòng anh Ryuji, chị nói là vì anh Ichiro muốn mượn tiểu thuyết để đọc. Sau đó chị và em cùng ra khỏi phòng. Mười phút sau chị nhớ ra là quên chưa lấy sách, chị lại quay vào lần thứ hai. Đúng thế không?”
Miki gật đầu. Lần thứ hai cô vào phòng để lau vết máu trên bàn.
“Sách mượn, chị để đâu? Em muốn xem xem chị chọn cuốn nào, vì sách của anh Ryuji có cuốn hay cuốn dở.”
“Ừ nhỉ, để đâu mất rồi...” “Sao? Không thấy nữa à?”
“Không phải thế. Rõ ràng chị có cầm ra một cuốn... à, hình như để trong tủ
tường.”
Miki bước đến trước tủ tường, tay cô sờ túi áo. Tủ này cũ kỹ hệt như tủ của Ryuji. Chắc Ichiro đã khóa lại rồi.
Miki lấy ra chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ tra vào ổ khóa, vặn một vòng. “Sao thế?”
Fuyumi thấy Miki mãi không mở tủ, bèn hỏi.
“Không, hình như khóa bị hỏng... Rõ ràng là vặn được một vòng mà không mở ra được.”
Fuyumi kéo tay nắm cửa, đúng là không thể mở ra. “Lẽ nào...”
Fuyumi ngưng bặt, mắt mở to. Cảnh giết người đáng sợ dường như đang hiện lên trước mắt cô.
“Em sao thế?” “Không sao.”
Fuyumi đứng dậy như muốn né Miki rồi bước thẳng ra ngoài. Tối hôm qua,
Miki vẫn chưa có thời gian để xử lý triệt để cái xác của em chồng.
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi Ryuji chết, mọi người tập trung bên bàn ăn. Fuyumi thông báo: lại có bức thư thứ hai thả vào thùng thư. Bức thư này giống bức thư hôm qua, không dán tem không có họ tên người gửi.
Trong thư là một hàng chữ đánh máy, “Ryuji bị đập chết bằng gạt tàn.”
Ăn xong, Miki trở về phòng mình, hai vợ chồng cùng đi dọc hành lang. Fuyumi đang đứng ở cửa sổ hành lang tầng hai, tay cầm ống nhòm quan sát gì đó.
“Em đang nhìn gì thế?” Miki hứng thú bước lại. Fuyumi đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho chị dâu im lặng.
“Em đang tìm người đã bỏ thư vào thùng. Chắc hắn đang ở quanh đây quan sát chúng ta.”
Fuyumi nói rất nghiêm túc trong khi chăm chú nhìn vào ống nhòm.
Bầu trời đầy mây, có vẻ sắp mưa. Bên dưới là khu rừng rậm âm u. Gió lạnh thấu xương thổi tung mái tóc dài của Miki, cô xoa tay lên chiếc mũi đang tấy đỏ vì lạnh, vẻ mặt như sắp khóc.
“Fuyumi, em tin vào hai bức thư đó à?”
“Không thể tin hoàn toàn, nhưng ít ra một hai chục phần trăm.”
“Em nghĩ xem, tại sao người viết thư lại biết Ryuji bị giết trong phòng, thậm chí biết hung khí là cái gạt tàn nhỉ?”
“Phòng anh Ryuji độc lập, cũ kỹ, xây trên đỉnh đồi lại có cửa sổ, chắc có người ban đêm đi trong rừng, vô tình nhìn vào cửa sổ sáng đèn và chứng kiến có người dùng gạt tàn thuốc lá đập chết một nam giới. Em cho rằng tình huống là như vậy. À, chị có cảm giác như ai đó... đang theo dõi mình không?”
“Theo dõi?” Miki lắc đầu. “Chắc em nhầm.”
“Fuyumi à, chịgcióáccảnmg ười viết thư chính là người ở ngay trong nhà này.”
“Người trong nhà này?”
“Phải! Giả thiết là chú Ryuji đã bị giết thật thì hung thủ chính là hắn.” Fuyumi mỉm cười.
“Em có cảm giác chị có thể tìm ra hung thủ. Nhưng tại sao hung thủ lại đưa
thư đến, tự vạch áo cho người xem lưng? Nhất là nếu hắn đang ở ngay trong nhà này như chị nói nữa?”
Miki im lặng. Cô không biết giải thích ra sao. Tất cả chỉ là giả thiết nhưng trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi.
“Chị ạ, tuy không biết người đưa thư là ai nhưng em đã nhận ra hung thủ rồi.” Fuyumi bước sát lại gần mặt Miki, mỉm cười, “Chị biết kẻ đó là ai, đúng không?”
Giờ ăn trưa.
Khi cả nhà tập trung quanh bàn ăn, có người nhắc đến những lá thư. Thư viết
đáng sợ thật! Ta nên báo cảnh sát đi.
“Báo cảnh sát? Mẹ cứ việc bé xé ra to! Còn chưa thấy các con mà...” “Nhưng có đúng là Ryuji đã bị giết không? Nếu sáng nay lại có thư mới thì
phải báo cảnh sát thôi!”
“Cha ơi, cha giữ chìa khóa sơ cua của các căn phòng, chắc cha có chìa khóa cái tủ tường trong phòng anh Ryuji chứ?”
Fuyumi hỏi, rồi cô nhếch mép, nhìn sang chị dâu Miki.
“Cha không có. Mà nhân đây tôi muốn nói với cả nhà: khi Ryuji ra ở riêng cách đây nửa năm, tôi đã đánh mất chìa khóa sơ cua các căn phòng rồi.”
Miki thầm kinh ngạc, cô hỏi:
“Cả chìa khóa sơ cua phòng chú Ryuji ạ?” “Ừ, chẳng may cha sơ ý nên mất hết.”
“Cha không có chìa sơ cua, sao hôm qua cha biết Ryuji không có trong phòng?”
“Vì sáng hôm qua cửa phòng nó đang mở nên cha mới vào xem sao.” Miki tiếp tục lặng lẽ ăn cơm, ăn xong cô bảo Fuyumi:
“Fuyumi, chị muốn nói chuyện với em. Ở phòng của Ryuji, lúc 2 giờ, chỉ hai chúng ta thôi. Được chứ?”
Fuyumi gật đầu, vẻ thách thức.
“Vừa khéo em có việc quan trọng muốn nói với chị.”
1 giờ 58 phút.
Còn hai phút nữa thì đến giờ hẹn, Miki đã sang phòng Ryui, căn phòng độc lập tách rời nhà chính. Cũng như tối hôm nọ, cô ngồi trên xô pha, nhìn chằm chằm vào cái tủ tường. Tháng Mười một, nhiệt độ xuống rất thấp, phòng này lại không bật khí sưởi nên cô thở ra toàn hơi trắng.
Đúng 2 giờ thì Fuyumi đến, sau cô còn có hai người đàn ông mặc đồng phục màu rêu.
“Hai người này là ai?”
“Khóa dưới của em, đang làm thêm ở công ty chuyển nhà. Nhà mình có một
đống rác to cần chuyển đi nên em mới nhờ mấy cậu ấy giúp.” “Đống rác to?”
Fuyumi gật đầu. Một trong hai thanh niên bước đến trước cái tủ tường, bắt
đầu đánh giá kích cỡ và hỏi Fuyumi điều gì đó.
“Đúng là cái tủ này đấy. Phiền các cậu chuyển nó lên xe tải hộ tôi.” “Em định làm gì?”
Fuyumi cười đắc thắng.
“Hai cậu ấy sẽ khiêng tủ lên cái xe tải em mượn sẵn, đang đậu dưới kia rồi.”
Hai người thanh niên bèn nâng hai đầu cái tủ lên. Một cậu cằn nhằn trong miệng.
“Cái tủ này nặng thế cơ à? Hay bên trong có người? Các cậu cẩn thận nhé,
đừng làm đổ hoặc dựng ngược!”
Tủ đã được khiêng ra ngoài phòng. Hai người phụ nữ theo ra.
“Chị định nói với tôi về chuyện này chứ gì? Chị chính là hung thủ giết người. Chị hiểu ý tôi chứ hả?”
“Cô hiểu lầm rồi.”
“Không có hiểu lầm gì hết, chị nên thành thật khai ra đi!”
Phòng của Ryuji độc lập với nhà chính, ra khỏi phòng là đến sân luôn. Một chiếc xe tải hạng nhẹ đang đỗ ngoài đó.
“Khiêng lên xe rồi đưa đi đâu?”
“Đưa đến sở cảnh sát. Chị đang cảm thấy thế nào?” Cái tủ bị khiêng lệch một bên.
“Hai anh cẩn thận cho!” Miki lập tức kêu lên.
“Chị à, hôm qua lúc ở phòng anh Ichiro, chị định mở tủ nhưng không mở được, có biết tại sao không?”
“Cô cho là tại sao?”
“Lúc đó chị nói là khóa hỏng nên không mở được?”
“Sáng nay tôi kiểm tra lại, đúng là khóa hỏng. Con vít ở chốt khóa long ra.” Miki thanh minh, nhưng Fuyumi phì cười.
“Lúc đó khóa không hỏng. Sáng nay mới hỏng. Đó là... vì chị nhận ra mình
đã sai lầm nên mới phá cho khóa hỏng thật để phù hợp với cái cớ hôm qua.” “Tôi sai lầm?”
“Chắc chị không nhận ra: cái chìa khóa lúc đó chị tra vào, không phải chìa khóa tủ của anh Ichiro, mà là chìa khóa tủ của anh Ryuji? Hai cái tủ trông giống nhau, chìa khóa màu vàng cũ rích nhưng thật ra mỗi chìa chỉ khớp với một tủ mà thôi. Hồi nhỏ hai anh ấy đã cho tôi xem hai chiếc chìa khóa tủ tường nên tôi thừa biết.”
Fuyumi và Miki đứng trước cái tủ cũ kỹ “rất đáng ngờ” đang được bốc lên xe tải.
“Lúc đó chị đã lấy chìa của anh Ryuji để mở tủ của anh Ichiro mà không biết. Khi thấy chị không mở được, tôi liền ngờ ngợ, tại sao chị lại có chìa của anh Ryuji trong tay? Nội dung của các bức thư đã khiến tôi liên tưởng đến một cảnh tượng rất kinh hoàng.”
Hai cậu thanh niên đã dùng dây thừng buộc cái tủ cố định trên thùng xe tải. “Chị đã nhét thứ gì đó vào tủ tường của anh Ryuji, rồi khóa lại để không cho
ai biết. Sau đó chị vơ tất cả các chìa khóa của anh ấy bỏ vào túi mình.” Fuyumi ngoảnh nhìn hai thanh niên.
“Cảm ơn hai cậu. Việc còn lại, tôi tự làm được.”
Hai người cúi đầu chào Fuyumi rồi lặng lẽ ra về. Bây giờ chỉ còn Fuyumi và Miki đứng trước tủ tường.
“Giờ chỉ còn lại tôi và chị.”
Fuyumi khoanh tay nói. Miki thì lắc đầu phản đối. “Không phải, cả thảy có ba người!”
Fuyumi thoáng kinh ngạc, nhưng cô lập tức mỉm cười đắc thắng.
“Quả nhiên là thế: chị đã giết anh Ryuji rồi nhét tạm xác anh ấy vào tủ khi chưa kịp xử lý!”
“Không phải thế! Cô hiểu lầm rồi! Đúng là tối hôm kia tôi có vào phòng chú Ryuji nhưng tôi không giết chú ấy.”
“Chị nói thế đời nào tôi tin!”
“Chao ôi, tôi phát điên mất! Tối hôm đó tên hung thủ đã chạy mất, tôi nghĩ mình sẽ là người bị nghi ngờ trước tiên nên đành giấu xác Ryuji vào tủ tường.”
Miki nói lớn.
“Tối hôm đó Ryuji gọi tôi vào phòng chú ấy để hỏi vài chuyện cũ của tôi. Lúc đó trong phòng mở nhạc rất to. Rồi tôi vào gian chứa đồ chừng ba phút vì Ryuji nói trong đó có để tranh của anh Ichiro, lúc trở ra phòng ngoài thì nhìn thấy Ryuji đã chết rồi.”
“Bị đập bằng cái gạt tàn, giống như bức thư kia nói?”
“Đúng! Tôi nhìn thấy cái gạt tàn dính máu, lỡ cầm nó lên xem nên nó sẽ có dấu vân tay của tôi. Sau đó tôi đánh rơi cái gạt tàn xuống sàn, gây ra tiếng động rất lớn.”
“Chị nói, lúc anh Ryuji bị người ta giết thì chị ở trong gian chứa đồ?”
“Bấy giờ chú ấy mở nhạc rất to nên tôi không nghe thấy tiếng động gì khác.
Tôi đang bí thì mẹ gõ cửa nhưng lúc ấy cửa khóa, mẹ không vào được.”
“Mẹ không vào được? Cứ cho là tôi tin lời chị đi, vậy thì hung thủ đã giết anh Ryuji phải có chìa khóa phòng anh ấy! Khi chị vào gian chứa đồ thì hắn rón rén mở cửa phòng bước vào, sau đó cầm cái gạt tàn đập chết anh ấy rồi lại chuồn ra, khóa cửa lại. Nếu có chìa khóa thì hắn hoàn toàn có thể làm được điều này.”
“Nhưng chìa khóa phòng lại nằm trong túi chú Ryuji cho nên lúc đầu tôi cho rằng hung thủ là người có chìa khóa sơ cua. Bấy giờ trong phòng chỉ còn có tôi
và chú Ryuji, tôi rất căm hận tên hung thủ đó. Nhưng tôi không muốn đến sở cảnh sát.”
Miki bưng miệng, Fuyumi nghiêng đầu nhìn cô.
“Tại sao? Chị chỉ cần khai rõ sự thật với cảnh sát là ổn mà!” Miki hai tay ôm mặt.
“Chắc chắn là báo ứng rồi? Tôi biết nói gì với họ đây? Tôi chỉ có thể đau khổ không bao giờ nguôi. Chắc chắn là ông trời trừng phạt tôi rồi, chính ngài đã giết Ryuji và gửi xuống những lá thư để dằn vặt tôi.”
“Chị, không sao chứ?”
“Xin lỗi, tôi không sao. Rồi tôi sẽ giải thích với cô sau.”
Miki vừa khóc vừa nói, hai mắt cô đỏ hoe. Nhưng cô vẫn cứng rắn nhìn Fuyumi.
“Tôi nói tiếp ý vừa nãy. Khi nghe chuyện có chìa khóa sơ cua, tôi liền nghi ngờ cha.”
“Chị nghi ngờ cha? Kể cũng phải. Tôi đã kể với chị rằng cha có chìa khóa sơ cua. Chẳng lẽ ông bịa ra chuyện mất chìa khóa để mình không bị nghi ngờ? Nhưng dù sao đi nữa, chị vẫn cho rằng có người giữ chìa khóa sơ cua trong tay, đúng không?”
“Nhưng nghĩ kỹ thì thấy không phải. Sáng hôm qua Ryuji không đến ăn cơm, rồi cha sang gọi chú ấy. Nhưng tối hôm kia, khi ra khỏi phòng Ryuji thì tôi đã dùng chìa khóa trong túi Ryuji khóa cửa lại rồi. Nếu cha không có chìa sơ cua thì không thể vào đó. Cha thì nói rằng đã đánh mất chìa khóa sơ cua và sáng hôm qua phòng Ryuji không khóa, nhưng rõ ràng tôi đã khóa rồi, tại sao khi cha sang, cửa lại đang mở?”
“Kể cả nếu cha có chìa khóa, không không, kể cả là cha đi chăng nữa... tại sao nửa đêm lại phải mò vào phòng anh Ryuji? Có phải để thủ tiêu các chứng cứ không? Sau đó thì quên khóa cửa?”
“Đáp án đơn giản hơn: chẳng ai có chìa khóa sơ cua cả. Cái chìa sơ cua duy nhất đã bị cha làm mất.”
“Hả?”
“Khi Ryuji gọi tôi vào phòng thì tên hung thủ đã nấp sẵn trong phòng rồi. Hắn rình đúng lúc tôi đi vào gian chứa đồ thì giết Ryuji. Xong xuôi hắn vẫn nấp ở chỗ nào đó không ra khỏi phòng. Đơn giản thế thôi.”
“Chị nói là hung thủ vẫn ở trong phòng cho đến khi chị rời đi?”
“Đúng thế! Lúc ra khỏi phòng tôi đã khóa cửa rồi hung thủ có thể mở cửa từ phía trong nhưng không thể khóa lại, vì thế mà từ lúc ấy cửa phòng vẫn mở tự do.”
“Nhưng, hung thủ có thể nấp ở đâu trong phòng anh Ryuji?”
Miki im lặng đưa mắt về phía tủ tường. Thoạt đầu Fuyumi ngớ ra, nhưng rồi cô hiểu ý chị dâu.
“Thì ra là thế.”
“Chỉ có thể nấp trong tủ. Hắn ở trong, chờ lúc tôi bước vào gian chứa đồ thì lẻn ra cầm cái gạt tàn trên giá đập chết Ryuji, xong lại chạy vào nấp trong tủ. Sự việc là thế.”
“Tôi cứ ngỡ trong đó đang có xác anh Ryuji.”
“Tôi vốn định đưa xác chú Ryuji vào tủ. Tôi tra chìa khóa vào ổ vặn nhưng không được, hình như nó bị kẹt. Thoạt đầu tôi nghĩ là khóa hỏng, chú Ryuji đã nói đôi khi khóa bị trục trặc. Nhưng lúc vặn được rồi vẫn không mở được cửa tủ. Tôi đành nhìn khắp phòng và nhận ra cái túi du lịch của mình có thể chứa xác Ryuji, vì người chú ấy rất còi.”
“Chị nhét hung khí vào trong đó?”
“Ừ! Vì trên gạt tàn có vân tay của tôi. Nhưng cái túi nhét đầy quần áo, tôi
đành lôi ra vứt lại trong phòng để lấy túi chứa xác.” “Đống quần áo đó là của chị? Quần áo nữ?”
“Phải! Nếu bị phát hiện thì tôi sẽ bị nghi ngờ. Lúc đó tôi thấy ở góc phòng có sẵn một đống quần áo nên mới trộn lẫn quần áo của mình vào đó. Tôi định chờ mọi người ngủ say sẽ vào lấy ra, nhưng đêm hôm đó không được.”
“Cho nên sáng hôm sau chị vẫn mặc áo mỏng vì không có quần áo mặc thêm? Sau bữa ăn chị sang phòng anh Ryuji không phải để mượn sách mà là để lấy quần áo ra, lúc tôi cầm quần áo bề bộn định nhét vào tủ thì chị vội giật lại. Tôi đã thấy động tác của chị hơi kỳ quái, thì ra chị cuống lên vì tôi đang cầm quần áo của chị?”
“Trong số quần áo cô đang cầm có áo lót của tôi, cái dây áo thõng xuống
đung đưa.”
“Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”
“Tôi không biết. Hôm ấy kể từ lúc anh Ichiro ra khỏi phòng cho đến lúc tôi vào, thì phòng vẫn không khóa, bởi vậy ai cũng có thể lẻn vào được.”
“Khoan đã, chị! Hôm qua, lúc tôi nói chuyện với chị ở phòng anh Ichiro, chị không tra nhầm chìa khóa à?”
Miki gật đầu.
“Cho nên tôi mới nghĩ là khóa tủ của anh Ichiro hỏng, nhưng thực ra nó không hỏng. Bấy giờ tên hung thủ ở đó, hắn đã nấp trong tủ nghe chúng ta nói chuyện và ghìm cánh tủ lại. Tôi không nhầm chìa khóa, tôi đã tra chìa vào ổ và xoay một cái định mở khóa, nhưng lại biến thành khóa vào. Tên hung thủ bị nhốt bên trong, phải phá hỏng khóa để thoát thân. Cô xem, tủ có hai cánh, ở giữa có khe, hắn có thể nhòm qua khe thấy chúng ta.”
Hình như Fuyumi đã hiểu ra.
“Thì ra là thế. Hắn không biết chị đã phát hiện ra. Sáng nay chị tuyên bố rằng muốn nói chuyện với tôi, cố tình nêu cả thời gian và địa điểm để dụ hắn.”
“Chỉ có cách ấy, mới khiến hung thủ trốn vào tủ của chú Ryuji để dỏng tai nghe lỏm chúng ta.”
Tay Miki vỗ vào cái tủ tường.
“Bây giờ trong tủ này không phải xác của Ryuji mà là tên hung thủ. Hắn muốn nghe lỏm tôi và cô nên đang ở ngay trong này.”
Fuyumi đập mạnh lên mặt tủ.
“Hắn ở trong này thật không? Nếu đang ở trong tủ thì hãy trả lời bằng cách
đập vào tủ một tiếng.”
Fuyumi khoanh tay trước ngực, ngẩng lên nhìn cái tủ trên thùng xe tải. Vài giây im phăng phắc trôi qua.
Một tiếng “thình” bỗng vang ra. Hai người nhìn nhau.
“Tiếng động phát ra từ cái tủ, tức là bên trong có người, hắn đã trả lời.” Fuyumi kinh ngạc thấy rõ.
“Ngươi đã giết anh Ryuji phải không? Nếu đúng thì gõ vào tủ hai tiếng. Nếu không thì gõ một tiếng.” Fuyumi nói với người trong tủ.
Hai tiếng gõ. Câu trả lời là khẳng định.
Fuyumi hỏi tiếp, “Ngươi là người đưa thư đến phải không?” Lại khẳng định.
“Ngươi viết thư, nhằm để mọi người phát hiện ra xác chết, và coi ta là hung thủ chứ gì?” Miki hỏi.
Lần này thì phủ định.
“Ngươi đã lên kế hoạch để giết người phải không?” Fuyumi hỏi.
Phủ định.
“Ngươi nhằm vào chuyện ngày trước của ta ư?” Miki đau khổ hỏi. Khẳng định.
“Ryuji đã cho ngươi biết à?” Miki hỏi. Khẳng định.
“Ryuji biết bí mật về ta, ngươi đã giết cậu ấy, sau đó sẽ trừng phạt ta phải không?” Miki tiếp tục hỏi.
Khẳng định.
“Chúng ta mở ra xem sao!” Fuyumi nói rồi, lập tức mở cửa tủ.
Tôi lù lù đứng đó, đang đầm đìa mồ hôi nheo mắt nhìn ra ngoài qua khe tủ.
Cô em gái và cô vợ tôi, mặt bỗng trắng bệch như người đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.