Kẻ Cắp Lịch Sử

Chương 3: Nuôi cáo trong nhà



Trong lòng của Vi Hy thầm cảm thán, thời thế loạn lạc, mạng người trở nên rẻ rúng đến tận cùng như này, do đó chùa miếu trang nghiêm cũng vô cùng vắng vẻ, khói hương thưa thớt. Thế mà bà Cả vẫn giữ được lòng thành, tôn kính Phật pháp, đúng là hiếm có khó tìm.

Sẵn tiện nói về tín ngưỡng thì thế giới này cũng có rất nhiều tôn giáo khác nhau. Nhưng khác với thế kỷ hai mươi mốt ở chỗ, dẫu cho ở thế kỷ hai mươi mốt có rất nhiều tôn giáo thì đa số các tôn giáo đó đều hướng con người tới cái thiện, chỉ có một số ít là tà giáo, mê hoặc tâm trí con người bỏ vợ bỏ chồng, gây ảnh hưởng xấu tới đời sống của mọi người và dĩ nhiên những tôn giáo ấy đều không được Chính phủ công nhận.

Còn tại thế giới này, dầu có rất nhiều tôn giáo nhưng chỉ có mỗi Phật giáo là hướng con người ta tới điều thiện, còn tất thảy những tôn giáo khác đều là tà giáo, khiến cho đời sống của những người yếu thế càng khổ sở hơn.

Vì ở nơi này không có người đứng đầu hay cai trị, do đó những tà giáo này không hề bị kiểm soát. Trái lại, trong thời thế hỗn loạn, mạng người như cỏ rác này thì những tà giáo ấy đã lấn lướt Phật giáo, phát triển mạnh mẽ, khiến cho người dân kêu trời trách đất không nguôi, thế nhưng đều vô dụng.

Từ đó mà xảy ra một tình trạng thế này, có nhiều người gia nhập vào những tà giáo ấy không phải do tín ngưỡng, mà là họ chỉ muốn bảo toàn tính mạng của mình mà thôi. Mà ngay cả việc gia nhập tà đạo cũng không hề dễ dàng, mọi người cũng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, những người không có thực lực sẽ không được thu nhận.

Vì vậy, có thể nói, ở thế giới này chính là thời kỳ mạt pháp của Phật giáo.

Có giáo lý, không hành trì, không quả chứng thì gọi là mạt pháp. Thời mạt pháp chẳng phải là không có người hành trì. Song, kẻ hành trì đúng theo giáo lý rất ít, hầu như không có, nên mới gọi là không hành trì.

Như bà Cả chẳng hạn, có chăng bà chỉ có lòng tin, sau đó cúng bái vái lạy để cầu này cầu kia, chớ còn nói về hiểu biết giáo lý của Phật pháp thì khó còn hơn lên trời, huống hồ là hành trì theo giáo lý, mà nếu như vậy thì lấy đâu ra việc chứng quả?

Vi Hy âm thầm thở dài, nàng cũng không phải là người đạo Phật, nhưng nàng từng thủ vai một nhân vật là Phật tử, do đó khi ấy đã từng tìm hiểu rất nhiều để phục vụ cho vai diễn, thành thử ra nàng mới bị ấn tượng bởi các triết lý của nhà Phật.

Bởi Phật không phải là bậc tối cao để mọi người ngó lên, sợ bị trách phạt hay vui mừng khi được khen thưởng. Mà bất cứ ai, bất cứ người nào có thể ngộ ra sự vô thường, chịu khó tu tập thì cũng có thể trở thành Phật, ra khỏi luân hồi khổ ải triền miên.

Nhưng dẫu cho không phải là Phật tử thì Vi Hy cũng cảm thấy buồn lòng thay cho tình cảnh này. Bởi tín ngưỡng là một thứ có sức mạnh vượt trội, giúp cho con người nuôi dưỡng lòng từ, giữ tâm từ bi và có động lực để vượt qua mọi nghịch cảnh.

Còn thế giới này thì…

Vi Hy lặng lẽ thở dài, bóc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, ngẫm nghĩ nên nói thế nào để trấn an tía má.

"Dạ thưa tía má, con biết là xưa nay tính tình con không tốt, vừa xốc nổi lại vừa đỏng đa đỏng đảnh làm tía má lo lung lắm, phận làm con như con thiệt đúng là bất hiếu quá. May thay, sau cơn thập tử nhất sinh lần này thì bỗng dưng, đầu óc của con thông suốt được nhiều chuyện, tính tình cũng có phần thay đổi, xem như là trưởng thành hơn ngày xưa nhiều. Thành thử ra, từ rày về sau tía má không cần phải bận tâm về con nữa đâu, ngược lại là con phải phụng dưỡng tía má thật tốt đa."

Ông Đình và bà Cả nhìn nhau, nở nụ cười sung sướng. Cuối cùng thì con gái của bọn họ cũng đã trưởng thành rồi.

"Ha ha, phải như vậy mới là trưởng nữ của ông Đình chớ. Hy à, con suy nghĩ được như vậy, tía mừng lung lắm."

Bà Cả tươi cười rạng rỡ, vành mắt phiếm đỏ: "Thiệt vậy, nghe con nói mà trong lòng má mừng rơn. Bây giờ tía má còn hơi còn sức thì còn lo lắng cho con được, tới chừng tía má trăm tuổi già, nào còn sức để bảo vệ con nữa đa. Coi ra trong họa có phúc đó ông nó à!"

Ông Đình gật gù, vỗ nhè nhẹ lên tay của bà, nửa để an ủi nửa để chia sẻ niềm vui chung của hai vợ chồng.

"Cũng tại con bất hiếu quá, không biết suy nghĩ nên mới làm tía má lo lắng dữ vậy."

Ông Đình xoa xoa đầu Vi Hy, cất giọng ôn tồn rằng: "Thôi, con nghĩ được như vậy là tốt rồi, còn chuyện quá khứ thì đừng nghĩ tới làm chi nữa. Dầu gì thì bây giờ tía cũng còn khỏe mạnh lắm, chẳng lẽ không làm chỗ dựa cho con được hay sao?"

Vi Hy cười ngỏn ngoẻn, một nhà ba người nhìn nhau khó nén niềm hạnh phúc, trông vô cùng viên mãn.

Bấy giờ, người hầu đi vào nói với ông Đình là cô Tư đang đứng trước cửa viện chờ, nàng ta có chuẩn bị canh hạt sen, đem tới cho ông Đình tẩm bổ.

Ông Đình chau mày, một nhà ba người bọn họ đang vui vẻ như vầy, ông không muốn gặp con của vợ bé, mắc công lại phá hỏng bầu không khí này. Từ khi Vi Hy bị thương nặng cho tới nay, ông và vợ chưa có ngày nào vui vẻ.

"Nói với cô Tư là ông dùng bữa xong rồi, kêu nó mang canh hạt sen về cho má nhỏ của nó đi. Tấm lòng hiếu thảo của nó thì ông tỏ rồi."

Nghe người hầu chạy ra báo lại, cô Tư Phỉ Xuyên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi. Tiếng cười đùa vọng ra bên ngoài lớn như vậy, họ còn gắp cái này cái kia cho nhau ăn, chẳng lẽ nàng ta bị điếc mà không nghe thấy ư? Thế mà tía lại nói năng xí xớn như vậy, làm sao nàng ta có thể chấp nhận được chớ.

Từ nhỏ tới lớn, lúc nào tía cũng thiên vị Vi Hy. Dầu Vi Hy ngang ngược, càn quấy tới cỡ nào cũng chưa từng bị trách phạt, ngay cả mắng mỏ, tía cũng chưa làm. Còn mấy đứa khác trong nhà, chỉ cần nói sai một câu thì đòn roi đã chờ sẵn rồi, còn không thì quỳ từ đường, còn không thì đóng cửa sám hối… chung quy sẽ bao giờ được tía khoan dung.

Nàng ta chưa bao giờ cam tâm trước tình cảnh này, tại sao nó lại được tía thiên vị đến vậy chớ? Nó vừa kiêu căng, đanh đá lại còn ngu si, lúc nào cũng gây ra rắc rối, nếu so ra thì nó chính là người con tệ nhất trong năm người con của tía, vậy mà tía lại cưng chiều nó nhất. Chẳng lẽ chỉ vì cái danh trưởng nữ ư? Vì nó là con của vợ cả sao?

Nàng ta không phục!



Sau khi dùng bữa xong, bà Cả trở về Liễu Chương viện để nghỉ ngơi, do thời gian gần đây bà luôn ở trong trạng thái lo lắng vì Vi Hy, nên trông bà khá là gầy gò, xanh xao.

Ông Đình híp mắt nhìn người hầu đi tới đi lui dọn dẹp bàn ăn, bất chợt thấy con gái vẫn lẳng lặng ngồi yên một chỗ, ông nhướng nhướng mày hỏi con rằng: "Sao đó? Con có chuyện chi muốn nói với tía phải hôn?"

Vi Hy cười giòn vài tiếng, không lên tiếng phủ nhận. Ông Đình vẫy vẫy tay với nàng, hai tía con ngồi dậy, đi vào thư phòng.

Thấy Vi Hy thích ăn bánh ngọt, ông Đình kêu người hầu bưng lên cho nàng một dĩa bánh khác.

Vi Hy thủng thẳng ăn vài cái bánh, sau đó mới ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng ông Đình mà nói rằng: "Chắc tía cũng biết chuyện thiên tai đúng hôn?"

"Tía có biết, chuyện rầm rộ quá mà."

"Vậy chớ tía thấy nước Phiên của mình thì sao?"

Câu hỏi của Vi Hy làm cho ông Đình hơi ngớ người, chuyện này ông cũng chưa nghĩ tới. Căn bản là từ xưa đến nay, mọi người đều quan niệm thiên tai do trời, nếu họa giáng xuống thì phải chịu chớ chẳng ai nghĩ ngợi xa xôi làm gì.

"Cái đó… không phải là do thiên nhiên sao? Nếu trời giáng họa xuống thì dân chúng phải gánh chịu thôi, mà khi không con hỏi vậy là có ý chi đó?"

Vi Hy lắc đầu: "Dạ thưa tía, thì đúng là do thiên nhiên. Nhưng nếu mình đoán trước được thiên tai, có phương pháp phòng ngừa thì sẽ giảm thiểu được rất nhiều thiệt hại đó đa."

Ông Đình chau mày: "Ờ thì… tía thấy chuyện này cũng chưa chắc, có khi chỉ có ba nước kia gặp họa."

Vi Hy âm thầm thở dài một hơi: "Sao tía lại nghĩ như vậy?"

Ông Đình cười ngỏn ngoẻn, thái độ rất chi là bình thản: "Chớ con quên rồi sao? Hồi năm trước, lúc bốn nước xảy ra dị tượng, ba nước kia đốn cây rừng làm củi, rồi ăn thịt con nít, thiên nhiên bị tàn phá lung quá, mà họ còn bất nhân tới nỗi không bỏ qua cho lũ nhỏ, vì vậy bây giờ thiên nhiên giáng tội xuống cũng đúng thôi."

"Sao cơ?" Vi Hy chau mày, cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra cái chuyện động trời mà ông Đình nhắc tới.

Ông Đình thấy Vi Hy có thái độ kỳ lạ thì lo lắng nhìn nàng: "Sao vậy con? Con không nhớ được chuyện này hả?"

Vi Hy lắc lắc đầu, thần sắc vô cùng hoang mang, bởi nàng chợt nhận ra mình không có tiếp thu tất thảy ký ức của chủ cơ thể, tình hình này khiến cho nàng cảm thấy không yên tâm.

"Thôi con, con đừng sợ, có tía má đây. Con vừa mới trải qua cơn thập tử nhất sinh, ban đầu cứ ngỡ là không qua khỏi rồi, may thay cuối cùng xuất hiện kỳ tích, quên chút chuyện này kia cũng không sao cả."

Vi Hy duỗi tay xoa xoa thái dương, nếu không vậy thì nàng còn có thể làm gì được chứ?

"Nếu theo lời tía nói thì bá tánh nước Phiên mình khác với ba nước kia ạ?"

Ông Đình xoa xoa đầu nàng: "Không sai, nước Phiên mình không có hành động như vậy. Dẫu cho có đói khát đến cùng tận thì mọi người cũng không sát hại trẻ nhỏ. Năm ngoái, lúc tuyết bắt đầu rơi thì tía đã có dự cảm không lành, do đó tía và vài người bạn đã bàn bạc với nhau, rồi phát cảnh báo với mọi người, nhờ vậy mà nước Phiên của mình không đến mức đói khát như ba nước kia."

Ông Đình thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hướng về nơi xa xăm, gương mặt thấm đượm sự hồi tưởng: "Nạn đói nhanh đến nhanh đi, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thời gian thì cũng đủ để dày vò bá tánh rồi. Trời thì rét đậm, đồ ăn nước uống lại không có, khổ không kể xiết."

Vi Hy chau mày thật sâu, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi rằng: "Tía ơi, tía có tin con không?"

"Có chớ, tía không tin con thì tin ai."

"Nếu tía tin con thì tía hãy cho người sắp xếp lại biệt phủ đi ạ, sau đó dùng gỗ bọc lên mái ngói, không những ở biệt phủ mà những chỗ có sản nghiệp của tộc họ Khê đều phải sắp xếp lại và bọc gỗ lên mái nhà hết."

Vẻ mặt của Vi Hy vô cùng nghiêm túc, nàng không dùng giọng điệu mềm dẻo nhằm thương lượng, mà dùng giọng nói cứng rắn thể hiện sự kiên quyết của mình.

"Con…" ông Đình khá bất ngờ trước sự quả quyết của Vi Hy, ông không hiểu tại sao nàng lại nghiêm túc và chắc mẩm đến thế.

Qua một hồi ngẫm nghĩ, ông Đình cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện khó khăn gì cho cam. Nếu con gái ông đã cương quyết, cho rằng đây là chuyện quan trọng cần phải hoàn thành thì ông cứ làm cho nàng vui lòng, dù sao cũng không tốn hao bao nhiêu tiền.

Hơn nữa, từ trước đến nay con gái ông chỉ biết ăn uốn vui chơi, nào biết lo lắng, để tâm tới chuyện gì đâu chứ. Bây giờ, nàng quan tâm tới lợi ít của tộc họ Khê, biết lo lắng và san sẻ công việc với ông, nếu ông không cân nhắc, có chăng nàng sẽ cảm thấy ông không trọng dụng nàng, rủi như nàng nản chí thoái lui, trở về dáng vẻ như trước đây thì…

Đó là còn chưa nói, nếu như thiên tai thật sự xảy ra ở nước Phiên thì tộc họ Khê của bọn họ sẽ giảm thiểu được rất nhiều tổn thất.

"Được, tía tin con. Chiều nay, tía sẽ an bài kẻ dưới sắp xếp lại tất thảy sản nghiệp của nhà ta, sau đó cho bọc gỗ hết. Con cứ yên tâm!"

Vi Hy cười chúm chím, gật gật đầu với ông. Dĩ nhiên là nàng nhận ra ông ấy không tin vào những gì nàng nói, thế nhưng nàng cũng không hy vọng ông ấy tin, chỉ cần ông ấy không bác bỏ là được, nếu không hậu quả sẽ rất nặng nề.

Còn về nguyên nhân tại sao nàng dám chắc chắn sẽ có thiên tai đến vậy, thực ra thì nàng chỉ dựa vào linh cảm của mình mà thôi.

Nghe qua thì có vẻ khá vớ vẩn. Nhưng đó là sự thật và từ xưa đến nay, linh cảm của nàng chưa bao giờ sai. Về trận thiên tai này, linh cảm mách bảo nàng vô cùng mãnh liệt, vì vậy nàng tin chắc rằng thiên tai sẽ không bỏ qua nước Phiên.

"Dạ tía. Mà con còn chuyện này muốn nói với tía ạ… con muốn học võ công và trận pháp, tía đừng lo nha, lần này con đã quyết nên sẽ kiên trì, không có bỏ dở nửa chừng như hồi trước nữa đâu. Tía tìm thầy cho con có được không?"

Ông Đình thở dài cảm thán: "Bé Hy nhà ta lớn thật rồi, biết suy nghĩ hơn trước nhiều lắm. Nếu con đã nói vậy thì dù bất cứ giá nào, tía cũng tìm thầy cho con bằng được đa."

"Dạ tía, con sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ rồi bảo vệ cho tía má, không làm tía má phải phiền lòng."

Ông Đình bật cười khoái trí: "Có chí khí lắm đa, giống hệt tía hồi con trẻ. Tía má sẽ ủng hộ con luôn luôn."

"Vậy thôi, tía nghỉ ngơi đi, con không làm phiền tía nữa. Mà tía nhớ đưa người qua cho con đó nghen, thưa tía con đi."

Ông Đình xoa đầu nàng: "Được rồi. Con về đi, mà làm gì làm cũng nhớ nghỉ ngơi, con chưa khỏe hẳn đâu."



Xế chiều.

Tiểu viện của Vi Hy tên là viện Thủy Tiên, bốn bề gần như được bao quanh bởi hoa thủy tiên, trông rất là nên thơ, hữu tình. Dĩ nhiên, đây chính là loại hoa mà chủ của cơ thể này yêu thích nhất.

Chiều tà buông xuống vô số gam màu thấm đượm vẻ tịch liêu, màu mây nhàn nhạt trên bầu trời cao như những dải lụa bị gió thổi bay tới bay lui, mùi hoa thủy tiên dịu nhẹ vô cùng khoan khoái, có chăng muốn thổi vào lòng người một nỗi vấn vương không tên nào đó.

Có chăng, Tiểu Ngọc lại không hề cảm nhận được sự lãng mạn đó, bởi nửa tháng qua nàng ta luôn bị phạt quỳ. Nàng ta quỳ tới khi ngất xỉu thì bị vứt vào phòng củi, tỉnh dậy rồi lại bị kéo ra bên ngoài quỳ tiếp, một vòng tuần hoàn đầy đau khổ cứ tiếp diễn không ngừng khiến nàng ta sống không bằng chết.

Kể cả như vậy thì nàng ta cũng không dám tự giải thoát của mình, vì nàng ta chính là một người tham sống sợ chết.

Sau khi Vi Hy trở về từ viện Quyền Long thì căn dặn người hầu đem ghế quý phi có lót vải lông ra sân, đặt dưới gốc cổ thụ, còn có bánh ngọt và trà nóng. Thoạt nhìn vô cùng thư thái.

Trái ngược với sự nhàn nhã của Vi Hy thì Tiểu Ngọc lại vô cùng chật vật, nàng ta đang quỳ ở giữa sân, toàn thân nhếch nhác, thảm hại đến khó tả, mặt mũi bơ phờ, vành vọt vì nửa tháng qua chỉ uống nước cầm hơi.

Mấy người hầu trong viện Thủy Tiên đi qua đi lại làm việc, nhìn thấy hình ảnh đối lập như thế cũng không dám nhìn thẳng, ai nấy đều cảm thấy chua xót, tội nghiệp cho Tiểu Ngọc.

Vi Hy không nói nửa lời, bình tĩnh quan sát những ánh mắt thương xót của chúng hầu dành cho Tiểu Ngọc. Đợi đến khi nàng ăn gần hết một dĩa bánh ngọt thì thuộc hạ của ông Đình đưa người tới.

Lúc nãy, ông Đình nói đã bắt được hung thủ mưu sát nàng. Vi Hy nói nàng sẽ tự xử lý, vì vậy ông bèn lệnh cho thuộc hạ đưa người qua viện Thủy Tiên.

Vi Hy híp mắt, khẽ chau mày nhìn người đàn ông mặt mũi bặm trợn đang quỳ trước mặt mình. Nàng ngẫm nghĩ một hồi, thế nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra người đàn ông này là ai, có thù hận gì với chủ của cơ thể này.

Nàng hơi nhoài người về phía trước, hỏi rằng: "Tên kia, mày là ai? Tại sao lại mưu sát cô, hử?"

Trụ Si cười to, thần sắc vô cùng hung hăng quát to: "Mụ nội mày chứ con ranh này, mày còn dám hỏi tao là ai à? Mày ỷ thế hiếp người, ngang ngược càn quấy, ngang nhiên cướp người đàn ông của em tao, tại mày mà em tao uất ức quá độ, phải nhảy sông tự tử. Mày đã gây ra tội nghiệp lớn như vậy mà còn dám quên ư? Dầu trời phú cho mày một cái túi da mỹ mạo, đẹp đẽ nhường này thì cũng không thể che lấp đi sự tàn ác, vô nhân tính của mày đâu!"

Vi Hy chau mày, cướp đàn ông ư? Nàng cố lục lọi ký ức của cơ thể này một lần nữa, cuối cùng nhớ được mang máng.

Chuyện là vào một ngày đẹp trời, chủ của cơ thể này ăn diện đẹp đẽ, mặc lên người một bộ váy mới rồi đi dạo phố. Trong dòng người đông đúc, nàng ta vô tình đụng vào một cô gái khác, mà cô gái đó có vẻ bề ngoài rất đỗi yểu điệu, tư thái lại uyển chuyển, thoạt nhìn như không xương, luôn tựa vào người đàn ông đi bên cạnh.

Từ xưa tới nay, nàng ta nhìn thấy đám con của mấy người vợ nhỏ đều có dáng vẻ như vậy. Do đó, nàng ta vô cùng căm ghét loại con gái mềm mại giống như không xương, õng à õng ẹo luôn dựa dẫm vào đàn ông.

Mà khi ấy, cô gái mềm mại kia cũng không phải là người chịu thua thiệt, bị người khác đụng chạm lại không nhận được lời xin lỗi, thế là nàng ta lập tức mở miệng châm chọc. Chủ của cơ thể này cũng không phải người hiền lành gì cho cam, cứ thế một cuộc đại chiến nổ ra, hai bên chửi mắng nhau vô cùng sung sức, mắng một hồi coi bộ chưa đã nư, còn muốn nhào vô đánh lộn với nhau luôn.

Bấy giờ, chủ của cơ thể này được hộ vệ can ngăn thì tầm mắt lập tức chuyển hướng sang người đàn ông bên cạnh cô gái kia. Nàng ta cười gian một tiếng, nhanh tay kéo hắn qua thấp giọng buông lời dụ dỗ.

Nào đâu người đàn ông đó cũng không phải loại người quân tử gì, thấy nàng ta vừa có sắc vừa có tiền, hắn liếc mắt nhìn hộ vệ đang kè kè phía sau nàng ta, hắn không còn chật chờ gì thêm, lập tức vứt bỏ cô gái kia đứng bên cạnh nàng ta.

Nàng ta thấy mưu kế đã thành, cô gái kia bị mất mặt đủ rồi nên không dây dưa làm gì nữa, cứ thế bỏ đi. Nàng ta cũng không dắt người đàn ông đó theo, ngoảnh mặt đi, không thèm đoái hoài gì đến hắn, nàng ta chỉ muốn làm cô gái kia mất mặt mà thôi.

Nào ngờ đâu, một câu chuyện khôi hài ngắn ngủi đó lại khiến cho cô gái kia uất ức đến nỗi nhảy sông kết liễu đời mình. Vi Hy chặc lưỡi, suy nghĩ ấu trĩ như vậy không sống thọ được đâu, nhất là ở một nơi loạn lạc thế này.

Vi Hy lắc đầu, chậm rãi kể rõ mọi chuyện cho Trụ Si nghe, sau đó ôn tồn phân giải rằng: "Mày tin thì tin, còn không tin thì thôi. Cô đường đường là trưởng nữ của tộc họ Khê chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt. Xưa nay dám làm dám nhận, tuy chẳng phải kẻ hiền dịu thiện lương gì nhưng chắc chắn không phải kẻ ngậm máu phun người. Và điều quan trọng nhất, hẳn là mày phải hiểu rõ tính tình của em gái mình chứ?"

Nói đoạn, nàng uống một ngụm trà ấm, hai chân bắt chéo, từ trên cao nhìn xuống Trụ Si đang ngơ ngác cúi thấp đầu, ôn tồn nói tiếp rằng: "Chuyện của cô và em gái mày là chuyện đã rồi, tuy rằng cô không đúng, nhưng một phần là do tính tình xốc nổi của em gái mày và sự bội bạc của thằng khốn kia mà thành, cô cũng chẳng xúi giục nàng ta nhảy sông, cũng không đẩy nàng ta xuống sông, mày phải hiểu rõ điều đó đa. Nhưng mà, chuyện mày đập một chùy vào đầu của cô thì lại là chuyện khác đấy, mày thấy sao?"

Trụ Si im lặng không nói một lời, Vi Hy cũng không vội, nhàn nhã ăn bánh uống trà chờ đợi đối phương. Mãi một lúc sau, khi mặt trời sắp khuất sau lưng núi, bầu không khí thấm đượm hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ của hoa thủy tiên thì Trụ Si mới cười một tiếng mang theo vẻ bi ai.

Vi Hy thở dài một hơi, nói rõ rằng: "Ông bà ta đã nói rồi đó đa, có qua có lại mới toại lòng nhau. Mày đánh cô một chùy, bây giờ cô đánh mày lại một chùy là huề nghen, việc này xem như kết thúc tại đây. Còn nếu mày muốn tìm kiếm một sự công bằng nào khác thì e rằng không có đâu, tía của cô không phải là người có kiên nhẫn, mày nên tự hiểu rõ việc đó."